Chương 1734
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Hồng Mỹ San gọi Hứa An An: “An An, ăn thêm đồ ăn đi cháu.”
“Dạ, cháu cám ơn dì.” Hứa An An ngoan ngoãn cười đáp.
Nhìn cậu con trai đang ngồi ở phía đối diện, thấy cậu đang ngoan ngoãn ăn cơm, nghĩ đến trong người đứa nhỏ xinh đẹp dễ thương này có dòng máu của cô ta thì cô ta liền có cảm giác vô cùng kiêu ngạo và tự hào, gien của cô ta tốt như vậy đấy.
Tắt nhiên, điều quan trọng nhất người đàn ông kết hợp với cô ta là người có gen mạnh nhất, mới giúp cho con trai của cô ta còn nhỏ mà đã thông minh như vậy.
“Tiểu Mục, đây, để mẹ bóc tôm cho con nha.” Hứa An An đặt tôm đã bóc vào chén của cậu.
Cậu nhóc lập tức ngẳng đầu lên nhìn người phụ nữ ở phía đối diện, sau đó cùi đầu trầm mặc, không hề đụng đến con tôm ấy, thậm chí cơm xung quanh con tôm cũng không ăn nữa.
Hứa An An lập tức bị hành động của cậu công kích, đến giờ cô ta cũng không hiểu sao con trai lại không thích mình, rốt cuộc cô ta đã làm gì sai chứ?
Không, không phải, cô ta và con trai chỉ mới gặp nhau vài lần, nếu không phải có người nói xấu cô ta trước mặt con trai thì không thể xảy ra chuyện như vậy được.
Vậy nên, tình cảnh hiện tại của cô và con trai nhất định là do Hứa Tâm Duyệt gây ra, nhất định là do con đàn bà đó cố tình hãm hại, nói xấu cô ta trước mặt con trai, làm hỏng hình tượng của cô ta vậy nên con trai mới không hoà hợp với cô ta.
Lần trước cô ta đã làm hỏng buổi biểu diễn của cô, cô có động cơ để làm như vậy, cô đang trả thù cô ta, là do cô ta bắt cần, không ngăn cản Hứa Tâm Duyệt đến gần đứa trẻ này.
Cậu nhóc vừa ăn cơm, trong đôi mắt to tròn long lanh như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó đôi mắt đen láy như: thạch của cậu nhìn về phía một cái đùi gà trước mặt, dường như đang có ý định gì đó.
Mà cậu nhóc này đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có Cố Thừa Tiêu ở phía đối diện biết, con trai chắc đang lo cách chuẩn bị cơm tối cho người phụ nữ trên lầu đây mà.
Không, anh tuyệt đối sẽ không cho con trai mình mang đồ ăn lên cho cô, bởi vì anh có chứng ám ảnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép người khác ăn trong phòng ngủ của mình.
“Bà ơi, cháu no rồi, cháu lên lầu chơi được không ạ?” Cậu nhóc nói với Hồng Mỹ San.
“Cháu mới ăn có chút máy, sao lại no rồi? Ăn thêm chút nữa đi nhat”
“Vậy cháu ăn thêm một cái đùi gà nữa nha! Cháu bưng lên lầu ăn đây ạ.” Cậu nhóc vừa dứt lời đã lấy một cái đĩa sạch bên cạnh, cho một cái đùi gà lớn vào, chuẩn bị rời bàn bưng đi.
“Có Dĩ Mục, con không được đem đồ lên lầu ăn.” Có Thừa Tiêu ngay lập tức ngăn con trai mình lại.
Cậu nhóc lập tức giương mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin: “Daddy, daddy để con đem lên trên ăn đi!”
“Không được! Muốn ăn thì ngồi im đây mà ăn.” Cố Thừa Tiêu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu nhóc hiểu rằng anh đã nhìn thấu tất cả mọi thứ.
“Không chịu đâu! Con muốn mang lên lầu ăn cơ.”
“Không được.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Con dám đi lên thử xem.”
Cậu nhóc bưng cái đĩa nhỏ, vẻ mặt phụng phịu đầy tức giận: “Daddy đáng ghét.”
Nói xong cậu nhóc đặt đĩa đùi gà xuống, lại cầm lấy hai quả táo to trên bàn rồi đi lên lầu.
Có Thừa Tiêu nhìn theo bóng lưng của con trai đang trèo lên cầu thang, vừa thấy buồn cười vừa thấy tức, con trai anh chưa bao giờ giận anh vì người khác, thế mà bây giờ cậu lại ghét anh vì một người ngoài.
Thấy tình hình như này, Hứa An An chuẩn bị đứng dậy, cô ta nói với Hồng Mỹ San: “Dì, cháu ăn no rồi, để cháu đi xem Tiểu Mục.”
Cố Thừa Tiêu nhíu mày kiếm, vươn tay giữ lấy cổ tay Hứa An An: “Đừng để ý tới nó, ăn cơm tiếp đi!”
Hứa An An thấy Cố Thừa Tiêu đang nắm tay mình thì trái tim lập túc đập dữ dội, cô ta vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nói: “Tiểu Mục hình như giận rồi, tôi phải đi xem một chút.”
Cố Thừa Tiêu buông tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi nói, kệ nó đi.”
Hồng Mỹ San thấy con trai nắm lấy tay Hứa An An thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải để hai đứa tiếp xúc nhiều một chút mới có thể khiến cho hai người trẻ tuổi này nảy sinh tình cảm!
Ngay khi lên đến tầng 2, cậu nhóc đã nhanh chóng chạy bước nhỏ về phía phòng ngủ chính trên tầng 3.
“Dạ, cháu cám ơn dì.” Hứa An An ngoan ngoãn cười đáp.
Nhìn cậu con trai đang ngồi ở phía đối diện, thấy cậu đang ngoan ngoãn ăn cơm, nghĩ đến trong người đứa nhỏ xinh đẹp dễ thương này có dòng máu của cô ta thì cô ta liền có cảm giác vô cùng kiêu ngạo và tự hào, gien của cô ta tốt như vậy đấy.
Tắt nhiên, điều quan trọng nhất người đàn ông kết hợp với cô ta là người có gen mạnh nhất, mới giúp cho con trai của cô ta còn nhỏ mà đã thông minh như vậy.
“Tiểu Mục, đây, để mẹ bóc tôm cho con nha.” Hứa An An đặt tôm đã bóc vào chén của cậu.
Cậu nhóc lập tức ngẳng đầu lên nhìn người phụ nữ ở phía đối diện, sau đó cùi đầu trầm mặc, không hề đụng đến con tôm ấy, thậm chí cơm xung quanh con tôm cũng không ăn nữa.
Hứa An An lập tức bị hành động của cậu công kích, đến giờ cô ta cũng không hiểu sao con trai lại không thích mình, rốt cuộc cô ta đã làm gì sai chứ?
Không, không phải, cô ta và con trai chỉ mới gặp nhau vài lần, nếu không phải có người nói xấu cô ta trước mặt con trai thì không thể xảy ra chuyện như vậy được.
Vậy nên, tình cảnh hiện tại của cô và con trai nhất định là do Hứa Tâm Duyệt gây ra, nhất định là do con đàn bà đó cố tình hãm hại, nói xấu cô ta trước mặt con trai, làm hỏng hình tượng của cô ta vậy nên con trai mới không hoà hợp với cô ta.
Lần trước cô ta đã làm hỏng buổi biểu diễn của cô, cô có động cơ để làm như vậy, cô đang trả thù cô ta, là do cô ta bắt cần, không ngăn cản Hứa Tâm Duyệt đến gần đứa trẻ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhóc vừa ăn cơm, trong đôi mắt to tròn long lanh như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó đôi mắt đen láy như: thạch của cậu nhìn về phía một cái đùi gà trước mặt, dường như đang có ý định gì đó.
Mà cậu nhóc này đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có Cố Thừa Tiêu ở phía đối diện biết, con trai chắc đang lo cách chuẩn bị cơm tối cho người phụ nữ trên lầu đây mà.
Không, anh tuyệt đối sẽ không cho con trai mình mang đồ ăn lên cho cô, bởi vì anh có chứng ám ảnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép người khác ăn trong phòng ngủ của mình.
“Bà ơi, cháu no rồi, cháu lên lầu chơi được không ạ?” Cậu nhóc nói với Hồng Mỹ San.
“Cháu mới ăn có chút máy, sao lại no rồi? Ăn thêm chút nữa đi nhat”
“Vậy cháu ăn thêm một cái đùi gà nữa nha! Cháu bưng lên lầu ăn đây ạ.” Cậu nhóc vừa dứt lời đã lấy một cái đĩa sạch bên cạnh, cho một cái đùi gà lớn vào, chuẩn bị rời bàn bưng đi.
“Có Dĩ Mục, con không được đem đồ lên lầu ăn.” Có Thừa Tiêu ngay lập tức ngăn con trai mình lại.
Cậu nhóc lập tức giương mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin: “Daddy, daddy để con đem lên trên ăn đi!”
“Không được! Muốn ăn thì ngồi im đây mà ăn.” Cố Thừa Tiêu nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu nhóc hiểu rằng anh đã nhìn thấu tất cả mọi thứ.
“Không chịu đâu! Con muốn mang lên lầu ăn cơ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Con dám đi lên thử xem.”
Cậu nhóc bưng cái đĩa nhỏ, vẻ mặt phụng phịu đầy tức giận: “Daddy đáng ghét.”
Nói xong cậu nhóc đặt đĩa đùi gà xuống, lại cầm lấy hai quả táo to trên bàn rồi đi lên lầu.
Có Thừa Tiêu nhìn theo bóng lưng của con trai đang trèo lên cầu thang, vừa thấy buồn cười vừa thấy tức, con trai anh chưa bao giờ giận anh vì người khác, thế mà bây giờ cậu lại ghét anh vì một người ngoài.
Thấy tình hình như này, Hứa An An chuẩn bị đứng dậy, cô ta nói với Hồng Mỹ San: “Dì, cháu ăn no rồi, để cháu đi xem Tiểu Mục.”
Cố Thừa Tiêu nhíu mày kiếm, vươn tay giữ lấy cổ tay Hứa An An: “Đừng để ý tới nó, ăn cơm tiếp đi!”
Hứa An An thấy Cố Thừa Tiêu đang nắm tay mình thì trái tim lập túc đập dữ dội, cô ta vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nói: “Tiểu Mục hình như giận rồi, tôi phải đi xem một chút.”
Cố Thừa Tiêu buông tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi nói, kệ nó đi.”
Hồng Mỹ San thấy con trai nắm lấy tay Hứa An An thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra phải để hai đứa tiếp xúc nhiều một chút mới có thể khiến cho hai người trẻ tuổi này nảy sinh tình cảm!
Ngay khi lên đến tầng 2, cậu nhóc đã nhanh chóng chạy bước nhỏ về phía phòng ngủ chính trên tầng 3.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro