Chương 1798
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Hứa An An nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đầy sự lạnh lùng thì nụ cười trên môi có chút cứng đờ: “Thừa Tiêu, anh sao vậy?”
“Người cô nên quan tâm là Tiểu Mục, không phải tôi.” Cố Thừa Tiêu lạnh lùng mở miệng, sau đó lướt qua người cô ta, đi về phía vợ chồng Bùi Hoa.
Hứa An An khẽ trừng to hai mắt, cô ta quay đầu nhìn về phía Có Dĩ Mục. Cô ta đương nhiên không biết rằng trong lòng Cố Thừa Tiêu con trai anh mới là điều quan trọng nhất, muốn chung sống với anh thì phải chú tâm chăm sóc con trai anh chứ không phải là đặt tâm tư lên người anh mà bỏ bê con trai anh.
Hứa An An chưa làm mẹ bao giờ, cô ta không hề biết một người đàn ông có thể coi trọng con của mình như thế nào, cô ta chỉ cố thể hiện mong muốn từ tận đáy lòng của mình, vậy nên mọi ánh mắt của cô ta đều đổ dồn vào Cố Thừa Tiêu.
“Thừa Tiêu, cuối cùng cháu cũng đến rồi, chú tưởng cháu không đến kịp ấy chứ?” Bùi Hoa vươn tay ra vỗ vỗ vai anh.
“Thừa Tiêu đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi!” Bùi phu nhân nhìn chồng.
“Được, vậy chúng ta thông báo bữa tiệc bắt đầu đi! Nhưng mà trước khi bữa tiệc bắt đầu, chúng ta phải long trọng giới thiệu một người.” Bùi Hoa nói.
Cố Thừa Tiêu khẽ nhướng mày kiếm lên, tò mò hỏi: “Tối nay chú Bùi có mời vị khách nào quan trọng sao ạ?”
“Không, không phải là khách, mà là con gái thất lạc lâu năm mới tìm được của chúng ta. Tối nay chúng ta muốn giới thiệu con bé với mọi người.” Bùi Hoa hào hứng nói.
Gương mặt dễ nhìn của Cố Thừa Tiêu cũng thoáng qua sự bắt ngờ, anh chân thành nói: “Chúc mừng chú di.”
Vợ chồng Bùi Hoa nhìn nhau cười, Bùi Hoa chằm chậm bước lên sân khấu, ông khẽ hắng giọng, cả hội trường bỗng im bặt, ai cũng nhìn về phía ông.
Bùi Hoa thấy những vị khách ngày hôm nay đều là những bạn bè thân thích gần gũi với mình, ông hài lòng mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự bữa tiệc ngày hôm nay của Bùi Hoa tôi. Tôi tin rằng rất nhiều người đang đoán già đoán non về mục đích của bữa tối này. Bây giờ, tôi có thể nói cho mọi người biết. Rất nhiều bạn bè đều biết hơn 20 năm trước tôi đã thát lạc mất đứa con gái bé bỏng của mình, chúng tôi vất vả tìm kiếm con bé suốt bao năm qua, cuối cùng ông trời cũng đã mở mắt, xót thương cho nỗi đau mát con gái của vợ chồng chúng tôi, cuối cùng cũng đã đưa đứa con gái nhỏ đáng yêu về lại với chúng tôi. “
Nói đến đây, mắt Bùi Hoa ươn ướt, ông không kìm được nước mắt, lắng nghe những tràng pháo tay vang dội bên dưới khán đài, cảm động nhìn mọi người lên tiếng chúc mừng.
Hồng Mỹ San ban nãy đã biết tin này nên giờ cũng không quá ngạc nhiên, bà vươn tay ôm lấy người chị em tốt bên cạnh.
Mà vợ chồng Hứa Đào Dương thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ cả nhà họ lại được đến đây, điều này cho thấy rằng nhà họ Bùi rất coi trọng nhà bọn họ.
Bùi phu nhân ở bên dưới khán đài cũng len lén lau nước mắt, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả thành lời.
Hứa An An ở trong đám đông, tâm trí có chút lơ đễnh, cô ta trang điểm đẹp như vậy đến dự tiệc, nhưng Cố Thừa Tiêu thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái, cô ta thực sự không thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Bùi Thần Hạo đang ở trên tầng 2 nhìn thấy ba bước lên sân khấu thì mỉm cười hạnh phúc, quay người đẩy mở: cửa phòng nghỉ ở phía sau. Trong phòng nghỉ, Hứa Tâm Duyệt đang ngồi cùng với dì và bà ngoại của mình.
“Tâm Duyệt, ba đã giới thiệu em rôi đây, chúng ta đi nào!”
Bùi Thần Hạo vươn tay về phía cô.
“Bà nội, dì, hai người cũng đi xuống với cháu đi!” Hứa Tâm Duyệt nói.
“Tâm Duyệt, dì với bà ngoại cháu không thích hợp với kiểu tiệc tùng này, cháu mau đi xuống đi! Lát nữa chúng ta sẽ xuống sau.” Thiệu Cô dịu dàng nói.
Hứa Tâm Duyệt nhìn ra được, cũng hiểu được suy nghĩ của dì và bà ngoại. Bọn họ chỉ đến thăm cô thôi.
“Tâm Duyệt, nhân vật chính tối nay là em, dì Thiệu và bà lát nữa anh sẽ bảo ba mẹ mời họ xuống! Bùi Thần Hạo mỉm cười nói.
“Cháu đi đi! Tâm Duyệt, tối nay hãy để mọi người đều quen biết cháu.” Thiệu Cô vẫy tay với cô. Hứa Tâm Duyệt gật đầu, cô đứng dậy chỉnh lại chiếc váy dạ hội màu trắng lên người, sau đó khoác lấy tay anh cả của mình. Đêm nay Bùi Thần Hạo cũng rất tuần tú, anh ấy mặc một bộ vest xám, vừa chững chạc lại lịch lãm, vẻ ngoài anh ấy và Hứa Tâm Duyệt có phần tương tự với nhau. Gen của nhà họ Bùi rất tốt, con gái thì xinh đẹp dịu dàng, con trai lại đẹp trai tuần tú.
Trên sân khấu, giọng nói của Bùi Hoa vang lên: “Thật vinh dự khi được mời tất cả mọi người tụ họp tại đây tối nay để chào mừng con gái nhỏ của tôi về nhà và tôi hy vọng sau này mọi người có thể quan tâm, chăm sóc cho con gái nhỏ của tôi.”
Cố Thừa Tiêu cũng đã nghe mẹ anh kể về chuyện này, đây là nỗi đau cả đời của vợ chồng nhà họ Bùi. Bây giờ họ đã tìm được con gái, gia đình cùng đoàn tụ bên nhau, đây.
thực sự là một việc rất hạnh phúc.
“Người cô nên quan tâm là Tiểu Mục, không phải tôi.” Cố Thừa Tiêu lạnh lùng mở miệng, sau đó lướt qua người cô ta, đi về phía vợ chồng Bùi Hoa.
Hứa An An khẽ trừng to hai mắt, cô ta quay đầu nhìn về phía Có Dĩ Mục. Cô ta đương nhiên không biết rằng trong lòng Cố Thừa Tiêu con trai anh mới là điều quan trọng nhất, muốn chung sống với anh thì phải chú tâm chăm sóc con trai anh chứ không phải là đặt tâm tư lên người anh mà bỏ bê con trai anh.
Hứa An An chưa làm mẹ bao giờ, cô ta không hề biết một người đàn ông có thể coi trọng con của mình như thế nào, cô ta chỉ cố thể hiện mong muốn từ tận đáy lòng của mình, vậy nên mọi ánh mắt của cô ta đều đổ dồn vào Cố Thừa Tiêu.
“Thừa Tiêu, cuối cùng cháu cũng đến rồi, chú tưởng cháu không đến kịp ấy chứ?” Bùi Hoa vươn tay ra vỗ vỗ vai anh.
“Thừa Tiêu đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi!” Bùi phu nhân nhìn chồng.
“Được, vậy chúng ta thông báo bữa tiệc bắt đầu đi! Nhưng mà trước khi bữa tiệc bắt đầu, chúng ta phải long trọng giới thiệu một người.” Bùi Hoa nói.
Cố Thừa Tiêu khẽ nhướng mày kiếm lên, tò mò hỏi: “Tối nay chú Bùi có mời vị khách nào quan trọng sao ạ?”
“Không, không phải là khách, mà là con gái thất lạc lâu năm mới tìm được của chúng ta. Tối nay chúng ta muốn giới thiệu con bé với mọi người.” Bùi Hoa hào hứng nói.
Gương mặt dễ nhìn của Cố Thừa Tiêu cũng thoáng qua sự bắt ngờ, anh chân thành nói: “Chúc mừng chú di.”
Vợ chồng Bùi Hoa nhìn nhau cười, Bùi Hoa chằm chậm bước lên sân khấu, ông khẽ hắng giọng, cả hội trường bỗng im bặt, ai cũng nhìn về phía ông.
Bùi Hoa thấy những vị khách ngày hôm nay đều là những bạn bè thân thích gần gũi với mình, ông hài lòng mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến dự bữa tiệc ngày hôm nay của Bùi Hoa tôi. Tôi tin rằng rất nhiều người đang đoán già đoán non về mục đích của bữa tối này. Bây giờ, tôi có thể nói cho mọi người biết. Rất nhiều bạn bè đều biết hơn 20 năm trước tôi đã thát lạc mất đứa con gái bé bỏng của mình, chúng tôi vất vả tìm kiếm con bé suốt bao năm qua, cuối cùng ông trời cũng đã mở mắt, xót thương cho nỗi đau mát con gái của vợ chồng chúng tôi, cuối cùng cũng đã đưa đứa con gái nhỏ đáng yêu về lại với chúng tôi. “
Nói đến đây, mắt Bùi Hoa ươn ướt, ông không kìm được nước mắt, lắng nghe những tràng pháo tay vang dội bên dưới khán đài, cảm động nhìn mọi người lên tiếng chúc mừng.
Hồng Mỹ San ban nãy đã biết tin này nên giờ cũng không quá ngạc nhiên, bà vươn tay ôm lấy người chị em tốt bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà vợ chồng Hứa Đào Dương thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ cả nhà họ lại được đến đây, điều này cho thấy rằng nhà họ Bùi rất coi trọng nhà bọn họ.
Bùi phu nhân ở bên dưới khán đài cũng len lén lau nước mắt, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả thành lời.
Hứa An An ở trong đám đông, tâm trí có chút lơ đễnh, cô ta trang điểm đẹp như vậy đến dự tiệc, nhưng Cố Thừa Tiêu thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái, cô ta thực sự không thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Bùi Thần Hạo đang ở trên tầng 2 nhìn thấy ba bước lên sân khấu thì mỉm cười hạnh phúc, quay người đẩy mở: cửa phòng nghỉ ở phía sau. Trong phòng nghỉ, Hứa Tâm Duyệt đang ngồi cùng với dì và bà ngoại của mình.
“Tâm Duyệt, ba đã giới thiệu em rôi đây, chúng ta đi nào!”
Bùi Thần Hạo vươn tay về phía cô.
“Bà nội, dì, hai người cũng đi xuống với cháu đi!” Hứa Tâm Duyệt nói.
“Tâm Duyệt, dì với bà ngoại cháu không thích hợp với kiểu tiệc tùng này, cháu mau đi xuống đi! Lát nữa chúng ta sẽ xuống sau.” Thiệu Cô dịu dàng nói.
Hứa Tâm Duyệt nhìn ra được, cũng hiểu được suy nghĩ của dì và bà ngoại. Bọn họ chỉ đến thăm cô thôi.
“Tâm Duyệt, nhân vật chính tối nay là em, dì Thiệu và bà lát nữa anh sẽ bảo ba mẹ mời họ xuống! Bùi Thần Hạo mỉm cười nói.
“Cháu đi đi! Tâm Duyệt, tối nay hãy để mọi người đều quen biết cháu.” Thiệu Cô vẫy tay với cô. Hứa Tâm Duyệt gật đầu, cô đứng dậy chỉnh lại chiếc váy dạ hội màu trắng lên người, sau đó khoác lấy tay anh cả của mình. Đêm nay Bùi Thần Hạo cũng rất tuần tú, anh ấy mặc một bộ vest xám, vừa chững chạc lại lịch lãm, vẻ ngoài anh ấy và Hứa Tâm Duyệt có phần tương tự với nhau. Gen của nhà họ Bùi rất tốt, con gái thì xinh đẹp dịu dàng, con trai lại đẹp trai tuần tú.
Trên sân khấu, giọng nói của Bùi Hoa vang lên: “Thật vinh dự khi được mời tất cả mọi người tụ họp tại đây tối nay để chào mừng con gái nhỏ của tôi về nhà và tôi hy vọng sau này mọi người có thể quan tâm, chăm sóc cho con gái nhỏ của tôi.”
Cố Thừa Tiêu cũng đã nghe mẹ anh kể về chuyện này, đây là nỗi đau cả đời của vợ chồng nhà họ Bùi. Bây giờ họ đã tìm được con gái, gia đình cùng đoàn tụ bên nhau, đây.
thực sự là một việc rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro