Để Cô Rời Đi.
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Sáng sớm, Tô Thấm vừa mở mắt, còn tưởng rằng cô ở nhà, theo thói quen lấy hai tay ôm gối đầu, chuẩn bị ngủ nướng một chút.
Sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì đó nhanh chóng mở mắt. Trong phòng khách của toà nhà tổng thống, cô lấy tay lên sờ vào trán tuy cơn sốt đã giảm nhưng cơ thể cô vẫn còn bủn rủn vì lạnh.
Cô nhìn điện thoại di động, cô có thói quen dậy sớm, lúc này mới hơn bảy giờ sáng. Tô Thắm thở dài một hơi, làm sao bây giờ?
Vốn dĩ cô xin nghỉ phép nhưng lúc này lại nằm trong toà nhà tổng thống, thực sự có chút xấu hồ.
Toà nhà tổng thống này không giống như một khách sạn trên một con phó lớn, nơi bạn có thể bắt taxi về nhà khi ra ngoài. Ở đây, không có sự cho phép của Hiên Viên Thần, cô căn bản không thể rời đi.
Tô Thắm xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ vào, bây giờ cô ở đây, không được mặc quần áo ở nhà nữa, sẽ rất rất không chuyên nghiệp.
Tô Thắm thầm nghĩ, hay là dứt khoát đi làm cho rồi. Nếu Hiên Viên Thần chịu cho cô làm việc ở đây.
Trong phòng gym, Hiên Viên Thần đã đẫm mồ hôi, anh mặc một bộ đồ thể dục màu đen, trên cổ vắt một chiếc khăn lông lau mặt, thân hình cường tráng ẩn chứa một sức công phá cực mạnh.
Tô Thám ngồi đợi trong phòng một hồi lâu, cô cảm thấy trốn trong phòng không phải là giải pháp, phải ra ngoài xem là đi làm hay về nhà.
Cô đẩy của, đứng trên hành lang một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân từ một hành lang khác, cô ngạc nhiên nhìn về phía hành lang đó, ở góc đường, một bóng người cao to vững chãi bước tới.
Một đôi chân dài bình tính uy lực, toàn thân toát ra hormone nam giới, đó chính là Hiên Viên Thần đang đi từ phòng gym về phòng riêng.
Hai người đột nhiên gặp nhau ở hành lang, cả hai đều giật mình, Tô Thám đôi mắt mở to. Ngoại trừ lúc bị thương, Hiên Viên Thần đa số thời gian đều mặc âu phục cùng giày da, lúc này cơ thể anh hiện ra ngay trước mắt cô.
Không hiểu sao, khuôn mặt cô hơi đỏ, nhìn một hồi trong lòng lại loạn, vội vàng cụp mắt xuống.
Hiên Viên Thần liếc nhìn đồng phục của cô, mỉm cười hỏi: “Em chuẩn bị đi làm sao?”
“Bây giờ tôi đang ở toà nhà tổng thống, tất nhiên là đi làm rồi.” Tô Thắm trả lời.
Hiên Viên Thân bước đên gân cô, nội tâm Tô Thắm không khỏi cảm thấy lo lắng, cách anh ba bước cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và hormone nam tính, cô theo bản năng lùi lại phía sau tựa người lên khung cửa.
Cô sửng sốt ngắng đầu, một lòng bàn tay to chạm vào trán cô rất tự nhiên, cảm nhận được nhiệt độ trên trán.
“Tôi không sao, hạ sót rồi.” Tô Thắm nói.
“Còn phải tiếp tục uống thuốc.” Hiên Viên Thần chậm trãi nói.
“Vâng, tôi biết rồi.” Tô Thắm đáp lại.
Hiên Viên Thân nhìn khuôn mặt ửng hông của cô, anh cúi đầu nhìn lướt qua thứ mình đang mặc lúc này. Anh thật sự hy vọng thân hình của anh làm cô hài lòng, dù sao đối với phái nam điểm này khá là trọng yếu.
Tô Thắm một mực cúi đầu thấp, nào dám nhìn lâu.
“Tôi về phòng đi tắm. Chắc Diệp Đông đang ở đây, để tôi bảo anh ta chuẩn bị bữa sáng cho hai người.”
Tô Thắm đại não khẽ bùng nỗ, bữa sáng cho hai người, mập mờ quá rồi.
Hiên Viên Thần lại nhìn cô một chút, sau đó đẩy cửa vào phòng ngủ chính của mình và đóng cửa lại.
Tô Thám lúc này không muốn chạy lung tung, cô mở cửa bước vào phòng mình lần nữa.
Hiên Viên Thần vừa tắm xong đi ra, trên ghế sô pha điện thoại của anh đổ chuông, liếc nhìn, khẽ nhíu chặt mày kiếm, anh đưa tay cầm lên: “Alo, chào mẹ.”
“Mẹ hẹn cháu gái của Lâm tướng quân – Băng Nguyệt đến toà nhà tổng thống dùng cơm trưa rồi.” Âm thanh của Trình Tuyết Lam truyền đến.
Hiên Viên Thần do dự vài giây trước khi trả lời: “Vâng được ạ!”
“Thần, mẹ hy vọng lần này con có thể kết giao tốt với Băng Nguyệt.”
“Mẹ, con chưa gặp cô ta, con không biết nên cảm thấy thế nào về cô ta.” Giọng của Hiên Viên Thần không chứa tia mong chờ nào.
“Được thôi, trưa nay mẹ đưa con bé đến trước mặt con, con nhất định sẽ thích.”
Vâng con vừa mới tăm xong, đề con mặc quần áo vào đã.”
“Cần thận đừng đề cảm lạnh.” Trình Tuyết Lam cúp điện thoại.
Hiên Viên Thần bước đến tủ quần áo, lúc anh chọn quần áo cũng không chú trọng phối hợp màu sơ mi và âu phục, tùy ý mặc một bộ lên người. Ngón tay mảnh khảnh cài nút, thần sắc có chút phức tạp.
Tô Thám ngồi đợi một lúc lâu, vừa đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra. Hiên Viên Thần đang đứng C ở cửa, đã mặc vest, đẹp trai ngời ngời.
“Xuống lầu dùng điểm tâm ởi.”
“Được.” Tô Thắm gật gật đầu.
Trong phòng ăn sáng, Diệp Đông làm món dim sum cho cô, còn chưng cả tổ yến, cô cảm thấy rất cảm động.
Khi ăn sáng, Hiên Viên Thần chăm chú quan sát cô, sau đó anh như lơ đãng nhắc một tiếng: “Chốc nữa anh sẽ cho người đưa em về nhà, tất nhiên em còn đang trong nghỉ phép anh cũng không yêu cầu em đến đây làm việc.”
Tô Thắm đang húp cháo, có chút choáng nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại bình tĩnh cười một tiếng: “Được rồi! Hiện giờ tôi cũng không có tinh thần đi làm.”
Hiên Viên Thần không phát hiện tâm tư của cô, nhưng cô thì trong lòng biết rõ ràng. Hiên Viên Thần đột nhiên muốn cô rời khỏi đây, chắn chắn không phải vì cô đang nghỉ, mà là vì có lý do khá!
cMặc kệ là chuyện gì, cô nguyện ý rời khỏi đây.
Sau khi yên lặng ăn sáng, Hiên Viên Thần đứng dậy, rót một ly nước ấm trong cốc, cầm thuốc đưa đến trước mặt cô: “Uống xong hãng đi.”
“Tôi về nhà uống cũng được mà.” Tô Thắm vừa nghĩ như thế, cô sẽ về nhà uống thuốc.
Hiên Viên Thần kiên quyết: “Uống ở đây rồi về.”
Tô Thám sững sờ, bá đạo thật sự mà.
Sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì đó nhanh chóng mở mắt. Trong phòng khách của toà nhà tổng thống, cô lấy tay lên sờ vào trán tuy cơn sốt đã giảm nhưng cơ thể cô vẫn còn bủn rủn vì lạnh.
Cô nhìn điện thoại di động, cô có thói quen dậy sớm, lúc này mới hơn bảy giờ sáng. Tô Thắm thở dài một hơi, làm sao bây giờ?
Vốn dĩ cô xin nghỉ phép nhưng lúc này lại nằm trong toà nhà tổng thống, thực sự có chút xấu hồ.
Toà nhà tổng thống này không giống như một khách sạn trên một con phó lớn, nơi bạn có thể bắt taxi về nhà khi ra ngoài. Ở đây, không có sự cho phép của Hiên Viên Thần, cô căn bản không thể rời đi.
Tô Thắm xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ vào, bây giờ cô ở đây, không được mặc quần áo ở nhà nữa, sẽ rất rất không chuyên nghiệp.
Tô Thắm thầm nghĩ, hay là dứt khoát đi làm cho rồi. Nếu Hiên Viên Thần chịu cho cô làm việc ở đây.
Trong phòng gym, Hiên Viên Thần đã đẫm mồ hôi, anh mặc một bộ đồ thể dục màu đen, trên cổ vắt một chiếc khăn lông lau mặt, thân hình cường tráng ẩn chứa một sức công phá cực mạnh.
Tô Thám ngồi đợi trong phòng một hồi lâu, cô cảm thấy trốn trong phòng không phải là giải pháp, phải ra ngoài xem là đi làm hay về nhà.
Cô đẩy của, đứng trên hành lang một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân từ một hành lang khác, cô ngạc nhiên nhìn về phía hành lang đó, ở góc đường, một bóng người cao to vững chãi bước tới.
Một đôi chân dài bình tính uy lực, toàn thân toát ra hormone nam giới, đó chính là Hiên Viên Thần đang đi từ phòng gym về phòng riêng.
Hai người đột nhiên gặp nhau ở hành lang, cả hai đều giật mình, Tô Thám đôi mắt mở to. Ngoại trừ lúc bị thương, Hiên Viên Thần đa số thời gian đều mặc âu phục cùng giày da, lúc này cơ thể anh hiện ra ngay trước mắt cô.
Không hiểu sao, khuôn mặt cô hơi đỏ, nhìn một hồi trong lòng lại loạn, vội vàng cụp mắt xuống.
Hiên Viên Thần liếc nhìn đồng phục của cô, mỉm cười hỏi: “Em chuẩn bị đi làm sao?”
“Bây giờ tôi đang ở toà nhà tổng thống, tất nhiên là đi làm rồi.” Tô Thắm trả lời.
Hiên Viên Thân bước đên gân cô, nội tâm Tô Thắm không khỏi cảm thấy lo lắng, cách anh ba bước cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và hormone nam tính, cô theo bản năng lùi lại phía sau tựa người lên khung cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô sửng sốt ngắng đầu, một lòng bàn tay to chạm vào trán cô rất tự nhiên, cảm nhận được nhiệt độ trên trán.
“Tôi không sao, hạ sót rồi.” Tô Thắm nói.
“Còn phải tiếp tục uống thuốc.” Hiên Viên Thần chậm trãi nói.
“Vâng, tôi biết rồi.” Tô Thắm đáp lại.
Hiên Viên Thân nhìn khuôn mặt ửng hông của cô, anh cúi đầu nhìn lướt qua thứ mình đang mặc lúc này. Anh thật sự hy vọng thân hình của anh làm cô hài lòng, dù sao đối với phái nam điểm này khá là trọng yếu.
Tô Thắm một mực cúi đầu thấp, nào dám nhìn lâu.
“Tôi về phòng đi tắm. Chắc Diệp Đông đang ở đây, để tôi bảo anh ta chuẩn bị bữa sáng cho hai người.”
Tô Thắm đại não khẽ bùng nỗ, bữa sáng cho hai người, mập mờ quá rồi.
Hiên Viên Thần lại nhìn cô một chút, sau đó đẩy cửa vào phòng ngủ chính của mình và đóng cửa lại.
Tô Thám lúc này không muốn chạy lung tung, cô mở cửa bước vào phòng mình lần nữa.
Hiên Viên Thần vừa tắm xong đi ra, trên ghế sô pha điện thoại của anh đổ chuông, liếc nhìn, khẽ nhíu chặt mày kiếm, anh đưa tay cầm lên: “Alo, chào mẹ.”
“Mẹ hẹn cháu gái của Lâm tướng quân – Băng Nguyệt đến toà nhà tổng thống dùng cơm trưa rồi.” Âm thanh của Trình Tuyết Lam truyền đến.
Hiên Viên Thần do dự vài giây trước khi trả lời: “Vâng được ạ!”
“Thần, mẹ hy vọng lần này con có thể kết giao tốt với Băng Nguyệt.”
“Mẹ, con chưa gặp cô ta, con không biết nên cảm thấy thế nào về cô ta.” Giọng của Hiên Viên Thần không chứa tia mong chờ nào.
“Được thôi, trưa nay mẹ đưa con bé đến trước mặt con, con nhất định sẽ thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vâng con vừa mới tăm xong, đề con mặc quần áo vào đã.”
“Cần thận đừng đề cảm lạnh.” Trình Tuyết Lam cúp điện thoại.
Hiên Viên Thần bước đến tủ quần áo, lúc anh chọn quần áo cũng không chú trọng phối hợp màu sơ mi và âu phục, tùy ý mặc một bộ lên người. Ngón tay mảnh khảnh cài nút, thần sắc có chút phức tạp.
Tô Thám ngồi đợi một lúc lâu, vừa đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa ra. Hiên Viên Thần đang đứng C ở cửa, đã mặc vest, đẹp trai ngời ngời.
“Xuống lầu dùng điểm tâm ởi.”
“Được.” Tô Thắm gật gật đầu.
Trong phòng ăn sáng, Diệp Đông làm món dim sum cho cô, còn chưng cả tổ yến, cô cảm thấy rất cảm động.
Khi ăn sáng, Hiên Viên Thần chăm chú quan sát cô, sau đó anh như lơ đãng nhắc một tiếng: “Chốc nữa anh sẽ cho người đưa em về nhà, tất nhiên em còn đang trong nghỉ phép anh cũng không yêu cầu em đến đây làm việc.”
Tô Thắm đang húp cháo, có chút choáng nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại bình tĩnh cười một tiếng: “Được rồi! Hiện giờ tôi cũng không có tinh thần đi làm.”
Hiên Viên Thần không phát hiện tâm tư của cô, nhưng cô thì trong lòng biết rõ ràng. Hiên Viên Thần đột nhiên muốn cô rời khỏi đây, chắn chắn không phải vì cô đang nghỉ, mà là vì có lý do khá!
cMặc kệ là chuyện gì, cô nguyện ý rời khỏi đây.
Sau khi yên lặng ăn sáng, Hiên Viên Thần đứng dậy, rót một ly nước ấm trong cốc, cầm thuốc đưa đến trước mặt cô: “Uống xong hãng đi.”
“Tôi về nhà uống cũng được mà.” Tô Thắm vừa nghĩ như thế, cô sẽ về nhà uống thuốc.
Hiên Viên Thần kiên quyết: “Uống ở đây rồi về.”
Tô Thám sững sờ, bá đạo thật sự mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro