Ép Cô Gọi Tên.
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Buổi chiều Tô Thắm nhận được điện thoại của Lý Sâm, ở trong điện thoại Lý Sâm trực tiếp nói với cô, tiếp tục cho cô nghỉ thêm một tuần nữa, Tô Thắm ở đầu dây bên kia, không khỏi kinh ngạc, rõ ràng là được nghỉ ba ngày, vì sao lại cho cô nghỉ thêm nữa?
Nhưng mà Tô Thắm không có hỏi nhiều, cô tỏ vẻ cực kỳ vui mừng, đồng ý.
Sau khi cúp máy, sự vui vẻ trên mặt Tô Thám liền biến mắt, cô rơi vào trầm tư, kỳ nghỉ này là Lý Sâm quyết định, hay là Hiên Viên Thần quyết định, Lý Sâm không phải là cấp trên trực tiếp của cô, cho nên, kỳ nghỉ lần này chắc canh là Hiên Viên Thần cho phép, sau đó thông qua Lý Sâm truyền đạt lại cho cô.
Anh vì sao lại đột nhiên cho cô nghỉ phép thêm? Tô Thấm suy nghĩ một lúc liền đoán ra được lý do.
Lần trước ở nước ngoài, anh không phải từng nói qua về nước sẽ đến gặp vị cháu gái của tướng quân đó sao? Chắc là hai ngày này anh bận đi xem mắt! Cho nên, anh cho cô nghỉ, để cô rời khỏi đoạn thời gian này để anh có thể đi gặp mặt cô gái kia.
Chỉ có nguyên này thôi!
Ngực Tô Thắm đột nhiên như có thứ gì đó nắm chặt, có chút khó chịu.
Đột nhiên được nghỉ thêm một tuần lễ, cô cũng không quá vui mừng, nói cho ba mẹ biết, cô còn ở nhà thêm một tuần nữa, hai vị phụ huynh đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi cô về chuyện công việc.
Buổi tối, Tô Thắm ngồi trong phòng xem sách, đột nhiên điện thoại cô nhận được một tin nhắn.
Tim Tô Thắm cứng lại, cô khẩn trương đưa lên đọc, là Hiên Viên Thần gửi đến, chỉ có một câu: “Tôi cho em nghỉ thêm một tuần, em vui không?”
Tô Thắm mím môi cười khổ, anh nhất định không biết, lúc ở nước ngoài, cô đã biết chuyện anh sẽ đi xem mắt!
Tô Thám vờ như không biết! Cô gửi đi một câu: “Ừm, rất vui, cảm ơn ngài.”
“Bởi vì mấy ngày này cũng không quá bận, cho nên muốn cho em nghỉ thêm mấy ngày, vì bắt đầu từ tháng sau, tôi rất bận, em cũng sẽ rất mệt, nên cho em nghỉ trước.”
Sau đó Hiên Viên Thần gửi một chuỗi tin nhắn dài tới.
Tô Thắm nhìn chữ đầy màn hình, cô đột nhiên nghĩ đến một cảnh, người đàn ông ngồi trong phòng làm việc, tay cầm điện thoại, từng chữ từng chữ ấn vào.
Cô mím môi cười, đây tuyệt đôi không phải là bộ dạng lúc thường ngày của anh.
Nhìn tin nhắn giải thích này của anh, không hiểu vì sao mà tâm tình cô trở nên tốt hơn, cô trả lời: “Vâng, cảm ơn tổng thống quan tâm, trùng hợp lúc này tôi cũng cần thời gian để ở bên ba mẹ.”
Tô Thắm nghĩ rất đúng, giờ phút này, tại phòng làm việc của Hiên Viên Thần, anh đang ngồi trước bàn, tay cầm điện thoại, bình thường anh không hay gửi tin nhắn, một chuỗi tin nhắn dài như thế này, anh gõ chậm hơn so với bình thường rất nhiều.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời, Hiên Viên Thần thở ra một hơi, xem ra việc anh đột nhiên cho cô nghỉ thêm một tuần, cô không suy nghĩ nhiều.
Lúc này, lại có âm thanh truyền tới, anh vội mở ra, là Tô Thắm gửi đến: “Tổng thống, chú ý nghỉ ngơi, ngủ sớm một chút, chúc ngài ngủ ngon.”
Hiên Viên Thần nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình anh không tệ, chỉ là việc xưng hô này làm anh có chút khó chịu, đến lúc này, cô còn gọi anh là ngài tổng thống?
“Sau này không cần gọi tôi là tổng thống nữa, gọi tôi là Thần đi! Nếu không em gọi tôi một tiếng anh cũng được.” Hiên Viên Thần gửi tin nhắn này đi.
Tô Thắm gửi xong tin, nghĩ rằng anh sẽ không trả lời nữa, nào biết được vừa đặt điện thoại xuống, tin nhắn liền gửi đến.
Cô lại cầm điện thoại lên xem, xem được những chữ trên màn hình, đầu cô bỗng ong một tiếng, gọi anh là Thần? Còn gọi là anh?
Tô Thám mím môi cười, trả lời: “Gọi tổng thống đã thành thói quen rồi, không thể đổi được.”
“Vậy đổi đi, từ bây giờ liền thay đổi.” Một câu mệnh lệnh bá đạo được gửi qua.
Tô Thám không muốn đổi, cô gửi một tin: “Không đổi.”
Tô Thâm gửi xong, ý thực được bản thân quá to gan, cũng dám làm trái ý người đàn ông này, với lại, bọn họ lúc này là đang tình chàng ý thiếp sao?
Phút chốc, điện thoại ở bên gối Tô Thắm vang lên, vào 10h tối yên tĩnh như vậy, âm thanh truyền đến lại đặc biệt lớn.
Tô Thắm giật nảy mình, nhìn dãy số được gọi đến trên màn hình, hô hấp của cô trì trệ, khẩn trương cầm điện thoại lên nghe, mới vừa đặt bên tai, đầu dây bên kia truyền truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông, mang vẻ không vui.
“Không đổi?”
Âm thanh gợi cảm mà mê người.
Trong đêm yên tính lạnh lẽo này, mang theo một tia nóng bỏng bức người.
Tô Thấm nào biết được, người đàn ông này không nói lời nào liền gọi điện thoại tới, cô không biết làm như thế nào, gửi tin nhắn còn được, gọi điện thoại như này, cô không có lá gan như vừa nãy đâu.
“Ngài sao còn chưa ngủ?” Tô Thắm đành phải đổi chủ đề.
“Nhớ em không ngủ được.” Viên Hiên Thần trực tiếp nói.
Tô Thắm hơi kinh ngạc, không biết nên tiếp tục nói gì.
“Tôi còn có công việc.” Người đàn ông nói thêm một câu.
Tô Thắm cười: “Vậy ngài nghỉ sớm một chút.”
“Gọi tên của tôi nghe một chút.” Hiên Viên Thần nói.
Tô Thắm cười cười: “Vậy ngài nghỉ sớm chút.”
“Gọi tên tôi nghe một chút.” Hiên Viên Thần đột nhiên yêu cầu nói.
Tô Thắm ở bên này mặt đã hồng, cô cầm di động, rõ ràng không ở trước mặt, nhưng cô lại có cảm giác anh đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, mặt nóng lên, nhưng cô không có ý là sẽ gọi.
“Làm sao? Tên của tôi rất khó nghe?”
“Không phải, tôi gọi ngài là tổng thống đã quen rồi.”
“Tổng thống hai chữ này, chỉ có cấp dưới của tôi mới gọi, em là bạn gái của tôi, em nên gọi tên của tôi.”
“Tổng thống…” Tô Thắm vội vàng muốn nói gì đó, nhưng không tự chủ được ở câu đầu đã gọi anh như thé.
Đâu dây bên kia người đàn ông tức giận hừ một tiếng: “Lại gọi tôi là tổng thống, tôi liền đến nhà em bây giờ, để chính tai nghe em gọi tên tôi.”
Việc uy hiếp này đã dọa Tô Thắm sợ, cô không dám nghỉ ngờ anh dám làm việc này hay không, vì việc mà anh muốn làm, ai cũng không quản được.
“Đừng…” Tô Thắm gấp gáp nói.
“Vậy gọi tên tôi.”
“Cho em 10 giây.”
“Thần…” Tô Thắm bị ép đến gọi thẳng tên của anh.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp mang ý rất hài lòng: “Lại gọi một lần nữa.
Tô Thắm không còn gì để nói, không phải gọi rồi à? Lần 1 còn có dũng khí, lần thứ hai này, cô muốn rút lui rồi.
“Chẳng lẽ em muốn tôi đến nhà em ngay bây giờ?”
“Làm gì có ai như ngài, uy hiếp tôi như vậy?” Tô Thắm không khỏi phản bác.
“Ai bảo em không ngoan!” Người đàn ông cười thành tiếng.
“Được rồi, muộn rồi, ngài ngủ sớm một chút! Tôi ngày mai còn phải dậy chạy bội”
Tô Thám không dám nói chuyện với anh nữa.
“Được, không ép em nữa, ngủ ngon, nhớ đến tôi.” Nói xong, đầu dây bên kia dứt khoát cúp điện thoại.
Tô Thấm tay cầm điện thoại, ném vào trong chăn, vậy mà lại đỗ mồ hôi toàn thân, cô nhắm mắt lại, phảng phát bên tai còn tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông.
Tô Thám thở dài một hơi, không hiểu sao trong lòng có chút đắng.
Sáng sớm, Tô Thắm mặc một bộ quần áo thể thao, 7h sáng liền bắt đầu chạy bộ, từ đầu đường Giang Tân bắt đầu chạy, thời tiết đầu mùa đông là thích hợp nhất để đi chạy bộ, chạy đến mồ hôi toàn thân, cả người khoan khoái.
Nhưng mà Tô Thắm không có hỏi nhiều, cô tỏ vẻ cực kỳ vui mừng, đồng ý.
Sau khi cúp máy, sự vui vẻ trên mặt Tô Thám liền biến mắt, cô rơi vào trầm tư, kỳ nghỉ này là Lý Sâm quyết định, hay là Hiên Viên Thần quyết định, Lý Sâm không phải là cấp trên trực tiếp của cô, cho nên, kỳ nghỉ lần này chắc canh là Hiên Viên Thần cho phép, sau đó thông qua Lý Sâm truyền đạt lại cho cô.
Anh vì sao lại đột nhiên cho cô nghỉ phép thêm? Tô Thấm suy nghĩ một lúc liền đoán ra được lý do.
Lần trước ở nước ngoài, anh không phải từng nói qua về nước sẽ đến gặp vị cháu gái của tướng quân đó sao? Chắc là hai ngày này anh bận đi xem mắt! Cho nên, anh cho cô nghỉ, để cô rời khỏi đoạn thời gian này để anh có thể đi gặp mặt cô gái kia.
Chỉ có nguyên này thôi!
Ngực Tô Thắm đột nhiên như có thứ gì đó nắm chặt, có chút khó chịu.
Đột nhiên được nghỉ thêm một tuần lễ, cô cũng không quá vui mừng, nói cho ba mẹ biết, cô còn ở nhà thêm một tuần nữa, hai vị phụ huynh đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi cô về chuyện công việc.
Buổi tối, Tô Thắm ngồi trong phòng xem sách, đột nhiên điện thoại cô nhận được một tin nhắn.
Tim Tô Thắm cứng lại, cô khẩn trương đưa lên đọc, là Hiên Viên Thần gửi đến, chỉ có một câu: “Tôi cho em nghỉ thêm một tuần, em vui không?”
Tô Thắm mím môi cười khổ, anh nhất định không biết, lúc ở nước ngoài, cô đã biết chuyện anh sẽ đi xem mắt!
Tô Thám vờ như không biết! Cô gửi đi một câu: “Ừm, rất vui, cảm ơn ngài.”
“Bởi vì mấy ngày này cũng không quá bận, cho nên muốn cho em nghỉ thêm mấy ngày, vì bắt đầu từ tháng sau, tôi rất bận, em cũng sẽ rất mệt, nên cho em nghỉ trước.”
Sau đó Hiên Viên Thần gửi một chuỗi tin nhắn dài tới.
Tô Thắm nhìn chữ đầy màn hình, cô đột nhiên nghĩ đến một cảnh, người đàn ông ngồi trong phòng làm việc, tay cầm điện thoại, từng chữ từng chữ ấn vào.
Cô mím môi cười, đây tuyệt đôi không phải là bộ dạng lúc thường ngày của anh.
Nhìn tin nhắn giải thích này của anh, không hiểu vì sao mà tâm tình cô trở nên tốt hơn, cô trả lời: “Vâng, cảm ơn tổng thống quan tâm, trùng hợp lúc này tôi cũng cần thời gian để ở bên ba mẹ.”
Tô Thắm nghĩ rất đúng, giờ phút này, tại phòng làm việc của Hiên Viên Thần, anh đang ngồi trước bàn, tay cầm điện thoại, bình thường anh không hay gửi tin nhắn, một chuỗi tin nhắn dài như thế này, anh gõ chậm hơn so với bình thường rất nhiều.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời, Hiên Viên Thần thở ra một hơi, xem ra việc anh đột nhiên cho cô nghỉ thêm một tuần, cô không suy nghĩ nhiều.
Lúc này, lại có âm thanh truyền tới, anh vội mở ra, là Tô Thắm gửi đến: “Tổng thống, chú ý nghỉ ngơi, ngủ sớm một chút, chúc ngài ngủ ngon.”
Hiên Viên Thần nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình anh không tệ, chỉ là việc xưng hô này làm anh có chút khó chịu, đến lúc này, cô còn gọi anh là ngài tổng thống?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau này không cần gọi tôi là tổng thống nữa, gọi tôi là Thần đi! Nếu không em gọi tôi một tiếng anh cũng được.” Hiên Viên Thần gửi tin nhắn này đi.
Tô Thắm gửi xong tin, nghĩ rằng anh sẽ không trả lời nữa, nào biết được vừa đặt điện thoại xuống, tin nhắn liền gửi đến.
Cô lại cầm điện thoại lên xem, xem được những chữ trên màn hình, đầu cô bỗng ong một tiếng, gọi anh là Thần? Còn gọi là anh?
Tô Thám mím môi cười, trả lời: “Gọi tổng thống đã thành thói quen rồi, không thể đổi được.”
“Vậy đổi đi, từ bây giờ liền thay đổi.” Một câu mệnh lệnh bá đạo được gửi qua.
Tô Thám không muốn đổi, cô gửi một tin: “Không đổi.”
Tô Thâm gửi xong, ý thực được bản thân quá to gan, cũng dám làm trái ý người đàn ông này, với lại, bọn họ lúc này là đang tình chàng ý thiếp sao?
Phút chốc, điện thoại ở bên gối Tô Thắm vang lên, vào 10h tối yên tĩnh như vậy, âm thanh truyền đến lại đặc biệt lớn.
Tô Thắm giật nảy mình, nhìn dãy số được gọi đến trên màn hình, hô hấp của cô trì trệ, khẩn trương cầm điện thoại lên nghe, mới vừa đặt bên tai, đầu dây bên kia truyền truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông, mang vẻ không vui.
“Không đổi?”
Âm thanh gợi cảm mà mê người.
Trong đêm yên tính lạnh lẽo này, mang theo một tia nóng bỏng bức người.
Tô Thấm nào biết được, người đàn ông này không nói lời nào liền gọi điện thoại tới, cô không biết làm như thế nào, gửi tin nhắn còn được, gọi điện thoại như này, cô không có lá gan như vừa nãy đâu.
“Ngài sao còn chưa ngủ?” Tô Thắm đành phải đổi chủ đề.
“Nhớ em không ngủ được.” Viên Hiên Thần trực tiếp nói.
Tô Thắm hơi kinh ngạc, không biết nên tiếp tục nói gì.
“Tôi còn có công việc.” Người đàn ông nói thêm một câu.
Tô Thắm cười: “Vậy ngài nghỉ sớm một chút.”
“Gọi tên của tôi nghe một chút.” Hiên Viên Thần nói.
Tô Thắm cười cười: “Vậy ngài nghỉ sớm chút.”
“Gọi tên tôi nghe một chút.” Hiên Viên Thần đột nhiên yêu cầu nói.
Tô Thắm ở bên này mặt đã hồng, cô cầm di động, rõ ràng không ở trước mặt, nhưng cô lại có cảm giác anh đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, mặt nóng lên, nhưng cô không có ý là sẽ gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm sao? Tên của tôi rất khó nghe?”
“Không phải, tôi gọi ngài là tổng thống đã quen rồi.”
“Tổng thống hai chữ này, chỉ có cấp dưới của tôi mới gọi, em là bạn gái của tôi, em nên gọi tên của tôi.”
“Tổng thống…” Tô Thắm vội vàng muốn nói gì đó, nhưng không tự chủ được ở câu đầu đã gọi anh như thé.
Đâu dây bên kia người đàn ông tức giận hừ một tiếng: “Lại gọi tôi là tổng thống, tôi liền đến nhà em bây giờ, để chính tai nghe em gọi tên tôi.”
Việc uy hiếp này đã dọa Tô Thắm sợ, cô không dám nghỉ ngờ anh dám làm việc này hay không, vì việc mà anh muốn làm, ai cũng không quản được.
“Đừng…” Tô Thắm gấp gáp nói.
“Vậy gọi tên tôi.”
“Cho em 10 giây.”
“Thần…” Tô Thắm bị ép đến gọi thẳng tên của anh.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp mang ý rất hài lòng: “Lại gọi một lần nữa.
Tô Thắm không còn gì để nói, không phải gọi rồi à? Lần 1 còn có dũng khí, lần thứ hai này, cô muốn rút lui rồi.
“Chẳng lẽ em muốn tôi đến nhà em ngay bây giờ?”
“Làm gì có ai như ngài, uy hiếp tôi như vậy?” Tô Thắm không khỏi phản bác.
“Ai bảo em không ngoan!” Người đàn ông cười thành tiếng.
“Được rồi, muộn rồi, ngài ngủ sớm một chút! Tôi ngày mai còn phải dậy chạy bội”
Tô Thám không dám nói chuyện với anh nữa.
“Được, không ép em nữa, ngủ ngon, nhớ đến tôi.” Nói xong, đầu dây bên kia dứt khoát cúp điện thoại.
Tô Thấm tay cầm điện thoại, ném vào trong chăn, vậy mà lại đỗ mồ hôi toàn thân, cô nhắm mắt lại, phảng phát bên tai còn tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông.
Tô Thám thở dài một hơi, không hiểu sao trong lòng có chút đắng.
Sáng sớm, Tô Thắm mặc một bộ quần áo thể thao, 7h sáng liền bắt đầu chạy bộ, từ đầu đường Giang Tân bắt đầu chạy, thời tiết đầu mùa đông là thích hợp nhất để đi chạy bộ, chạy đến mồ hôi toàn thân, cả người khoan khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro