Hành Trình Trải Thảm Đỏ Của Tô Hi
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Buồi sáng hai ngày sau.
Một chiếc xe hơi màu trắng đậu trước cửa
biệt thự của Hình Liệt Hàn, Hình Nhất Nặc
bước xuống từ ghế phụ. Người lái xe là
Ôn Lương Diệu. Anh bước xuống giúp cô
lấy hành lý từ trong cốp xe ra.
“Nhất Nặc, em không được bỏ bê bài vở
trong kỳ nghỉ hè đâu, anh đã mua cho em
hai cuốn sách bài tập, có thời gian em hãy
luyện tập đi nhé.” Ôn Lương Diệu nói với
cô gái có vẻ ngoài ung dung, thư thái
đứng bên cạnh.
“Em biết rồi!” Hình Nhất Nặc mỉm cười,
sảng khoái đồng ý.
Nhưng Ôn Lương Diệu biết rằng cô nhóc
này rất ham chơi, vốn dĩ sẽ không để tâm
vào việc học hành!
“Xem ít chương trình giải trí của các minh
tỉnh, đọc nhiều sách hơn, ăn ít đồ ăn vặt
thôi, và uống nhiều nước vào.” Ôn Lương
Diệu nói liên tục không nhịn được.
Hình Nhất Nặc nhìn anh, mỉm cười: “Anh
Lương Diệu, tại sao anh lại quan tâm đến
em hơn mẹ em vậy!”
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương Diệu
hơi đỏ lên. Anh nghiêm nghị nói: “Anh
không muốn tất cả công sức của mình bị
bỏ dở giữa chừng. Thành tích lần này của
em so với lần trước tốt hơn một chút rồi.”
“Được rồi! Em nghe lời anh là được chứ
gì.” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn trả lời,
sau đó vui mừng nói: “Cuối cùng, lần này
có thể nói là đã qua được môn toán rồi.
Thật là khó có được mà.”
Ôn Lương Diệu thật sự không nhịn được,
muốn cười lên: “Nếu em muốn thi vào
trường đại học tốt một chút thì thành tích
này còn quá thấp.”
“Nhưng em đã tiến bộ hơn rồi!” Hình Nhất
Nặc nghiêng đầu cãi lý. Đồng thời, cô
bỗng mang vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng
thầy em đột nhiên bị bệnh nặng. Thầy nói
với chúng em rằng, có thể năm sau thầy
sẽ không dạy chúng em nữa, vì thầy sẽ
nghỉ một năm. Cả lớp chúng em đã quyên
góp tiền xong rồi ”
Ôn Lương Diệu hơi giật mình: “Thật à?”
“Vâng! Hôm qua lúc đến nhận bảng thành
tích, thầy mới nói. Chúng em lập tức tổ
chức quyên góp. Mặc dù em không học
các tiết của thầy nhưng cũng không muốn
thầy bệnh.” Hình Nhất Nặc cắn môi nói.
“Được rồi! Nếu các em đã góp tiền rồi,
thầy nhất định sẽ khỏi bệnh thôi. Đừng lo
lắng, đi bám chuông cửa đi! Anh về đây,
tận hưởng kỳ nghỉ hè đi, nhưng em cũng
đừng chỉ lo ăn uống chơi bời thôi đó.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Vâng! Nhưng em
hy vọng giáo viên môn toán tiếp theo sẽ là
một anh chàng đẹp trai. Như vậy em sẽ
chăm chỉ, nghiêm túc học hơn.”
góp tiền xong rồi ”
Ôn Lương Diệu hơi giật mình: “Thật à2”
“Vâng! Hôm qua lúc đến nhận bảng thành
tích, thầy mới nói. Chúng em lập tức tổ
chức quyên góp. Mặc dù em không học
các tiết của thầy nhưng cũng không muốn
thầy bệnh.” Hình Nhất Nặc cắn môi nói.
“Được rồi! Nếu các em đã góp tiền rồi,
thầy nhất định sẽ khỏi bệnh thôi. Đừng lo
lắng, đi bám chuông cửa đi! Anh về đây,
tận hưởng kỳ nghỉ hè đi, nhưng em cũng
đừng chỉ lo ăn uống chơi bời thôi đó.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Vâng! Nhưng em
hy vọng giáo viên môn toán tiếp theo sẽ là
một anh chàng đẹp trai. Như vậy em sẽ
chăm chỉ, nghiêm túc học hơn.”
Hình Liệt Hàn nhắc hành lý hộ cô. Hình
Nhất Nặc như một chú chim tự do, chạy
lên trước, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng.
“Tiểu Hi…”
“Cô!” Cậu nhóc ra cửa chào đón cô.
Hai cô cháu vui vẻ nắm tay bước vào,
Đường Tư Vũ đứng trong phòng khách
chào mừng Hình Nhát Nặc.
“Tiều Nặc, em đến rồi.”
“Vâng ạ, chị Tư Vũ, em nghỉ hè rồi.”
“Vậy em có thể chơi đùa vui vẻ một trận
rồi.” Đường Tư Vũ có thể cảm nhận được
sự thoải mái, dễ chịu của cô bé. Nghĩ đến
áp lực lúc đi học, hiện tại cô vẫn có thể
cảm nhận được!
“Anh, khi nào rảnh anh đưa em và Tiểu Hi
về bên bố mẹ nhé! Em rất muốn đi về.”
Hình Nhất Nặc cũng rất nhớ bố mẹ cô.
Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi: “Ba
ngày nữa anh sẽ đưa bọn em qua đó.”
“Chị Tư Vũ, chị có đi cùng với bọn em
không?”
“Chị còn công việc, có thể sẽ không đi
được, em và Tiểu Hi đi trước đi!” Đường
Tư Vũ dịu dàng nói.
“Anh sẽ đưa hai cô cháu qua đó trước,
đợi qua vài ngày nữa, anh chị sẽ qua
sau.” Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi.
áp lực lúc đi học, hiện tại cô vẫn có thể
cảm nhận được!
“Anh, khi nào rảnh anh đưa em và Tiểu Hi
về bên bố mẹ nhé! Em rất muốn đi về.”
Hình Nhất Nặc cũng rất nhớ bố mẹ cô.
Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi: “Ba
ngày nữa anh sẽ đưa bọn em qua đó.”
“Chị Tư Vũ, chị có đi cùng với bọn em
không?”
“Chị còn công việc, có thể sẽ không đi
được, em và Tiểu Hi đi trước đi!” Đường
Tư Vũ dịu dàng nói.
“Anh sẽ đưa hai cô cháu qua đó trước,
đợi qua vài ngày nữa, anh chị sẽ qua
sau.” Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi.
Đường Dĩ Hi và Hình Nhất Nặc nhìn nhau,
cũng rất thích cách sắp xếp này. Như vậy,
daddy và mami mới có thể nói chuyện yêu
đương vui vẻ được. Hai người bọn họ
cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Ba ngày tiếp theo, ngược lại có thể thư
giãn, thoải mái rồi.
Buổi trưa, bóng dáng của Tô Hi xuất hiện
ở sân bay cùng trợ lý và Annie. Họ cần
đến một show diễn nằm trong khuôn khổ
tuần lễ thời trang. Tuy không phải là lời
mời chính thức nhưng trong ngày trọng
đại như thế này, các nghệ sĩ trong nước
đều nô nức đi tham gia. Tô Hi đương
nhiên cũng được sắp xếp đi.
Nghệ sĩ cũng có nhiều trường hợp bất đắc
dĩ buộc phải làm. Tô Hi đã bị công ty chỉ
đích danh, lần này số lượng thiệp mời có
hạn, trong cả nước cũng chỉ có không đến
6 nghệ sĩ được mời. Đó đều là những
nghệ sĩ đại diện cho những thương hiệu
quốc tế lớn. Tô Hi cũng là người phát
ngôn của một số thương hiệu nước ngoài,
nhưng không nhận được thiệp mời nên cô
chỉ đành phải mặt dày đi ké sự kiện tăng
độ hot của bản thân.
“Hi Hi, chị đã thuê cho em một chiếc váy
dạ hội. Đến lúc đó, em lên thảm đỏ để
chụp một vài bức ảnh. Chúng ta sẽ sửa lại
nó và gửi cho các trang mạng trong nước.
Chị tin rằng ít nhất nó sẽ lọt vào top tìm
kiếm.” Annie an ủi cô.
“Em phải đi sao?” Hi Hi chán nản chống
cằm hỏi.
“Dù sao cũng chỉ là chuyện lộ mặt thôi,
cũng không bắt em làm gì cả!”
“Lần trước từng có nghệ sĩ bị đuổi ra
ngoài rồi! Nếu chuyện này xảy ra với em
thì mất mặt chết đi được.” Tô Hi chua xót
nói.
“Nếu thực sự không được, em cứ mặc
chiếc váy dạ hội thật đẹp rồi chụp vài tắm
ở cổng lớn, còn hơn không xuất hiện!
Người hâm mộ vẫn luôn mong chờ những
bức ảnh đẹp của eml”
Nhiếp ảnh gia Tiểu Hoàng đứng bên cạnh
nói: “Chị Tô Hi cứ yên tâm, em sẽ chụp
cho chị thật đẹp như một bom tấn thời
trang vậy! Các fan của chị sẽ được mãn
nhãn.
Tô Hi chỉ mong lần đi thảm đỏ này sẽ
thành công tốt đẹp.
Một giờ trước khi chuyến bay dân dụng
của cô cất cánh, trên chiếc máy bay tư
nhân khổng lồ khác, một thân hình thon
dài, mệt mỏi, lười biếng ngồi trên ghế
sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ, ngắm
phong cảnh ở độ cao 30.000 feet. Lần này
anh đến bữa tiệc tuần lễ thời trang này với
tư cách là khách quý VỊP.
Bên cạnh, Lý Uy nói với anh: “Ôn thiếu, có
cần sắp xếp nghệ sĩ công ty làm bạn nữ
đồng hành với anh không?”
Ôn Lệ Thâm gần như không cần phải
nghĩ: “Không cần.”
“Nếu anh không thích nghệ sĩ trong nước,
có rất nhiều nghệ sĩ nữ của công ty nước
ngoài cũng được mời. Anh có muốn chọn
một người không?” Lý Uy cảm thấy anh
vẫn nên có một bạn nữ đồng hành.
Ôn Lệ Thâm híp mắt, trong đầu đột nhiên
hiện lên một khuôn mặt thuần khiết, đơn
thuần. Ma xui quỷ khiến, anh liền hỏi: “Có
Tô Hi không?”
“Tô Hi tiểu thư không có trong danh sách
mời. Danh tiếng của cô ấy chưa đủ để
làm người phát ngôn cho các thương hiệu
quốc tế hạng nhát. Trong tay cô ấy chỉ có
vài nhãn hiệu hạng hai. Đó là những công
ty không nhận được thiệp mời.”
“Vậy thì không cần.” Ôn Lệ Thâm từ chối
rõ ràng, đồng thời có chút thất vọng, chán
nản. Anh còn vừa mới chờ mong cô có
thể đi, như thế, nếu thực sự cần một bạn
nữ cùng tham dự, nói không chừng anh
có thể mời cô đi cùng.
Nhớ đến giọng nói, khẩu khí khi say rượu
lần trước của cô, có vẻ người phụ nữ này
rất ghét bỏ anh. Anh đã xóa tin nhắn kia,
cô tuy thích nói vòng vo ám chỉ nhiều điều
nhưng cũng rất có chính kiến.
Thôi quên đi, sao anh phải khó chịu phiền
lòng vì một nghệ sĩ nhỏ vậy chứ! Anh
nghĩ, mười bữa cơm kia, anh cũng không
cần ăn cùng cô nữa.
Một chiếc xe hơi màu trắng đậu trước cửa
biệt thự của Hình Liệt Hàn, Hình Nhất Nặc
bước xuống từ ghế phụ. Người lái xe là
Ôn Lương Diệu. Anh bước xuống giúp cô
lấy hành lý từ trong cốp xe ra.
“Nhất Nặc, em không được bỏ bê bài vở
trong kỳ nghỉ hè đâu, anh đã mua cho em
hai cuốn sách bài tập, có thời gian em hãy
luyện tập đi nhé.” Ôn Lương Diệu nói với
cô gái có vẻ ngoài ung dung, thư thái
đứng bên cạnh.
“Em biết rồi!” Hình Nhất Nặc mỉm cười,
sảng khoái đồng ý.
Nhưng Ôn Lương Diệu biết rằng cô nhóc
này rất ham chơi, vốn dĩ sẽ không để tâm
vào việc học hành!
“Xem ít chương trình giải trí của các minh
tỉnh, đọc nhiều sách hơn, ăn ít đồ ăn vặt
thôi, và uống nhiều nước vào.” Ôn Lương
Diệu nói liên tục không nhịn được.
Hình Nhất Nặc nhìn anh, mỉm cười: “Anh
Lương Diệu, tại sao anh lại quan tâm đến
em hơn mẹ em vậy!”
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương Diệu
hơi đỏ lên. Anh nghiêm nghị nói: “Anh
không muốn tất cả công sức của mình bị
bỏ dở giữa chừng. Thành tích lần này của
em so với lần trước tốt hơn một chút rồi.”
“Được rồi! Em nghe lời anh là được chứ
gì.” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn trả lời,
sau đó vui mừng nói: “Cuối cùng, lần này
có thể nói là đã qua được môn toán rồi.
Thật là khó có được mà.”
Ôn Lương Diệu thật sự không nhịn được,
muốn cười lên: “Nếu em muốn thi vào
trường đại học tốt một chút thì thành tích
này còn quá thấp.”
“Nhưng em đã tiến bộ hơn rồi!” Hình Nhất
Nặc nghiêng đầu cãi lý. Đồng thời, cô
bỗng mang vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng
thầy em đột nhiên bị bệnh nặng. Thầy nói
với chúng em rằng, có thể năm sau thầy
sẽ không dạy chúng em nữa, vì thầy sẽ
nghỉ một năm. Cả lớp chúng em đã quyên
góp tiền xong rồi ”
Ôn Lương Diệu hơi giật mình: “Thật à?”
“Vâng! Hôm qua lúc đến nhận bảng thành
tích, thầy mới nói. Chúng em lập tức tổ
chức quyên góp. Mặc dù em không học
các tiết của thầy nhưng cũng không muốn
thầy bệnh.” Hình Nhất Nặc cắn môi nói.
“Được rồi! Nếu các em đã góp tiền rồi,
thầy nhất định sẽ khỏi bệnh thôi. Đừng lo
lắng, đi bám chuông cửa đi! Anh về đây,
tận hưởng kỳ nghỉ hè đi, nhưng em cũng
đừng chỉ lo ăn uống chơi bời thôi đó.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Vâng! Nhưng em
hy vọng giáo viên môn toán tiếp theo sẽ là
một anh chàng đẹp trai. Như vậy em sẽ
chăm chỉ, nghiêm túc học hơn.”
góp tiền xong rồi ”
Ôn Lương Diệu hơi giật mình: “Thật à2”
“Vâng! Hôm qua lúc đến nhận bảng thành
tích, thầy mới nói. Chúng em lập tức tổ
chức quyên góp. Mặc dù em không học
các tiết của thầy nhưng cũng không muốn
thầy bệnh.” Hình Nhất Nặc cắn môi nói.
“Được rồi! Nếu các em đã góp tiền rồi,
thầy nhất định sẽ khỏi bệnh thôi. Đừng lo
lắng, đi bám chuông cửa đi! Anh về đây,
tận hưởng kỳ nghỉ hè đi, nhưng em cũng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
đừng chỉ lo ăn uống chơi bời thôi đó.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Vâng! Nhưng em
hy vọng giáo viên môn toán tiếp theo sẽ là
một anh chàng đẹp trai. Như vậy em sẽ
chăm chỉ, nghiêm túc học hơn.”
Hình Liệt Hàn nhắc hành lý hộ cô. Hình
Nhất Nặc như một chú chim tự do, chạy
lên trước, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng.
“Tiểu Hi…”
“Cô!” Cậu nhóc ra cửa chào đón cô.
Hai cô cháu vui vẻ nắm tay bước vào,
Đường Tư Vũ đứng trong phòng khách
chào mừng Hình Nhát Nặc.
“Tiều Nặc, em đến rồi.”
“Vâng ạ, chị Tư Vũ, em nghỉ hè rồi.”
“Vậy em có thể chơi đùa vui vẻ một trận
rồi.” Đường Tư Vũ có thể cảm nhận được
sự thoải mái, dễ chịu của cô bé. Nghĩ đến
áp lực lúc đi học, hiện tại cô vẫn có thể
cảm nhận được!
“Anh, khi nào rảnh anh đưa em và Tiểu Hi
về bên bố mẹ nhé! Em rất muốn đi về.”
Hình Nhất Nặc cũng rất nhớ bố mẹ cô.
Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi: “Ba
ngày nữa anh sẽ đưa bọn em qua đó.”
“Chị Tư Vũ, chị có đi cùng với bọn em
không?”
“Chị còn công việc, có thể sẽ không đi
được, em và Tiểu Hi đi trước đi!” Đường
Tư Vũ dịu dàng nói.
“Anh sẽ đưa hai cô cháu qua đó trước,
đợi qua vài ngày nữa, anh chị sẽ qua
sau.” Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi.
áp lực lúc đi học, hiện tại cô vẫn có thể
cảm nhận được!
“Anh, khi nào rảnh anh đưa em và Tiểu Hi
về bên bố mẹ nhé! Em rất muốn đi về.”
Hình Nhất Nặc cũng rất nhớ bố mẹ cô.
Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi: “Ba
ngày nữa anh sẽ đưa bọn em qua đó.”
“Chị Tư Vũ, chị có đi cùng với bọn em
không?”
“Chị còn công việc, có thể sẽ không đi
được, em và Tiểu Hi đi trước đi!” Đường
Tư Vũ dịu dàng nói.
“Anh sẽ đưa hai cô cháu qua đó trước,
đợi qua vài ngày nữa, anh chị sẽ qua
sau.” Hình Liệt Hàn đã sắp xếp xong xuôi.
Đường Dĩ Hi và Hình Nhất Nặc nhìn nhau,
cũng rất thích cách sắp xếp này. Như vậy,
daddy và mami mới có thể nói chuyện yêu
đương vui vẻ được. Hai người bọn họ
cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Ba ngày tiếp theo, ngược lại có thể thư
giãn, thoải mái rồi.
Buổi trưa, bóng dáng của Tô Hi xuất hiện
ở sân bay cùng trợ lý và Annie. Họ cần
đến một show diễn nằm trong khuôn khổ
tuần lễ thời trang. Tuy không phải là lời
mời chính thức nhưng trong ngày trọng
đại như thế này, các nghệ sĩ trong nước
đều nô nức đi tham gia. Tô Hi đương
nhiên cũng được sắp xếp đi.
Nghệ sĩ cũng có nhiều trường hợp bất đắc
dĩ buộc phải làm. Tô Hi đã bị công ty chỉ
đích danh, lần này số lượng thiệp mời có
hạn, trong cả nước cũng chỉ có không đến
6 nghệ sĩ được mời. Đó đều là những
nghệ sĩ đại diện cho những thương hiệu
quốc tế lớn. Tô Hi cũng là người phát
ngôn của một số thương hiệu nước ngoài,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nhưng không nhận được thiệp mời nên cô
chỉ đành phải mặt dày đi ké sự kiện tăng
độ hot của bản thân.
“Hi Hi, chị đã thuê cho em một chiếc váy
dạ hội. Đến lúc đó, em lên thảm đỏ để
chụp một vài bức ảnh. Chúng ta sẽ sửa lại
nó và gửi cho các trang mạng trong nước.
Chị tin rằng ít nhất nó sẽ lọt vào top tìm
kiếm.” Annie an ủi cô.
“Em phải đi sao?” Hi Hi chán nản chống
cằm hỏi.
“Dù sao cũng chỉ là chuyện lộ mặt thôi,
cũng không bắt em làm gì cả!”
“Lần trước từng có nghệ sĩ bị đuổi ra
ngoài rồi! Nếu chuyện này xảy ra với em
thì mất mặt chết đi được.” Tô Hi chua xót
nói.
“Nếu thực sự không được, em cứ mặc
chiếc váy dạ hội thật đẹp rồi chụp vài tắm
ở cổng lớn, còn hơn không xuất hiện!
Người hâm mộ vẫn luôn mong chờ những
bức ảnh đẹp của eml”
Nhiếp ảnh gia Tiểu Hoàng đứng bên cạnh
nói: “Chị Tô Hi cứ yên tâm, em sẽ chụp
cho chị thật đẹp như một bom tấn thời
trang vậy! Các fan của chị sẽ được mãn
nhãn.
Tô Hi chỉ mong lần đi thảm đỏ này sẽ
thành công tốt đẹp.
Một giờ trước khi chuyến bay dân dụng
của cô cất cánh, trên chiếc máy bay tư
nhân khổng lồ khác, một thân hình thon
dài, mệt mỏi, lười biếng ngồi trên ghế
sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ, ngắm
phong cảnh ở độ cao 30.000 feet. Lần này
anh đến bữa tiệc tuần lễ thời trang này với
tư cách là khách quý VỊP.
Bên cạnh, Lý Uy nói với anh: “Ôn thiếu, có
cần sắp xếp nghệ sĩ công ty làm bạn nữ
đồng hành với anh không?”
Ôn Lệ Thâm gần như không cần phải
nghĩ: “Không cần.”
“Nếu anh không thích nghệ sĩ trong nước,
có rất nhiều nghệ sĩ nữ của công ty nước
ngoài cũng được mời. Anh có muốn chọn
một người không?” Lý Uy cảm thấy anh
vẫn nên có một bạn nữ đồng hành.
Ôn Lệ Thâm híp mắt, trong đầu đột nhiên
hiện lên một khuôn mặt thuần khiết, đơn
thuần. Ma xui quỷ khiến, anh liền hỏi: “Có
Tô Hi không?”
“Tô Hi tiểu thư không có trong danh sách
mời. Danh tiếng của cô ấy chưa đủ để
làm người phát ngôn cho các thương hiệu
quốc tế hạng nhát. Trong tay cô ấy chỉ có
vài nhãn hiệu hạng hai. Đó là những công
ty không nhận được thiệp mời.”
“Vậy thì không cần.” Ôn Lệ Thâm từ chối
rõ ràng, đồng thời có chút thất vọng, chán
nản. Anh còn vừa mới chờ mong cô có
thể đi, như thế, nếu thực sự cần một bạn
nữ cùng tham dự, nói không chừng anh
có thể mời cô đi cùng.
Nhớ đến giọng nói, khẩu khí khi say rượu
lần trước của cô, có vẻ người phụ nữ này
rất ghét bỏ anh. Anh đã xóa tin nhắn kia,
cô tuy thích nói vòng vo ám chỉ nhiều điều
nhưng cũng rất có chính kiến.
Thôi quên đi, sao anh phải khó chịu phiền
lòng vì một nghệ sĩ nhỏ vậy chứ! Anh
nghĩ, mười bữa cơm kia, anh cũng không
cần ăn cùng cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro