Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Hi Vọng Về Cổ Phần

Thượng Quan Nhiêu

2024-07-23 07:42:07

Ở đầu kia chú Từ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, 30% cổ phần trong tay mẹ cô sao lại thành của bà ta? Sao bà ta lại lầy phần của cô? “

“Vốn dĩ nó là của tôi, nhưng năm đó tôi còn nhỏ, cổ phần đều do bồ tôi giữ. Vậy nên tôi không có quyền thừa kế thực sự.”

Đường Tư Vũ trả lời đầy cay đẳng.

“Không phải chứ! Tôi nhớ tổng giám đốc Đường không giữ cổ phần của cô mà.

Hơn nữa ông ấy có viết một bản hợp đồng, đợi sau khi cô 18 tuổi thì sẽ thừa kế nó. Chỉ là năm đó cô có một lần cô làm tổng giám đốc Đường tức giận, vậy nên đến bây giờ vẫn không nói với cô. “

“Gì cơ? Chú Từ, chú nói thật sao?”

Đường Tư Vũ đứng phắt dậy, kinh ngạc hỏi.

Cô nhớ ngay đến lần trước bố có nói với cô về chuyện này. Cô không hề nghĩ rằng bố mình sẽ ra đi đột nhiên như vậy, thế nên lần trước bố nói sẽ chuyển cổ phần cho cô, cô cũng không để ý nhiều. Bởi lẽ lần đó cô không hề nghĩ đến việc đòi lại Ä À > ^ £ ⁄ .T cô phân của mẹ mà bô đang năm giữ.

Đó là cách mà cô tôn trọng ông, vậy nên sau đó có rất nhiều thứ bố cô chưa nói xong, còn cô thì cũng chưa nghe thấy.

Lúc này, khi nghe chú Từ nói, cô thực sự rất bắt ngờ.

“Gì cơ? Chú Từ, chú nói thật sao?”

Đường Tư Vũ đứng phắt dậy, kinh ngạc hỏi.

Cô nhớ ngay đến lần trước bố có nói với cô về chuyện này. Cô không hề nghĩ rằng bố mình sẽ ra đi đột nhiên như vậy, thế nên lần trước bố nói sẽ chuyển cổ phần cho cô, cô cũng không để ý nhiều. Bởi lẽ lần đó cô không hề nghĩ đến việc đòi lại Ä À > ^ Ẩ * .T cô phân của mẹ mà bô đang năm giữ.

Đó là cách mà cô tôn trọng ông, vậy nên sau đó có rất nhiều thứ bố cô chưa nói xong, còn cô thì cũng chưa nghe thấy.

Lúc này, khi nghe chú Từ nói, cô thực sự rất bắt ngờ.

“Đại tiểu thư, đương nhiên là thật rồi, tôi đi theo tổng giám đốc Đường bao nhiêu năm vậy rồi. Chuyện của ông ấy tôi là người rõ nhất, vậy nhưng chuyện này cũng chỉ có mỗi mình tôi và tổng giám đốc Đường biết thôi. Tổng giám đốc Đường có một bản hợp đồng, đó là do đích thân ông ấy ký, là giấy chứng nhận chia cổ phần của ông ấy và mẹ cô. Cũng có nghĩa là đến khi nào cô 18 tuổi là cô có thể thừa kế nó.”

“Vậy chú có biết hợp đồng đó ở đâu không?” Đường Tư Vũ vừa thấy bất ngờ vừa thấy mừng. Không ngờ rằng chuyện này còn có đất để xoay chuyền tình thế.

Chú Từ ở đầu bên kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc tổng giám đốc Đường thiết kế vách tường hình như có để một ngăn được giấu rất kĩ, đó là chỗ ông ấy để những tài liệu tuyệt mật nhất. Trong ngăn đó chỉ có một mình ông ấy biết thôi. Đại tiểu thư, cô có thể đến phòng làm việc lúc trước của tổng giám đốc Đường tìm xem Sao.

Đường Tư Vũ rất cảm kích vì chú Từ đã nói với cô điều này trong lúc như thế này: “Cảm ơn chú Từ, cảm ơn chú đã nói với cháu những điều này.”

“Tôi chỉ là cảm thấy bất bình thay tổng giám đốc Đường thôi. Hơn nữa cái chết của ông ấy có rất nhiều điều chưa được giải thích, tôi chỉ có thể giúp được chuyện này thôi. Tôi còn tưởng cô đã lấy lại cổ phần trong tay mẹ cô rồi nữa.”

“Đương nhiên là tôi sẽ lấy lại rồi, cho dù là mẹ tôi hay là bó tôi, tôi đều phải lấy lại.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Tư Vũ cắn răng nói.

“Được rồi, đại tiểu thư, cô tranh thủ đi tìm đi, tôi tin là tổng giám đốc Đường chắc chắn sẽ giữ tài liệu đó rất kĩ. Hơn nữa, đến cả Khưu Lâm cũng không biết.”

Cúp điện thoại xong, Đường Tư Vũ bình tĩnh lại. Nếu như cổ phần của mẹ cô vẫn không bị sát nhập vào cái gì khác thì cô hoàn toàn có thể thừa kế nó, đòi lại 30% cổ phần của tập đoàn Đường Thị.

Cô nghĩ, Khưu Lâm chắc chắn sẽ không nghĩ đến điều này. Về danh nghĩa thì có vẻ mọi thứ thuộc về bó đều bị bà ta chiếm rồi, vậy nhưng bà ta không biết rằng, bố đã tách cổ phần của mẹ và bồ ra.

Đường Tư Vũ cầm túi lên rồi đi ra ngoài, cô chạy thẳng đến phía tòa nhà mà Hình Liệt Hàn làm việc. Cô muốn thương lượng với anh về chuyện này.

Lúc này Hình Liệt Hàn đang tham gia một cuộc họp về vận chuyển qua đường thủy.

Từ bây giờ trở đi, anh và Hình Nham sẽ chuyền tình thế sang kiểu đối đầu. Bất cứ điều gì mà Hình Nham từng muốn cướp của anh, anh đều phải điều chỉnh lại.

Hắn cưới Khưu Lâm đồng nghĩa với việc hắn sẽ trở thành kẻ thù của anh.

Lúc Đường Tư Vũ đến, trợ lý của Hình Liệt Hàn là Hàn Dương chào cô. Đường Tư Vũ tuy rất gấp nhưng cũng không muốn làm phiền anh họp.

Ngược lại, Hàn Dương vừa mới vào thông báo thì bóng dáng cao lớn của Hình Liệt Hàn đã đi từ phía phòng họp đến chỗ phòng nghỉ rồi. Đường Tư Vũ tay càm một ly trà, thất thần.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt của cô có gì đó rất vui mừng.

“Sao tự nhiên lại chạy đến đây?” Hình Liệt Hàn nhìn cô, hơi bắt ngờ.

“Có một tin tốt vừa đến rất đột ngột. Lúc trước bố em chia cổ phần của mẹ và bố ra, tuy rằng trong mắt người ngoài thì tất cả đều thuộc về ông, vậy nhưng ông có để lại một văn bản có thể chứng minh số cổ phần đó hoàn toàn thuộc quyền thừa kế của em.” Đường Tư Vũ nói với tâm trạng kích động.

Hình Liệt Hàn nghe xong cũng thấy vui thay cô: “Xem ra bố em cũng đã nghĩ đến ngày này rồi. Ông ấy đã tìm cách để bảo vệ lợi ích của em trước.”

“Nhưng văn bản đó bây giờ đang ở trong phòng làm việc của bố em, hơn nữa còn để ở trong một ngăn rất bí mật nữa. Bây giờ tập đoàn Đường Thị đã là của Khưu Lâm rồi, cô ta chắc chắn sẽ không để em vào tìm.” Đường Tư Vũ hơi ảo não.

Hình Liệt Hàn xoa xoa đầu cô: “Chỉ nghĩ về khả năng của em thôi, sao không nghĩ đến những gì mà anh có thể làm.”

Đường Tư Vũ nghe xong bất giác cười híp mắt lại: “Đúng rồi, vậy nên em mới đến tìm anh đó.”

“Yên tâm, chuyện này giao cho anh, anh sẽ có cách tìm được đồ ở trong phòng làm việc của bố em thôi.” Hình Liệt Hàn nói xong, mắt anh tràn đầy vẻ tự tin.

Đường Tư Vũ tin anh, cô rất mong chờ khi nghĩ đến cảnh cô và Khưu Lâm gặp nhau trên tòa. Cô muốn để người đàn bà đó biết, đồ của mẹ cô, bà ta sẽ không bao giờ có thể lấy đi được.

“Anh họp đi, em về nhà đón con trai đây.”

Đường Tư Vũ cười.

“Bố mẹ anh không đi đón à? Ở đây đi, đợi anh rồi cùng về. Anh còn mười mấy phút nữa là xong thôi.” Hình Liệt Hàn nói xong thì ra lệnh tiếp một câu: “Ngoan ngoãn đợi em, chúng ta còn phải bàn về chuyện phải làm thế nào để lấy được bản hợp đồng mà bố em để lại nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được thôi, em đợi anh.” Đường Tư Vũ đồng ý, về con trai thì đúng là cô không cần phải lo thật. Vợ chồng Hình Chính Đình đã chuyển qua, ngày nào bọn họ cũng đi đón con trai cho cô rất đúng giờ.

Hình Liệt Hàn vừa rời đi thì điện thoại của Đường Tư Vũ reo lên, có tin nhắn đến.

Đường Tư Vũ nhấn mở ra thì chỉ thấy một tắm ảnh, là Nghê Yên. Đằng sau lưng cô là bóng người Hình Nham và Khưu Lâm đang đón tiếp khách khứa.

Cô ta còn nhắn thêm một câu.

“Đường Tư Vũ, nhờ có cô mà bây giờ tôi trở thành đối thủ trên thương trường của Liệt Hàn. Hơn nữa, tôi thấy rất vinh dự khi được hợp tác với mẹ kế của cô.”

Sắc mặt của Đường Tư Vũ có thay đổi một chút, Nghê Yên muốn bắt tay với Hình Nham và Khưu Lâm để đối phó với Hình Liệt Hàn? Vậy mà cô ta lại yêu quá hóa hận.

Đường Tư Vũ thấy rất căng thẳng, điều này khiến cô muốn đòi lại cổ phần của mẹ mình nhanh hơn, làm giảm thế lực của Khưu Lâm đi. Điều này cũng đồng thời giúp giảm nhẹ áp lực của Hình Liệt Hàn.

“Sao cô lại phải như thế?” Đường Tư Vũ trả lời lại.

Nghê Yên cũng trả lời lại rất nhanh: “Nếu đã không có được tình yêu của anh ấy, vậy thì để anh ấy hận tôi cả đời cũng được. Tôi chỉ muốn có một vị trí ở trong lòng anh ấy thôi.”

Đường Tư Vũ nghĩ Nghê Yên bị điên rồi.

Vậy nhưng đó là tình yêu, quả thực thứ này sẽ làm người ta mắt đi lý trí. Xem ra, Nghê Yên lần này rất nghiêm túc.

Cô nên nói chuyện này cho Hình Liệt Hàn, ít nhất thì như vậy có thể để anh cảnh giác hơn về những thủ đoạn của Nghê Yên, tuyệt đối không được trúng kế của cô ta.

Lúc này, điện thoại của Đường Tư Vũ lại kêu lên. Cô quay sang nhìn, là của Tô Hi, cô nhận điện thoại với tâm trạng rất vui: “Alo, Hi Hi.”

“Tư Vũ, tớ bị bố cắm túc rồi.” Tô Hi nói với vẻ buồn bã ở đầu bên kia.

“Sao lại thế?”

“Khó nói. Tóm lại là cậu có thời gian thì qua thăm tớ đi, tớ không ra khỏi cửa nhà được rồi.”

“Được thôi, để tớ xem nếu mấy ngày nay có thời gian thì tớ qua thăm cậu.”

“Còn nữa, cậu không được nói với ai đâu đấy, kể cả Hình Liệt Hàn, tớ lo anh ấy sẽ nói cho Ôn Lệ Thâm.

“Tại sao? Anh ấy không biết sao?” Đường Tư Vũ hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Tớ không nói rõ với anh ấy về tình hình trong nhà.”

“Được rồi, tớ không nói đâu. Để vài ngày nữa rồi tớ qua thăm cậu.” Đường Tư Vũ nhận lời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Số ký tự: 0