Người đàn ông hay ghen
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Đường Tư Vũ cười cầm điện thoại nắm
trong lòng bàn tay, cảm thấy cuộc sống
này có quá nhiều điều kỳ diệu, người
không muốn gặp lại có quá nhiều cơ hội
và mồi quan hệ liên quan đến với nhau.
Đường Tư Vũ nhìn đồng hồ đã 5h30, vội
xuống nấu cơm tối. Mấy ngày qua ở Hình
Gia, cậu nhóc đã được chăm sóc rất tốt,
nhìn cậu bé đã mập ra trông thấy.
“Tối nay mami sẽ nấu cho con gà chiên
coca và tôm nõn xào.”
“Dạ Con thích nhát đồ ăn mami nấu.” Cậu
nhóc không quên tán thưởng.
Đường Tư Vũ nghĩ ngợi, đột nhiên trong
đầu nghĩ đến Hình Liệt Hàn, lẽ nào nấu
cơm cho anh cô cũng quen rồi, ngay cả
đong gạo cô cũng nghĩ đến anh.
Lúc này, đột nhiên có tiếng người gõ cửa,
tim Đường Tư Vũ đập thịch một cái,
chẳng lẽ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo
tới luôn?
Đường Tư Vũ nhìn qua mắt mèo thì thấy
không phải Hình Liệt Hàn mà là Mộ Phi.
Vừa hay hôm nay Đường Tư Vũ ở Hình
gia cũng nhớ tới chuyện hồi nhỏ, cô
không chặn cửa anh ta nữa, mà kéo cánh
cửa, thấy Mộ Phi đang xách một túi công
văn, trông có vẻ mệt mỏi, hình như vừa từ
công ty về, cô bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì
sao?”
“Anh vừa tan làm, muốn qua đây gặp em
chút!” Nói xong, thấy Đường Tư Vũ đang
cầm cái muỗng nấu cơm, mắt anh sáng
lên: “Em đang nấu cơm sao? Có thể cho
anh ké một phần được không? Anh cũng
chưa ăn tối.”
Đường Tư Vũ nhìn bộ dạng mệt mỏi của
anh, cô cũng mềm lòng, chỉ là ăn một bữa
cơm thôi mà, cô gật đầu: “Được rồi, anh
vào đi nhưng ăn xong thì anh đi luôn đáy!”
“Được!” Mộ Phi bây giờ cũng không có
yêu cầu gì khác với cô, cô nói gì thì là cái
đó.
Đôi mắt to tròn của cậu nhóc có chút
không vui nhìn chú ở tầng trên này, cậu
nhóc dự cảm là trước đây chú đã làm tổn
thương mẹ cậu. Cậu khoanh tay đưa ánh
mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Mộ
Phi đang đi vào, mặt vẻ phòng vệ.
Đường Tư Vũ đong gạo cho ba người ăn.
Mộ Phi ngồi trên ghế sofa, đối diện là cậu
nhóc đang trừng to đôi mắt, anh mở lời
chào hỏi trước để phá tan bầu không khí
trầm mặc này.
“Hi, chú là Mộ Phi, là bạn lớn lên từ bé với
mami con.”
“Trước đây không phải chú ăn hiếp mami
con đấy chứ?” Đường Dĩ Hi trừng mắt
nhìn anh.
Sắc mặt Mộ Phi trở nên nghiêm túc, hoàn
toàn không nhìn cậu nhóc với ánh mắt là
một cậu nhóc, mà nhìn như một người đã
trưởng thành.
“Đúng là năm năm trước chú đã làm một
việc có lỗi với mẹ con, chú rất xin lỗi, vì
vậy chú luôn muốn bù đắp lại cho mẹ
con.
Cậu nhóc chớp mắt, dù sao cậu nhóc
cũng còn quá nhỏ, không hiểu ý tứ trong
lời nói của anh.
Lúc này Đường Tư Vũ nghe tháy, liền nói
với con trai: “Tiểu Hi, con có thể gọi là chú
Mộ. Chuyện trước đây giữa mami và chú,
manmi đã tha thứ cho chú rồi.”
Mộ Phi nghe được câu nói đó của Đường
Tư Vũ, gương mặt điển trai hơi thất thần,
cô tha thứ cho anh rồi, điều đó có nghĩa là
cô đã từ chối tình cảm của anh. Nếu
không, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho
anh như vậy, vì thế đối với anh chuyện
này không có gì vui cả.
Đường Dĩ Hi nhìn Mộ Phi: “Chú không
được ức hiếp mami con nữa, bằng không
con và daddy sẽ không bỏ qua cho chú
đâu.
Mộ Phi cười khổ: “Chú nào dám ức hiếp
mẹ con. Bây giờ chỉ có mẹ con bắt nạt
chú thôi.”
Đường Dĩ Hi nghe đến đây mới từ bỏ suy
nghĩ phòng bị đối với anh. Mà cậu nhóc
đang loay hoay nghịch một khối rubik, mãi
vẫn chưa lắp ra được, lúc này, Mộ Phi chỉ
khối rubik ở bên cạnh nói: “Đưa cái này
cho chú, để chú thử nhé!”
Đường Dĩ Hi muốn thử thách chính mình
nhưng mãi không thành công. Lúc này
cậu nhóc bán tín bán nghỉ nhưng vẫn lại
gần đưa cho Mộ Phi, Mộ Phi cười rồi
nhận lấy, bắt đầu cúi đầu nghiêm túc chơi,
cậu nhóc cũng trừng mắt nhìn anh. Mộ
Phi cũng là một người có IQ rất cao, rubik
với anh mà nói cũng không phải chuyện gì
khó khăn. Đôi tay anh linh hoạt điều khiển
khối rubik, âm thanh phát ra vang cả căn
phòng.
Đường Tư Vũ đang thái rau trong phòng
bếp, thấy bên ngoài không có chút động
tĩnh gì liền qua coi thử. Thấy con trai đang
chơi rubik cùng Mộ Phi, cô khẽ cảm thán,
xem ra con trai cô xã giao cũng rất tốt.
Trong khi quay khối rubik, Mộ Phi ngửi
thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp. Anh hơi
sững người, trong tim liền cảm thấy ấm
áp, anh đã từng nghĩ rất nhiều lần về
chuyện cùng cô sống một nhà sẽ như thế
nào.
Thời điểm này anh đã có thể cảm nhận
được rồi, có lẽ chính là như bây giờ, có
con, có nhà, có cảm giác ấm áp.
Cậu nhóc trừng to mắt, nhìn khối rubik mà
mãi cậu không nghĩ ra cách giải, mà Mộ
Phi đã hoàn thành cả sáu mặt khối rubik,
cậu woa lên một tiếng, không kìm được
vỗ một tràng pháo tay.
“Woa, chú giỏi quá!” Cậu nhóc khen ngợi.
Mộ Phi đưa khối rubik cho cậu nhóc: “Trả
con này!”
Cậu nhóc mừng rỡ cầm lấy, không dám
tin khối rubik này đã được lắp xong. Lúc
này, đột nhiên chuông cửa vang lên, cả ba
người trong nhà đều ngỡ ngàng.
Đường Tư Vũ vội vàng từ trong bếp đi ra,
cô nhìn Mộ Phi trong lo lắng. Ánh mắt Mộ
Phi cũng tối dần. Đường Dĩ Hi bày tỏ sự
vui mừng, chắc chắn là cha cậu đã trở về.
Tuy nhiên, trong lòng Đường Tư Vũ cảm
thấy bát luận đó là ai, đến vào thời điểm
này thật không phải lúc. Nếu là cha cô,
vậy Mộ Phi đang ở nhà cô ăn cơm thì sẽ
như thế nào?
Nếu là Hình Liệt Hàn, anh ta sẽ càng có ý
kiến.
Nếu là mẹ con Khưu Lâm, bà ta lại còn
nghiêm trọng hơn.
Cô đi đến trước mắt mèo, đoán tới đoán
lui cũng chỉ đoán ra mấy người này,
nhưng khả năng cao nhất chỉ có Hình Liệt
Hàn.
Quả nhiên người đang đứng ngoài cửa là
người đàn ông này. Nhưng sao anh ta
không đi luôn từ nhà qua mà phải bắm
chuông làm gì?
Đường Tư Vũ cũng không đoán được là
anh ta sẽ đến, cô còn nghĩ rằng tối nay
anh sẽ đi bar cùng Ôn Lệ Thâm, ai ngờ
rằng anh ta lại về giờ này.
Chuông cửa liên tục reo, thể hiện sự thiếu
kiên nhẫn.
Đường Tư Vũ hít sâu một hơi, mở cửa ra,
người đàn ông bên ngoài đã không còn
vui vẻ: “Sao bây giờ mới chịu ra mở?”
Anh vừa nói vừa bước đôi chân dài đi
vào, tuy nhiên khi anh đang quét mắt tìm
kiếm con trai thì bỗng nhiên nhìn thấy một
người đàn ông ngồi trên sofa, gương mặt
Hình Liệt Hàn lập tức đen sì.
Sao Mộ Phi lại ở đây?
Đường Tư Vũ hỏi anh: “Anh ăn cơm
chưa?”
Hình Liệt Hàn ngửi mùi thơm lan tỏa khắp
căn nhà, anh lạnh lùng đáp: “Cô nói xeml”
Vậy nhất định là chưa rồi, Đường Tư Vũ
thầm nghĩ. Sau đó, cô lập tức xù lông như
một con mèo: “Thức ăn của tôi!” Nói xong,
cô vội vàng xông vào bếp, cô mở nồi gà
đang nấu ra, may mắn vẫn chưa cháy.
Tại phòng khách, không khí như chuyển
từ mùa xuân sang mùa đông vậy.
Đường Tư Vũ tắt bếp, thấy thân hình cao
lớn của Hình Liệt Hàn ngồi đối diện Mộ
Phi, vắt chân lên như thế anh ta là chủ
nhà vậy, sau đó gọi Đường Dĩ Hi: “Con
trai, qua đây nào!”
Đường Dĩ Hi cầm khối rubik chạy tới
trước mặt Daddy, lập tức bị daddy ôm lấy,
sau đó thơm một phát lên gương mặt nhỏ
nhắn của cậu nhóc.
trong lòng bàn tay, cảm thấy cuộc sống
này có quá nhiều điều kỳ diệu, người
không muốn gặp lại có quá nhiều cơ hội
và mồi quan hệ liên quan đến với nhau.
Đường Tư Vũ nhìn đồng hồ đã 5h30, vội
xuống nấu cơm tối. Mấy ngày qua ở Hình
Gia, cậu nhóc đã được chăm sóc rất tốt,
nhìn cậu bé đã mập ra trông thấy.
“Tối nay mami sẽ nấu cho con gà chiên
coca và tôm nõn xào.”
“Dạ Con thích nhát đồ ăn mami nấu.” Cậu
nhóc không quên tán thưởng.
Đường Tư Vũ nghĩ ngợi, đột nhiên trong
đầu nghĩ đến Hình Liệt Hàn, lẽ nào nấu
cơm cho anh cô cũng quen rồi, ngay cả
đong gạo cô cũng nghĩ đến anh.
Lúc này, đột nhiên có tiếng người gõ cửa,
tim Đường Tư Vũ đập thịch một cái,
chẳng lẽ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo
tới luôn?
Đường Tư Vũ nhìn qua mắt mèo thì thấy
không phải Hình Liệt Hàn mà là Mộ Phi.
Vừa hay hôm nay Đường Tư Vũ ở Hình
gia cũng nhớ tới chuyện hồi nhỏ, cô
không chặn cửa anh ta nữa, mà kéo cánh
cửa, thấy Mộ Phi đang xách một túi công
văn, trông có vẻ mệt mỏi, hình như vừa từ
công ty về, cô bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì
sao?”
“Anh vừa tan làm, muốn qua đây gặp em
chút!” Nói xong, thấy Đường Tư Vũ đang
cầm cái muỗng nấu cơm, mắt anh sáng
lên: “Em đang nấu cơm sao? Có thể cho
anh ké một phần được không? Anh cũng
chưa ăn tối.”
Đường Tư Vũ nhìn bộ dạng mệt mỏi của
anh, cô cũng mềm lòng, chỉ là ăn một bữa
cơm thôi mà, cô gật đầu: “Được rồi, anh
vào đi nhưng ăn xong thì anh đi luôn đáy!”
“Được!” Mộ Phi bây giờ cũng không có
yêu cầu gì khác với cô, cô nói gì thì là cái
đó.
Đôi mắt to tròn của cậu nhóc có chút
không vui nhìn chú ở tầng trên này, cậu
nhóc dự cảm là trước đây chú đã làm tổn
thương mẹ cậu. Cậu khoanh tay đưa ánh
mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Mộ
Phi đang đi vào, mặt vẻ phòng vệ.
Đường Tư Vũ đong gạo cho ba người ăn.
Mộ Phi ngồi trên ghế sofa, đối diện là cậu
nhóc đang trừng to đôi mắt, anh mở lời
chào hỏi trước để phá tan bầu không khí
trầm mặc này.
“Hi, chú là Mộ Phi, là bạn lớn lên từ bé với
mami con.”
“Trước đây không phải chú ăn hiếp mami
con đấy chứ?” Đường Dĩ Hi trừng mắt
nhìn anh.
Sắc mặt Mộ Phi trở nên nghiêm túc, hoàn
toàn không nhìn cậu nhóc với ánh mắt là
một cậu nhóc, mà nhìn như một người đã
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
trưởng thành.
“Đúng là năm năm trước chú đã làm một
việc có lỗi với mẹ con, chú rất xin lỗi, vì
vậy chú luôn muốn bù đắp lại cho mẹ
con.
Cậu nhóc chớp mắt, dù sao cậu nhóc
cũng còn quá nhỏ, không hiểu ý tứ trong
lời nói của anh.
Lúc này Đường Tư Vũ nghe tháy, liền nói
với con trai: “Tiểu Hi, con có thể gọi là chú
Mộ. Chuyện trước đây giữa mami và chú,
manmi đã tha thứ cho chú rồi.”
Mộ Phi nghe được câu nói đó của Đường
Tư Vũ, gương mặt điển trai hơi thất thần,
cô tha thứ cho anh rồi, điều đó có nghĩa là
cô đã từ chối tình cảm của anh. Nếu
không, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho
anh như vậy, vì thế đối với anh chuyện
này không có gì vui cả.
Đường Dĩ Hi nhìn Mộ Phi: “Chú không
được ức hiếp mami con nữa, bằng không
con và daddy sẽ không bỏ qua cho chú
đâu.
Mộ Phi cười khổ: “Chú nào dám ức hiếp
mẹ con. Bây giờ chỉ có mẹ con bắt nạt
chú thôi.”
Đường Dĩ Hi nghe đến đây mới từ bỏ suy
nghĩ phòng bị đối với anh. Mà cậu nhóc
đang loay hoay nghịch một khối rubik, mãi
vẫn chưa lắp ra được, lúc này, Mộ Phi chỉ
khối rubik ở bên cạnh nói: “Đưa cái này
cho chú, để chú thử nhé!”
Đường Dĩ Hi muốn thử thách chính mình
nhưng mãi không thành công. Lúc này
cậu nhóc bán tín bán nghỉ nhưng vẫn lại
gần đưa cho Mộ Phi, Mộ Phi cười rồi
nhận lấy, bắt đầu cúi đầu nghiêm túc chơi,
cậu nhóc cũng trừng mắt nhìn anh. Mộ
Phi cũng là một người có IQ rất cao, rubik
với anh mà nói cũng không phải chuyện gì
khó khăn. Đôi tay anh linh hoạt điều khiển
khối rubik, âm thanh phát ra vang cả căn
phòng.
Đường Tư Vũ đang thái rau trong phòng
bếp, thấy bên ngoài không có chút động
tĩnh gì liền qua coi thử. Thấy con trai đang
chơi rubik cùng Mộ Phi, cô khẽ cảm thán,
xem ra con trai cô xã giao cũng rất tốt.
Trong khi quay khối rubik, Mộ Phi ngửi
thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp. Anh hơi
sững người, trong tim liền cảm thấy ấm
áp, anh đã từng nghĩ rất nhiều lần về
chuyện cùng cô sống một nhà sẽ như thế
nào.
Thời điểm này anh đã có thể cảm nhận
được rồi, có lẽ chính là như bây giờ, có
con, có nhà, có cảm giác ấm áp.
Cậu nhóc trừng to mắt, nhìn khối rubik mà
mãi cậu không nghĩ ra cách giải, mà Mộ
Phi đã hoàn thành cả sáu mặt khối rubik,
cậu woa lên một tiếng, không kìm được
vỗ một tràng pháo tay.
“Woa, chú giỏi quá!” Cậu nhóc khen ngợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Phi đưa khối rubik cho cậu nhóc: “Trả
con này!”
Cậu nhóc mừng rỡ cầm lấy, không dám
tin khối rubik này đã được lắp xong. Lúc
này, đột nhiên chuông cửa vang lên, cả ba
người trong nhà đều ngỡ ngàng.
Đường Tư Vũ vội vàng từ trong bếp đi ra,
cô nhìn Mộ Phi trong lo lắng. Ánh mắt Mộ
Phi cũng tối dần. Đường Dĩ Hi bày tỏ sự
vui mừng, chắc chắn là cha cậu đã trở về.
Tuy nhiên, trong lòng Đường Tư Vũ cảm
thấy bát luận đó là ai, đến vào thời điểm
này thật không phải lúc. Nếu là cha cô,
vậy Mộ Phi đang ở nhà cô ăn cơm thì sẽ
như thế nào?
Nếu là Hình Liệt Hàn, anh ta sẽ càng có ý
kiến.
Nếu là mẹ con Khưu Lâm, bà ta lại còn
nghiêm trọng hơn.
Cô đi đến trước mắt mèo, đoán tới đoán
lui cũng chỉ đoán ra mấy người này,
nhưng khả năng cao nhất chỉ có Hình Liệt
Hàn.
Quả nhiên người đang đứng ngoài cửa là
người đàn ông này. Nhưng sao anh ta
không đi luôn từ nhà qua mà phải bắm
chuông làm gì?
Đường Tư Vũ cũng không đoán được là
anh ta sẽ đến, cô còn nghĩ rằng tối nay
anh sẽ đi bar cùng Ôn Lệ Thâm, ai ngờ
rằng anh ta lại về giờ này.
Chuông cửa liên tục reo, thể hiện sự thiếu
kiên nhẫn.
Đường Tư Vũ hít sâu một hơi, mở cửa ra,
người đàn ông bên ngoài đã không còn
vui vẻ: “Sao bây giờ mới chịu ra mở?”
Anh vừa nói vừa bước đôi chân dài đi
vào, tuy nhiên khi anh đang quét mắt tìm
kiếm con trai thì bỗng nhiên nhìn thấy một
người đàn ông ngồi trên sofa, gương mặt
Hình Liệt Hàn lập tức đen sì.
Sao Mộ Phi lại ở đây?
Đường Tư Vũ hỏi anh: “Anh ăn cơm
chưa?”
Hình Liệt Hàn ngửi mùi thơm lan tỏa khắp
căn nhà, anh lạnh lùng đáp: “Cô nói xeml”
Vậy nhất định là chưa rồi, Đường Tư Vũ
thầm nghĩ. Sau đó, cô lập tức xù lông như
một con mèo: “Thức ăn của tôi!” Nói xong,
cô vội vàng xông vào bếp, cô mở nồi gà
đang nấu ra, may mắn vẫn chưa cháy.
Tại phòng khách, không khí như chuyển
từ mùa xuân sang mùa đông vậy.
Đường Tư Vũ tắt bếp, thấy thân hình cao
lớn của Hình Liệt Hàn ngồi đối diện Mộ
Phi, vắt chân lên như thế anh ta là chủ
nhà vậy, sau đó gọi Đường Dĩ Hi: “Con
trai, qua đây nào!”
Đường Dĩ Hi cầm khối rubik chạy tới
trước mặt Daddy, lập tức bị daddy ôm lấy,
sau đó thơm một phát lên gương mặt nhỏ
nhắn của cậu nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro