Nhận Điện Thoại Của Anh.
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Tô Thắm từ quán cà phê đi về nhà, chỗ này cách nhà cô khoảng hai cây số nhưng cô cũng không tính bắt taxi. Đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau có tiếng gầm của chiếc xe, là xe của Lâm Băng Nguyệt, như thể đang bộc lộ sự tức giận của mình, chiếc xe của cô ta phóng đi trên con phố vắng bóng người.
Tô Thắm khẽ thở dài, lúc này một bông tuyết khẽ rơi trên mi mắt cô, cô khẽ giật mình ngắng đầu, nhìn tháy trên bầu trời đầy những bông tuyết lượn vòng. Tâm trạng chán nản của Tô Thắm vừa rồi lập tức biến mắt, cô mím môi cười.
Lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lý Sâm, cô muốn biết bây giờ anh đang làm gì, nếu anh bận, cô sẽ không làm phiền anh, Lý Sâm thường có thời gian tiếp điện thoại hơn.
“Alo, Tô Thắm?” Bên kia truyền đến âm thanh của Lý Sâm.
“Chú Lý, ngài tổng thống đang bận sao?” Tô Thắm nhẹ giọng hỏi.
“Ngài ấy đang họp, cháu có điều gì quan trọng cần chú nói với ngài ấy sao?”
Tô Thấm vừa nghe nói anh đang họp, cô lập tức quyết định không quấy rầy, cô mỉm cười: “Không có, cháu chỉ muốn hỏi một chút, chú để anh ấy họp trước đi ạ!”
“Được!” Lý Sâm lên tiếng, cúp điện thoại.
Tô Thắm thu dọn áo khoác, quấn chặt quần áo rồi đi về nhà trong mưa tuyết.
Trong một phòng làm việc rộng rãi của toà nhà tổng thống, Hiên Viên Thần vừa rồi nhìn thấy Lý Sâm nghe điện thoại ở cửa, anh thuận miệng hỏi: “Ai vừa gọi thế?”
“Là Tô Thắm.” Lý Sâm trả lời.
Hiên Viên Thần giật mình nhìn, nghĩ đến điều gì đó, anh nhác điện thoại đi ra khỏi sảnh.
“Thưa ngài, hai phút nữa cuộc họp sẽ diễn ra.” Lý Sâm nhanh chóng nhắc nhở.
“Giúp tôi kéo dài năm phút.” Hiên Viên Thần phân phó trợ lý rồi cầm điện thoại đi đến phòng họp trống bên cạnh.
Anh gọi trực tiếp vào số của Tô Thắm.
Tô Thắm nghe thấy tiếng điện thoại trong túi xách, cô đưa tay cầm lên, thấy trên đó hiện lên một chữ “Thần”.
Nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh, cô đi đến một góc tránh những bông tuyết, đưa tay cầm điện thoại lên: “Alo.”
“Sao em không gọi trực tiếp cho anh?” Hiên Viên Thần trách cứ.
Tô Thắm sững sờ, mím môi cười: “Em lo anh đang bận rộn.”
“Sau này em muốn tìm anh không cần thông qua Lý Sâm, trực tiếp gọi điện thoại cho anh. Dù bận rộn cỡ nào, chỉ cần anh biết là cuộc gọi của em, anh nhất định sẽ trả lời.” Giọng nam trầm ấm truyền đến.
Tô Thắm cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ngoan ngoãn đáp: “Ừm, em hiểu rồi.”
“Tô Thắm, chuẩn bị tinh thần đi.” Hiên Viên Thần đột ngột nói.
Nội tâm Tô Thắm căng thẳng, chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị tâm lý bị gia đình anh cự tuyệt sao?
“Em có chuẩn bị tâm lý rồi.” Tô Thắm hít một hơi lạnh, đáp.
“Em biết gì để chuẩn bị sao?” Hiên Viên Thần cười trầm thấp hỏi.
Tô Thắm thành thực trả lời: “Không biết.”
“Chuẩn bị tâm lý cho tốt, ba mẹ anh muốn gặp em.” Hiên Viên Thần công bố đáp án.
Tô Thắm đơ vài giây trước khi nuốt nước bọt lo lắng hỏi: “Khi nào ạ?”
“Chờ anh lên lịch, dù sao cũng hẹn em và anh về nhà càng sớm càng tốt.”
“Vậy thì họ…” Trái tim Tô Thắm thắt lại, cô rất bối rồi.
“Bọn họ rất thích em, hoàn toàn chấp nhận em.” Hiên Viên Thần nói chắc chắn.
Tô Thắm nhìn cảnh tuyết mờ mịt trước mặt, lòng như muốn rơi trên mặt đất như những bông tuyết kia.
“Thực sự sao? Anh không gạt em đó chứ?” Cô không khỏi hỏi lại một câu.
“Anh nói rồi, kiếp này anh sẽ không nói dối em.” Giọng nói êm dịu của Hiên Viên Thần truyền cho người ta cảm giác được thêm sức mạnh.
Tô Thắm che môi, cả người như dốc hết sức lực, cô ngồi xổm người trong góc, khóe mắt mang theo ý cười, một giọt lệ rơi ra.
“Ừm, chờ anh sắp xếp.” Tô Thắm nhẹ giọng trả lời.
“Em đang ở đâu?”
“Ở trong nhà.” Tô Thám buộc lòng phải nói dối không muốn anh lo lắng.
“Lạnh quá, đừng chạy lung tung.”
“Anh cũng vậy, chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
“Được.” Hiên Viên Thần cười nhẹ trả lời: “Anh đi họp trước, tối gọi điện cho em sau.”
“Ừm, anh đi làm việc đi.” Tô Thắm vừa nghe cuối điện thoại, cô hơi ngửa mặt lên, tất cả những lời đe dọa và áp lực mà Lâm Băng Nguyệt vừa rồi dành cho cô đều biến mắt.
Cô không nói với anh về chuyện Lâm Băng Nguyệt tìm mình, không muốn anh phải lo lắng, anh đã rất mệt mỏi khi phải giải quyết công việc đất nước mỗi ngày rồi. Chuyện này cô tự mình tiêp nhận là được.
Lâm Băng Nguyệt vẫn chưa bỏ cuộc? Bây giờ, nhìn thấy tính cách của cô ta, Tô Thắm sẽ càng không nhượng bộ.
Tình yêu không bao giờ có thể nhượng bộ.
Tô Thắm từng bước từng bước trở về nhà, toát mồ hôi hột, cô mở cửa sân bước vào, đột nhiên, cô nhìn thấy mẹ cô đang gọi ai đó.
Tô Thắm sửng sốt, vội vàng đi vào, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng bàn, sắc mặt cô hơi thay đổi, chính là Đoạn Tử Hiên.
Anh ta thực sự đã tìm đến đây.
Đoạn Tử Hiên nhìn thấy Tô Thắm đã trở lại, lập tức kích động đứng lên: “Tiêu thắm, em về rồi.”
“Anh đến đây làm gì?” Tô Thắm nhíu mày.
“Anh đến hỏi thăm hai bác, nhân tiện mang cho họ một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe.” Đoạn Tử Hiên dịu dàng mỉm cười.
*Tiểu Thắm, đây là bạn của con”? Lý Thiến hỏi con gái.
“Bác gái, con không chỉ là bạn của Tô Thắm, con còn là… bạn trai của cô ấy.” Đoạn Tử Hiên không biết xấu hổ nói ra thân phận này.
Lý Thiến ngạc nhiên: “Cháu là bạn trai của Tô Thắm.”
“Mẹ, không phải.” Tô Thắm vội vàng phủ nhận, nói với Đoạn Tử Hiên: “Có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện.”
Đoạn Tử Hiên đến đây lần này chắc chắn không đơn giản như vậy, Tô Thắm cũng không muốn anh ta nói nhảm trước mặt ba mẹ mình.
Đoạn Tử Hiên thấy sắc mặt Tô Thắm không vui, cũng không muốn chọc tức cô, đứng dậy nói: “Được, vậy chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện!”
Tô Thắm vừa mới trở lại, cô quay người đi ra ngoài, Đoạn Tử Hiên đi theo phía sau, ánh mắt nhìn Tô Thắm cũng đã có biến hóa rồi, thậm chí có mấy phần e ngại, bởi vì thân phận của Tô Thám sắp thay đổi.
Ra tới sân, Tô Thắm quay đầu nhìn Đoạn Tử Hiên phía sau, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh tìm tôi có chuyện gì? Sau này đừng có tùy tiện tìm người nhà của tôi.”
“Tiểu Thắm, anh biết lần trước anh quá đáng, anh không nên bắt em quay lại.” Đoạn Tử Hiên nhìn cô một cách đáng thương: “Chuyện này anh cũng phải trả giá, bây giờ anh bị điều đến bộ phận khác. Mỗi ngày làm việc mà không có tinh thần chiến đấu, anh thực sự không muốn.”
Tô Thắm nói: “Tôi không có hứng thú biết gì hết.”
“Anh và em đều biết rõ, anh đến nước này là vì cái gì. Tiểu Thám, giúp anh một chút, cứu anh đi, nói ngon ngọt trước mặt ngài tổng thống để anh được điều về bộ phận cũ được không?”
Đoạn Tử Hiên nhìn cô van xin, anh ta cũng là vì tuyệt vọng.
Tô Thắm không khỏi kinh ngạc, Đoạn Tử Hiên vốn là một người rất có tham vọng, hiện tại đã bị giáng chức, điều khỏi vị trí ban đầu, đối với anh ta mà nó coi như về số không.
“Tôi không giúp được anh.” Tô Thắm lãnh đạm cự tuyệt.
Tô Thắm khẽ thở dài, lúc này một bông tuyết khẽ rơi trên mi mắt cô, cô khẽ giật mình ngắng đầu, nhìn tháy trên bầu trời đầy những bông tuyết lượn vòng. Tâm trạng chán nản của Tô Thắm vừa rồi lập tức biến mắt, cô mím môi cười.
Lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lý Sâm, cô muốn biết bây giờ anh đang làm gì, nếu anh bận, cô sẽ không làm phiền anh, Lý Sâm thường có thời gian tiếp điện thoại hơn.
“Alo, Tô Thắm?” Bên kia truyền đến âm thanh của Lý Sâm.
“Chú Lý, ngài tổng thống đang bận sao?” Tô Thắm nhẹ giọng hỏi.
“Ngài ấy đang họp, cháu có điều gì quan trọng cần chú nói với ngài ấy sao?”
Tô Thấm vừa nghe nói anh đang họp, cô lập tức quyết định không quấy rầy, cô mỉm cười: “Không có, cháu chỉ muốn hỏi một chút, chú để anh ấy họp trước đi ạ!”
“Được!” Lý Sâm lên tiếng, cúp điện thoại.
Tô Thắm thu dọn áo khoác, quấn chặt quần áo rồi đi về nhà trong mưa tuyết.
Trong một phòng làm việc rộng rãi của toà nhà tổng thống, Hiên Viên Thần vừa rồi nhìn thấy Lý Sâm nghe điện thoại ở cửa, anh thuận miệng hỏi: “Ai vừa gọi thế?”
“Là Tô Thắm.” Lý Sâm trả lời.
Hiên Viên Thần giật mình nhìn, nghĩ đến điều gì đó, anh nhác điện thoại đi ra khỏi sảnh.
“Thưa ngài, hai phút nữa cuộc họp sẽ diễn ra.” Lý Sâm nhanh chóng nhắc nhở.
“Giúp tôi kéo dài năm phút.” Hiên Viên Thần phân phó trợ lý rồi cầm điện thoại đi đến phòng họp trống bên cạnh.
Anh gọi trực tiếp vào số của Tô Thắm.
Tô Thắm nghe thấy tiếng điện thoại trong túi xách, cô đưa tay cầm lên, thấy trên đó hiện lên một chữ “Thần”.
Nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh, cô đi đến một góc tránh những bông tuyết, đưa tay cầm điện thoại lên: “Alo.”
“Sao em không gọi trực tiếp cho anh?” Hiên Viên Thần trách cứ.
Tô Thắm sững sờ, mím môi cười: “Em lo anh đang bận rộn.”
“Sau này em muốn tìm anh không cần thông qua Lý Sâm, trực tiếp gọi điện thoại cho anh. Dù bận rộn cỡ nào, chỉ cần anh biết là cuộc gọi của em, anh nhất định sẽ trả lời.” Giọng nam trầm ấm truyền đến.
Tô Thắm cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ngoan ngoãn đáp: “Ừm, em hiểu rồi.”
“Tô Thắm, chuẩn bị tinh thần đi.” Hiên Viên Thần đột ngột nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nội tâm Tô Thắm căng thẳng, chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị tâm lý bị gia đình anh cự tuyệt sao?
“Em có chuẩn bị tâm lý rồi.” Tô Thắm hít một hơi lạnh, đáp.
“Em biết gì để chuẩn bị sao?” Hiên Viên Thần cười trầm thấp hỏi.
Tô Thắm thành thực trả lời: “Không biết.”
“Chuẩn bị tâm lý cho tốt, ba mẹ anh muốn gặp em.” Hiên Viên Thần công bố đáp án.
Tô Thắm đơ vài giây trước khi nuốt nước bọt lo lắng hỏi: “Khi nào ạ?”
“Chờ anh lên lịch, dù sao cũng hẹn em và anh về nhà càng sớm càng tốt.”
“Vậy thì họ…” Trái tim Tô Thắm thắt lại, cô rất bối rồi.
“Bọn họ rất thích em, hoàn toàn chấp nhận em.” Hiên Viên Thần nói chắc chắn.
Tô Thắm nhìn cảnh tuyết mờ mịt trước mặt, lòng như muốn rơi trên mặt đất như những bông tuyết kia.
“Thực sự sao? Anh không gạt em đó chứ?” Cô không khỏi hỏi lại một câu.
“Anh nói rồi, kiếp này anh sẽ không nói dối em.” Giọng nói êm dịu của Hiên Viên Thần truyền cho người ta cảm giác được thêm sức mạnh.
Tô Thắm che môi, cả người như dốc hết sức lực, cô ngồi xổm người trong góc, khóe mắt mang theo ý cười, một giọt lệ rơi ra.
“Ừm, chờ anh sắp xếp.” Tô Thắm nhẹ giọng trả lời.
“Em đang ở đâu?”
“Ở trong nhà.” Tô Thám buộc lòng phải nói dối không muốn anh lo lắng.
“Lạnh quá, đừng chạy lung tung.”
“Anh cũng vậy, chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
“Được.” Hiên Viên Thần cười nhẹ trả lời: “Anh đi họp trước, tối gọi điện cho em sau.”
“Ừm, anh đi làm việc đi.” Tô Thắm vừa nghe cuối điện thoại, cô hơi ngửa mặt lên, tất cả những lời đe dọa và áp lực mà Lâm Băng Nguyệt vừa rồi dành cho cô đều biến mắt.
Cô không nói với anh về chuyện Lâm Băng Nguyệt tìm mình, không muốn anh phải lo lắng, anh đã rất mệt mỏi khi phải giải quyết công việc đất nước mỗi ngày rồi. Chuyện này cô tự mình tiêp nhận là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Băng Nguyệt vẫn chưa bỏ cuộc? Bây giờ, nhìn thấy tính cách của cô ta, Tô Thắm sẽ càng không nhượng bộ.
Tình yêu không bao giờ có thể nhượng bộ.
Tô Thắm từng bước từng bước trở về nhà, toát mồ hôi hột, cô mở cửa sân bước vào, đột nhiên, cô nhìn thấy mẹ cô đang gọi ai đó.
Tô Thắm sửng sốt, vội vàng đi vào, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng bàn, sắc mặt cô hơi thay đổi, chính là Đoạn Tử Hiên.
Anh ta thực sự đã tìm đến đây.
Đoạn Tử Hiên nhìn thấy Tô Thắm đã trở lại, lập tức kích động đứng lên: “Tiêu thắm, em về rồi.”
“Anh đến đây làm gì?” Tô Thắm nhíu mày.
“Anh đến hỏi thăm hai bác, nhân tiện mang cho họ một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe.” Đoạn Tử Hiên dịu dàng mỉm cười.
*Tiểu Thắm, đây là bạn của con”? Lý Thiến hỏi con gái.
“Bác gái, con không chỉ là bạn của Tô Thắm, con còn là… bạn trai của cô ấy.” Đoạn Tử Hiên không biết xấu hổ nói ra thân phận này.
Lý Thiến ngạc nhiên: “Cháu là bạn trai của Tô Thắm.”
“Mẹ, không phải.” Tô Thắm vội vàng phủ nhận, nói với Đoạn Tử Hiên: “Có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện.”
Đoạn Tử Hiên đến đây lần này chắc chắn không đơn giản như vậy, Tô Thắm cũng không muốn anh ta nói nhảm trước mặt ba mẹ mình.
Đoạn Tử Hiên thấy sắc mặt Tô Thắm không vui, cũng không muốn chọc tức cô, đứng dậy nói: “Được, vậy chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện!”
Tô Thắm vừa mới trở lại, cô quay người đi ra ngoài, Đoạn Tử Hiên đi theo phía sau, ánh mắt nhìn Tô Thắm cũng đã có biến hóa rồi, thậm chí có mấy phần e ngại, bởi vì thân phận của Tô Thám sắp thay đổi.
Ra tới sân, Tô Thắm quay đầu nhìn Đoạn Tử Hiên phía sau, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh tìm tôi có chuyện gì? Sau này đừng có tùy tiện tìm người nhà của tôi.”
“Tiểu Thắm, anh biết lần trước anh quá đáng, anh không nên bắt em quay lại.” Đoạn Tử Hiên nhìn cô một cách đáng thương: “Chuyện này anh cũng phải trả giá, bây giờ anh bị điều đến bộ phận khác. Mỗi ngày làm việc mà không có tinh thần chiến đấu, anh thực sự không muốn.”
Tô Thắm nói: “Tôi không có hứng thú biết gì hết.”
“Anh và em đều biết rõ, anh đến nước này là vì cái gì. Tiểu Thám, giúp anh một chút, cứu anh đi, nói ngon ngọt trước mặt ngài tổng thống để anh được điều về bộ phận cũ được không?”
Đoạn Tử Hiên nhìn cô van xin, anh ta cũng là vì tuyệt vọng.
Tô Thắm không khỏi kinh ngạc, Đoạn Tử Hiên vốn là một người rất có tham vọng, hiện tại đã bị giáng chức, điều khỏi vị trí ban đầu, đối với anh ta mà nó coi như về số không.
“Tôi không giúp được anh.” Tô Thắm lãnh đạm cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro