Ôn Lệ Thâm Đến
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Ôn Lệ Thâm vui mừng phát hiện ra anh
cách chỗ người phụ nữ không xa lắm, mắt
khoảng mười mấy phút lái xe, anh đạp
mạnh chân ga phía dưới, chiếc xe màu
đen oai phong lẫm liệt lướt đi giữa đoàn
xe.
Tô Hi đau đến mức quỳ trên mặt đất, nhất
thời choáng váng không biết phải làm sao,
nhìn tấm thảm màu xám bên dưới chân
đang hứng từng giọt máu của cô, cô lập
tức hoảng sợ đưa tay sờ vết thương, đau
đến mức xuýt xoa.
Chảy máu rồi, phải làm sao đây? Tủ thuốc
ở đâu? Hình như là… ở ngăn tủ bên trái tỉ
vi, Tô Hi nói xong, lúc này cô thật sự
không dám đứng lên, bởi vì đứng lên sẽ
cảm thấy choáng váng, cho nên cô như
một người bị thương, bò tới kệ tỉ vi.
Những người say xỉn, làm cái gì cũng đều
trở nên ngu ngốc, được một lúc cô quên
mất mình đang định làm gì, cho đến khi
cúi đầu xuống nhìn thấy giọt máu trên
sàn, cô mới chợt nhớ ra cần lấy hộp
thuốc.
“Chết tiệt, nó ở chỗ nào? Rõ ràng ở chỗ
này…bên trái…” Nói xong, cô lại cảm thấy
có gì đó không đúng, lập tức vươn hai tay
ra như một đứa trẻ.
“Bên này là trái, bên này là phải…hóa ra là
sai hướng.” Cô trợn mắt, lập tức bò đến tủ
bên trái, đưa tay ra giật mạnh, rõ ràng cô
đã dùng lực rất mạnh, tại sao chiếc tủ này
lại khó mở như vậy?
Ôi trời! Liệu cô có chảy máu đến mức
chết đi không!
Cô vừa vội vã mở ra ngăn tủ, lại vừa kéo
không ra, cuối cùng cô đành phải bò sang
bên cạnh, nhanh chóng gấp khăn giấy để
che vết thương đang chảy máu, mà cô
cũng mệt lắm rồi.
Thậm chí còn hơi buồn ngủ.
“Cốc… Cốc…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng
gõ cửa mạnh mẽ, đôi mắt mờ mịt của Tô
Hi chớp chớp, là ảo giác sao? Giờ này rồi
mà vẫn có người gõ cửa.
Nhất định là Tiểu Mễ, chắc chắn là cô ấy!
Tiểu Mễ, cứu mạng…
Tô Hi nói xong, lắc lư đứng lên chạy ra
mở cửa, vừa chạy ra đến cửa thì lại đụng
người vào cửa, cô vừa che trán vừa vươn
tay ra kéo cửa.
Cảnh cửa được cô mở ra, người mà cô
nghĩ rằng là Tiểu MễỄ…lại không phải là
Tiểu Mễ…
Mà là một người đàn ông, đôi mắt mờ mịt
của Tô Hi mở to, nhìn dọc theo đôi chân
dài mảnh khảnh của người đàn ông, và
cuối cùng…cô nhìn rõ người đàn ông
đang đứng ở cửa là ai.
Ảo giác sao? Chắc chắn là ảo giác, sao lại
là Ôn Lệ Thâm…
Cô say xỉn nói với người đàn ông bên
ngoài: “Thưa anh..anh gõ nhằm cửa
rồi…tôi không quen biết anh.”
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị đóng
cửa, lúc này một bàn tay lớn chặn cửa,
người đàn ông ngoài cửa bước vào, Ôn
Lê Thâm nhìn khăn giấy đang dính trên
trán cô, máu tươi đầm đìa, mà toàn thân
người phụ nữ này tỏa ra mùi rượu, anh bị
shock trong vài giây.
Vừa rồi là âm thanh người phụ nữ này
ngã?
“Này… anh không được phép vào nhà
tôi…” Tô Hi lập tức vươn tay đẩy anh như
một con mèo nhỏ không có chút sức lực
nào đầy anh ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm lập tức nghiêm mặt siết chặt
cổ tay cô, lạnh lùng nói: ” Nhìn rõ xem tôi
là ai.”
“Đau…anh là Ôn Lệ Thâm.” Tô Hi đau đến
mức nói thật, lý trí của cô cũng quay lại
một chút.
Ôn Lệ Thâm nhìn phòng khách đầy hỗn
loạn, lại nhìn thấy vết máu trên thảm và
những chai rượu đóng hộp lộn xộn trên
bàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì người
con gái này?
Ôn Lệ Thâm không muốn so đo với một
người phụ nữ say rượu, anh duỗi tay nắm
lấy vai cô đưa cô đến ghế sô pha: “Gô bị
thương rồi, ngồi xuống đây đi để tôi xem.”
Tô Hi bị anh ấn xuống sô pha, cô giương
đôi mắt ngắn nước nhìn anh: “Anh… anh
làm sao tìm được nhà tôi! Anh theo dõi
tôi… sao lại theo dõi tôi… Anh có hứng thú
với tôi sao? Anh thích tôi sao?”
Ôn Lệ Thâm vươn tay cởi khăn giấy dính
trên trán cô, nhìn thấy miệng vết thương
tuy nhỏ nhưng sâu nên máu vẫn chảy ra.
“Hộp thuốc nhà cô để ở đâu!” Ôn Lệ
Thâm nhíu mày hỏi cô.
“Ngăn kéo bên trái tủ ti vi…” Tô Hi nói
xong tiếp tục hỏi: “Ôn Lệ Thâm, anh còn
chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại đến
nhà tôi! Tôi nhớ hình như tôi chưa nói cho
anh biết tôi ở đâu cơ mài”
Ôn Lệ Thâm không để ý tới cô, đi tới tủ
bên trái của ti vi kéo ra lấy hộp thuốc, đặt
lên trên bàn, tiện thể nhìn qua chai rượu
đã cạn, rốt cuộc người con gái này đã bị
kích động bởi cái gì?
Ôn Lệ Thâm đi vào phòng tắm của cô, lấy
khăn tắm nhúng một ít nước ấm để ra lau
vết máu quanh vết thương, anh ngắng
đầu lên nhìn thì phát hiện Tô Hi đã ngủ
trên sô pha.
Sự khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt
tuấn tú nghiêm nghị của Ôn Lệ Thâm,
nhưng một tay anh vẫn ôm sau đầu cô,
lấy khăn lau vết thương xung quanh, sau
khi bôi thuốc cầm máu xong, lại dùng
băng gạc băng bó lại.
“Ưm…” Tô Hi thoải mái than nhẹ một
tiếng.
Ôn Lệ Thâm thấy cô đã ngủ ngon nên
đưa tay ra nhắc bổng cô lên, bế cô đi về
phía phòng ngủ, rồi đặt cô lên giường, Tô
Hi nghiêng người ngủ thiếp đi.
Ôn Lệ Thâm đi ra phòng khách, nhìn căn
phòng hỗn loạn bừa bộn, đầu óc anh
bỗng trở lên căng thẳng bởi vì anh rất
sạch sẽ, anh hít một hơi, đêm nay anh
không thể rời đi được rồi.
Để bản thân có thể thoải mái hơn một
chút, anh chỉ có thể một mình dọn dẹp
căn nhà bừa bộn của cô. Ôn Lệ Thâm xắn
tay áo sơ mi tối màu lên, và bắt đầu thu
dọn.
Mà ở bên trong trên giường, Tô Hi đã
thoải mái cùng Chu công đi đánh cò,
nhưng lại không biết rằng ông chủ lớn
nhất của tập đoàn Thiên Mộ, lại đang dọn
dẹp nhà cho mình.
Ôn Lệ Thâm với sức mạnh ác liệt, sau
nửa giờ, phòng khách của Tô Hi đã sạch
sẽ gọn gàng, ngoại trừ vết máu trên thảm,
nhất thời anh sẽ không thể làm sạch, ghế
sô pha, mặt bàn, sàn nhà có vết máu hay
một số đồ đạc nhỏ đã được anh thu dọn
sạch sẽ, chỉnh tê.
Sau khi Ôn Lệ Thâm dọn dẹp xong, anh
cầm một bình nước lạnh đổ cái cốc, anh
uống cạn một hơi rồi mới trở lại phòng
nhìn trông chừng người con gái say xỉn
kia.
Tô Hi đang ngủ với tư thế không nhã
nhặn, vốn dĩ cô đang mặc một chiếc váy
rất thanh lịch, nhưng lúc này, chiếc váy ấy
không hiểu sao lại bị kéo xuống tận thắt
lưng, lộ ra nội y bên trong màu hồng…
“Ưm… nóng… nóng quá…” Tô Hi cảm thấy
trên người như có lửa đốt, cộng thêm việc
chiếc váy khá bảo thủ, đây là chiếc váy cô
khá kín đáo cô đặc biệt lựa chọn để mặc
về nhà. Nhưng trong cái thời tiết này cô
thực sự nóng đến chết mắt.
Tô Hi theo bản năng đưa tay ra kéo khóa
sau lưng, nhưng tay cô không thể với tới
khóa để mở ra, lúc này một đôi tay hết
sức chủ động giúp cô kéo đến nơi có thể
với tới.
Tô Hi mơ mơ màng màng cũng không
nghi ngờ cái gì mà kéo thẳng ra xuống,
mặc dù say nhưng cô vẫn rất thuần thục
động tác cởi đồ theo bản năng.
Ôn Lệ Thâm lùi lại hai bước, ngồi trên ghế
sô pha nhỏ trong phòng cô, liếc mắt
thưởng thức người phụ nữ đang tự động
cởi đồ trên giường, khi thân thể hoàn mỹ
như mong đợi hiện ra trong mắt anh, đôi
mắt sâu thẳm dày như màn đêm nhìn ra
ngoài của sổ.
cách chỗ người phụ nữ không xa lắm, mắt
khoảng mười mấy phút lái xe, anh đạp
mạnh chân ga phía dưới, chiếc xe màu
đen oai phong lẫm liệt lướt đi giữa đoàn
xe.
Tô Hi đau đến mức quỳ trên mặt đất, nhất
thời choáng váng không biết phải làm sao,
nhìn tấm thảm màu xám bên dưới chân
đang hứng từng giọt máu của cô, cô lập
tức hoảng sợ đưa tay sờ vết thương, đau
đến mức xuýt xoa.
Chảy máu rồi, phải làm sao đây? Tủ thuốc
ở đâu? Hình như là… ở ngăn tủ bên trái tỉ
vi, Tô Hi nói xong, lúc này cô thật sự
không dám đứng lên, bởi vì đứng lên sẽ
cảm thấy choáng váng, cho nên cô như
một người bị thương, bò tới kệ tỉ vi.
Những người say xỉn, làm cái gì cũng đều
trở nên ngu ngốc, được một lúc cô quên
mất mình đang định làm gì, cho đến khi
cúi đầu xuống nhìn thấy giọt máu trên
sàn, cô mới chợt nhớ ra cần lấy hộp
thuốc.
“Chết tiệt, nó ở chỗ nào? Rõ ràng ở chỗ
này…bên trái…” Nói xong, cô lại cảm thấy
có gì đó không đúng, lập tức vươn hai tay
ra như một đứa trẻ.
“Bên này là trái, bên này là phải…hóa ra là
sai hướng.” Cô trợn mắt, lập tức bò đến tủ
bên trái, đưa tay ra giật mạnh, rõ ràng cô
đã dùng lực rất mạnh, tại sao chiếc tủ này
lại khó mở như vậy?
Ôi trời! Liệu cô có chảy máu đến mức
chết đi không!
Cô vừa vội vã mở ra ngăn tủ, lại vừa kéo
không ra, cuối cùng cô đành phải bò sang
bên cạnh, nhanh chóng gấp khăn giấy để
che vết thương đang chảy máu, mà cô
cũng mệt lắm rồi.
Thậm chí còn hơi buồn ngủ.
“Cốc… Cốc…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng
gõ cửa mạnh mẽ, đôi mắt mờ mịt của Tô
Hi chớp chớp, là ảo giác sao? Giờ này rồi
mà vẫn có người gõ cửa.
Nhất định là Tiểu Mễ, chắc chắn là cô ấy!
Tiểu Mễ, cứu mạng…
Tô Hi nói xong, lắc lư đứng lên chạy ra
mở cửa, vừa chạy ra đến cửa thì lại đụng
người vào cửa, cô vừa che trán vừa vươn
tay ra kéo cửa.
Cảnh cửa được cô mở ra, người mà cô
nghĩ rằng là Tiểu MễỄ…lại không phải là
Tiểu Mễ…
Mà là một người đàn ông, đôi mắt mờ mịt
của Tô Hi mở to, nhìn dọc theo đôi chân
dài mảnh khảnh của người đàn ông, và
cuối cùng…cô nhìn rõ người đàn ông
đang đứng ở cửa là ai.
Ảo giác sao? Chắc chắn là ảo giác, sao lại
là Ôn Lệ Thâm…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô say xỉn nói với người đàn ông bên
ngoài: “Thưa anh..anh gõ nhằm cửa
rồi…tôi không quen biết anh.”
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị đóng
cửa, lúc này một bàn tay lớn chặn cửa,
người đàn ông ngoài cửa bước vào, Ôn
Lê Thâm nhìn khăn giấy đang dính trên
trán cô, máu tươi đầm đìa, mà toàn thân
người phụ nữ này tỏa ra mùi rượu, anh bị
shock trong vài giây.
Vừa rồi là âm thanh người phụ nữ này
ngã?
“Này… anh không được phép vào nhà
tôi…” Tô Hi lập tức vươn tay đẩy anh như
một con mèo nhỏ không có chút sức lực
nào đầy anh ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm lập tức nghiêm mặt siết chặt
cổ tay cô, lạnh lùng nói: ” Nhìn rõ xem tôi
là ai.”
“Đau…anh là Ôn Lệ Thâm.” Tô Hi đau đến
mức nói thật, lý trí của cô cũng quay lại
một chút.
Ôn Lệ Thâm nhìn phòng khách đầy hỗn
loạn, lại nhìn thấy vết máu trên thảm và
những chai rượu đóng hộp lộn xộn trên
bàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì người
con gái này?
Ôn Lệ Thâm không muốn so đo với một
người phụ nữ say rượu, anh duỗi tay nắm
lấy vai cô đưa cô đến ghế sô pha: “Gô bị
thương rồi, ngồi xuống đây đi để tôi xem.”
Tô Hi bị anh ấn xuống sô pha, cô giương
đôi mắt ngắn nước nhìn anh: “Anh… anh
làm sao tìm được nhà tôi! Anh theo dõi
tôi… sao lại theo dõi tôi… Anh có hứng thú
với tôi sao? Anh thích tôi sao?”
Ôn Lệ Thâm vươn tay cởi khăn giấy dính
trên trán cô, nhìn thấy miệng vết thương
tuy nhỏ nhưng sâu nên máu vẫn chảy ra.
“Hộp thuốc nhà cô để ở đâu!” Ôn Lệ
Thâm nhíu mày hỏi cô.
“Ngăn kéo bên trái tủ ti vi…” Tô Hi nói
xong tiếp tục hỏi: “Ôn Lệ Thâm, anh còn
chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại đến
nhà tôi! Tôi nhớ hình như tôi chưa nói cho
anh biết tôi ở đâu cơ mài”
Ôn Lệ Thâm không để ý tới cô, đi tới tủ
bên trái của ti vi kéo ra lấy hộp thuốc, đặt
lên trên bàn, tiện thể nhìn qua chai rượu
đã cạn, rốt cuộc người con gái này đã bị
kích động bởi cái gì?
Ôn Lệ Thâm đi vào phòng tắm của cô, lấy
khăn tắm nhúng một ít nước ấm để ra lau
vết máu quanh vết thương, anh ngắng
đầu lên nhìn thì phát hiện Tô Hi đã ngủ
trên sô pha.
Sự khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt
tuấn tú nghiêm nghị của Ôn Lệ Thâm,
nhưng một tay anh vẫn ôm sau đầu cô,
lấy khăn lau vết thương xung quanh, sau
khi bôi thuốc cầm máu xong, lại dùng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
băng gạc băng bó lại.
“Ưm…” Tô Hi thoải mái than nhẹ một
tiếng.
Ôn Lệ Thâm thấy cô đã ngủ ngon nên
đưa tay ra nhắc bổng cô lên, bế cô đi về
phía phòng ngủ, rồi đặt cô lên giường, Tô
Hi nghiêng người ngủ thiếp đi.
Ôn Lệ Thâm đi ra phòng khách, nhìn căn
phòng hỗn loạn bừa bộn, đầu óc anh
bỗng trở lên căng thẳng bởi vì anh rất
sạch sẽ, anh hít một hơi, đêm nay anh
không thể rời đi được rồi.
Để bản thân có thể thoải mái hơn một
chút, anh chỉ có thể một mình dọn dẹp
căn nhà bừa bộn của cô. Ôn Lệ Thâm xắn
tay áo sơ mi tối màu lên, và bắt đầu thu
dọn.
Mà ở bên trong trên giường, Tô Hi đã
thoải mái cùng Chu công đi đánh cò,
nhưng lại không biết rằng ông chủ lớn
nhất của tập đoàn Thiên Mộ, lại đang dọn
dẹp nhà cho mình.
Ôn Lệ Thâm với sức mạnh ác liệt, sau
nửa giờ, phòng khách của Tô Hi đã sạch
sẽ gọn gàng, ngoại trừ vết máu trên thảm,
nhất thời anh sẽ không thể làm sạch, ghế
sô pha, mặt bàn, sàn nhà có vết máu hay
một số đồ đạc nhỏ đã được anh thu dọn
sạch sẽ, chỉnh tê.
Sau khi Ôn Lệ Thâm dọn dẹp xong, anh
cầm một bình nước lạnh đổ cái cốc, anh
uống cạn một hơi rồi mới trở lại phòng
nhìn trông chừng người con gái say xỉn
kia.
Tô Hi đang ngủ với tư thế không nhã
nhặn, vốn dĩ cô đang mặc một chiếc váy
rất thanh lịch, nhưng lúc này, chiếc váy ấy
không hiểu sao lại bị kéo xuống tận thắt
lưng, lộ ra nội y bên trong màu hồng…
“Ưm… nóng… nóng quá…” Tô Hi cảm thấy
trên người như có lửa đốt, cộng thêm việc
chiếc váy khá bảo thủ, đây là chiếc váy cô
khá kín đáo cô đặc biệt lựa chọn để mặc
về nhà. Nhưng trong cái thời tiết này cô
thực sự nóng đến chết mắt.
Tô Hi theo bản năng đưa tay ra kéo khóa
sau lưng, nhưng tay cô không thể với tới
khóa để mở ra, lúc này một đôi tay hết
sức chủ động giúp cô kéo đến nơi có thể
với tới.
Tô Hi mơ mơ màng màng cũng không
nghi ngờ cái gì mà kéo thẳng ra xuống,
mặc dù say nhưng cô vẫn rất thuần thục
động tác cởi đồ theo bản năng.
Ôn Lệ Thâm lùi lại hai bước, ngồi trên ghế
sô pha nhỏ trong phòng cô, liếc mắt
thưởng thức người phụ nữ đang tự động
cởi đồ trên giường, khi thân thể hoàn mỹ
như mong đợi hiện ra trong mắt anh, đôi
mắt sâu thẳm dày như màn đêm nhìn ra
ngoài của sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro