Phim Điện Ảnh Của Tô Hi Công Chiêu
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Hình Nhất Nặc từ Ôn gia trở về nhà, đầu óc cô có hơi ngây ngắn. Ôn Lương Diệu hình như càng nghiêm khắc hơn trước.
Hơn nữa, anh còn bắt cô trước khi bắt đầu kỳ học phải chọn cho anh một món quà khác, khẩu khí ấy dường như: là mệnh lệnh.
Hình Nhất Nặc đương nhiên nghe lệnh rồi, cô quyết định ngày mai có thời gian sẽ đi chọn cho anh một món quà khác.
Cũng hiểu được sau này không thể tặng ai đồng hồ nữa.
Hai ngày nay Tô Hi khá là bận, bởi vì phim điện ảnh mới của cô sắp được ra rạp rồi.
Phim sẽ được chiếu vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cũng chính là 12 giờ đêm nay. Lần này là một bộ phim tình cảm đô thị thanh xuân đã được quay hơn một năm nhưng bây giờ mới được chiếu vì nhiều lí do. Có điều có thể được chiếu và trở thành nữ chính, Tô Hi vẫn rất mong đợi.
Tô Hi quyết định sẽ đến xem phim của mình, cô đặt vé lúc 0h05 đêm nay, còn đặt chỗ ngồi cho Annie và trợ lý của chị ấy.
Phim của mình, đương nhiên dùng tiền của mình đi ủng hộ rồi!
Lần này cô nhận điện thoại của nam chính Lý Nhuệ, hai người vui vẻ nói chuyện khi quay phim trong điện thoại, cả hai đều mong đợi thành tích phòng vé lần này.
Tô Hi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, đây là bộ phim thanh xuân có kinh phí không quá cao, có thể có phản hồi không tệ cô cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Cô cũng muốn kéo Đường Tư Vũ đi cùng nhưng vì Đường Dĩ Hi vừa mới trở về nước, lại sắp bắt đầu nhập học nên thời gian Đường Tư Vũ bên cạnh con trai cô cũng không muốn làm phiền, thời gian này hẹn cậu ấy đi xem phim chắc chắn là không thể.
Nhưng mà, cô vẫn gọi cho Đường Tư Vũ một cuộc điện thoại, cuộc sống của Đường Tư Vũ hiện nay cũng yên ổn như cậu ấy trước kia, con trai chính là thế giới của cậu ấy, có điều không giống trước kia đó là bên cạnh cậu ấy có thêm một người đàn ông.
“Hi Hi, đợi con mình đi học, mình nhất định sẽ đến ủng hộ, đến lúc đó hẹn sau.”
Đường Tư Vũ an ủi cô.
“Ừ, đến lúc đó mình lại cùng cậu đi xem, tối nay mình đi xem lễ công chiều.”
“Đi đii Đừng quên gọi Ôn Lệ Thâm.”
Đường Tư Vũ cười nói.
Tô Hi đầu bên kia có chút ghét bỏ nói: “Mình mới không gọi anh ta! Hai người đàn ông bọn họ chắc chắn không thích xem đâu, đối tượng bộ phim lần này của mình là thanh niên trẻ.”
Đường Tư Vũ không thể không phì cười: “Nói vậy giống như Ôn Lệ Thâm già lắm ấy, anh ta hình như cũng sấp xỉ tuổi Hình Liệt Hàn mà!”
“Đúng vậy, anh ta không già, nhưng mà suy nghĩ của anh ta già dặn quát Bộ phim này của mình anh ta chắc chắn không xem vào mắt, bỏ đi, không gọi anh ta, mình định đi chơi một mình.” Tô Hi cũng tự mình biết rõ, cô sợ diễn xuất của mình không tốt bị anh nhìn thấy khiến cô càng lúng túng hơn.
“Được, các cậu đi chơi vui vẻ chút, nửa đêm rồi cũng phải cẩn thận một chút.”
Đường Tư Vũ dặn dò một tiếng.
Tô Hi đối với tối nay vô cùng mong đợi, cô cười nói: “Được, chờ Tiểu Hi đi học rồi chúng mình sẽ đi chơi.”
“Ừ, được!” Đường Tư Vũ trả lời.
Cúp điện thoại, lúc này Đường Tư Vũ đang ở lầu hoa trên tầng ba của biệt thự, nhóc con đang luyện piano, đã lâu cậu bé không chạm vào đàn nên thỉnh thoảng đánh sai vài âm tiết, Đường Tư Vũ ở bên cạnh sửa lại cho cậu.
“Mami, khi nào chúng ta sẽ đến nhà ông ngoại chơi nhé! Con rất nhớ ông ngoại.”
Sau khi chơi xong bản nhạc, nhóc con bỗng nhiên nhớ tới Đường Hùng.
Khuôn mặt Đường Tư Vũ hiện lên tia bi thương, sau khi con trai trở về cô vẫn chưa tìm thời gian để nói với con chuyện này, một là cô không biết mở miệng nói thế nào, hai là thấy con trai còn quá nhỏ, Sợ con đau lòng.
“Tiểu Hi, ông ngoại đã đến một nơi rất xa.”
Giọng nói Đường Tư Vũ hơi nghẹn ngào, nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt của con, đáy mắt cô rung rung.
“Ông ngoại đi đâu ạ?” Đường Dĩ Hi chớp mắt, tò mò hỏi.
“Ông đến thiên đường rồi, con không gặp ông được nữa.” Đường Tư Vũ nén lại bi thương nói với cậu.
“Thiên đường, vậy ông sẽ không bao giờ quay về nữa sao? Con cũng không thể gặp ông nữa sao?” Đường Dĩ Hi từ nhỏ đã thích nghe truyện cổ tich, nhưng thiên đường trong lòng cậu bé là một thế giới tốt đẹp khác.
Đường Tư Vũ gật gật đầu: “Đúng, con không thể gặp ông được nữa nhưng trong lòng con có thể nhớ về ông, nghĩ về ông.”
Cô nói xong, khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng xoa đi những giọt nước mắt ở khóe mắt không để con nhìn thấy.
Đôi mắt to của Đường Dĩ Hi chớp chớp, có hơi đỏ lên: “Nhưng mà, nhưng mà con muốn gặp ông ngoại.”
Đường Tư Vũ quay đầu đi, đôi mắt cũng đỏ lên, cô gật gật đầu: “Được, ngày mai mami đưa con đi gặp ông.”
Đường Dĩ Hi thấy mẹ nói xong rồi bắt đầu rơi nước mắt, cậu bé lập tức hoang mang lấy đôi tay núc ních thịt của mình giúp mẹ lau nước mắt: “Mami, sao mẹ lại khóc?”
Đường Tư Vũ đưa tay ra ôm chặt cậu, chôn mặt vào bờ vai nhỏ bé của cậu: “Mami không sao! Mắt của mami chắc là bị cát bay vào.”
“Mami, để con thỏi thổi giúp mẹ.”
“Được!”
Đường Tư Vũ bỏ cậu nhóc ra, để chiếc miệng nhỏ của cậu thổi thổi mắt cho cô.
Đường Tư Vũ cảm nhận được sự quan tâm của con trai, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, con trai ngày càng trở nên hiều chuyện.
5h30 chiều, chiếc xe thể thao của Hình Liệt Hàn dừng trước cửa biệt thự, nhóc con đã luyện piano xong rồi, đang chơi bóng trên sân cỏ tầng dưới, thấy daddy trở về, cậu bé giang cánh tay nhào chạy tới.
Hình Liệt Hàn vừa xuống xe thì có một quả bóng thịt nhào tới, anh đưa tay bế nhóc con lên để cậu ngồi trong vòng tay vững chắc của mình sau đó thơm thơm lên hai má nhỏ.
“Daddy, cha làm xong rồi ạ?” Cậu nhóc vui vẻ hỏi.
“Ừm! Daddy tan làm rồi, thời gian tiếp theo đều ở bên cạnh con.”
“Lát nữa chúng ta chơi bóng nhé!”
“Vâng ạI”
Đường Tư Vũ đi tới, nói với cậu bé: “Tiểu Hi, con đi chơi trước nhé! Mẹ nói chuyện với daddy một chút.”
“Vâng ạ! Lát nữa daddy qua tìm con nhé.”
Cậu nhóc ôm quả bóng chạy ra sân cỏ chơi.
Đường Tư Vũ thấy người đàn ông cả người chỉnh tề trở về, cô lo lắng hỏi: “Anh biết Hình Nham là ai không?”
Hình Liệt Hàn khẽ ngớ ra, xem ra cô đã nhìn thấy tin tức tập đoàn Đường thị sáp nhập rồi, anh gật đầu: “Biết, ông ta là chú họ anh.”
Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn anh, hơi trừng mắt: “Ông ta là chú họ anh?”
“Bố của ông ta và ông nội anh là anh em ruột, có điều mặc dù bọn anh là người trong một gia tộc lớn nhưng công ty bọn anh không có giao thiệp cũng không can thiệp lẫn nhau. Chuyện hôm nay ông ta và Khưu Lâm bắt tay sáp nhập công ty, trước đó anh cũng không dự liệu tới, hôm nay mới nghe tin tức.” Hình Liệt Hàn mở miệng nói, trong ánh mắt có chút lo lắng nhìn cô.
Trái tim Đường Tư Vũ thắt chặt lại, nói như vậy, Khưu Lâm và Hình Nham sáp nhập công ty, Hình Liệt Hàn muốn giành lại tập đoàn Đường thị từ tay bà ta thì không chỉ phải đối phó với một mình Khưu Lâm mà còn phải đối phó với cả Khưu Lâm và chú họ của anh nữa.
Chuyện đã phát triển đến bước này, Đường Tư Vũ thực sự không muốn đối mặt với chuyện như vậy, càng không muốn gia tăng áp lực lên người anh.
Hơn nữa, anh còn bắt cô trước khi bắt đầu kỳ học phải chọn cho anh một món quà khác, khẩu khí ấy dường như: là mệnh lệnh.
Hình Nhất Nặc đương nhiên nghe lệnh rồi, cô quyết định ngày mai có thời gian sẽ đi chọn cho anh một món quà khác.
Cũng hiểu được sau này không thể tặng ai đồng hồ nữa.
Hai ngày nay Tô Hi khá là bận, bởi vì phim điện ảnh mới của cô sắp được ra rạp rồi.
Phim sẽ được chiếu vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cũng chính là 12 giờ đêm nay. Lần này là một bộ phim tình cảm đô thị thanh xuân đã được quay hơn một năm nhưng bây giờ mới được chiếu vì nhiều lí do. Có điều có thể được chiếu và trở thành nữ chính, Tô Hi vẫn rất mong đợi.
Tô Hi quyết định sẽ đến xem phim của mình, cô đặt vé lúc 0h05 đêm nay, còn đặt chỗ ngồi cho Annie và trợ lý của chị ấy.
Phim của mình, đương nhiên dùng tiền của mình đi ủng hộ rồi!
Lần này cô nhận điện thoại của nam chính Lý Nhuệ, hai người vui vẻ nói chuyện khi quay phim trong điện thoại, cả hai đều mong đợi thành tích phòng vé lần này.
Tô Hi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, đây là bộ phim thanh xuân có kinh phí không quá cao, có thể có phản hồi không tệ cô cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Cô cũng muốn kéo Đường Tư Vũ đi cùng nhưng vì Đường Dĩ Hi vừa mới trở về nước, lại sắp bắt đầu nhập học nên thời gian Đường Tư Vũ bên cạnh con trai cô cũng không muốn làm phiền, thời gian này hẹn cậu ấy đi xem phim chắc chắn là không thể.
Nhưng mà, cô vẫn gọi cho Đường Tư Vũ một cuộc điện thoại, cuộc sống của Đường Tư Vũ hiện nay cũng yên ổn như cậu ấy trước kia, con trai chính là thế giới của cậu ấy, có điều không giống trước kia đó là bên cạnh cậu ấy có thêm một người đàn ông.
“Hi Hi, đợi con mình đi học, mình nhất định sẽ đến ủng hộ, đến lúc đó hẹn sau.”
Đường Tư Vũ an ủi cô.
“Ừ, đến lúc đó mình lại cùng cậu đi xem, tối nay mình đi xem lễ công chiều.”
“Đi đii Đừng quên gọi Ôn Lệ Thâm.”
Đường Tư Vũ cười nói.
Tô Hi đầu bên kia có chút ghét bỏ nói: “Mình mới không gọi anh ta! Hai người đàn ông bọn họ chắc chắn không thích xem đâu, đối tượng bộ phim lần này của mình là thanh niên trẻ.”
Đường Tư Vũ không thể không phì cười: “Nói vậy giống như Ôn Lệ Thâm già lắm ấy, anh ta hình như cũng sấp xỉ tuổi Hình Liệt Hàn mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, anh ta không già, nhưng mà suy nghĩ của anh ta già dặn quát Bộ phim này của mình anh ta chắc chắn không xem vào mắt, bỏ đi, không gọi anh ta, mình định đi chơi một mình.” Tô Hi cũng tự mình biết rõ, cô sợ diễn xuất của mình không tốt bị anh nhìn thấy khiến cô càng lúng túng hơn.
“Được, các cậu đi chơi vui vẻ chút, nửa đêm rồi cũng phải cẩn thận một chút.”
Đường Tư Vũ dặn dò một tiếng.
Tô Hi đối với tối nay vô cùng mong đợi, cô cười nói: “Được, chờ Tiểu Hi đi học rồi chúng mình sẽ đi chơi.”
“Ừ, được!” Đường Tư Vũ trả lời.
Cúp điện thoại, lúc này Đường Tư Vũ đang ở lầu hoa trên tầng ba của biệt thự, nhóc con đang luyện piano, đã lâu cậu bé không chạm vào đàn nên thỉnh thoảng đánh sai vài âm tiết, Đường Tư Vũ ở bên cạnh sửa lại cho cậu.
“Mami, khi nào chúng ta sẽ đến nhà ông ngoại chơi nhé! Con rất nhớ ông ngoại.”
Sau khi chơi xong bản nhạc, nhóc con bỗng nhiên nhớ tới Đường Hùng.
Khuôn mặt Đường Tư Vũ hiện lên tia bi thương, sau khi con trai trở về cô vẫn chưa tìm thời gian để nói với con chuyện này, một là cô không biết mở miệng nói thế nào, hai là thấy con trai còn quá nhỏ, Sợ con đau lòng.
“Tiểu Hi, ông ngoại đã đến một nơi rất xa.”
Giọng nói Đường Tư Vũ hơi nghẹn ngào, nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt của con, đáy mắt cô rung rung.
“Ông ngoại đi đâu ạ?” Đường Dĩ Hi chớp mắt, tò mò hỏi.
“Ông đến thiên đường rồi, con không gặp ông được nữa.” Đường Tư Vũ nén lại bi thương nói với cậu.
“Thiên đường, vậy ông sẽ không bao giờ quay về nữa sao? Con cũng không thể gặp ông nữa sao?” Đường Dĩ Hi từ nhỏ đã thích nghe truyện cổ tich, nhưng thiên đường trong lòng cậu bé là một thế giới tốt đẹp khác.
Đường Tư Vũ gật gật đầu: “Đúng, con không thể gặp ông được nữa nhưng trong lòng con có thể nhớ về ông, nghĩ về ông.”
Cô nói xong, khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng xoa đi những giọt nước mắt ở khóe mắt không để con nhìn thấy.
Đôi mắt to của Đường Dĩ Hi chớp chớp, có hơi đỏ lên: “Nhưng mà, nhưng mà con muốn gặp ông ngoại.”
Đường Tư Vũ quay đầu đi, đôi mắt cũng đỏ lên, cô gật gật đầu: “Được, ngày mai mami đưa con đi gặp ông.”
Đường Dĩ Hi thấy mẹ nói xong rồi bắt đầu rơi nước mắt, cậu bé lập tức hoang mang lấy đôi tay núc ních thịt của mình giúp mẹ lau nước mắt: “Mami, sao mẹ lại khóc?”
Đường Tư Vũ đưa tay ra ôm chặt cậu, chôn mặt vào bờ vai nhỏ bé của cậu: “Mami không sao! Mắt của mami chắc là bị cát bay vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mami, để con thỏi thổi giúp mẹ.”
“Được!”
Đường Tư Vũ bỏ cậu nhóc ra, để chiếc miệng nhỏ của cậu thổi thổi mắt cho cô.
Đường Tư Vũ cảm nhận được sự quan tâm của con trai, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, con trai ngày càng trở nên hiều chuyện.
5h30 chiều, chiếc xe thể thao của Hình Liệt Hàn dừng trước cửa biệt thự, nhóc con đã luyện piano xong rồi, đang chơi bóng trên sân cỏ tầng dưới, thấy daddy trở về, cậu bé giang cánh tay nhào chạy tới.
Hình Liệt Hàn vừa xuống xe thì có một quả bóng thịt nhào tới, anh đưa tay bế nhóc con lên để cậu ngồi trong vòng tay vững chắc của mình sau đó thơm thơm lên hai má nhỏ.
“Daddy, cha làm xong rồi ạ?” Cậu nhóc vui vẻ hỏi.
“Ừm! Daddy tan làm rồi, thời gian tiếp theo đều ở bên cạnh con.”
“Lát nữa chúng ta chơi bóng nhé!”
“Vâng ạI”
Đường Tư Vũ đi tới, nói với cậu bé: “Tiểu Hi, con đi chơi trước nhé! Mẹ nói chuyện với daddy một chút.”
“Vâng ạ! Lát nữa daddy qua tìm con nhé.”
Cậu nhóc ôm quả bóng chạy ra sân cỏ chơi.
Đường Tư Vũ thấy người đàn ông cả người chỉnh tề trở về, cô lo lắng hỏi: “Anh biết Hình Nham là ai không?”
Hình Liệt Hàn khẽ ngớ ra, xem ra cô đã nhìn thấy tin tức tập đoàn Đường thị sáp nhập rồi, anh gật đầu: “Biết, ông ta là chú họ anh.”
Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn anh, hơi trừng mắt: “Ông ta là chú họ anh?”
“Bố của ông ta và ông nội anh là anh em ruột, có điều mặc dù bọn anh là người trong một gia tộc lớn nhưng công ty bọn anh không có giao thiệp cũng không can thiệp lẫn nhau. Chuyện hôm nay ông ta và Khưu Lâm bắt tay sáp nhập công ty, trước đó anh cũng không dự liệu tới, hôm nay mới nghe tin tức.” Hình Liệt Hàn mở miệng nói, trong ánh mắt có chút lo lắng nhìn cô.
Trái tim Đường Tư Vũ thắt chặt lại, nói như vậy, Khưu Lâm và Hình Nham sáp nhập công ty, Hình Liệt Hàn muốn giành lại tập đoàn Đường thị từ tay bà ta thì không chỉ phải đối phó với một mình Khưu Lâm mà còn phải đối phó với cả Khưu Lâm và chú họ của anh nữa.
Chuyện đã phát triển đến bước này, Đường Tư Vũ thực sự không muốn đối mặt với chuyện như vậy, càng không muốn gia tăng áp lực lên người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro