Tâm Cực Loạn
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Nghe thấy giọng nói của Đoạn Tử Hiên, sắc mặt Tô Thâm hơi biến đổi, cô vội vàng che điện thoại ra khỏi phòng khách, ở dưới đèn đường ngoài vườn nghe điện thoại.
“Anh có chuyện gì sao?” Ngữ khí Tô Thắm hỏi vô cùng lãnh đạm.
“Thám Thám, khi nào thì em có thời gian, anh muốn nói chuyện riêng với em.” Đoạn Tử Hiên gọi cô bằng tên thân mật ngày †rước.
Tô Thắm lập tức có chút chối bỏ: “Anh vẫn nên gọi tôi là Tô Thám đi! Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
“Anh biết em rất hận anh, trước đây anh cũng có lỗi với em, nhưng tình cảm anh dành cho em chưa bao giò thay đổi, anh vẫn yêu em.” Đoạn Tử Hiên bày tỏ tình cảm của anh ta qua điện thoại.
Tô Thắm căn bản không muốn nghe anh ta nói những lời này, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi rất bận.” Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Tô Thám nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đoạn Tử Hiên không xuất hiện thì cố thật sự còn có chút tiếc nuối đoạn tình cảm năm đó, nhưng anh ta xuất hiện rồi, cô mới phát hiện, mình đã buông tay đoạn tình cảm đó rồi, kể cả Đoạn Tử Hiên có đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không yêu anh ta nữa.
Cách thức đối xử với tình cảm rất thẳng thừng, yêu là yêu, không yêu là không yêu, chưa từng nghĩ sẽ có một mối quan hệ lằng nhằng dây dưa không dứt nào.
Bóng dáng Hiên Viên Thần đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tô Thắm cầm điện thoại, tinh thần còn có chút run sợ, cô không phát hiện ra anh đã đi đến bên cạnh, lúc cô phát hiện ra liền luống cuống mất mấy giây.
Vội vàng giấu đi dáng vẻ thất thần của mình, cô bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Ngài tổng thống.”
Mắt Hiên Viên Thần không bỏ qua dáng vẻ thất thần ban nãy của cô, anh đoán cuộc điện thoại lúc nãy chắc là của người bạn trai cũ Đoạn Tử Hiên, bọn họ quay lại rồi?
“Tôi muốn tản bộ một chút.” Hiên Viên Thần nhìn ra vườn hoa dưới đèn đường nói.
“Cần tôi đi cùng anh không?” Tô Thắm là một cấp dưới, cần phải cung kính với cấp trên, nên cô mới nói như vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Thần nhìn lên đầu gối của cô: “Đầu gối cô không đau à?”
“Không đau nữa rồi, tản bộ không sao.”
Tô Thắm lắc lắc đầu.
“Được, vậy thì đi cùng tôi đi!” Viên Hiên Thần nói xong liền bước về phía trước, anh đi không nhanh, chằm chậm từng bước.
Tô Thắm đi theo phía sau, bước từng bước một theo anh.
Đi theo, từng bước từng bước.
Mặc dù Tô Thắm nói đầu gối không đau, nhưng vẫn có chút cảm giác đau đón, chỉ là cô không biểu hiện ra bên ngoài.
Ban đêm, đèn đường trong vườn hoa, có một bộ phận bị cành cây dày rậm rạp che phủ, đoạn đường đó tương đối tối, Hiên Viên Thần đi đến đó, bước chân anh càng chậm lại, mà cũng chính lúc này, Tô Thắm đột nhiên cảm thấy ở bụi rậm bên cạnh có gì đang động đậy.
Tô Thám tưởng rắn hay gì đó, lập tức nhỏ giọng hô lên một tiếng, Hiên Viên Thần đi phía trước lập tức quay đầu, lấy tay kéo cô đang hốt hoảng vào trong lòng: “Sao vậy?”
Tô Thắm trong một thời gian ngắn không phát hiện ra đang bị anh ôm, cô chỉ vào bụi rậm bên cạnh nói: “Ở đó có gì đó đang động đậy.”
Mà đúng lúc này, một con chim không có tổ để về đột nhiên lao tới, bay thẳng vào trong màn đêm.
Tô Thâm không khỏi thở dài một hơi, thì ra là chim, cô còn tưởng là con rắn gì đó, cô ngắng đầu mới phát hiện bản thân mình đang nằm trong lòng Hiên Viên Thần, cô ngửa đầu, Hiên Viên Thần cúi đầu, hai khuôn mặt, chớp mắt gần đến mức không thể gần hon.
Ngay tại chỗ cũng có chút ánh sáng vàng của đèn đường, đến hô hấp cũng đan vào nhau.
Nhịp tim của Tô Thắm trong chớp mắt liền nhảy loạn, đầu óc trống rỗng trong vài giây, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao, phải thoát ra lui lại hay là… Tóm lại, cô như bị điểm huyệt vậy, trong ánh mắt chỉ thấy lông mi dài và rậm của người đàn ông này, còn u ám khó lường dưới lông mi, làm cô càng nhìn càng không hiểu.
Tô Thắm nuốt một ngụm nước bọt, đúng lúc này, cô cảm thấy hô hấp của người đàn ông càng ngày càng gần mặt, cô khẽ cau mày, nhẹ nhàng mắấp máy môi, một hơi thở không phải của cô đi qua, đụng vào môi cô.
Anh hôn cô Đầu Tô Thắm như nổ đùng một cái, một lần nữa lại là khoảng không trồng rỗng, trồng rỗng đến nỗi cô không biết bản thân đang ở đâu, chỉ có đôi môi đang bị anh áp vào, có cảm giác đang tiếp xúc dính vào nhau.
Hiên Viên Thần chỉ dán vào môi vài giây, sau đó anh rời ra, nhưng lại không buông Tô Thắm ra, Tô Thấp núp trong ngực anh, như là bị dọa sợ rồi.
Hiên Viên Thần nhíu mắt, lúc này mới buông lỏng cô, lùi một bước nói: “Dọa sợ cô rồi?”
Tô Thắm cắn đôi môi đỏ mọng, trên đó có chút khí không phải của cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu: “Không có!”
Lúc này cô không cần lời giải thích của người đàn ông này, mà người đàn ông này có vẻ cũng không định giải thích cho cô, anh quay người tiếp tục bước về phía trước.
Bước chân của Tô Thá do dự một chút mới đuổi theo anh, chỉ là trong đầu hoàn toàn rồi loạn.
Từ vườn hoa vòng một vòng đến đại sảnh, mà lúc này Diệp Đông đã chuẩn bị xong tất cả, anh bước ra, hướng về phía hai người nói: “Ngài tổng thống, Tiểu Thắm, tôi về trước đây, ngày mai gặp.”
“Hẹn gặp lại.” Tô Thắm cười cười nhìn anh nói, ánh mắt có chút nhìn Diệp Đông.
Viên Hiên Thần gật đầu một cái, Diệp Đông dường như cảm thấy không khí có chút khác, anh không dám ở lại lâu, đi về phía xe của anh.
Mà ở trước cửa đại sảnh, Tô Thắm nhìn người đàn ông vừa bước vào, chần chừ vài giây rồi đuổi theo.
Hiên Viên Thần đi đến giữa đại sảnh liền quay người lại, nhìn chằm chằm cô: “Lúc nãy mạo phạm rồi.”
Mặt cười của Tô Thám ửng đỏ, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ lắc đầu, mặc dù cô không biết tại sao anh lại hôn cô, nhưng cô cũng không trách anh.
“Ngủ ngon.” Hiên Viên Thần nói với cô liền xoay người bước lên cầu thang.
Phía sau, Tô Thắm chờ anh lên lầu mới rót một cốc nước đi lên, chỉ là tâm vẫn loạn, không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại hôn cô, chẳng nhẽ là do bầu không khí lúc đó cho phép sao? Bởi vì khi đó cô cũng cảm thấy một loại không khí ám muội, nên anh chỉ là xuất phát từ bản năng đàn ông mới hôn cô?
Tô Thắm về phòng của mình, nghĩ một chút rồi quăng hết ý niệm trong đầu đi, chỉ là một cái hôn có nói lên điều gì đâu, cô cũng không thể coi đó là chuyện gì đáng kể.
Nó ngắn ngủi như bọt biển, chớt mắt liền tan biến mắt.
Nhưng đêm đó Tố Thắm không cách nào ngủ được, bởi vì nụ hôn kia làm cô không thể bình tĩnh trở lại.
Sáng sớm.
Tô Thắm vẫn dậy sớm như mọi ngày, Diệp Đông đã đến, Tô Thắm không thấy Viên Hiên Thần xuống lầu.
“Tiểu Thắm, hôm qua không ngủ ngon sao? Nhìn sắc mặt em có chút không đúng lắm.” Diệp Đông thật sự rất tinh ý, liếc mắt liền thấy khí sắc của cô có chút tái nhợt.
“Anh có chuyện gì sao?” Ngữ khí Tô Thắm hỏi vô cùng lãnh đạm.
“Thám Thám, khi nào thì em có thời gian, anh muốn nói chuyện riêng với em.” Đoạn Tử Hiên gọi cô bằng tên thân mật ngày †rước.
Tô Thắm lập tức có chút chối bỏ: “Anh vẫn nên gọi tôi là Tô Thám đi! Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
“Anh biết em rất hận anh, trước đây anh cũng có lỗi với em, nhưng tình cảm anh dành cho em chưa bao giò thay đổi, anh vẫn yêu em.” Đoạn Tử Hiên bày tỏ tình cảm của anh ta qua điện thoại.
Tô Thắm căn bản không muốn nghe anh ta nói những lời này, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi rất bận.” Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Tô Thám nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đoạn Tử Hiên không xuất hiện thì cố thật sự còn có chút tiếc nuối đoạn tình cảm năm đó, nhưng anh ta xuất hiện rồi, cô mới phát hiện, mình đã buông tay đoạn tình cảm đó rồi, kể cả Đoạn Tử Hiên có đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không yêu anh ta nữa.
Cách thức đối xử với tình cảm rất thẳng thừng, yêu là yêu, không yêu là không yêu, chưa từng nghĩ sẽ có một mối quan hệ lằng nhằng dây dưa không dứt nào.
Bóng dáng Hiên Viên Thần đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tô Thắm cầm điện thoại, tinh thần còn có chút run sợ, cô không phát hiện ra anh đã đi đến bên cạnh, lúc cô phát hiện ra liền luống cuống mất mấy giây.
Vội vàng giấu đi dáng vẻ thất thần của mình, cô bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Ngài tổng thống.”
Mắt Hiên Viên Thần không bỏ qua dáng vẻ thất thần ban nãy của cô, anh đoán cuộc điện thoại lúc nãy chắc là của người bạn trai cũ Đoạn Tử Hiên, bọn họ quay lại rồi?
“Tôi muốn tản bộ một chút.” Hiên Viên Thần nhìn ra vườn hoa dưới đèn đường nói.
“Cần tôi đi cùng anh không?” Tô Thắm là một cấp dưới, cần phải cung kính với cấp trên, nên cô mới nói như vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Thần nhìn lên đầu gối của cô: “Đầu gối cô không đau à?”
“Không đau nữa rồi, tản bộ không sao.”
Tô Thắm lắc lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, vậy thì đi cùng tôi đi!” Viên Hiên Thần nói xong liền bước về phía trước, anh đi không nhanh, chằm chậm từng bước.
Tô Thắm đi theo phía sau, bước từng bước một theo anh.
Đi theo, từng bước từng bước.
Mặc dù Tô Thắm nói đầu gối không đau, nhưng vẫn có chút cảm giác đau đón, chỉ là cô không biểu hiện ra bên ngoài.
Ban đêm, đèn đường trong vườn hoa, có một bộ phận bị cành cây dày rậm rạp che phủ, đoạn đường đó tương đối tối, Hiên Viên Thần đi đến đó, bước chân anh càng chậm lại, mà cũng chính lúc này, Tô Thắm đột nhiên cảm thấy ở bụi rậm bên cạnh có gì đang động đậy.
Tô Thám tưởng rắn hay gì đó, lập tức nhỏ giọng hô lên một tiếng, Hiên Viên Thần đi phía trước lập tức quay đầu, lấy tay kéo cô đang hốt hoảng vào trong lòng: “Sao vậy?”
Tô Thắm trong một thời gian ngắn không phát hiện ra đang bị anh ôm, cô chỉ vào bụi rậm bên cạnh nói: “Ở đó có gì đó đang động đậy.”
Mà đúng lúc này, một con chim không có tổ để về đột nhiên lao tới, bay thẳng vào trong màn đêm.
Tô Thâm không khỏi thở dài một hơi, thì ra là chim, cô còn tưởng là con rắn gì đó, cô ngắng đầu mới phát hiện bản thân mình đang nằm trong lòng Hiên Viên Thần, cô ngửa đầu, Hiên Viên Thần cúi đầu, hai khuôn mặt, chớp mắt gần đến mức không thể gần hon.
Ngay tại chỗ cũng có chút ánh sáng vàng của đèn đường, đến hô hấp cũng đan vào nhau.
Nhịp tim của Tô Thắm trong chớp mắt liền nhảy loạn, đầu óc trống rỗng trong vài giây, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao, phải thoát ra lui lại hay là… Tóm lại, cô như bị điểm huyệt vậy, trong ánh mắt chỉ thấy lông mi dài và rậm của người đàn ông này, còn u ám khó lường dưới lông mi, làm cô càng nhìn càng không hiểu.
Tô Thắm nuốt một ngụm nước bọt, đúng lúc này, cô cảm thấy hô hấp của người đàn ông càng ngày càng gần mặt, cô khẽ cau mày, nhẹ nhàng mắấp máy môi, một hơi thở không phải của cô đi qua, đụng vào môi cô.
Anh hôn cô Đầu Tô Thắm như nổ đùng một cái, một lần nữa lại là khoảng không trồng rỗng, trồng rỗng đến nỗi cô không biết bản thân đang ở đâu, chỉ có đôi môi đang bị anh áp vào, có cảm giác đang tiếp xúc dính vào nhau.
Hiên Viên Thần chỉ dán vào môi vài giây, sau đó anh rời ra, nhưng lại không buông Tô Thắm ra, Tô Thấp núp trong ngực anh, như là bị dọa sợ rồi.
Hiên Viên Thần nhíu mắt, lúc này mới buông lỏng cô, lùi một bước nói: “Dọa sợ cô rồi?”
Tô Thắm cắn đôi môi đỏ mọng, trên đó có chút khí không phải của cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu: “Không có!”
Lúc này cô không cần lời giải thích của người đàn ông này, mà người đàn ông này có vẻ cũng không định giải thích cho cô, anh quay người tiếp tục bước về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước chân của Tô Thá do dự một chút mới đuổi theo anh, chỉ là trong đầu hoàn toàn rồi loạn.
Từ vườn hoa vòng một vòng đến đại sảnh, mà lúc này Diệp Đông đã chuẩn bị xong tất cả, anh bước ra, hướng về phía hai người nói: “Ngài tổng thống, Tiểu Thắm, tôi về trước đây, ngày mai gặp.”
“Hẹn gặp lại.” Tô Thắm cười cười nhìn anh nói, ánh mắt có chút nhìn Diệp Đông.
Viên Hiên Thần gật đầu một cái, Diệp Đông dường như cảm thấy không khí có chút khác, anh không dám ở lại lâu, đi về phía xe của anh.
Mà ở trước cửa đại sảnh, Tô Thắm nhìn người đàn ông vừa bước vào, chần chừ vài giây rồi đuổi theo.
Hiên Viên Thần đi đến giữa đại sảnh liền quay người lại, nhìn chằm chằm cô: “Lúc nãy mạo phạm rồi.”
Mặt cười của Tô Thám ửng đỏ, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ lắc đầu, mặc dù cô không biết tại sao anh lại hôn cô, nhưng cô cũng không trách anh.
“Ngủ ngon.” Hiên Viên Thần nói với cô liền xoay người bước lên cầu thang.
Phía sau, Tô Thắm chờ anh lên lầu mới rót một cốc nước đi lên, chỉ là tâm vẫn loạn, không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại hôn cô, chẳng nhẽ là do bầu không khí lúc đó cho phép sao? Bởi vì khi đó cô cũng cảm thấy một loại không khí ám muội, nên anh chỉ là xuất phát từ bản năng đàn ông mới hôn cô?
Tô Thắm về phòng của mình, nghĩ một chút rồi quăng hết ý niệm trong đầu đi, chỉ là một cái hôn có nói lên điều gì đâu, cô cũng không thể coi đó là chuyện gì đáng kể.
Nó ngắn ngủi như bọt biển, chớt mắt liền tan biến mắt.
Nhưng đêm đó Tố Thắm không cách nào ngủ được, bởi vì nụ hôn kia làm cô không thể bình tĩnh trở lại.
Sáng sớm.
Tô Thắm vẫn dậy sớm như mọi ngày, Diệp Đông đã đến, Tô Thắm không thấy Viên Hiên Thần xuống lầu.
“Tiểu Thắm, hôm qua không ngủ ngon sao? Nhìn sắc mặt em có chút không đúng lắm.” Diệp Đông thật sự rất tinh ý, liếc mắt liền thấy khí sắc của cô có chút tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro