Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Thời Khắc Của Người Nhà

Thượng Quan Nhiêu

2024-07-23 07:42:07

Máy bay hạ cánh, đã là bảy giờ sáng giờ địa phương, Đường Tư Vũ ngủ cả chặng đường, lúc này tâm trạng muốn nhìn thấy con trai vô cùng kích động, do trên đảo còn chưa có sân bay, chỉ có thể ngồi tàu lên đảo.

Đứng trên đầu boong tàu, mặt biển mênh mông nơi xa, cho người ta một cảm giác yên bình vừa xa xăm, đồng thời tốc độ vượt sóng đó lại khiến lòng người sinh ra loại cảm giác hướng về cuộc sống, cuộc sống, vừa cần bình yên an nhàn, cũng cần luôn duy trì cảm xúc mạnh mẽ dâng trào.

Đường Tư Vũ hơi dang hai tay ra, cảm nhận tốc độ và cảm xúc mạnh mẽ không giống nhau, sau lưng, một đôi tay lo lắng mà ôm lấy cô, giống như sợ cô sẽ rơi xuống nước vậy.

Đường Tư Vũ không quay đầu lại, có đôi tay này cố định ở trên eo, cô càng thêm lớn mật. Cánh tay cũng dang ra, không kìm được mà nghĩ tới một bộ phim vô cùng nỗi tiếng, khiến cô không kìm được cười lên.

Không tới một tiếng, xuất hiện một hòn đảo nằm trung tâm giữa mười mây quần đảo đó. Nơi đây duy trì trạng thái nguyên thủy, chỉ là trên một khoảng đất bằng ở bên cạnh, xây một tòa biệt thự sang trọng, trong khu rừng dừa bên cạnh, còn có thể nhìn thấy góc hiên của những biệt thự khác, nhưng bây giờ cả hòn đảo này đều được bao hết, chỉ có một mình gia đình họ.

“Daddy, mami…” Một cậu nhóc đứng trên bến cảng hưng phấn mà vẫy tay với họ, vô cùng kích động.

Tàu vừa cập bến, Đường Tư Vũ được Hình Liệt Hàn dắt xuống tàu, liền bước nhanh về phía con trai, vừa gọi tên cậu vừa ôm cậu vào lòng, hôn mấy cái lên khuôn mặt mập mạp.

“Có ngoan không? Có nghe lời ông bà nội không?” Đường Tư Vũ cười hỏi. Đây không phải là trách móc, mang theo tia sủng ái.

“Ngoan, con rất ngoan, con cũng rất nghe lời.” Cậu nhóc vô cùng tự tin gật đầu.

“Con phải biết, con là nam tử hán, thi thoảng có suy nghĩ của mình cũng được.”

Hình Liệt Hàn vừa đón lấy con trai vừa dạy dỗ một câu.

“Thật sao ạ? Vậy buôi tối con có thể ngủ một mình không? Bây giờ con có thể ngủ một mình rồi nhưng ông bà nội không yên tâm.” Cậu nhóc rất thích tất cả ở đây, cũng muốn có một căn phòng của riêng mình.

Hình Liệt Hàn nghe thấy câu này, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, vô cùng tán đồng: “Rất tốt, tuổi này của con quả thực phải ngủ một mình, lúc trước chính là ngủ một mình, gần đây ông bà nội con chiều hư rồi tối nay thử ngủ một mình.”

Nói xong cho Đường Tư Vũ một ánh mắt chỉ cô mới hiểu. Đường Tư Vũ có chút bó tay mà nhìn hắn.

Trở về đến biệt thự, đơn giản kể lại chuyện trong nước một lượt, tiếp đó một nhà bọn họ sẽ ở đây tận hưởng nửa tháng vui vẻ.

Chiều tối, Đường Tư Vũ mặc áo T-shirt và quần ngắn mát mẻ, cùng con trai đi nhặt vỏ sò, đào đắp cát, cùng thỉnh thoảng nhặt được những sinh vật biển nhỏ bị lạc đường.

Thời khắc tốt nhất ở bên cạnh con chính là đích thân làm bất cứ chuyện gì cùng con, đem tất cả kiên nhẫn đều đặt lên trên người con.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh nắng chiều tối phản chiếu lên trên mặt biển khiến mặt nước đều nhuốm một tầng sắc vàng, cũng khiến cho bãi cát mạ lên một lớp ánh sáng. Lúc này bóng dáng bước chậm của Đường Tư Vũ cùng Hình Nhất Nặc và cậu bé Đường Dĩ Hi giống như một bức tranh cuộn tròn vậy.

Hình Liệt Hàn vừa đi ra khỏi phòng sách của ba, đứng trên ban công, vừa hay nhìn về phía bãi cát, cũng nhìn thấy bức tranh ấm lòng vào mắt. Tâm trạng mãn nguyện và yên bình mà hắn chưa từng có.

Buổi tối, đầu bếp chuẩn bị bữa tối hải sản phong phú, cả gia đình náo nhiệt dùng xong bữa tối. Đường Tư Vũ vào phòng con trai, kể một câu chuyện người máy.

Chín rưỡi tối, cậu nhóc liền buồn ngủ, ban ngày chạy nhảy khắp nơi, buổi tối tất nhiên sẽ rất mệt.

“Mami, chúc ngủ ngon!” Cậu nhóc chớp mắt, khuôn mặt nhỏ gồi lên tay, rất ngoan.

“Chú ngủ gnon, mami ở ngay phòng bên cạnh, nếu muốn đi vệ sinh thì ấn chuông ở trên tường, mami sẽ qua.”

“Mami, không cần đâu, con đã là nam tử hán rồi, con có thể tự mình đi vệ sinh.”

Cậu nhóc dũng cảm mà nói.

“Được! Tiểu Hi giỏi thật.” Đường Tư Vũ cười cúi người xuống, hôn một cái lên mặt nhỏ của cậu: “Ngoan, ngủ đi.”

Đường Tư Vũ nói xong liền dứt khoát đứng dậy đây cửa rời đi. Cô cũng hy bọng có thể giúp con trai dưỡng thành tính cách độc lập. Lúc trước ở cùng cô, con trai đã có tính độc lập nhưng sau này được hai ông bà Hình gia chiều chuộng, cậu lại trở thành ở lại.

Cô đóng cửa lại đi ra, hình bóng mê người của Hình Liệt Hàn đứng dưới bóng ánh đèn, khẽ hỏi cô: “Ngủ rồi?”

“Sắp ngủ rồi, có lẽ còn cần mấy phút nữa.” Đường Tư Vũ nói xong, nói với hắn: “Về phòng đi!”

Đáy mắt Hình Liệt Hàn xẹt qua toa sáng, hắn đi qua cửa từ sau người cô. Lúc trước cô luôn có chút tránh né nhưng bây giờ, tình hình đã không giống vậy nữa, cô là vợ hắn, là người thuộc về hắn rồi.

Đường Tư Vũ vừa bước hai bước, một cánh tay có lực ôm lấy từ phía sau, người đàn ông gợi cảm thấp giọng: “Bà xã…”

ĐỨNG LỮ VU 2… “Bà xã!” Giọng người đàn ông kiên định lại dịu dàng, giống như đang luyện tập vậy: “Bà xã, bà xã.”

“Anh làm gì vậy?” Đường Tư Vũ không kìm được mà bị hắn chọc cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh phải gọi hai chữ này cho tốt, cái này anh phải gọi em cả đời đấy, anh phải gọi cho dễ nghe.” Nói xong hắn lại kề bên tai cô mà khản giọng hỏi: “Đúng không? Bà xã?”

Giọng của người đàn ông này vốn là kiểu vừa nghe liền khiến người ta mang thai đó, bây giờ hắn lại cố ý thêm hơi thở mê hoặc, cô thật sự bị hắn gọi mà có chút chịu không được nữa.

“Được rồi, gọi rất dễ nghe rồi.” Cô hơi đỏ mặt khen hắn.

“Thật sao? Vậy em có phải cũng phải học gọi anh là ông xã? Anh muốn nghe.”

Cô thường ngày đều gọi thẳng tên hắn, loại xưng hô thân mật như ông xã này, cô vẫn chưa từng gọi trước mặt người khác.

Hình Liệt Hàn giống như đứa trẻ tùy hứng vậy, chống lên vai cô: “Gọi đi! Anh muốn nghe.”

“Ông xã.” Đường Tư Vũ có chút cứng nhắc mà nói ra hai chữ này.

Quả nhiên hắn có ý kiến: “Không đủ tình cảm, gọi thêm mấy lần nữa.”

“Ông xã…” Đường Tư Vũ cắn môi, có chút xấu hỗ mà gọi.

“Giọng điệu nhẹ hơn chút nữa, nũng nĩu thêm chút nữa.”

“Em mới không gọi đâu.” Cô thật sự rất xấu hổ, cô không phải là loại con gái nói chuyện ống ẽo đó.

Hình Liệt Hàn kéo vai cô qua, để cô đối diện với hắn, trong ánh mắt hắn có tia cổ vũ: “Chỉ kêu cho một mình anh nghe thôi.”

Đường Tư Vũ biết đây là tình thú giữa vợ chồng, đóng cửa lại, cô cũng có thể gọi.

Lúc này cô cũng không thật sự muốn từ chối hắn, hai cánh mi dài lay động, đôi mắt giống như suối nước mát mà chớp chớp.

Cô hơi hít sâu một hơi, dùng âm thanh có chút dịu dàng mà bình thường cô không dùng tới gọi hắn: “Ông xã…”

Mắt Hình Liệt Hàn liền sâu thêm máy phần, con ngươi đen kịt sáng rực mà nhìn thẳng vào cô: “Thời gian không sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”

“Thời gian rõ ràng vẫn còn sớm… mới chưa tới mười giờ.” Đường Tư Vũ ai oán một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Số ký tự: 0