Triệt Để Tuyệt Vọng
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Cô ta thật sự không biết Tô Thắm nói ra những lời này là vì tự tin hay là vì cô thật sự có thể vị tha như thế.
“Nếu anh ấy không yêu cô, cô thật sự sẽ rời đi?” Lâm Băng Nguyệt không tin cô lại có thể vị tha như vậy.
“Sẽ.” Tô Thắm nghiêm túc trả lời cô ta.
Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu xem Tô Thắm đang suy nghĩ gì.
Tô Thắm tùy ý để cô ta nhìn qua, cô thản nhiên nghênh đón không chút sợ hãi cho cô ta dò xét.
Vừa rồi Lâm Băng Nguyệt thực sự rất xấu hổ, nếu như Hiên Viên Thần trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi toà nhà tổng thống thì có thể vì chuyện này mà cô ta sẽ cảm thấy rất oán hận cả đời.
Hoặc là, cảm thấy rất nhục nhã nhưng vừa rồi Tô Thắm đã giúp cô ta kịp thời, giúp cô ta thoát khỏi bối rối khi đó, nên thành thật mà nói Lâm Băng Nguyệt cũng có chút kinh ngạc.
Nếu như đổi vị trí thì cô ta thật sự không biết mình có lòng tốt như Tô Thắm không, giữ lại tình địch ở lại ăn tối.
Trong mắt người yêu thì không ai có thể dung nạp ngay cả nửa nửa hạt cát.
“Vừa rồi tại sao cô lại làm như vậy? Cô đại khái có thể không giữ tôi lại.” Lâm Băng Nguyệt không khỏi tò mò hỏi.
“Tôi biết lần này Lâm tiểu thư đến đây mà không được mời, tôi làm vậy chỉ vì cô là khách, mặc kệ vì sao cô đến.”
Lâm Băng Nguyệt cắn môi, sau đó cô ta nhấp một ngụm trà thì mới nhận ra vừa rồi trà này là do Tô Thám tự tay pha.
Với giễu cợọt mà cô ta đã làm với cô lúc chiều, đáng lẽ cô phải ghét cô ta tại sao còn pha trà cho cô ta?
Cô thực sự không so đo đến những gì cô ta nói lúc chiều.
Sau đó là thời gian trầm mặc, Lâm Băng Nguyệt đắm chìm trong tâm tư của bản thân, mà Tô Thắm cũng đang suy nghĩ những chuyện của bản thân.
6 giờ 30 phút, bữa tối đã chuẩn bị xong, Tô Thắm nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, anh đi mời ngài tổng thống và chú Lý cùng ra dùng bữa!”
“Được!” Diệp Đông đáp rồi đi về hướng phòng làm việc.
Lâm Băng Nguyệt có chút khó hiểu, rõ ràng Tô Thắm có thể tự mình đi mời nhưng cô lại để Diệp Đông mời, nhưng kỳ thực cô làm như vậy thật sự khiến cô ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Chí ít Tô Thắm không tỏ ra vượt trội hơn trước mặt cô ta.
Một lúc sau thì Hiên Viên Thần và Lý Sâm đi ra, Lý Sâm không ở lại đây ăn tối mà rời đi. Vì vậy trên bàn ăn chỉ có Tô Thắm, Lâm Băng Nguyệt và Hiên Viên Thần.
Trên bàn có năm món ăn đều không có hành lá, Lâm Băng Nguyệt ngẳng đầu nói với Diệp Đông một tiếng cảm ơn: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã chiều cố đến thói quen ăn uống của em.”
“Không có gì đâu, cô phải cảm ơn Tô tiểu thư về chuyện này bởi vì có Tô tiểu thư nhắc nhở, nếu không tôi không biết rằng cô không thích hành lá.” Diệp Đông đáp.
Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt không khỏi nhìn về phía Tô Thám, cô ta một lần nữa nghĩ tâm tư của Tô Thám thật sự rất tinh tế, đối với những chuyện như thế này, cô vẫn có thể tỉnh tế như vậy, quan tâm người khác.
Lâm Băng Nguyệt không khỏi khẽ giật mình, cô ta bị làm sao vậy? Vậy mà lại cảm thấy Tô Thắm có chút tốt?
Hiên Viên Thần hiểu rõ tâm ý của Tô Thám, đây cũng là một trong những điểm mạnh của cô, cô sẽ không coi mình là trung tâm, cô sẽ lấy đại cục làm trọng, đặt nó lên hàng đầu.
Vì vậy, trên bàn ăn, anh cố gắng hết sức để không gây rắc rối cho cô, cũng tận lực không thể hiện tình cảm với cô để tránh kích thích Lâm Băng Nguyệt.
Một bữa tối được kết thúc rất yên tĩnh, lần này Lâm Băng Nguyệt đến, cô ta đã bảo xe đi trước nên lúc này muốn trở về thì không có xe.
Tô Thắm đặt đũa xuống, nói với Hiên Viên Thần: “Em đi với Lâm tiểu thư trong chốc lát.”
Hiên Viên Thần ngạc nhiên nhìn cô hỏi: “Đi? Em đi đâu vậy?”
“Về nhà, em gái em vừa mới mang thai, tâm trạng của em ấy không tốt nên em sẽ về nhà chăm sóc em ấy.”
“Em gái cô đang mang thai?” Lâm Băng Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Ừ! Hai tháng.” Tô Thắm mỉm cười.
Lâm Băng Nguyệt đột nhiên nghĩ buổi chiều cô đang đọc sách về mang thai, chẳng lẽ cô không phải đọc cho chính mình mà là cho em gái sao?
Hiên Viên Thần cau mày nhìn Tô Thắm, rõ ràng là anh không bỏ được, không muốn cô rời đi.
Ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt tình cờ nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Thần, cô ta chưa bao giờ thấy một người cao quý như anh lại dùng ánh mắt cầu xin với Tô Thắm như vậy.
Tim Lâm Băng Nguyệt hung hăng thắt lại, lúc này rốt cuộc cô ta hiểu ra một việc, Hiên Viên Thần thực sự yêu Tô Thắm mà Tô Thám mới là người được yêu đơn phương.
Sợ đố kị và ghen ty tràn ngập trong lòng cô ta.
“Thực sự muốn rời đi sao?” Hiên Viên Thần khàn giọng hỏi, mang theo ý vị đáng thương.
Tô Thắm gật đầu rồi nói với Lâm Băng Nguyệt: “Lâm tiểu thư, cô có muốn cùng nhau trở về không?”
Lâm Băng Nguyệt thấy Hiên Viên Thần không có ý muốn đưa cô ta về, nghe thấy lời nói của Tô Thắm, cô ta đương nhiên nhận bậc thang đi xuống này, gật đầu đáp: “Được.”
“Để cấp dưới của anh đưa chúng ta đi!” Tô Thắm nhìn Hiên Viên Thần nói.
Hiên Viên Thần bát đắc dĩ thở dài một hơi, cầm điện thoại di động lên bám só, bảo họ lái xe tới để đưa cô đi.
Không đến năm phút đồng hồ, người của anh đã tới, Hiên Viên Thần đứng ở bên cạnh Tô Thắm, trong mắt hiện lên một chút oán hờn.
Tô Thắm giống như không phát hiện nhưng Lâm Băng Nguyệt lại nhìn thấy, cô ta hoàn toàn có cảm giác tuyệt vọng, không cần Hiên Viên Thần từ chối cô ta bằng lời nói tàn nhẫn, chỉ cần anh nhìn Tô Thắm với ánh mắt như vậy cũng đủ để đánh tan mọi hy vọng của cô ta.
Khi Hiên Viên Thần nhìn Tô Thám, Lâm Băng Nguyệt cũng nhìn về phía Tô Thắm, ánh mắt Tô Thắm nhìn về tuyết đang rơi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lâm Băng Nguyệt. Thời điểm Lâm Băng Nguyệt đến đây, vì để mình trang nhã nhất có thể nên ngay cả một chiếc khăn lụa cô ta cũng không có, để lộ cái cổ tinh tế, nhưng bây giờ là tháng mười hai, thời tiết rất lạnh.
Tô Thắm lấy từ kệ áo bên cạnh một chiếc khăn quàng cổ của Hiên Viên Thần nói: “Lâm tiểu thư, ở đây có một chiếc khăn quảng cổ, cô quàng vào đi! Bên ngoài trời rất lạnh.”
Lâm Băng Nguyệt xem xét chiếc khăn, nhận ra không phải của Tô Thắm, cô ta lập tức nhìn Hiên Viên Thần, chờ sự đồng ý của anh.
Hiên Viên Thần gật gật đầu nói: ‘Quàng lên đi! Đừng để bị lạnh.”
“Cảm ơn.” Lâm Băng Nguyệt nói câu này, là tỏ lòng cảm ơn với Tô Thám.
“Diệp Đông, lại lấy một chiếc khăn quàng cổ của tôi xuống đây!”
Hiên Viên Thần quay sang nói với Diệp Đông bên cạnh.
“Vâng.” Diệp Đông bước nhanh lên lầu, nhanh chóng lấy một chiếc khăn quàng cô của Hiên Viên Thần xuống.
Hiên Viên Thần nhận lấy và muốn quàng cho Tô Thắm nhưng Tô Thắm đưa tay ra nhận, tự mình quàng lên.
Hiên Viên Thần bắt đắc dĩ, đành phải lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, Tô Thắm không có mặc áo khoác dày nên không từ chối.
Lâm Băng Nguyệt ở một bên nhận đủ đả kích, nhưng chính cô ta lại phát hiện ra những kích thích này là do tự cô ta tìm đến, đột nhiên cô ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, nếu cô ta nhận ra sớm hơn một chút thì đã không phải ở đây chịu trận rồi.
“Lâm tiểu thư, mời đi!” Tô Thắm dẫn đầu đi vào hành lang bên ngoài đại sảnh.
Hiên Viên Thần hộ tống ở phía sau hai người phụ nữ, nhìn họ lên xe, anh không nỡ rời đi.
“Nếu anh ấy không yêu cô, cô thật sự sẽ rời đi?” Lâm Băng Nguyệt không tin cô lại có thể vị tha như vậy.
“Sẽ.” Tô Thắm nghiêm túc trả lời cô ta.
Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu xem Tô Thắm đang suy nghĩ gì.
Tô Thắm tùy ý để cô ta nhìn qua, cô thản nhiên nghênh đón không chút sợ hãi cho cô ta dò xét.
Vừa rồi Lâm Băng Nguyệt thực sự rất xấu hổ, nếu như Hiên Viên Thần trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi toà nhà tổng thống thì có thể vì chuyện này mà cô ta sẽ cảm thấy rất oán hận cả đời.
Hoặc là, cảm thấy rất nhục nhã nhưng vừa rồi Tô Thắm đã giúp cô ta kịp thời, giúp cô ta thoát khỏi bối rối khi đó, nên thành thật mà nói Lâm Băng Nguyệt cũng có chút kinh ngạc.
Nếu như đổi vị trí thì cô ta thật sự không biết mình có lòng tốt như Tô Thắm không, giữ lại tình địch ở lại ăn tối.
Trong mắt người yêu thì không ai có thể dung nạp ngay cả nửa nửa hạt cát.
“Vừa rồi tại sao cô lại làm như vậy? Cô đại khái có thể không giữ tôi lại.” Lâm Băng Nguyệt không khỏi tò mò hỏi.
“Tôi biết lần này Lâm tiểu thư đến đây mà không được mời, tôi làm vậy chỉ vì cô là khách, mặc kệ vì sao cô đến.”
Lâm Băng Nguyệt cắn môi, sau đó cô ta nhấp một ngụm trà thì mới nhận ra vừa rồi trà này là do Tô Thám tự tay pha.
Với giễu cợọt mà cô ta đã làm với cô lúc chiều, đáng lẽ cô phải ghét cô ta tại sao còn pha trà cho cô ta?
Cô thực sự không so đo đến những gì cô ta nói lúc chiều.
Sau đó là thời gian trầm mặc, Lâm Băng Nguyệt đắm chìm trong tâm tư của bản thân, mà Tô Thắm cũng đang suy nghĩ những chuyện của bản thân.
6 giờ 30 phút, bữa tối đã chuẩn bị xong, Tô Thắm nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, anh đi mời ngài tổng thống và chú Lý cùng ra dùng bữa!”
“Được!” Diệp Đông đáp rồi đi về hướng phòng làm việc.
Lâm Băng Nguyệt có chút khó hiểu, rõ ràng Tô Thắm có thể tự mình đi mời nhưng cô lại để Diệp Đông mời, nhưng kỳ thực cô làm như vậy thật sự khiến cô ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Chí ít Tô Thắm không tỏ ra vượt trội hơn trước mặt cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau thì Hiên Viên Thần và Lý Sâm đi ra, Lý Sâm không ở lại đây ăn tối mà rời đi. Vì vậy trên bàn ăn chỉ có Tô Thắm, Lâm Băng Nguyệt và Hiên Viên Thần.
Trên bàn có năm món ăn đều không có hành lá, Lâm Băng Nguyệt ngẳng đầu nói với Diệp Đông một tiếng cảm ơn: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã chiều cố đến thói quen ăn uống của em.”
“Không có gì đâu, cô phải cảm ơn Tô tiểu thư về chuyện này bởi vì có Tô tiểu thư nhắc nhở, nếu không tôi không biết rằng cô không thích hành lá.” Diệp Đông đáp.
Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt không khỏi nhìn về phía Tô Thám, cô ta một lần nữa nghĩ tâm tư của Tô Thám thật sự rất tinh tế, đối với những chuyện như thế này, cô vẫn có thể tỉnh tế như vậy, quan tâm người khác.
Lâm Băng Nguyệt không khỏi khẽ giật mình, cô ta bị làm sao vậy? Vậy mà lại cảm thấy Tô Thắm có chút tốt?
Hiên Viên Thần hiểu rõ tâm ý của Tô Thám, đây cũng là một trong những điểm mạnh của cô, cô sẽ không coi mình là trung tâm, cô sẽ lấy đại cục làm trọng, đặt nó lên hàng đầu.
Vì vậy, trên bàn ăn, anh cố gắng hết sức để không gây rắc rối cho cô, cũng tận lực không thể hiện tình cảm với cô để tránh kích thích Lâm Băng Nguyệt.
Một bữa tối được kết thúc rất yên tĩnh, lần này Lâm Băng Nguyệt đến, cô ta đã bảo xe đi trước nên lúc này muốn trở về thì không có xe.
Tô Thắm đặt đũa xuống, nói với Hiên Viên Thần: “Em đi với Lâm tiểu thư trong chốc lát.”
Hiên Viên Thần ngạc nhiên nhìn cô hỏi: “Đi? Em đi đâu vậy?”
“Về nhà, em gái em vừa mới mang thai, tâm trạng của em ấy không tốt nên em sẽ về nhà chăm sóc em ấy.”
“Em gái cô đang mang thai?” Lâm Băng Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Ừ! Hai tháng.” Tô Thắm mỉm cười.
Lâm Băng Nguyệt đột nhiên nghĩ buổi chiều cô đang đọc sách về mang thai, chẳng lẽ cô không phải đọc cho chính mình mà là cho em gái sao?
Hiên Viên Thần cau mày nhìn Tô Thắm, rõ ràng là anh không bỏ được, không muốn cô rời đi.
Ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt tình cờ nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Thần, cô ta chưa bao giờ thấy một người cao quý như anh lại dùng ánh mắt cầu xin với Tô Thắm như vậy.
Tim Lâm Băng Nguyệt hung hăng thắt lại, lúc này rốt cuộc cô ta hiểu ra một việc, Hiên Viên Thần thực sự yêu Tô Thắm mà Tô Thám mới là người được yêu đơn phương.
Sợ đố kị và ghen ty tràn ngập trong lòng cô ta.
“Thực sự muốn rời đi sao?” Hiên Viên Thần khàn giọng hỏi, mang theo ý vị đáng thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thắm gật đầu rồi nói với Lâm Băng Nguyệt: “Lâm tiểu thư, cô có muốn cùng nhau trở về không?”
Lâm Băng Nguyệt thấy Hiên Viên Thần không có ý muốn đưa cô ta về, nghe thấy lời nói của Tô Thắm, cô ta đương nhiên nhận bậc thang đi xuống này, gật đầu đáp: “Được.”
“Để cấp dưới của anh đưa chúng ta đi!” Tô Thắm nhìn Hiên Viên Thần nói.
Hiên Viên Thần bát đắc dĩ thở dài một hơi, cầm điện thoại di động lên bám só, bảo họ lái xe tới để đưa cô đi.
Không đến năm phút đồng hồ, người của anh đã tới, Hiên Viên Thần đứng ở bên cạnh Tô Thắm, trong mắt hiện lên một chút oán hờn.
Tô Thắm giống như không phát hiện nhưng Lâm Băng Nguyệt lại nhìn thấy, cô ta hoàn toàn có cảm giác tuyệt vọng, không cần Hiên Viên Thần từ chối cô ta bằng lời nói tàn nhẫn, chỉ cần anh nhìn Tô Thắm với ánh mắt như vậy cũng đủ để đánh tan mọi hy vọng của cô ta.
Khi Hiên Viên Thần nhìn Tô Thám, Lâm Băng Nguyệt cũng nhìn về phía Tô Thắm, ánh mắt Tô Thắm nhìn về tuyết đang rơi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lâm Băng Nguyệt. Thời điểm Lâm Băng Nguyệt đến đây, vì để mình trang nhã nhất có thể nên ngay cả một chiếc khăn lụa cô ta cũng không có, để lộ cái cổ tinh tế, nhưng bây giờ là tháng mười hai, thời tiết rất lạnh.
Tô Thắm lấy từ kệ áo bên cạnh một chiếc khăn quàng cổ của Hiên Viên Thần nói: “Lâm tiểu thư, ở đây có một chiếc khăn quảng cổ, cô quàng vào đi! Bên ngoài trời rất lạnh.”
Lâm Băng Nguyệt xem xét chiếc khăn, nhận ra không phải của Tô Thắm, cô ta lập tức nhìn Hiên Viên Thần, chờ sự đồng ý của anh.
Hiên Viên Thần gật gật đầu nói: ‘Quàng lên đi! Đừng để bị lạnh.”
“Cảm ơn.” Lâm Băng Nguyệt nói câu này, là tỏ lòng cảm ơn với Tô Thám.
“Diệp Đông, lại lấy một chiếc khăn quàng cổ của tôi xuống đây!”
Hiên Viên Thần quay sang nói với Diệp Đông bên cạnh.
“Vâng.” Diệp Đông bước nhanh lên lầu, nhanh chóng lấy một chiếc khăn quàng cô của Hiên Viên Thần xuống.
Hiên Viên Thần nhận lấy và muốn quàng cho Tô Thắm nhưng Tô Thắm đưa tay ra nhận, tự mình quàng lên.
Hiên Viên Thần bắt đắc dĩ, đành phải lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, Tô Thắm không có mặc áo khoác dày nên không từ chối.
Lâm Băng Nguyệt ở một bên nhận đủ đả kích, nhưng chính cô ta lại phát hiện ra những kích thích này là do tự cô ta tìm đến, đột nhiên cô ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, nếu cô ta nhận ra sớm hơn một chút thì đã không phải ở đây chịu trận rồi.
“Lâm tiểu thư, mời đi!” Tô Thắm dẫn đầu đi vào hành lang bên ngoài đại sảnh.
Hiên Viên Thần hộ tống ở phía sau hai người phụ nữ, nhìn họ lên xe, anh không nỡ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro