Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu
Chuyện không ng...
2024-11-11 20:54:53
Diệp Liên giận run người, cô rất muốn xông qua cho Lập Trì một cái tát, đánh hắn thật đau vì đã lừa dối cô suốt thời gian qua. Nhưng cô không làm được!
Giọng của cô trở nên khản đặc:
“Cậu cảm thấy vui rồi phải không? Cùng Phương Ngọc trêu đùa tôi như một đứa ngu như thế, chắc là thú vị lắm hả?”
Bọn họ quen biết cũng không phải rất lâu, nhưng trước giờ cô vẫn luôn vui vẻ chia sẻ chuyện của mình cho Lập Trì, xem hắn như là bạn thân. Chỉ sau hôm nay, tất cả những ký ức tốt đẹp về hắn đều hóa thành tro tàn bay đầy trời, biến mất mãi mãi. Cô sẽ không bao giờ có thể cười đùa vui vẻ với hắn như trước nữa, kể cả khi hắn nói bây giờ hắn thích cô.
Lập Trì im lặng không giải thích gì, đôi mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Diệp Liên cầm lấy ly nước trên bàn, ngón tay run bần bật vì tức tối nhưng không dám hất nước vào mặt hắn. Cô vẫn còn xem hắn là người bạn thân thiết sao? Nếu không thì sao phải do dự chứ? Đến tận lúc này vẫn muốn cứu vãn tình bạn giữa họ? Cô không biết nữa.
Cô thu tay về, hít sâu một hơi rồi nói:
“Tôi xem cậu là bạn tốt, cái gì cũng nhớ tới cậu, cái gì cũng kể cậu nghe! Cậu có biết hôm đó cậu nói chuyện và đưa nước cho tôi, tôi đã vui thế nào không? Có biết vào ngày mà tôi gặp sự cố, cái ngày tôi đến tháng đó, cậu đúng lúc xuất hiện đã khiến tôi hạnh phúc thế nào không hả?”
“Xin lỗi.”
“Tại sao? Cậu nói cho tôi lý do đi.” Diệp Liên dùng ánh mắt căm giận nhìn hắn.
Lập Trì lẩm bẩm:
“Tôi không nói được.”
Hắn không thể nói là vì Phương Ngọc đưa ra điều kiện quá hấp dẫn được. Hắn đồng ý tiếp cận Diệp Liên vì Phương gia ngỏ ý sẽ giúp gia đình hắn không phá sản, còn cho hắn cơ hội tiến vào được ngôi trường đứng đầu về ngành hội họa. Ước mơ từ thuở bé sắp được thực hiện, hắn rất khó từ chối. Tuy vậy, cuối cùng hắn vẫn biết mình đã sai khi cố tình tiếp cận cô:
“Diệp Liên, tôi thật sự rất xin lỗi vì đã giấu cậu suốt thời gian qua, nhưng bây giờ không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao? Cậu đừng giận được không?”
“Nói đùa gì vậy?”
Thiếu nữ bật cười, dáng vẻ khinh thường ấy lọt vào trong mắt Lập Trì như một loại thuốc độc làm hắn đau đớn toàn thân. Điều hắn không mong đợi nhất đã xảy ra, cô không muốn tha thứ cho hắn!
“Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ được không? Tôi thật sự muốn làm bạn với cậu…” Lập Trì cố gắng giải thích. “Tôi không thể nói rõ được lý do đằng sau, mong cậu thông cảm.”
“Không cần nói nữa.” Diệp Liên từ chối nghe tiếp, cô giơ tay lên ngăn Lập Trì lại rồi cầm lấy điện thoại trên bàn và nói: “Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.”
“Được.”
Hắn không ngăn cản bước chân của Diệp Liên mà ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô khi vội vã rời khỏi quán cà phê. Rời khỏi chỗ đó, hai mắt cô đã đỏ hoe. Bị người bạn mà mình tin tưởng bấy lâu nay phản bội thật là đau quá.
Thấy cô sắp khóc đến nơi, chị gái vệ sĩ đưa cho cô khăn giấy và nói:
“Không cần phải buồn vì một người như thế.”
Diệp Liên cầm lấy khăn giấy rồi nắm trong tay, cô vẫn còn rất sốc sau lời thú nhận của Lập Trì. Cứ thế, cô thơ thẩn đứng trên đường lớn nhìn dòng người qua lại, đột nhiên thấy mình thật lạc lõng.
Khi còn ở nhà thì luôn có cảm giác cô không thuộc về Diệp gia, khi ở Hoắc gia thì lại một lần nữa cảm giác được sự cô đơn đó. Rốt cuộc đâu mới là nơi mà cô thuộc về?
Diệp Liên đưa tay quệt nước mắt còn đọng lại trên mi, mệt mỏi không chịu nổi. Những sự kiện xảy ra trong mấy tháng qua khiến cô như muốn suy sụp, hết chuyện này đến chuyện khác, bao giờ cuộc sống mới để cô yên?
Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe thấy âm thanh phanh xe kin kít, một chiếc xe màu đen thắng gấp và đỗ lại ngay sát trước người cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bị kéo căng, đất trời đảo lộn, phút sau đã thấy mình ngã mạnh vào trong xe.
Vệ sĩ đứng ở bên cạnh phản ứng đủ nhanh nhưng vì vừa rồi có chút buông lỏng nên khi đưa tay ra giữ lấy Diệp Liên thì chỉ nắm được một góc áo của cô.
Bấy giờ Diệp Liên không biết tâm trạng của chị vệ sĩ ra sao, bởi vì vừa lên xe thì cô đã thấy chóng mặt, trước mũi bị bịt khăn kín mít, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Trước khi mất đi ý thức, Diệp Liên không dám tin mà tự hỏi chính mình: “Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì chứ?”
Càng lớn, Diệp Liên càng gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, cô không hiểu sao bản thân có thể bị bắt cóc đến lần thứ hai. Trong đời chỉ nên bị bắt cóc một lần thôi chứ? Trước mắt tối sầm lại, cô không còn cảm giác gì nữa mà nghiêng đầu sang một bên ngất xỉu.
Đám người trên xe không ngừng thúc giục người cầm lái:
“Nhanh lên chút nữa, chậm một giây thôi cũng sẽ bị tóm được!”
“Tiểu thư dặn chúng ta đưa nó ra ngoại ô thành phố, nhưng mà có kịp không đây?”
“Người của Hoắc gia ở khắp nơi, mẹ nó, con ả vừa rồi chắc chắn đã báo cáo lại cho Hoắc gia rồi.” Một tên tức giận mắng.
Một tên khác bình tĩnh hơn mà nói:
“Biển số xe đã che rồi, không phải sợ.”
“Cho dù là che biển số nhưng vẫn phải cẩn thận, làm không khéo sẽ chết cả lũ đó, biết chưa hả?”
Một đám người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi trong một chiếc xe bảy chỗ chật hẹp, trên xe còn có Diệp Liên đang bị đánh thuốc mê.
Giọng của cô trở nên khản đặc:
“Cậu cảm thấy vui rồi phải không? Cùng Phương Ngọc trêu đùa tôi như một đứa ngu như thế, chắc là thú vị lắm hả?”
Bọn họ quen biết cũng không phải rất lâu, nhưng trước giờ cô vẫn luôn vui vẻ chia sẻ chuyện của mình cho Lập Trì, xem hắn như là bạn thân. Chỉ sau hôm nay, tất cả những ký ức tốt đẹp về hắn đều hóa thành tro tàn bay đầy trời, biến mất mãi mãi. Cô sẽ không bao giờ có thể cười đùa vui vẻ với hắn như trước nữa, kể cả khi hắn nói bây giờ hắn thích cô.
Lập Trì im lặng không giải thích gì, đôi mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Diệp Liên cầm lấy ly nước trên bàn, ngón tay run bần bật vì tức tối nhưng không dám hất nước vào mặt hắn. Cô vẫn còn xem hắn là người bạn thân thiết sao? Nếu không thì sao phải do dự chứ? Đến tận lúc này vẫn muốn cứu vãn tình bạn giữa họ? Cô không biết nữa.
Cô thu tay về, hít sâu một hơi rồi nói:
“Tôi xem cậu là bạn tốt, cái gì cũng nhớ tới cậu, cái gì cũng kể cậu nghe! Cậu có biết hôm đó cậu nói chuyện và đưa nước cho tôi, tôi đã vui thế nào không? Có biết vào ngày mà tôi gặp sự cố, cái ngày tôi đến tháng đó, cậu đúng lúc xuất hiện đã khiến tôi hạnh phúc thế nào không hả?”
“Xin lỗi.”
“Tại sao? Cậu nói cho tôi lý do đi.” Diệp Liên dùng ánh mắt căm giận nhìn hắn.
Lập Trì lẩm bẩm:
“Tôi không nói được.”
Hắn không thể nói là vì Phương Ngọc đưa ra điều kiện quá hấp dẫn được. Hắn đồng ý tiếp cận Diệp Liên vì Phương gia ngỏ ý sẽ giúp gia đình hắn không phá sản, còn cho hắn cơ hội tiến vào được ngôi trường đứng đầu về ngành hội họa. Ước mơ từ thuở bé sắp được thực hiện, hắn rất khó từ chối. Tuy vậy, cuối cùng hắn vẫn biết mình đã sai khi cố tình tiếp cận cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Diệp Liên, tôi thật sự rất xin lỗi vì đã giấu cậu suốt thời gian qua, nhưng bây giờ không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao? Cậu đừng giận được không?”
“Nói đùa gì vậy?”
Thiếu nữ bật cười, dáng vẻ khinh thường ấy lọt vào trong mắt Lập Trì như một loại thuốc độc làm hắn đau đớn toàn thân. Điều hắn không mong đợi nhất đã xảy ra, cô không muốn tha thứ cho hắn!
“Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ được không? Tôi thật sự muốn làm bạn với cậu…” Lập Trì cố gắng giải thích. “Tôi không thể nói rõ được lý do đằng sau, mong cậu thông cảm.”
“Không cần nói nữa.” Diệp Liên từ chối nghe tiếp, cô giơ tay lên ngăn Lập Trì lại rồi cầm lấy điện thoại trên bàn và nói: “Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.”
“Được.”
Hắn không ngăn cản bước chân của Diệp Liên mà ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô khi vội vã rời khỏi quán cà phê. Rời khỏi chỗ đó, hai mắt cô đã đỏ hoe. Bị người bạn mà mình tin tưởng bấy lâu nay phản bội thật là đau quá.
Thấy cô sắp khóc đến nơi, chị gái vệ sĩ đưa cho cô khăn giấy và nói:
“Không cần phải buồn vì một người như thế.”
Diệp Liên cầm lấy khăn giấy rồi nắm trong tay, cô vẫn còn rất sốc sau lời thú nhận của Lập Trì. Cứ thế, cô thơ thẩn đứng trên đường lớn nhìn dòng người qua lại, đột nhiên thấy mình thật lạc lõng.
Khi còn ở nhà thì luôn có cảm giác cô không thuộc về Diệp gia, khi ở Hoắc gia thì lại một lần nữa cảm giác được sự cô đơn đó. Rốt cuộc đâu mới là nơi mà cô thuộc về?
Diệp Liên đưa tay quệt nước mắt còn đọng lại trên mi, mệt mỏi không chịu nổi. Những sự kiện xảy ra trong mấy tháng qua khiến cô như muốn suy sụp, hết chuyện này đến chuyện khác, bao giờ cuộc sống mới để cô yên?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe thấy âm thanh phanh xe kin kít, một chiếc xe màu đen thắng gấp và đỗ lại ngay sát trước người cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bị kéo căng, đất trời đảo lộn, phút sau đã thấy mình ngã mạnh vào trong xe.
Vệ sĩ đứng ở bên cạnh phản ứng đủ nhanh nhưng vì vừa rồi có chút buông lỏng nên khi đưa tay ra giữ lấy Diệp Liên thì chỉ nắm được một góc áo của cô.
Bấy giờ Diệp Liên không biết tâm trạng của chị vệ sĩ ra sao, bởi vì vừa lên xe thì cô đã thấy chóng mặt, trước mũi bị bịt khăn kín mít, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Trước khi mất đi ý thức, Diệp Liên không dám tin mà tự hỏi chính mình: “Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì chứ?”
Càng lớn, Diệp Liên càng gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, cô không hiểu sao bản thân có thể bị bắt cóc đến lần thứ hai. Trong đời chỉ nên bị bắt cóc một lần thôi chứ? Trước mắt tối sầm lại, cô không còn cảm giác gì nữa mà nghiêng đầu sang một bên ngất xỉu.
Đám người trên xe không ngừng thúc giục người cầm lái:
“Nhanh lên chút nữa, chậm một giây thôi cũng sẽ bị tóm được!”
“Tiểu thư dặn chúng ta đưa nó ra ngoại ô thành phố, nhưng mà có kịp không đây?”
“Người của Hoắc gia ở khắp nơi, mẹ nó, con ả vừa rồi chắc chắn đã báo cáo lại cho Hoắc gia rồi.” Một tên tức giận mắng.
Một tên khác bình tĩnh hơn mà nói:
“Biển số xe đã che rồi, không phải sợ.”
“Cho dù là che biển số nhưng vẫn phải cẩn thận, làm không khéo sẽ chết cả lũ đó, biết chưa hả?”
Một đám người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi trong một chiếc xe bảy chỗ chật hẹp, trên xe còn có Diệp Liên đang bị đánh thuốc mê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro