Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Câu dẫn ai?
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Editor: May
“Câu dẫn ai? Mau nói rõ ràng cho ta!” Khuôn mặt già của lão phu nhân, đã hoàn toàn kéo xuống.
Tuy rằng tối hôm qua bà không ở phòng tiếp khách, không chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng nên biết được bà cũng không bỏ sót chút nào.
Nhưng ngàn vạn đừng như bà nghĩ vậy!
“Lạc Ương Ương câu dẫn, câu dẫn anh hai, bị Giang Hải Phong phát hiện, cho nên Giang Hải Phong liền bắt cóc Lạc Ương Ương, sau khi anh hai biết, liền không màng tất cả đi cứu Lạc Ương Ương.” Phong Diệc Hàm cúi đầu xuống, một bộ dáng hoảng loạn hoảng hốt thất thố không dám nhiều lời, lại không dám không nói.
Cô ta là hạ quyết tâm thật lớn, mới quyết định đến chỗ lão phu nhân cáo trạng.
Mặc kệ cô ta cáo trạng là thật hay giả, đây đều không quan trọng, bởi vì chuyện liên quan mặt mũi anh hai, lão phu nhân sẽ không thật sự đi kiểm chứng, sẽ chỉ ở đáy lòng phản cảm Lạc Ương Ương, đây là hiệu quả cô ta muốn.
Chỉ cần ấn tượng ban đầu của lão phu nhân với Lạc Ương Ương là không tốt, về sau chỉ cần nhìn thấy anh hai và Lạc Ương Ương đi thân cận, trong lòng bà khẳng định sẽ không thoải mái, liền càng phản cảm với Lạc Ương Ương.
“……” Lão phu nhân nghe xong không nói, chỉ là hơi thở bà thở ra lại càng lúc càng thô suyễn, thực hiển nhiên, bà sinh khí, “Bại hoại!” “Đây là phụ nữ rối loạn lung tung gì! Lại dám tơ tưởng cháu trai của ta!” Lão phu nhân càng nghĩ càng giận, trượng quải trong tay dùng sức đấm thật mạnh ở trên mặt đất.
Cáo trạng này của Phong Diệc Hàm có chút mạnh, lão phu nhân đã ngừng lại không tiếp tục đi về phía trước.
Đang lúc bà tức sùi bọt mép, chỗ ngoặt hành lang gấp khúc gần hai mươi mét, truyền đến một chuỗi tiếng cười chuông bạc xinh đẹp.
Sáng sớm hôm nay, Phong Tử Mục liền quấn lấy Lạc Ương Ương muốn cô bồi anh chơi, lúc này, cô đang bị Phong Tử Mục đuổi chạy đến phía trước.
“Chị, chị đừng chạy!” Thỉnh thoảng có người đi qua, Phong Tử Mục liền không kêu Lạc Ương Ương là chị dâu lớn, bé vung mở chân liền đuổi theo.
“Em là bắt không được chị.” Lạc Ương Ương quay đầu lại khiêu khích một câu, vừa quay đầu liền chạy vào chỗ ngoặt hành lang gấp khúc.
Lạc Ương Ương bởi vì chạy vội mà khuôn mặt nhỏ trắn non nớt lộ hồng, tươi cười tùy ý đang tràn đầy thanh xuân bay cao.
Cô cười đến vui sướng, khi chạy đến trên một đầu hành lang gấp khúc khác mới phát hiện phía trước có người, nhìn trang phục hoa quý ung dung của đối phương, cô chợt dừng bước chân chạy chậm lại.
“Câu dẫn ai? Mau nói rõ ràng cho ta!” Khuôn mặt già của lão phu nhân, đã hoàn toàn kéo xuống.
Tuy rằng tối hôm qua bà không ở phòng tiếp khách, không chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng nên biết được bà cũng không bỏ sót chút nào.
Nhưng ngàn vạn đừng như bà nghĩ vậy!
“Lạc Ương Ương câu dẫn, câu dẫn anh hai, bị Giang Hải Phong phát hiện, cho nên Giang Hải Phong liền bắt cóc Lạc Ương Ương, sau khi anh hai biết, liền không màng tất cả đi cứu Lạc Ương Ương.” Phong Diệc Hàm cúi đầu xuống, một bộ dáng hoảng loạn hoảng hốt thất thố không dám nhiều lời, lại không dám không nói.
Cô ta là hạ quyết tâm thật lớn, mới quyết định đến chỗ lão phu nhân cáo trạng.
Mặc kệ cô ta cáo trạng là thật hay giả, đây đều không quan trọng, bởi vì chuyện liên quan mặt mũi anh hai, lão phu nhân sẽ không thật sự đi kiểm chứng, sẽ chỉ ở đáy lòng phản cảm Lạc Ương Ương, đây là hiệu quả cô ta muốn.
Chỉ cần ấn tượng ban đầu của lão phu nhân với Lạc Ương Ương là không tốt, về sau chỉ cần nhìn thấy anh hai và Lạc Ương Ương đi thân cận, trong lòng bà khẳng định sẽ không thoải mái, liền càng phản cảm với Lạc Ương Ương.
“……” Lão phu nhân nghe xong không nói, chỉ là hơi thở bà thở ra lại càng lúc càng thô suyễn, thực hiển nhiên, bà sinh khí, “Bại hoại!” “Đây là phụ nữ rối loạn lung tung gì! Lại dám tơ tưởng cháu trai của ta!” Lão phu nhân càng nghĩ càng giận, trượng quải trong tay dùng sức đấm thật mạnh ở trên mặt đất.
Cáo trạng này của Phong Diệc Hàm có chút mạnh, lão phu nhân đã ngừng lại không tiếp tục đi về phía trước.
Đang lúc bà tức sùi bọt mép, chỗ ngoặt hành lang gấp khúc gần hai mươi mét, truyền đến một chuỗi tiếng cười chuông bạc xinh đẹp.
Sáng sớm hôm nay, Phong Tử Mục liền quấn lấy Lạc Ương Ương muốn cô bồi anh chơi, lúc này, cô đang bị Phong Tử Mục đuổi chạy đến phía trước.
“Chị, chị đừng chạy!” Thỉnh thoảng có người đi qua, Phong Tử Mục liền không kêu Lạc Ương Ương là chị dâu lớn, bé vung mở chân liền đuổi theo.
“Em là bắt không được chị.” Lạc Ương Ương quay đầu lại khiêu khích một câu, vừa quay đầu liền chạy vào chỗ ngoặt hành lang gấp khúc.
Lạc Ương Ương bởi vì chạy vội mà khuôn mặt nhỏ trắn non nớt lộ hồng, tươi cười tùy ý đang tràn đầy thanh xuân bay cao.
Cô cười đến vui sướng, khi chạy đến trên một đầu hành lang gấp khúc khác mới phát hiện phía trước có người, nhìn trang phục hoa quý ung dung của đối phương, cô chợt dừng bước chân chạy chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro