Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chạm mặt Lạc Anh
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Editor: May
“Thánh nhi, sao con lại ở phòng Ương Ương?”
Đột nhiên nhìn thấy Phong Thánh đi ra từ phòng của con gái mình, Lạc Anh không thể không khiếp sợ.
Phong Thánh có thói quen sạch sẽ, không thích người khác tiến vào phòng anh.
Đồng dạng, anh tựa hồ cũng không thích tiến vào phòng người khác.
Anh rời khỏi yến hội lâu như vậy, vẫn luôn ở trong phòng Ương Ương?
Hơn nữa, sao trong phòng đến đèn cũng không bật, tối như mực.
“Dì Lạc.” Tuy rằng trong nháy mắt Phong Thánh cũng sửng sốt, nhưng trên mặt tuấn không biểu tình của anh, vẫn trấn định như cũ.
Thân hình cao lớn của Phong Thánh đứng ở giữa khe cửa, cản trở tầm mắt Lạc Anh nhìn về phía trong phòng.
Anh quay đầu lại nhìn Lạc Ương Ương còn ở trên giường, sau khi âm thầm truyền lại một ánh mắt, bình tĩnh nói với Lạc Anh: “Ương Ương không thoải mái, tôi đi lên nhìn cô ấy một chút.”Lạc Ương Ương lại không ngủ, tự nhiên nghe được tiếng hai người nói chuyện ở cửa.
Giọng nói của mẹ vừa vang lên, cô đầu tiên là cả kinh lại sợ hãi, đừng nói đầu óc, đến lá gan cũng sắp sợ tới mức nổ rớt.
Nương theo ánh đèn trên hành lang, sau khi tiếp nhận được ánh mắt ra hiệu của Phong Thán, bảo cô trốn vào trong phòng vệ sinh.
Lạc Ương Ương một giây trước còn mỏi mệt đến không muốn nhúc nhích, trong phút chốc liền động thân dựng lên.
Nhìn lễ phục và nội y trên mặt đất, cô vội vàng vơ vét, ôm quần áo liền chạy vào buồng vệ sinh, tốc độ có thể so với chạy đua trăm mét.
“Ương Ương làm sao vậy? Sao lại không thoải mái?” Nghe thấy con gái không thoải mái, Lạc Anh lập tức lo lắng lên.
Nghi vấn Phong Thánh đi ra từ trong phòng của Ương Ương, cứ như vậy bị bà vứt ra sau đầu.
“Phỏng chừng là ăn nhầm đồ vật.” Phong Thánh kiên định không dao động đứng ở cửa, cũng không có lập tức để Lạc Anh đi vào, “Dì Lạc, dì đi lên là muốn?”
“Dì đi lên chính là tìm con!” Lúc này Lạc Anh mới nhớ tới chính sự, “Ương Ương để dì chiếu cố, con mau đi xuống, nhiều khách khứa chờ con xã giao như vậy.”
“Thánh nhi, sao con lại ở phòng Ương Ương?”
Đột nhiên nhìn thấy Phong Thánh đi ra từ phòng của con gái mình, Lạc Anh không thể không khiếp sợ.
Phong Thánh có thói quen sạch sẽ, không thích người khác tiến vào phòng anh.
Đồng dạng, anh tựa hồ cũng không thích tiến vào phòng người khác.
Anh rời khỏi yến hội lâu như vậy, vẫn luôn ở trong phòng Ương Ương?
Hơn nữa, sao trong phòng đến đèn cũng không bật, tối như mực.
“Dì Lạc.” Tuy rằng trong nháy mắt Phong Thánh cũng sửng sốt, nhưng trên mặt tuấn không biểu tình của anh, vẫn trấn định như cũ.
Thân hình cao lớn của Phong Thánh đứng ở giữa khe cửa, cản trở tầm mắt Lạc Anh nhìn về phía trong phòng.
Anh quay đầu lại nhìn Lạc Ương Ương còn ở trên giường, sau khi âm thầm truyền lại một ánh mắt, bình tĩnh nói với Lạc Anh: “Ương Ương không thoải mái, tôi đi lên nhìn cô ấy một chút.”Lạc Ương Ương lại không ngủ, tự nhiên nghe được tiếng hai người nói chuyện ở cửa.
Giọng nói của mẹ vừa vang lên, cô đầu tiên là cả kinh lại sợ hãi, đừng nói đầu óc, đến lá gan cũng sắp sợ tới mức nổ rớt.
Nương theo ánh đèn trên hành lang, sau khi tiếp nhận được ánh mắt ra hiệu của Phong Thán, bảo cô trốn vào trong phòng vệ sinh.
Lạc Ương Ương một giây trước còn mỏi mệt đến không muốn nhúc nhích, trong phút chốc liền động thân dựng lên.
Nhìn lễ phục và nội y trên mặt đất, cô vội vàng vơ vét, ôm quần áo liền chạy vào buồng vệ sinh, tốc độ có thể so với chạy đua trăm mét.
“Ương Ương làm sao vậy? Sao lại không thoải mái?” Nghe thấy con gái không thoải mái, Lạc Anh lập tức lo lắng lên.
Nghi vấn Phong Thánh đi ra từ trong phòng của Ương Ương, cứ như vậy bị bà vứt ra sau đầu.
“Phỏng chừng là ăn nhầm đồ vật.” Phong Thánh kiên định không dao động đứng ở cửa, cũng không có lập tức để Lạc Anh đi vào, “Dì Lạc, dì đi lên là muốn?”
“Dì đi lên chính là tìm con!” Lúc này Lạc Anh mới nhớ tới chính sự, “Ương Ương để dì chiếu cố, con mau đi xuống, nhiều khách khứa chờ con xã giao như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro