Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Đều đừng nói nữa!
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Editor: May
“Nếu chú nghe được em gái bị bắt cóc, chú không đi cứu?” Phong Thánh cười lạnh lùng, khinh miệt liếc xéo Phong Hành, “Tôi chỉ là tính tình tương đối lạnh mà thôi, còn chưa đến mức là động vật máu lạnh thấy chết mà không cứu.”
Chỉ một câu của Phong Thánh, liền hoàn mỹ chặn nước bẩn Phong Hành dội tới, còn nhân tiện bắn lại mặt Phong Hành.
Chút cười nhạt bất cần đời nơi khóe miệng Phong Hành, gần như là ở nháy mắt liền thu liễm lại.
Ngày hai mươi tháng hai, khi Lạc Ương Ương bị bắt cóc, Phong Hành cũng ở phòng họp, Phong Thánh là đang ám chỉ, anh là động vật máu lạnh thấy chết mà không cứu sao?
Đây nếu là bình thường, đừng nói ám chỉ, nói thẳng anh cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng hiện tại tình huống bất đồng, lão gia tử còn ngồi ở vị trí chủ vị, trưởng bối nhà họ Phong cũng đều ở chỗ này.
Lão gia tử luôn luôn không thích người quá mức máu lạnh vô tình, đặc biệt là lúc đối với người một nhà họ Phong.
“Tôi nghe nói, khi bạn học Ương Ương tìm đến công ty, anh họ cũng ở phòng họp mở họp, nhưng lúc ấy anh họ nghe được tin tức em gái bị bắt cóc, tựa hồ thờ ơ, càng đừng nói là đi cứu.”
Phong Ngật đúng lúc mở miệng, vừa mở miệng liền một châm thấy máu thẳng chọc tử huyệt Phong Hành. Phong Hành hơi nghiêng mắt đào hoa, căm tức nhìn Phong Ngật liếc mắt một cái, ngay sau đó miệng chợt nứt, cười bất cần đời có lệ nói: “Anh đây không phải thấy anh hai đi cứu, nghĩ anh hai có thể giải quyết, không cần anh đi thêm phiền sao.”
Dựa vào!
Hai anh em bọn họ đây là liên hợp lại, muốn giết chết anh đúng không?
“Hừ.” Phong Ngật hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói chuyện với Phong Hành dời mắt đi.
“Được rồi, đều đừng nói nữa!” Mắt thấy mấy đứa cháu trai minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng cãi nhau ở phía dưới, lão gia tử nặng nề quát một tiếng, không xem nổi nữa.
Một người hai người, đều không để lão già ông vào mắt đúng không!
Lão gia tử vừa động giận, mắt to buông xuống của Lạc Ương Ương dùng sức nháy nháy, ngược lại không quá khẩn trương.
Bởi vì tức giận này của lão gia tử, không phải phát với cô, cho dù gián tiếp cũng có phần của cô, tốt xấu không cần cô một mình gánh phần trọng áp này.
“Nếu chú nghe được em gái bị bắt cóc, chú không đi cứu?” Phong Thánh cười lạnh lùng, khinh miệt liếc xéo Phong Hành, “Tôi chỉ là tính tình tương đối lạnh mà thôi, còn chưa đến mức là động vật máu lạnh thấy chết mà không cứu.”
Chỉ một câu của Phong Thánh, liền hoàn mỹ chặn nước bẩn Phong Hành dội tới, còn nhân tiện bắn lại mặt Phong Hành.
Chút cười nhạt bất cần đời nơi khóe miệng Phong Hành, gần như là ở nháy mắt liền thu liễm lại.
Ngày hai mươi tháng hai, khi Lạc Ương Ương bị bắt cóc, Phong Hành cũng ở phòng họp, Phong Thánh là đang ám chỉ, anh là động vật máu lạnh thấy chết mà không cứu sao?
Đây nếu là bình thường, đừng nói ám chỉ, nói thẳng anh cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng hiện tại tình huống bất đồng, lão gia tử còn ngồi ở vị trí chủ vị, trưởng bối nhà họ Phong cũng đều ở chỗ này.
Lão gia tử luôn luôn không thích người quá mức máu lạnh vô tình, đặc biệt là lúc đối với người một nhà họ Phong.
“Tôi nghe nói, khi bạn học Ương Ương tìm đến công ty, anh họ cũng ở phòng họp mở họp, nhưng lúc ấy anh họ nghe được tin tức em gái bị bắt cóc, tựa hồ thờ ơ, càng đừng nói là đi cứu.”
Phong Ngật đúng lúc mở miệng, vừa mở miệng liền một châm thấy máu thẳng chọc tử huyệt Phong Hành. Phong Hành hơi nghiêng mắt đào hoa, căm tức nhìn Phong Ngật liếc mắt một cái, ngay sau đó miệng chợt nứt, cười bất cần đời có lệ nói: “Anh đây không phải thấy anh hai đi cứu, nghĩ anh hai có thể giải quyết, không cần anh đi thêm phiền sao.”
Dựa vào!
Hai anh em bọn họ đây là liên hợp lại, muốn giết chết anh đúng không?
“Hừ.” Phong Ngật hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói chuyện với Phong Hành dời mắt đi.
“Được rồi, đều đừng nói nữa!” Mắt thấy mấy đứa cháu trai minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng cãi nhau ở phía dưới, lão gia tử nặng nề quát một tiếng, không xem nổi nữa.
Một người hai người, đều không để lão già ông vào mắt đúng không!
Lão gia tử vừa động giận, mắt to buông xuống của Lạc Ương Ương dùng sức nháy nháy, ngược lại không quá khẩn trương.
Bởi vì tức giận này của lão gia tử, không phải phát với cô, cho dù gián tiếp cũng có phần của cô, tốt xấu không cần cô một mình gánh phần trọng áp này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro