Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Không phải em cố ý
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Editor: May
Toàn bộ phòng họp tĩnh mịch yên lặng, tay nắm di động của Lạc Ương Ương siết chặt lại chặt, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Phong Thánh, chỉ ảo não nói nhỏ: “Không phải em cố ý.”
Cô nghe không hiểu cuộc họp, Phong Thánh lại không cho cô đi, cô chỉ là cảm thấy quá nhàm chán, cho nên muốn download một trò chơi giết thời gian một chút.
“Không có việc gì, em chơi của em đi.” Giọng nói Phong Thánh không cao không thấp, lại đủ để cho bất kỳ ai trên bàn hội nghị đều nghe được.
Phong Thánh không trách cứ âm thanh vừa phát ra chút nào, Á Tuyền đứng ở một bên, không tiếng động than nhẹ một hơi.
Nhìn Lạc Ương Ương được BOSS ôm vào trong ngực, không dám ngẩng đầu nhìn người, anh đột nhiên dâng lên một loại ý niệm yêu phi hiện thế, hồng nhan họa thủy nhiễu loạn triều cương.
Phải biết rằng, mở họp lúc trước, đừng nói làm ra một chút âm thanh hỗn độn, chính là có người uống nước làm ra một chút âm thanh thật nhỏ, áp khí của BOSS bọn họ đều có thể thấp đi mấy độ.
Thật đúng là nay đã khác xưa!
Khi Phong Thánh lại nâng mắt lên lần nữa, nhìn đôi mắt lạnh lẽo như biển sâu không lường được kia, trong lòng nhóm cao tầng liền biết rõ ràng, hội nghị tiếp tục, không nên nhìn đừng nhìn, không nên nghe đừng nghe.
Khi hội nghị lại đi vào quỹ đạo bình thường lần nữa, Lạc Ương Ương cũng hơi yên lòng một chút, chơi đấu địa chủ của cô để giết thời gian.
Chơi chơi, Phong Thánh thấy cô an phận như vậy, lực chú ý liền đặt ở trên công việc, cánh tay ôm vòng eo cô cũng rời rạc không ít.
Tuy rằng Lạc Ương Ương đang chơi trò chơi, nhưng cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tất cả lực chú ý ở trên tay Phong Thánh ôm trên eo cô.
Vừa nhận thấy được giam cầm vòng eo thả lỏng, cô giống như một con thỏ mới vừa thả ra khỏi lồng, đẩy ngực Phong Thánh ngay lập tức nhảy xuống.
Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, sau khi thuận lợi nhảy xuống từ trong lòng ngực Phong Thánh, Lạc Ương Ương giống như một trận gió, dựa vào tốc độ nhanh nhất nhằm phía cửa lớn phòng họp.
“Muộn nhất buổi chiều ngày mai……” Phong Thánh đang nói chuyện, hành vi đột nhiên trốn đi của Lạc Ương Ương hiển nhiên không ở bên trong dự kiến của anh, lời nói của anh lập tức tạm dừng.
Trên tay Lạc Ương Ương còn cầm di động của Phong Thánh, cô đều không dám nâng đầu, mắt nhìn thẳng liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm hướng ra bên ngoài.
Toàn bộ phòng họp tĩnh mịch yên lặng, tay nắm di động của Lạc Ương Ương siết chặt lại chặt, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Phong Thánh, chỉ ảo não nói nhỏ: “Không phải em cố ý.”
Cô nghe không hiểu cuộc họp, Phong Thánh lại không cho cô đi, cô chỉ là cảm thấy quá nhàm chán, cho nên muốn download một trò chơi giết thời gian một chút.
“Không có việc gì, em chơi của em đi.” Giọng nói Phong Thánh không cao không thấp, lại đủ để cho bất kỳ ai trên bàn hội nghị đều nghe được.
Phong Thánh không trách cứ âm thanh vừa phát ra chút nào, Á Tuyền đứng ở một bên, không tiếng động than nhẹ một hơi.
Nhìn Lạc Ương Ương được BOSS ôm vào trong ngực, không dám ngẩng đầu nhìn người, anh đột nhiên dâng lên một loại ý niệm yêu phi hiện thế, hồng nhan họa thủy nhiễu loạn triều cương.
Phải biết rằng, mở họp lúc trước, đừng nói làm ra một chút âm thanh hỗn độn, chính là có người uống nước làm ra một chút âm thanh thật nhỏ, áp khí của BOSS bọn họ đều có thể thấp đi mấy độ.
Thật đúng là nay đã khác xưa!
Khi Phong Thánh lại nâng mắt lên lần nữa, nhìn đôi mắt lạnh lẽo như biển sâu không lường được kia, trong lòng nhóm cao tầng liền biết rõ ràng, hội nghị tiếp tục, không nên nhìn đừng nhìn, không nên nghe đừng nghe.
Khi hội nghị lại đi vào quỹ đạo bình thường lần nữa, Lạc Ương Ương cũng hơi yên lòng một chút, chơi đấu địa chủ của cô để giết thời gian.
Chơi chơi, Phong Thánh thấy cô an phận như vậy, lực chú ý liền đặt ở trên công việc, cánh tay ôm vòng eo cô cũng rời rạc không ít.
Tuy rằng Lạc Ương Ương đang chơi trò chơi, nhưng cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tất cả lực chú ý ở trên tay Phong Thánh ôm trên eo cô.
Vừa nhận thấy được giam cầm vòng eo thả lỏng, cô giống như một con thỏ mới vừa thả ra khỏi lồng, đẩy ngực Phong Thánh ngay lập tức nhảy xuống.
Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, sau khi thuận lợi nhảy xuống từ trong lòng ngực Phong Thánh, Lạc Ương Ương giống như một trận gió, dựa vào tốc độ nhanh nhất nhằm phía cửa lớn phòng họp.
“Muộn nhất buổi chiều ngày mai……” Phong Thánh đang nói chuyện, hành vi đột nhiên trốn đi của Lạc Ương Ương hiển nhiên không ở bên trong dự kiến của anh, lời nói của anh lập tức tạm dừng.
Trên tay Lạc Ương Ương còn cầm di động của Phong Thánh, cô đều không dám nâng đầu, mắt nhìn thẳng liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm hướng ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro