Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Người đàn ông huyết tinh
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Editor: May
Lạc Ương Ương là bởi vì so với cổ trạch, không cần đối mặt với quá nhiều người, trước mắt người hầu cũng đều nghỉ phép trở về ăn tết, toàn bộ nhà họ Phong chỉ có hai người cô và Phong Thánh, tự nhiên liền thả lỏng xuống.
Khác với Lạc Ương Ương bởi vì tâm mệt mà thả lỏng, Phong Thánh là bởi vì, rốt cuộc không có người có thể quấy rầy anh và Lạc Ương Ương, thả lỏng này không khỏi quá thống khoái.
“Á! Anh làm gì?” Mới vừa vào cửa, Lạc Ương Ương đã bị Phong Thánh phía sau một phen bế lên.
Ngay sau đó Phong Thánh ôm cô dùng sức đè một cái, phía sau lưng cô bị đặt ở trên tường, trong xóc nảy cao thấp phập phồng, cô sợ tới mức đôi tay vội vàng nắm chặt đầu vai anh.
“Đêm qua, vì sao không đến phòng anh tìm anh?” Phong Thánh khóa chặt Lạc Ương Ương ở giữa vách tường và anh, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh cầm thú tính sổ sau.
Vật nhỏ lại dám xem lời nói của anh vào tai này ra tai kia, có phải anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến làm cô đã quên anh cũng là một người đàn ông huyết tinh?
“Em, em quá mệt nhọc, tắm rửa xong liền ngủ... quên mất.” Lạc Ương Ương kinh ngạc mắt to chợt khép lại, ánh mắt hơi có chút mơ hồ.
Đó chính là cổ trạch nhà họ Phong, cô nào dám ở khuya khoắt đi tìm anh, bị bắt được sẽ có thể trực tiếp đưa đi hoả táng rồi.
“Mệt nhọc liền ngủ đương nhiên có thể, nhưng em cần lấy sô pha chận ở cửa sao? Còn bày bình hoa lớn cao bằng em ở khe cửa?” Phong Thánh tưởng tượng đến con đường gian nan khốn khổ tối hôm qua của chính mình, liền hận đến ngứa răng.
Nếu không phải lo lắng dùng sức đẩy cửa sẽ đẩy ngã bình hoa vỡ nát, làm ra động tĩnh quá lớn, tối hôm qua anh liền vọt vào đi thu thập cô.
“Em,em……” Lạc Ương Ương bị cường thế đẩy đè ở trên tường, hai chân đều không chạm đất, mũi giày bởi vì khẩn trương mà va chạm ma xát lẫn nhau một chút, một đôi mắt sáng càng là liên tục lập loè, “Em……”
“Em cái gì?” Phong Thánh thấy bộ dáng vắt hết óc muốn kiếm cớ của Lạc Ương Ương, cũng không vội, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Tối hôm qua anh bồi lão gia tử ở phòng sách ngồi cả một buổi tối, kết quả vừa về, vật nhỏ liền để anh bị sập cửa vào mặt, năng lực này lớn lên không cần quá nhanh.
Lạc Ương Ương vốn dĩ không quá khẩn trương, vừa thấy Phong Thánh thảnh thơi thoải mái nhìn chằm chằm cô, chỉ chờ cô mở miệng, cô liền bị nhìn chằm chằm đến khẩn trương.
Lạc Ương Ương là bởi vì so với cổ trạch, không cần đối mặt với quá nhiều người, trước mắt người hầu cũng đều nghỉ phép trở về ăn tết, toàn bộ nhà họ Phong chỉ có hai người cô và Phong Thánh, tự nhiên liền thả lỏng xuống.
Khác với Lạc Ương Ương bởi vì tâm mệt mà thả lỏng, Phong Thánh là bởi vì, rốt cuộc không có người có thể quấy rầy anh và Lạc Ương Ương, thả lỏng này không khỏi quá thống khoái.
“Á! Anh làm gì?” Mới vừa vào cửa, Lạc Ương Ương đã bị Phong Thánh phía sau một phen bế lên.
Ngay sau đó Phong Thánh ôm cô dùng sức đè một cái, phía sau lưng cô bị đặt ở trên tường, trong xóc nảy cao thấp phập phồng, cô sợ tới mức đôi tay vội vàng nắm chặt đầu vai anh.
“Đêm qua, vì sao không đến phòng anh tìm anh?” Phong Thánh khóa chặt Lạc Ương Ương ở giữa vách tường và anh, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh cầm thú tính sổ sau.
Vật nhỏ lại dám xem lời nói của anh vào tai này ra tai kia, có phải anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến làm cô đã quên anh cũng là một người đàn ông huyết tinh?
“Em, em quá mệt nhọc, tắm rửa xong liền ngủ... quên mất.” Lạc Ương Ương kinh ngạc mắt to chợt khép lại, ánh mắt hơi có chút mơ hồ.
Đó chính là cổ trạch nhà họ Phong, cô nào dám ở khuya khoắt đi tìm anh, bị bắt được sẽ có thể trực tiếp đưa đi hoả táng rồi.
“Mệt nhọc liền ngủ đương nhiên có thể, nhưng em cần lấy sô pha chận ở cửa sao? Còn bày bình hoa lớn cao bằng em ở khe cửa?” Phong Thánh tưởng tượng đến con đường gian nan khốn khổ tối hôm qua của chính mình, liền hận đến ngứa răng.
Nếu không phải lo lắng dùng sức đẩy cửa sẽ đẩy ngã bình hoa vỡ nát, làm ra động tĩnh quá lớn, tối hôm qua anh liền vọt vào đi thu thập cô.
“Em,em……” Lạc Ương Ương bị cường thế đẩy đè ở trên tường, hai chân đều không chạm đất, mũi giày bởi vì khẩn trương mà va chạm ma xát lẫn nhau một chút, một đôi mắt sáng càng là liên tục lập loè, “Em……”
“Em cái gì?” Phong Thánh thấy bộ dáng vắt hết óc muốn kiếm cớ của Lạc Ương Ương, cũng không vội, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Tối hôm qua anh bồi lão gia tử ở phòng sách ngồi cả một buổi tối, kết quả vừa về, vật nhỏ liền để anh bị sập cửa vào mặt, năng lực này lớn lên không cần quá nhanh.
Lạc Ương Ương vốn dĩ không quá khẩn trương, vừa thấy Phong Thánh thảnh thơi thoải mái nhìn chằm chằm cô, chỉ chờ cô mở miệng, cô liền bị nhìn chằm chằm đến khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro