Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Ông nội bảo chị đi vào
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Trưởng bối nhà họ Phong trong phòng tiếp khách, không một ai không nghe được tiếng kinh hô của Phong Diệc Hàm.
“……” Dưới đèn lồng màu đỏ, đôi mày nhỏ của Lạc Ương Ương nhíu chặt muốn chết.
Nhìn Phong Diệc Hàm há lớn miệng, hai mắt trừng lớn.
Cô dám khẳng định, Phong Diệc Hàm nhất định là cố ý!
“……” Phong Tử Mục nhìn Phong Diệc Hàm thét chói tai liền bán đứng bọn họ, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của bé cũng đều là bất mãn.
Lạc Ương Ương và Phong Tử Mục đứng ở bên cửa sổ, người trong phòng tiếp khách là nhìn không thấy bọn họ.
Hai người bọn họ nhìn Phong Diệc Hàm, tròng mắt khiếp sợ của Phong Diệc Hàm chuyển động trên dưới một chút, cũng nhìn bọn họ, ba người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy, không ai nói nữa.
Lạc Ương Ương và Phong Tử Mục là không dám nói, Phong Diệc Hàm lại là cảm thấy không cần thiết nói, bởi vì tiếng kinh hô vừa rồi của cô, khẳng định đã khiến cho trưởng bối trong đại sảnh chú ý.
Ấn đường lãnh trầm của Phong Thánh khẽ nhúc nhích, khi nghe được Phong Diệc Hàm hô lên hai chữ ‘ Ương Ương ’ này, anh liền biết trốn không thoát.Giây tiếp theo.
“Mang nó tiến vào.”
Một câu không đầu không đuôi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, xuất ra từ trong miệng lão gia tử.
Lão gia tử ra lệnh một tiếng, người hoặc ngồi hoặc đứng trong sảnh đêì không có động, nhưng cũng không cần bọn họ động, vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa, một người trong đó tự giác đi về phía cửa sổ gây ra động tĩnh kia.
Lạc Ương Ương ngoài cửa sổ khắc hoa, tự nhiên cũng nghe được tiếng ra lệnh của lão gia tử.
Trong lòng cô nhắc lên, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ‘ nó ’ trong miệng lão gia tử, không phải chỉ cô.
Phong Tử Mục kéo kéo sườn xám Lạc Ương Ương, há miệng vốn dĩ muốn gọi chị dâu lớn, nhìn thấy Phong Diệc Hàm một bên, liền thay đổi xưng hô: “Chị, ông nội bảo chị đi vào.”
“……” Lạc Ương Ương rũ mắt nhìn Phong Tử Mục bên cạnh, đèn lồng màu đỏ chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ có vẻ đỏ bừng của cô, biểu tình một mảnh bi thương.
“……” Dưới đèn lồng màu đỏ, đôi mày nhỏ của Lạc Ương Ương nhíu chặt muốn chết.
Nhìn Phong Diệc Hàm há lớn miệng, hai mắt trừng lớn.
Cô dám khẳng định, Phong Diệc Hàm nhất định là cố ý!
“……” Phong Tử Mục nhìn Phong Diệc Hàm thét chói tai liền bán đứng bọn họ, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của bé cũng đều là bất mãn.
Lạc Ương Ương và Phong Tử Mục đứng ở bên cửa sổ, người trong phòng tiếp khách là nhìn không thấy bọn họ.
Hai người bọn họ nhìn Phong Diệc Hàm, tròng mắt khiếp sợ của Phong Diệc Hàm chuyển động trên dưới một chút, cũng nhìn bọn họ, ba người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy, không ai nói nữa.
Lạc Ương Ương và Phong Tử Mục là không dám nói, Phong Diệc Hàm lại là cảm thấy không cần thiết nói, bởi vì tiếng kinh hô vừa rồi của cô, khẳng định đã khiến cho trưởng bối trong đại sảnh chú ý.
Ấn đường lãnh trầm của Phong Thánh khẽ nhúc nhích, khi nghe được Phong Diệc Hàm hô lên hai chữ ‘ Ương Ương ’ này, anh liền biết trốn không thoát.Giây tiếp theo.
“Mang nó tiến vào.”
Một câu không đầu không đuôi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, xuất ra từ trong miệng lão gia tử.
Lão gia tử ra lệnh một tiếng, người hoặc ngồi hoặc đứng trong sảnh đêì không có động, nhưng cũng không cần bọn họ động, vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa, một người trong đó tự giác đi về phía cửa sổ gây ra động tĩnh kia.
Lạc Ương Ương ngoài cửa sổ khắc hoa, tự nhiên cũng nghe được tiếng ra lệnh của lão gia tử.
Trong lòng cô nhắc lên, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ‘ nó ’ trong miệng lão gia tử, không phải chỉ cô.
Phong Tử Mục kéo kéo sườn xám Lạc Ương Ương, há miệng vốn dĩ muốn gọi chị dâu lớn, nhìn thấy Phong Diệc Hàm một bên, liền thay đổi xưng hô: “Chị, ông nội bảo chị đi vào.”
“……” Lạc Ương Ương rũ mắt nhìn Phong Tử Mục bên cạnh, đèn lồng màu đỏ chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ có vẻ đỏ bừng của cô, biểu tình một mảnh bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro