Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Sao anh lại ra ngoài?
Phong Ương
2024-07-24 12:04:10
Thân thể nửa cong eo của cô cứng đờ, giống như máy móc chậm rãi ngẩng đầu theo tiếng nhìn lại.
Dưới ánh trăng trắng bạc băng tuyết ngập ttoiwf, Phong Thánh mặc áo khoác dài màu đen đứng ở bên tuyết tùng, anh đứng không xa không gần, giữa hai người cách khoảng cách sáu bảy mét.
“……” Phong Thánh xuất hiện, hoàn toàn không ở bên trong dự kiến của Lạc Ương Ương.
Cô duy trì động tác nửa khom lưng, liền ngơ ngẩn nhìn anh như vậy.
Giờ đã nửa đêm, sao anh lại ra ngoài?
Hai tròng mắt thanh triệt của Lạc Ương Ương vừa nhìn tới đây, Phong Thánh đã bị kinh sợ rồi, chỗ sâu trong mắt lạnh khơi dậy một chuỗi gợn sóng.
Giống như trên nền tuyết đóng băng vạn dặm, cô bọc áo lông vũ màu trắng khom lưng ở phía trước, anh có thể nghĩ ra được thân thể mảnh khảnh dưới áo lông vũ của cô, lúc này hẳn là lạnh đến run bần bật.
Thân ảnh nho nhỏ của cô đứng ở chỗ đó, mở to đôi mắt thuần tịnh trống không ngơ ngẩn nhìn anh, nhìn đến tâm anh đều sắp hòa tan.
“Em là đang tìm cái này sao?” Phong Thánh nói, bàn tay cắm ở trong túi rút ra ngoài
Tay phải thon dài hữu lực nhẹ nắm thành quyền, vừa dứt lời, nắm tay chứa đầy sức bật chậm rãi mở ra, đột nhiên có thể thấy được nhẫn bạch ngọc nắm trong lòng bàn tay anh.
Trong phút chốc, cùng lúc đôi mắt Lạc Ương Ương mở to, nửa cong eo cũng đứng thẳng dậy.
“Sao lại ở chỗ của anh?” Đôi mắt trợn to sáng lên của Lạc Ương Ương lại trợn to, tầm mắt hoàn toàn ngưng tụ ở lòng bàn tay Phong Thánh.
Cô rõ ràng ném văng nhẫn ra.
Chẳng lẽ nói, sau khi cô xúc động chạy về biệt thự, Phong Thánh tìm nhẫn trở về, mới về phòng?
Nghĩ đến loại khả năng như vậy, nháy mắt Lạc Ương Ương một lòng lại nắm chặt đau đớn lên, cảm giác hít thở không thông đột nhiên đến làm hô hấp cô đều sắp ngừng lại.
Phong Thánh anh……
Hai tròng mắt Lạc Ương Ương rưng rưng nhìn nhẫn, tầm mắt Phong Thánh lại chưa từng dời khỏi mặt cô: “Lại đây.”
Dưới ánh trăng trắng bạc băng tuyết ngập ttoiwf, Phong Thánh mặc áo khoác dài màu đen đứng ở bên tuyết tùng, anh đứng không xa không gần, giữa hai người cách khoảng cách sáu bảy mét.
“……” Phong Thánh xuất hiện, hoàn toàn không ở bên trong dự kiến của Lạc Ương Ương.
Cô duy trì động tác nửa khom lưng, liền ngơ ngẩn nhìn anh như vậy.
Giờ đã nửa đêm, sao anh lại ra ngoài?
Hai tròng mắt thanh triệt của Lạc Ương Ương vừa nhìn tới đây, Phong Thánh đã bị kinh sợ rồi, chỗ sâu trong mắt lạnh khơi dậy một chuỗi gợn sóng.
Giống như trên nền tuyết đóng băng vạn dặm, cô bọc áo lông vũ màu trắng khom lưng ở phía trước, anh có thể nghĩ ra được thân thể mảnh khảnh dưới áo lông vũ của cô, lúc này hẳn là lạnh đến run bần bật.
Thân ảnh nho nhỏ của cô đứng ở chỗ đó, mở to đôi mắt thuần tịnh trống không ngơ ngẩn nhìn anh, nhìn đến tâm anh đều sắp hòa tan.
“Em là đang tìm cái này sao?” Phong Thánh nói, bàn tay cắm ở trong túi rút ra ngoài
Tay phải thon dài hữu lực nhẹ nắm thành quyền, vừa dứt lời, nắm tay chứa đầy sức bật chậm rãi mở ra, đột nhiên có thể thấy được nhẫn bạch ngọc nắm trong lòng bàn tay anh.
Trong phút chốc, cùng lúc đôi mắt Lạc Ương Ương mở to, nửa cong eo cũng đứng thẳng dậy.
“Sao lại ở chỗ của anh?” Đôi mắt trợn to sáng lên của Lạc Ương Ương lại trợn to, tầm mắt hoàn toàn ngưng tụ ở lòng bàn tay Phong Thánh.
Cô rõ ràng ném văng nhẫn ra.
Chẳng lẽ nói, sau khi cô xúc động chạy về biệt thự, Phong Thánh tìm nhẫn trở về, mới về phòng?
Nghĩ đến loại khả năng như vậy, nháy mắt Lạc Ương Ương một lòng lại nắm chặt đau đớn lên, cảm giác hít thở không thông đột nhiên đến làm hô hấp cô đều sắp ngừng lại.
Phong Thánh anh……
Hai tròng mắt Lạc Ương Ương rưng rưng nhìn nhẫn, tầm mắt Phong Thánh lại chưa từng dời khỏi mặt cô: “Lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro