Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 100
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Nhưng chuyện làm cho
người khác kinh dị nhất đã xảy ra, lúc con hổ miệng máu bổ nhào về phía
trước nhưng lại đình chỉ, ngửi ngửi lên người Tiểu Trạch rồi đột nhiên
bò trên mặt đất.
Ngôn Dục hoá thạch đá, ngay cả Hách Liên Tuyệt lãnh khốc cũng hiện lên sự ngạc nhiên, kế đó anh ôm lấy Trình Mộ Thanh xoay người rời đi.
Kim Sa lúc này cũng đi lên, nâng Tiểu Trạch chạy nhanh ra khỏi đó ..
****
Tại bệnh viện, Trình Mộ Thanh nằm trên giường, mặc kệ kiểm tra như thế nào cũng không hiểu vì sao cô lại mê man bất tỉnh như vậy ....
Hách Liên Tuyệt quả thực sắp điên rồi ..
Hiện tại ai cũng căng thẳng, từng người ra vào phòng bệnh không ai mà không lo lắng bất an ..
Lúc này, Tiểu Trạch xuất hiện nhìn Trình Mộ Thanh nằm trên giường bệnh, trong lòng khổ sở ... vẫn là do mình không bảo vệ tốt cho mẹ... Nhưng dù sao lão già kia vẫn là người nuôi dưỡng ba mình mười mấy năm, nên Tiểu Trạch không thể nào xuống tay, chuyện này phải do ba tự mình giải quyết ..
Tiểu Trạch chậm rãi vươn tay, cầm tay Trình Mộ Thanh " Mẹ ... rốt cuộc mẹ làm sao vậy..."
Mới vừa nói xong, thằng bé nhắm liền hai mắt lại, như là đi vào trong một cái không gian âm u ..
Hách Liên Tuyệt nhìn thấy cảnh này, định sẽ đi vào liền bị Ngôn Dục kéo lại, lắc đầu ..Kim Sa đứng một bên, trầm mặc không nói gì ..
Sau đó, Tiểu Trạch mở to mắt, một đôi mâu đen tối trở nên đục ngầu ..
"Thế nào?" Ngôn Dục đi qua hỏi
"Mẹ..."-Tiểu Trạch còn chưa nói xong, tay nắm chặt làm động tác căng ra, quay đầu lại Trình Mộ Thanh đã tỉnh ...
"Mẹ... mẹ tỉnh rồi" -Tiểu Trạch lo lắng hỏi
Trình Mộ Thanh nhíu mày, chậm rãi mở mắt -" Tiểu Trạch..."
Tiểu Trạch có chút lạ lùng hỏi- " Mẹ .. mẹ tỉnh rồi...mẹ cảm thấy thế nào?"
Trình Mộ Thanh cảm giác đầu có chút đau, cả người mệt mỏi không thôi, chậm rãi nằm xuống.
Hách Liên Tuyệt nhìn thấy liền chạy nhanh đến " Em thế nào rồi?"
Trình Mộ Thanh thấy anh, vẻ mặt kinh ngạc - " Anh.... như thế nào lại ở đây?"
"Ngôn Dục, chú không phải có chuyện muốn hỏi cháu sao? Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói..." -Tiểu Trạch mở miệng.
Ngôn Dục nhíu mày, nhìn Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh, nhất thời hiểu ý, gật gật đầu -" Đúng, chúng ta ra ngoài nói chuyện".
Ngay lúc đó, Tiểu Trạch và Ngôn Dục ăn ý với nhau, hai người liền ra ngoài, Tiểu Trạch vừa đi nửa bước, Trình Mộ Thanh liền nhắm mắt lại, thẳng đã ngủ ..
"Trình Mộ Thanh, em thế nào?" Hách Liên Tuyệt lo lắng hỏi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của cô.
Tiểu Trạch nghe được, bật người quay lại, nhìn Hách Liên Tuyệt " Mẹ làm sao vậy?"
Hách Liên Tuyệt lắc đầu -" Mau kêu bác sĩ tới..."
Vừa dứt lời, Trình Mộ Thanh lại mở mắt -" Em lại tỉnh..." -Hách Liên Tuyệt hỏi
"Em thật không có muốn ngủ nhưng chính là không thể khống chế được bản thân..." -Trình Mộ Thanh tựa như mệt chết đi.
Lúc này, Kim Sa dường như nghĩ ra cái gì, có chuyện gì không bình thường xảy ra, chỉ cần Tiểu Trạch đi vài bước Trình Mộ Thanh sẽ ngất xỉu, chỉ cần Tiểu Trạch ở lại, Trình Mộ Thanh lại tỉnh táo.
"Tiểu Trạch, cháu tột cùng có phải loài người không?" -Ngôn Dục có điểm ngạc nhiên hỏi, biết đến đặc dị công của thằng bé không khỏi kinh ngạc, hiện tại ngay cả từ trường năng lực còn không mạnh đến vậy?
"Vô nghĩa, cháu đương nhiên là người ." Tiểu Trạch thờ phì phì nói -" Nhưng chính là cháu cũng không biết vì sao mẹ lại như vậy .. vừa rồi cháu cảm giác được cảnh trong mơ của mẹ, mẹ đi trong một không gian rất âm tối, mờ mịt, muốn thoát ra cũng rất khó khăn..."
Lúc này, Kim Sa liền đi tới -" Tiểu Trạch, vòng cổ Anh Hoàng đưa cho em đâu?"
"A ! Ở trong này" -Tiểu Trạch lấy trong túi áo ra một cái vòng cổ, trên mặt có một tảng đá hình dạng kì quái, Tiểu Trạch tháo ra đưa cho Kim Sa.
"Nếu như chị đoán không sai, thì vòng cổ này chính là nguyên do".
"Vòng cổ?"
Tiểu Trạch cùng Ngôn Dục bộ dạng không hiểu nhìn Kim Sa, ngay cả Hách Liên Tuyệt cũng không khỏi nhìn vào cô.
"Anh Hoàng nhờ chị khi đưa cho em, có dặn dò là đừng để mất nó, vì chiếc vòng này có thể mang lại bình an cho em". Nói xong, đem vòng cổ đến đeo vào cổ cho Trình Mộ Thanh.
Dần dần, sắc mặt Trình Mộ Thanh hồng lên rất nhiều, cả người thoạt nhìn cũng có sức lực lại, so với bình thường không có gì khác nhau ..
Hiện tại cho dù Tiểu Trạch có rời đi, Trình Mộ Thanh cũng không xỉu nữa, không thể tin rằng một khối đá như vậy mà lại có siêu năng lực cao đến thế.
"Tảng đá này chỉ có thể tạm thời giúp cô ấy, các ngừoi tốt nhất vẫn tìm biện pháp đi". Kim Sa thản nhiên nói
Hách Liên Tuyệt gật gật đầu, sau đó Ngôn Dục, Tiểu Trạch và Kim Sa ba người lặng lẽ lui ra ngoài.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đã" -Ngôn Dục nói, để lại cho bọn họ thế giới riêng của mình.
"Đồng ý" -Tiểu Trạch nói, sau đó hai người nhìn Kim Sa, cô không được tự nhiên nói -" Tôi không thành vấn đề" -Rồi ba người cùng nhau đi kiếm chút gì ăn.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh, cánh tay của Hách Liên Tuyệt bị thương nhưng đã băng bó xong, lúc trước Trình Mộ Thanh hôn mê bất tỉnh nên căn bản không biết xảy ra chuyện gì, hai người cùng nhau ở một chỗ không khí trở nên có chút quái dị ...
Con ngươi thâm thuý hẹp dài, thoạt nhìn không sợ hãi, nhưng lại âm thầm cất dấu một cỗ ám triều mãnh liệt, kia tuyệt đối là một loại xâm chiếm ..
Cảm giác bị anh nhìn chầm chầm, thật sự như bị lửa đốt.
"Anh thế nào không ra ngoài ?" Trình Mộ Thanh giọng điệu là lạ nói
"Ở lại, chăm sóc em" -Hách Liên Tuyệt đơn giản, rõ ràng nói.
"Em cũng không phải đứa nhỏ, không cần anh chăm sóc". Trình Mộ Thanh bất mãn nói, lúc này bổng nhiên nhớ tới cái gì, con ngươi trong suốt nhìn anh, nhìn thấy bộ dạng chỉnh tề của anh ta, cũng đã hiểu được tất cả - " Hôm nay, anh đính hôn?"
"Em còn nhớ rõ?"- Hách Liên Tuyệt hỏi lại
"Ngày hôm nay anh đã đính hôn rồi, còn ở trong này để làm gì? Không mau đi đi" -Trình Mộ Thanh vừa nói xong câu đó, liền hối hận, trong lòng một cổ cảm giác kì lạ xoẹt qua, thì ra che giấu lương tâm nên có cảm giác này.
Lúc này, Hách Liên Tuyệt nhìn thấy, hai tay để trên giường, ánh mắt loé sáng -" Nếu như em không tạo phiền toái cho anh, lễ đính hôn của anh sao lại bị trì trệ?"
"Anh có thể mặc kệ em, em không có cầu anh?" Trình Mộ Thanh ngẩng đầu hỏi lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại mấy cm, nhưng là Trình Mộ Thanh cho tới bây giờ đều không chịu thua, lạnh lùng nhìn anh .
"Bây giờ em có nói gì cũng đã muộn ... em có muốn cũng không được nữa" .Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ
"Em đây chỉ có thể nói với anh, xin lỗi thôi."
"Anh không cần lời xin lỗi."
"Chứ có cái khác sao? Không có". Trình Mộ Thanh nhìn thẳng, trong lòng tuy rằng đã muốn mãnh liệt tuôn trào, nhưng thế nào cũng giả vờ rằng mình không muốn.
"Có.."
"Cái gì?! "
"Hôn..." - Nói xong, Hách Liên Tuyệt liền áp trụ lên đôi môi của cô.
Trình Mộ Thanh trừng to mắt, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, tên hỗn đản này tưởng cô dễ bị ức hiếp sao?
Vươn tay định sẽ tá nhưng bỗng nhiên trên người anh còn có vết thương, tay của cô không thiết theo ai, cuối cùng chỉ có thể dùng sức đẩy anh ra.
"Hách Liên Tuyệt —— Anh có phải bị bệnh không? Anh muốn hôn thì đi hôn Đại Minh Tinh của mình đó, đừng tới đây trêu chọc em .”-Trình Mộ Thanh hô lên
" Nhưng anh rất thích trêu chọc em" -Hách Liên Tuyệt chọn mi, nở nụ cười, hương vị cũng không tệ lắm.
"Anh——“ Trình Mộ Thanh vươn tay chỉ vào anh, tức giận không thôi.
Cô bị Hách Liên Tuyệt giơ tay nắm chặt - " Anh nói rồi, ba ngày sau anh sẽ cho em một lời giải thích, hiện tại em và Tiểu Trạch sẽ không nguy hiểm..."
Trình Mộ Thanh nhìn anh - " ý của anh là....."
Hách Liên Tuyệt nở nụ cười thần bí -" Em hiểu là tốt rồi ."
"Anh thật sự...?"
"Hiện tại chúng ta hẳn là tính toán một khoản nợ khác"- Hách Liên Tuyệt đánh gảy lời của cô.
Trình Mộ Thanh theo bản năng hỏi " Cái gì khoản nợ khác?"
"Chính là.... ...." -Nói xong, Hách Liên Tuyệt kề sát vào bên tai cô nói nhỏ vài câu, nhất thời khuôn mặt của Trình Mộ Thanh đỏ lên, đột nhiên đẩy anh ra - " Anh nghĩ muốn cũng không được ."
"Em chỉ có thể lựa chọn, thứ nhất, hoặc thứ hai."
"Chọn điều thứ ba"
"Thật có lỗi, không có cái thứ ba."
"Tại sao?" Trình Mộ Thanh vù vù hỏi anh ta, dựa vào cái gì a? Dựa vài cái gì mà yêu cầu cô cùng anh ta.......
Trình Mộ Thanh giận không nói nên lời, khuôn mặt đỏ ửng, thoạt nhìn rất đáng yêu ..
Lúc này, Hách Liên Tuyệt vươn tay, nhìn cái vòng cổ của cô " Nếu như em không nghe lời, như vậy anh chỉ có thể đem cái vòng cổ này quăng đi, đến lúc đó Tiểu Trạch không những là của anh mà ngay cả xác của em cũng là của anh ... đến lúc đó anh có thể...."
"Đáng chết, ngay cả cái xác chết mà anh cũng không buông tha?" Trình Mộ Thanh mắng.
"Nếu đó là của em thì anh sẽ không buông tha."
********
Súc sinh, đúng là súc sinh, ngay cả thi thể của cô cũng không buông tha, Trình Mộ Thanh nghi ngờ anh có phải là người hay không ..
Quay đầu, kiên định nhìn anh - " Em tuyệt đối sẽ không theo cái điều kia của anh".
"Em xác định ?"
"100% xác định".
"Được, đến lúc đó đừng xuất hiện trước mặt anh, sau đó cầu xin anh nha..."
Ngôn Dục hoá thạch đá, ngay cả Hách Liên Tuyệt lãnh khốc cũng hiện lên sự ngạc nhiên, kế đó anh ôm lấy Trình Mộ Thanh xoay người rời đi.
Kim Sa lúc này cũng đi lên, nâng Tiểu Trạch chạy nhanh ra khỏi đó ..
****
Tại bệnh viện, Trình Mộ Thanh nằm trên giường, mặc kệ kiểm tra như thế nào cũng không hiểu vì sao cô lại mê man bất tỉnh như vậy ....
Hách Liên Tuyệt quả thực sắp điên rồi ..
Hiện tại ai cũng căng thẳng, từng người ra vào phòng bệnh không ai mà không lo lắng bất an ..
Lúc này, Tiểu Trạch xuất hiện nhìn Trình Mộ Thanh nằm trên giường bệnh, trong lòng khổ sở ... vẫn là do mình không bảo vệ tốt cho mẹ... Nhưng dù sao lão già kia vẫn là người nuôi dưỡng ba mình mười mấy năm, nên Tiểu Trạch không thể nào xuống tay, chuyện này phải do ba tự mình giải quyết ..
Tiểu Trạch chậm rãi vươn tay, cầm tay Trình Mộ Thanh " Mẹ ... rốt cuộc mẹ làm sao vậy..."
Mới vừa nói xong, thằng bé nhắm liền hai mắt lại, như là đi vào trong một cái không gian âm u ..
Hách Liên Tuyệt nhìn thấy cảnh này, định sẽ đi vào liền bị Ngôn Dục kéo lại, lắc đầu ..Kim Sa đứng một bên, trầm mặc không nói gì ..
Sau đó, Tiểu Trạch mở to mắt, một đôi mâu đen tối trở nên đục ngầu ..
"Thế nào?" Ngôn Dục đi qua hỏi
"Mẹ..."-Tiểu Trạch còn chưa nói xong, tay nắm chặt làm động tác căng ra, quay đầu lại Trình Mộ Thanh đã tỉnh ...
"Mẹ... mẹ tỉnh rồi" -Tiểu Trạch lo lắng hỏi
Trình Mộ Thanh nhíu mày, chậm rãi mở mắt -" Tiểu Trạch..."
Tiểu Trạch có chút lạ lùng hỏi- " Mẹ .. mẹ tỉnh rồi...mẹ cảm thấy thế nào?"
Trình Mộ Thanh cảm giác đầu có chút đau, cả người mệt mỏi không thôi, chậm rãi nằm xuống.
Hách Liên Tuyệt nhìn thấy liền chạy nhanh đến " Em thế nào rồi?"
Trình Mộ Thanh thấy anh, vẻ mặt kinh ngạc - " Anh.... như thế nào lại ở đây?"
"Ngôn Dục, chú không phải có chuyện muốn hỏi cháu sao? Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói..." -Tiểu Trạch mở miệng.
Ngôn Dục nhíu mày, nhìn Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh, nhất thời hiểu ý, gật gật đầu -" Đúng, chúng ta ra ngoài nói chuyện".
Ngay lúc đó, Tiểu Trạch và Ngôn Dục ăn ý với nhau, hai người liền ra ngoài, Tiểu Trạch vừa đi nửa bước, Trình Mộ Thanh liền nhắm mắt lại, thẳng đã ngủ ..
"Trình Mộ Thanh, em thế nào?" Hách Liên Tuyệt lo lắng hỏi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của cô.
Tiểu Trạch nghe được, bật người quay lại, nhìn Hách Liên Tuyệt " Mẹ làm sao vậy?"
Hách Liên Tuyệt lắc đầu -" Mau kêu bác sĩ tới..."
Vừa dứt lời, Trình Mộ Thanh lại mở mắt -" Em lại tỉnh..." -Hách Liên Tuyệt hỏi
"Em thật không có muốn ngủ nhưng chính là không thể khống chế được bản thân..." -Trình Mộ Thanh tựa như mệt chết đi.
Lúc này, Kim Sa dường như nghĩ ra cái gì, có chuyện gì không bình thường xảy ra, chỉ cần Tiểu Trạch đi vài bước Trình Mộ Thanh sẽ ngất xỉu, chỉ cần Tiểu Trạch ở lại, Trình Mộ Thanh lại tỉnh táo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Trạch, cháu tột cùng có phải loài người không?" -Ngôn Dục có điểm ngạc nhiên hỏi, biết đến đặc dị công của thằng bé không khỏi kinh ngạc, hiện tại ngay cả từ trường năng lực còn không mạnh đến vậy?
"Vô nghĩa, cháu đương nhiên là người ." Tiểu Trạch thờ phì phì nói -" Nhưng chính là cháu cũng không biết vì sao mẹ lại như vậy .. vừa rồi cháu cảm giác được cảnh trong mơ của mẹ, mẹ đi trong một không gian rất âm tối, mờ mịt, muốn thoát ra cũng rất khó khăn..."
Lúc này, Kim Sa liền đi tới -" Tiểu Trạch, vòng cổ Anh Hoàng đưa cho em đâu?"
"A ! Ở trong này" -Tiểu Trạch lấy trong túi áo ra một cái vòng cổ, trên mặt có một tảng đá hình dạng kì quái, Tiểu Trạch tháo ra đưa cho Kim Sa.
"Nếu như chị đoán không sai, thì vòng cổ này chính là nguyên do".
"Vòng cổ?"
Tiểu Trạch cùng Ngôn Dục bộ dạng không hiểu nhìn Kim Sa, ngay cả Hách Liên Tuyệt cũng không khỏi nhìn vào cô.
"Anh Hoàng nhờ chị khi đưa cho em, có dặn dò là đừng để mất nó, vì chiếc vòng này có thể mang lại bình an cho em". Nói xong, đem vòng cổ đến đeo vào cổ cho Trình Mộ Thanh.
Dần dần, sắc mặt Trình Mộ Thanh hồng lên rất nhiều, cả người thoạt nhìn cũng có sức lực lại, so với bình thường không có gì khác nhau ..
Hiện tại cho dù Tiểu Trạch có rời đi, Trình Mộ Thanh cũng không xỉu nữa, không thể tin rằng một khối đá như vậy mà lại có siêu năng lực cao đến thế.
"Tảng đá này chỉ có thể tạm thời giúp cô ấy, các ngừoi tốt nhất vẫn tìm biện pháp đi". Kim Sa thản nhiên nói
Hách Liên Tuyệt gật gật đầu, sau đó Ngôn Dục, Tiểu Trạch và Kim Sa ba người lặng lẽ lui ra ngoài.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đã" -Ngôn Dục nói, để lại cho bọn họ thế giới riêng của mình.
"Đồng ý" -Tiểu Trạch nói, sau đó hai người nhìn Kim Sa, cô không được tự nhiên nói -" Tôi không thành vấn đề" -Rồi ba người cùng nhau đi kiếm chút gì ăn.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh, cánh tay của Hách Liên Tuyệt bị thương nhưng đã băng bó xong, lúc trước Trình Mộ Thanh hôn mê bất tỉnh nên căn bản không biết xảy ra chuyện gì, hai người cùng nhau ở một chỗ không khí trở nên có chút quái dị ...
Con ngươi thâm thuý hẹp dài, thoạt nhìn không sợ hãi, nhưng lại âm thầm cất dấu một cỗ ám triều mãnh liệt, kia tuyệt đối là một loại xâm chiếm ..
Cảm giác bị anh nhìn chầm chầm, thật sự như bị lửa đốt.
"Anh thế nào không ra ngoài ?" Trình Mộ Thanh giọng điệu là lạ nói
"Ở lại, chăm sóc em" -Hách Liên Tuyệt đơn giản, rõ ràng nói.
"Em cũng không phải đứa nhỏ, không cần anh chăm sóc". Trình Mộ Thanh bất mãn nói, lúc này bổng nhiên nhớ tới cái gì, con ngươi trong suốt nhìn anh, nhìn thấy bộ dạng chỉnh tề của anh ta, cũng đã hiểu được tất cả - " Hôm nay, anh đính hôn?"
"Em còn nhớ rõ?"- Hách Liên Tuyệt hỏi lại
"Ngày hôm nay anh đã đính hôn rồi, còn ở trong này để làm gì? Không mau đi đi" -Trình Mộ Thanh vừa nói xong câu đó, liền hối hận, trong lòng một cổ cảm giác kì lạ xoẹt qua, thì ra che giấu lương tâm nên có cảm giác này.
Lúc này, Hách Liên Tuyệt nhìn thấy, hai tay để trên giường, ánh mắt loé sáng -" Nếu như em không tạo phiền toái cho anh, lễ đính hôn của anh sao lại bị trì trệ?"
"Anh có thể mặc kệ em, em không có cầu anh?" Trình Mộ Thanh ngẩng đầu hỏi lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại mấy cm, nhưng là Trình Mộ Thanh cho tới bây giờ đều không chịu thua, lạnh lùng nhìn anh .
"Bây giờ em có nói gì cũng đã muộn ... em có muốn cũng không được nữa" .Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ
"Em đây chỉ có thể nói với anh, xin lỗi thôi."
"Anh không cần lời xin lỗi."
"Chứ có cái khác sao? Không có". Trình Mộ Thanh nhìn thẳng, trong lòng tuy rằng đã muốn mãnh liệt tuôn trào, nhưng thế nào cũng giả vờ rằng mình không muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có.."
"Cái gì?! "
"Hôn..." - Nói xong, Hách Liên Tuyệt liền áp trụ lên đôi môi của cô.
Trình Mộ Thanh trừng to mắt, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, tên hỗn đản này tưởng cô dễ bị ức hiếp sao?
Vươn tay định sẽ tá nhưng bỗng nhiên trên người anh còn có vết thương, tay của cô không thiết theo ai, cuối cùng chỉ có thể dùng sức đẩy anh ra.
"Hách Liên Tuyệt —— Anh có phải bị bệnh không? Anh muốn hôn thì đi hôn Đại Minh Tinh của mình đó, đừng tới đây trêu chọc em .”-Trình Mộ Thanh hô lên
" Nhưng anh rất thích trêu chọc em" -Hách Liên Tuyệt chọn mi, nở nụ cười, hương vị cũng không tệ lắm.
"Anh——“ Trình Mộ Thanh vươn tay chỉ vào anh, tức giận không thôi.
Cô bị Hách Liên Tuyệt giơ tay nắm chặt - " Anh nói rồi, ba ngày sau anh sẽ cho em một lời giải thích, hiện tại em và Tiểu Trạch sẽ không nguy hiểm..."
Trình Mộ Thanh nhìn anh - " ý của anh là....."
Hách Liên Tuyệt nở nụ cười thần bí -" Em hiểu là tốt rồi ."
"Anh thật sự...?"
"Hiện tại chúng ta hẳn là tính toán một khoản nợ khác"- Hách Liên Tuyệt đánh gảy lời của cô.
Trình Mộ Thanh theo bản năng hỏi " Cái gì khoản nợ khác?"
"Chính là.... ...." -Nói xong, Hách Liên Tuyệt kề sát vào bên tai cô nói nhỏ vài câu, nhất thời khuôn mặt của Trình Mộ Thanh đỏ lên, đột nhiên đẩy anh ra - " Anh nghĩ muốn cũng không được ."
"Em chỉ có thể lựa chọn, thứ nhất, hoặc thứ hai."
"Chọn điều thứ ba"
"Thật có lỗi, không có cái thứ ba."
"Tại sao?" Trình Mộ Thanh vù vù hỏi anh ta, dựa vào cái gì a? Dựa vài cái gì mà yêu cầu cô cùng anh ta.......
Trình Mộ Thanh giận không nói nên lời, khuôn mặt đỏ ửng, thoạt nhìn rất đáng yêu ..
Lúc này, Hách Liên Tuyệt vươn tay, nhìn cái vòng cổ của cô " Nếu như em không nghe lời, như vậy anh chỉ có thể đem cái vòng cổ này quăng đi, đến lúc đó Tiểu Trạch không những là của anh mà ngay cả xác của em cũng là của anh ... đến lúc đó anh có thể...."
"Đáng chết, ngay cả cái xác chết mà anh cũng không buông tha?" Trình Mộ Thanh mắng.
"Nếu đó là của em thì anh sẽ không buông tha."
********
Súc sinh, đúng là súc sinh, ngay cả thi thể của cô cũng không buông tha, Trình Mộ Thanh nghi ngờ anh có phải là người hay không ..
Quay đầu, kiên định nhìn anh - " Em tuyệt đối sẽ không theo cái điều kia của anh".
"Em xác định ?"
"100% xác định".
"Được, đến lúc đó đừng xuất hiện trước mặt anh, sau đó cầu xin anh nha..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro