Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 139
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Xuống xe, Uất Sâm Dạ nhìn Trình Mộ Thanh, cô vẫn duy trì bộ dáng không yên lòng .
"Cám ơn anh"- Trình Mộ Thanh nói lời cảm ơn, sau đó cầm áo khoát đưa cho anh -" Anh về cẩn thận".
"Ừ" - Uất Sâm Dạ gật gật đầu
"Em về trước đây" Nói xong, Trình Mộ Thanh xoay người bước đi
"Mộ Thanh......" Uất Sâm Dạ bỗng nhiên hô to, nhìn bóng dáng của cô, trong lòng không khỏi đau xót, thật sự muốn chạy đến ôm lấy cô ngay.
Trình Mộ Thanh quay đầu lại -" Còn chuyện gì sao?"
Mỗi lần đụng phải ánh mắt này, anh đều không thể hạ quyết tâm -" Có cần gì thì gọi điện cho anh, ngủ ngon !"
Trình Mộ Thanh nở nụ cười -" Ngủ Ngon". Nói xong liền bước vào .
Cô không muốn để cho Uất Sâm Dạ biết cô ở nhà của Hách Liên Tuyệt, nên cô trở về nhà Ngôn Dục .
Hiện giờ, Ngôn Dục, Tiểu Trạch và Kim Sa đã đi Italy, mà Hách Liên Tuyệt cũng có việc bận nên giờ chỉ còn lại một mình cô, lúc này cô không biết mình nên làm gì ..
Ngồi trên sofa mở TV, tay cứ nhấn remote chuyển kênh nhưng rồi cũng chẳng biết xem cái gì .. Từ sau khi Hách Liên Tuyệt xuất hiện, cuộc sống của cô đã bị đánh vỡ, hiện tại cũng không biết nên làm thế nào .
Nghĩ muốn vẻ bản thiết kế trang phục nhưng cũng chẳng tập trung được tinh thần, cô cuộn người lại nằm trên sofa như một con mèo nhỏ .
Đột nhiên cảm thấy đói bụng vốn ở nhà hàng cô chẳng ăn được gì nhiều, sau khi Hách Liên Tuyệt đi cô chỉ ngồi đợi anh nên bây giờ cảm thấy đói, chạy đến tủ lạnh tìm đồ ăn thì chỉ có thấy hai trái táo ngoài ra cũng chẳng còn thêm gì .
Táo kia là lúc trước cô mua, hiện tại có cũng tốt hơn, suy nghĩ một chút lấy ra cắn một miếng, cô ngồi trên sofa xem TV nhưng tâm tình thì không đặt ở TV mà chỉ nghĩ khi nào anh ta sẽ trở về, hay anh ta không thấy cô bên kia thì có qua đây để tìm cô không?
Cuối cùng nghĩ nghĩ rồi ngủ lúc nào chả hay, ban đêm tổng cảm thấy có một đôi tay gắt gao ôm cô vào lòng, vòng tay ấm áp, thoải mái, cô muốn mở to mắt để nhìn nhưng làm như thế nào cũng chẳng mở ra được, cứ như uống nhầm thuốc ngủ cô ngủ mê mang.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại trời đã sáng, ánh mắt trời rọi vào căn phòng, nhìn nhìn căn phòng cũng không có ai.
Cô nằm trên sofa, trong phòng chẳng có dấu vết của bất luận kẻ nào .
Như vậy hôm qua là ảo giác của cô sao? Hay cô đang nằm mơ?
Nhìn đồng hồ một chút, cảm thấy thời gian không còn nhiều cô cũng nên đi làm, đi lên lầu thay quần áo, ngay cả điểm tâm cũng không dùng tới trực tiếp đi làm thôi.
Dọc đường đi cô mang theo chút hưng phấn vì nghĩ rằng vào công ty sẽ gặp anh .
Vào công ty, mọi người vẫn như cũ, ai ai cũng làm việc của mình, nhưng anh thì chưa tới, anh rất ít khi như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trình Mộ Thanh cầm di động gọi cho anh nhưng điện thoại của đã tắt máy, lúc này cô buồn bực thì anh quay trở lại ..
Vừa lên lầu, bốn mắt nhìn nhau, anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, Trình Mộ Thanh định gọi anh nhưng nhớ ra ở đây là công ty, Hách Liên Tuyệt cũng không nói gì trực tiếp vào văn phòng, Trình Mộ Thanh bước vào phòng pha trà, lấy một chút cafe pha cho anh.
Hách Liên Tuyệt ngồi ở chỗ kia, cả người tựa sau ghế, một bàn tay xoa xoa mi tâm, nghe được tiếng động anh mở mắt ra .
Trình Mộ Thanh đem cafe đến nhìn anh - " Có phải mệt lắm không?"
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, kéo cô qua, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh đó, tựa đầu vào trước ngực cô -" Ừ, nhìn thấy em rồi, anh không còn mệt nữa".
Chỉ cần thấy cô, tất cả mệt mõi đều tan biến .
Trình Mộ Thanh nở nụ cười, muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa ... Quan trọng là anh đã không xảy ra chuyện gì là tốt rồi .
Trình Mộ Thanh cũng không nói thêm gì, lui ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, Hách Liên Tuyệt lấy ra trong áo một ảnh chụp, là ảnh khoả thân của Trình Mộ Thanh ở khách sạn .
Rời khỏi văn phòng, cô có cảm giác loạn xạ nhưng chỉ cần thấy anh không xảy ra việc gì là tốt rồi !!
Cả ngày, không hiểu vì sao Hách Liên Tuyệt không bước ra khỏi cửa, giữa lúc nghĩ trưa, Trình Mộ Thanh vào gọi anh, anh cũng không ăn, cho đến chiều, Hách Liên Tuyệt trực tiếp gọi một cuộc điện thoại -" Xác định rồi sao?"
"Xác định tôi đã tìm được người đó, tìm được tất cả phim ảnh rồi".
"Đừng xem gì cả, trực tiếp huỷ đi"- Hách Liên Tuyệt nói
"Vâng".
Cúp điện thoại, cuối cùng anh mới lộ ra một nụ cười .
Lúc này cũng đã 5 giờ chiều, sắp đến giờ tan ca, Trình Mộ Thanh bên ngoài đánh máy, Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên bước ra không nói hai lời liền kéo cô đi ra ngoài, Trình Mộ Thanh có điểm sửng sốt, cước bộ lảo đảo đi theo rất muốn hỏi anh định làm gì nhưng chính là xung quanh nhiều người như vậy cô không biết nói sao.
Bất quá rất nhiều người nhìn thấy cảnh này .
TrìnhMộ Thanh không hỏi gì, nhìn thấy anh vui vẻ lòng của cô cũng cao hứng lại, mãi cho đến khi ra cửa, ngồi trên xe cô nhìn anh: " Anh sao vậy?"
"anh đói rồi, đi ăn thôi".
"......"
Giữa trưa cô hỏi anh có muốn ăn hay không anh nói anh không đói, bây giờ lại đột nhiên thay đổi như vậy, chẳng lẽ anh đã giải quyết xong việc rồi? Có lẽ là thế !
Suy nghĩ một chút, khoé miệng của Trình Mộ Thanh không khỏi nhếch lên.
Hách Liên Tuyệt xoay người nhìn cô - " Em cười gì?"
"Không gì".
"Vậy đi ăn thôi, anh đói lắm rồi, chút nữa ăn xong chúng ta trở về nhà được không?" Hách Liên Tuyệt hỏi
Trình Mộ Thanh gật đầu -" Ừh"
Sau khi giải quyết sự việc, Hách Liên Tuyệt ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, còn cô thì không thấy đói nên tuỳ tiện ăn một chút, cô có đôi khi suy nghĩ, khi nào thì anh trước mặt cô ăn như hổ đói vậy? Cái trường hợp này, nghĩ lại đều thật buồn cười ......
Nhịn không khỏi, cô bật cười thành tiếng, Hách Liên Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô -" Em cười gì vậy?"
Trình Mộ Thanh liên tục lắc đầu -" Không có gì".
Hách Liên Tuyệt hạp mâu, con ngươi hiện lên một tia gian xảo, lau miệng một chút sau đó tìm người tính tiền.
"Thế nào? Anh không ăn nữa sao?"- Trình Mộ Thanh hỏi.
"Hiện tại anh không muốn ăn nữa, về nhà ăn cái khác"- Hách Liên Tuyệt nói.
Sau khi trả tiền xong, Hách Liên Tuyệt lôi kéo cô bước đi, cô tổng cảm giác anh có gì lạ lạ nhưng không thể nói ra được .
Xe dừng lại, vừa mới vào cửa, Hách Liên Tuyệt đã vội vã ôm từ đằng sau, hôn cái cổ trắng nõn của cô, Trình Mộ Thanh không khỏi run một trận
"Này, anh không phải bảo ăn cái khác sao?" Trình Mộ Thanh dùng cánh tay đẩy anh ta ra, anh ta hôn lên vành tai của cô như là có ma lực không thể khống chế được ..
"Đúng, là anh muốn ăn em......" Nói xong, anh ta liền ôm cô đi đến phòng ngủ
"Này, anh làm gì......" Trình Mộ Thanh nắm tay đánh đánh vào lòng ngực anh ta
"Muốn em......"
"Nhưng mà......"
"Đừng cự tuyệt anh nữa được không?" Hách Liên Tuyệt nhìn cô hỏi
Trình Mộ Thanh nhìn ánh mắt của anh, có thể cảm giác được đó là tình yêu, hơn nữa cô cũng yêu anh, có lẽ cô không nên cự tuyệt nữa ! Suy nghĩ một chút, Trình Mộ Thanh gật gật đầu.
Hách Liên Tuyệt vui sướng, trực tiếp đem cô lên giường, cả người đè lên, anh cắn vào vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay to đặt trên bộ ngực tròn đầy, một bên thì cởi bỏ quần áo của Trình Mộ Thanh, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lúc này anh chỉ cảm thấy người phụ nữa bên dưới như một làn nước làm cho anh phấn khởi, cũng mãnh liệt xúc động .
Lời lẽ ** càng thêm nóng rực, anh hôn cô như cuồng phong bão táp làm cho đại não của cô trống không, hiện tại cô chỉ còn biết đi theo lối dẫn dắt của anh .
Trình Mộ Thanh thậm chí không biết quần áo của mình được cởi bỏ như thế nào, nhiệt độ của anh làm cho cô thêm mẫn cảm run rẩy .
Cánh tay Hách Liên Tuyệt tham lam luồng vào nơi bí ẩn của cô .. lúc này bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì ...
"Cái kia, em muốn tắm......"
Hách Liên Tuyệt hôn cô -" Không cần, rất thơm".
"Nhưng mà......".
Lúc này, Hách Liên Tuyệt bỗng nhớ đến cái gì hôn lên trán cô một cái -" Chờ anh một chút, anh đi lấy chút đồ"- Nói xong, nhảy xuống giường đi vào phòng tắm.
Trình Mộ Thanh nằm trên giường, quần áo đã không còn, cô thẹn thùng lấy chăn che lại, đúng lúc này, điện thoại của Hách Liên Tuyệt reo lên, anh lại để trên giường, cô muốn gọi anh nhưng tay không cẩn thận nên va chạm một chút, muốn trách thì chỉ có thể trách điện thoại anh quá tốt mà thôi, một cái tin nhắn hiện lên trước mắt cô " Tuyệt, cám ơn anh, mặc kệ thế nào em vẫn yêu anh, cám ơn anh đã giúp em, còn đồ của anh để quên ở nhà em, khi nào thì anh đến lấy?"
Người gửi là Chu Lâm Na .. trong nháy mắt Trình Mộ Thanh cảm thấy đầu ốc trống rỗng ...
"Cám ơn anh"- Trình Mộ Thanh nói lời cảm ơn, sau đó cầm áo khoát đưa cho anh -" Anh về cẩn thận".
"Ừ" - Uất Sâm Dạ gật gật đầu
"Em về trước đây" Nói xong, Trình Mộ Thanh xoay người bước đi
"Mộ Thanh......" Uất Sâm Dạ bỗng nhiên hô to, nhìn bóng dáng của cô, trong lòng không khỏi đau xót, thật sự muốn chạy đến ôm lấy cô ngay.
Trình Mộ Thanh quay đầu lại -" Còn chuyện gì sao?"
Mỗi lần đụng phải ánh mắt này, anh đều không thể hạ quyết tâm -" Có cần gì thì gọi điện cho anh, ngủ ngon !"
Trình Mộ Thanh nở nụ cười -" Ngủ Ngon". Nói xong liền bước vào .
Cô không muốn để cho Uất Sâm Dạ biết cô ở nhà của Hách Liên Tuyệt, nên cô trở về nhà Ngôn Dục .
Hiện giờ, Ngôn Dục, Tiểu Trạch và Kim Sa đã đi Italy, mà Hách Liên Tuyệt cũng có việc bận nên giờ chỉ còn lại một mình cô, lúc này cô không biết mình nên làm gì ..
Ngồi trên sofa mở TV, tay cứ nhấn remote chuyển kênh nhưng rồi cũng chẳng biết xem cái gì .. Từ sau khi Hách Liên Tuyệt xuất hiện, cuộc sống của cô đã bị đánh vỡ, hiện tại cũng không biết nên làm thế nào .
Nghĩ muốn vẻ bản thiết kế trang phục nhưng cũng chẳng tập trung được tinh thần, cô cuộn người lại nằm trên sofa như một con mèo nhỏ .
Đột nhiên cảm thấy đói bụng vốn ở nhà hàng cô chẳng ăn được gì nhiều, sau khi Hách Liên Tuyệt đi cô chỉ ngồi đợi anh nên bây giờ cảm thấy đói, chạy đến tủ lạnh tìm đồ ăn thì chỉ có thấy hai trái táo ngoài ra cũng chẳng còn thêm gì .
Táo kia là lúc trước cô mua, hiện tại có cũng tốt hơn, suy nghĩ một chút lấy ra cắn một miếng, cô ngồi trên sofa xem TV nhưng tâm tình thì không đặt ở TV mà chỉ nghĩ khi nào anh ta sẽ trở về, hay anh ta không thấy cô bên kia thì có qua đây để tìm cô không?
Cuối cùng nghĩ nghĩ rồi ngủ lúc nào chả hay, ban đêm tổng cảm thấy có một đôi tay gắt gao ôm cô vào lòng, vòng tay ấm áp, thoải mái, cô muốn mở to mắt để nhìn nhưng làm như thế nào cũng chẳng mở ra được, cứ như uống nhầm thuốc ngủ cô ngủ mê mang.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại trời đã sáng, ánh mắt trời rọi vào căn phòng, nhìn nhìn căn phòng cũng không có ai.
Cô nằm trên sofa, trong phòng chẳng có dấu vết của bất luận kẻ nào .
Như vậy hôm qua là ảo giác của cô sao? Hay cô đang nằm mơ?
Nhìn đồng hồ một chút, cảm thấy thời gian không còn nhiều cô cũng nên đi làm, đi lên lầu thay quần áo, ngay cả điểm tâm cũng không dùng tới trực tiếp đi làm thôi.
Dọc đường đi cô mang theo chút hưng phấn vì nghĩ rằng vào công ty sẽ gặp anh .
Vào công ty, mọi người vẫn như cũ, ai ai cũng làm việc của mình, nhưng anh thì chưa tới, anh rất ít khi như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trình Mộ Thanh cầm di động gọi cho anh nhưng điện thoại của đã tắt máy, lúc này cô buồn bực thì anh quay trở lại ..
Vừa lên lầu, bốn mắt nhìn nhau, anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, Trình Mộ Thanh định gọi anh nhưng nhớ ra ở đây là công ty, Hách Liên Tuyệt cũng không nói gì trực tiếp vào văn phòng, Trình Mộ Thanh bước vào phòng pha trà, lấy một chút cafe pha cho anh.
Hách Liên Tuyệt ngồi ở chỗ kia, cả người tựa sau ghế, một bàn tay xoa xoa mi tâm, nghe được tiếng động anh mở mắt ra .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Mộ Thanh đem cafe đến nhìn anh - " Có phải mệt lắm không?"
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, kéo cô qua, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh đó, tựa đầu vào trước ngực cô -" Ừ, nhìn thấy em rồi, anh không còn mệt nữa".
Chỉ cần thấy cô, tất cả mệt mõi đều tan biến .
Trình Mộ Thanh nở nụ cười, muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa ... Quan trọng là anh đã không xảy ra chuyện gì là tốt rồi .
Trình Mộ Thanh cũng không nói thêm gì, lui ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, Hách Liên Tuyệt lấy ra trong áo một ảnh chụp, là ảnh khoả thân của Trình Mộ Thanh ở khách sạn .
Rời khỏi văn phòng, cô có cảm giác loạn xạ nhưng chỉ cần thấy anh không xảy ra việc gì là tốt rồi !!
Cả ngày, không hiểu vì sao Hách Liên Tuyệt không bước ra khỏi cửa, giữa lúc nghĩ trưa, Trình Mộ Thanh vào gọi anh, anh cũng không ăn, cho đến chiều, Hách Liên Tuyệt trực tiếp gọi một cuộc điện thoại -" Xác định rồi sao?"
"Xác định tôi đã tìm được người đó, tìm được tất cả phim ảnh rồi".
"Đừng xem gì cả, trực tiếp huỷ đi"- Hách Liên Tuyệt nói
"Vâng".
Cúp điện thoại, cuối cùng anh mới lộ ra một nụ cười .
Lúc này cũng đã 5 giờ chiều, sắp đến giờ tan ca, Trình Mộ Thanh bên ngoài đánh máy, Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên bước ra không nói hai lời liền kéo cô đi ra ngoài, Trình Mộ Thanh có điểm sửng sốt, cước bộ lảo đảo đi theo rất muốn hỏi anh định làm gì nhưng chính là xung quanh nhiều người như vậy cô không biết nói sao.
Bất quá rất nhiều người nhìn thấy cảnh này .
TrìnhMộ Thanh không hỏi gì, nhìn thấy anh vui vẻ lòng của cô cũng cao hứng lại, mãi cho đến khi ra cửa, ngồi trên xe cô nhìn anh: " Anh sao vậy?"
"anh đói rồi, đi ăn thôi".
"......"
Giữa trưa cô hỏi anh có muốn ăn hay không anh nói anh không đói, bây giờ lại đột nhiên thay đổi như vậy, chẳng lẽ anh đã giải quyết xong việc rồi? Có lẽ là thế !
Suy nghĩ một chút, khoé miệng của Trình Mộ Thanh không khỏi nhếch lên.
Hách Liên Tuyệt xoay người nhìn cô - " Em cười gì?"
"Không gì".
"Vậy đi ăn thôi, anh đói lắm rồi, chút nữa ăn xong chúng ta trở về nhà được không?" Hách Liên Tuyệt hỏi
Trình Mộ Thanh gật đầu -" Ừh"
Sau khi giải quyết sự việc, Hách Liên Tuyệt ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, còn cô thì không thấy đói nên tuỳ tiện ăn một chút, cô có đôi khi suy nghĩ, khi nào thì anh trước mặt cô ăn như hổ đói vậy? Cái trường hợp này, nghĩ lại đều thật buồn cười ......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhịn không khỏi, cô bật cười thành tiếng, Hách Liên Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô -" Em cười gì vậy?"
Trình Mộ Thanh liên tục lắc đầu -" Không có gì".
Hách Liên Tuyệt hạp mâu, con ngươi hiện lên một tia gian xảo, lau miệng một chút sau đó tìm người tính tiền.
"Thế nào? Anh không ăn nữa sao?"- Trình Mộ Thanh hỏi.
"Hiện tại anh không muốn ăn nữa, về nhà ăn cái khác"- Hách Liên Tuyệt nói.
Sau khi trả tiền xong, Hách Liên Tuyệt lôi kéo cô bước đi, cô tổng cảm giác anh có gì lạ lạ nhưng không thể nói ra được .
Xe dừng lại, vừa mới vào cửa, Hách Liên Tuyệt đã vội vã ôm từ đằng sau, hôn cái cổ trắng nõn của cô, Trình Mộ Thanh không khỏi run một trận
"Này, anh không phải bảo ăn cái khác sao?" Trình Mộ Thanh dùng cánh tay đẩy anh ta ra, anh ta hôn lên vành tai của cô như là có ma lực không thể khống chế được ..
"Đúng, là anh muốn ăn em......" Nói xong, anh ta liền ôm cô đi đến phòng ngủ
"Này, anh làm gì......" Trình Mộ Thanh nắm tay đánh đánh vào lòng ngực anh ta
"Muốn em......"
"Nhưng mà......"
"Đừng cự tuyệt anh nữa được không?" Hách Liên Tuyệt nhìn cô hỏi
Trình Mộ Thanh nhìn ánh mắt của anh, có thể cảm giác được đó là tình yêu, hơn nữa cô cũng yêu anh, có lẽ cô không nên cự tuyệt nữa ! Suy nghĩ một chút, Trình Mộ Thanh gật gật đầu.
Hách Liên Tuyệt vui sướng, trực tiếp đem cô lên giường, cả người đè lên, anh cắn vào vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay to đặt trên bộ ngực tròn đầy, một bên thì cởi bỏ quần áo của Trình Mộ Thanh, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lúc này anh chỉ cảm thấy người phụ nữa bên dưới như một làn nước làm cho anh phấn khởi, cũng mãnh liệt xúc động .
Lời lẽ ** càng thêm nóng rực, anh hôn cô như cuồng phong bão táp làm cho đại não của cô trống không, hiện tại cô chỉ còn biết đi theo lối dẫn dắt của anh .
Trình Mộ Thanh thậm chí không biết quần áo của mình được cởi bỏ như thế nào, nhiệt độ của anh làm cho cô thêm mẫn cảm run rẩy .
Cánh tay Hách Liên Tuyệt tham lam luồng vào nơi bí ẩn của cô .. lúc này bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì ...
"Cái kia, em muốn tắm......"
Hách Liên Tuyệt hôn cô -" Không cần, rất thơm".
"Nhưng mà......".
Lúc này, Hách Liên Tuyệt bỗng nhớ đến cái gì hôn lên trán cô một cái -" Chờ anh một chút, anh đi lấy chút đồ"- Nói xong, nhảy xuống giường đi vào phòng tắm.
Trình Mộ Thanh nằm trên giường, quần áo đã không còn, cô thẹn thùng lấy chăn che lại, đúng lúc này, điện thoại của Hách Liên Tuyệt reo lên, anh lại để trên giường, cô muốn gọi anh nhưng tay không cẩn thận nên va chạm một chút, muốn trách thì chỉ có thể trách điện thoại anh quá tốt mà thôi, một cái tin nhắn hiện lên trước mắt cô " Tuyệt, cám ơn anh, mặc kệ thế nào em vẫn yêu anh, cám ơn anh đã giúp em, còn đồ của anh để quên ở nhà em, khi nào thì anh đến lấy?"
Người gửi là Chu Lâm Na .. trong nháy mắt Trình Mộ Thanh cảm thấy đầu ốc trống rỗng ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro