Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 39
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Trình Mộ Thanh nhíu
mày, sau đó nhìn thân thể của Chu Lâm Na, rồi đẩy cửa ra nhìn bên trong
không có gì, xoay người nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Na - " Cô không sao chứ? ai muốn giết cô?" Mặt mày không che lấp được sự khó hiểu của Trình Mộ Thanh.
Nhìn thấy phía sau không có ai, Chu Lâm Na mới thả lỏng một chút, chậm rãi thản nhiên rời đi, chẳng lẽ nhìn lầm sao?
Trình Mộ Thanh bước qua, liếc nhìn Chu Lâm Na -" Có phải do cô làm quá nhiều việc trái với lương tâm không?"
"Cô.."
Chu Lâm Na muốn phản bác, đột nhiên phía sau cánh cửa đi ra hai người, trên mặt đeo khẩu trang đen, ánh mắt hung ác, cầm gậy gộc trong tay, hướng về phía Chu Lâm Na, trong nháy mắt Chu Lâm Na theo bản năng kéo Trình Mộ Thanh làm bia chặn cho mình.
"Ình" một tiếng, một cái gậy đánh vào sau lưng Trình Mộ Thanh
"A——“ - Trình Mộ Thanh thét ra tiếng, té trên mặt đất ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Lâm Na.
Chu Lâm Na không nhịn được liền bỏ chạy, mà cùng thời gian, Hách Liên Tuyệt cũng xuất hiện, vừa thấy được màn này.
"Tuyệt, cứu em" - Chu Lâm Na chạy nhanh đến anh .
Mà cái người đàn ông kia nhìn đến Hách Liên Tuyệt, ánh mắt lộ lên tia do dự, cuối cùng bỏ đi, nhìn thấy anh ta bỏ đi, Chu Lâm Na lo lắng hãi hùng ôm Hách Liên Tuyệt - " Tuyệt, may quá anh đến rồi bằng không sau này anh sẽ không bao giờ thấy em nữa".
Hách Liên Tuyệt nhướn mi, không nghĩ đến ba mình làm chuyện như vậy.
Ánh mắt căng thẳng, thấy Trình Mộ Thanh trên mặt đất, Hách Liên Tuyệt nhíu mày theo bản năng đẩy Chu Lâm Na ra đi về hướng Mộ Thanh -" Em thế nào rồi?"
Thấy Hách Liên Tuyệt, Trình Mộ Thanh đảo qua Chu Lâm Na, từ từ đứng dậy, không nói xoay người định rời đi, bộ dáng của cô làm cho người khác thật đau long.
"Anh mang em đến bệnh viện" - Hách Liên Tuyệt nói xong, định sẽ đỡ cô ..
"Đừng đụng vào tôi" - Trình Mộ Thanh bỗng nhiên lên tiếng, sau đó ánh mắt nhìn Chu Lâm Na rất tàn nhẫn - " Vì sinh mệnh của chính mình mà đem người khác ra thế chết cho cô sao? A, Chu Lâm Na thì ra cô rất xem trọng mạng sống của mình? Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng quên đi ".
Chu Lâm Na không biết trả lời thế nào, xấu hổ nhìn Trình Mộ Thanh, động tác vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng.
Nói xong, Trình Mộ Thanh chậm rãi bước đi, vết thương sau lưng vừa lành lại bị một gậy như vậy thiếu chút nữa cô đã đau đến ngất xỉu rồi.
Nhìn bóng dáng của Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt có loại cảm giác không nói thành lời ..
Nhìn thấy phía sau không có ai, Chu Lâm Na mới thả lỏng một chút, chậm rãi thản nhiên rời đi, chẳng lẽ nhìn lầm sao?
Trình Mộ Thanh bước qua, liếc nhìn Chu Lâm Na -" Có phải do cô làm quá nhiều việc trái với lương tâm không?"
"Cô.."
Chu Lâm Na muốn phản bác, đột nhiên phía sau cánh cửa đi ra hai người, trên mặt đeo khẩu trang đen, ánh mắt hung ác, cầm gậy gộc trong tay, hướng về phía Chu Lâm Na, trong nháy mắt Chu Lâm Na theo bản năng kéo Trình Mộ Thanh làm bia chặn cho mình.
"Ình" một tiếng, một cái gậy đánh vào sau lưng Trình Mộ Thanh
"A——“ - Trình Mộ Thanh thét ra tiếng, té trên mặt đất ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Lâm Na.
Chu Lâm Na không nhịn được liền bỏ chạy, mà cùng thời gian, Hách Liên Tuyệt cũng xuất hiện, vừa thấy được màn này.
"Tuyệt, cứu em" - Chu Lâm Na chạy nhanh đến anh .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cái người đàn ông kia nhìn đến Hách Liên Tuyệt, ánh mắt lộ lên tia do dự, cuối cùng bỏ đi, nhìn thấy anh ta bỏ đi, Chu Lâm Na lo lắng hãi hùng ôm Hách Liên Tuyệt - " Tuyệt, may quá anh đến rồi bằng không sau này anh sẽ không bao giờ thấy em nữa".
Hách Liên Tuyệt nhướn mi, không nghĩ đến ba mình làm chuyện như vậy.
Ánh mắt căng thẳng, thấy Trình Mộ Thanh trên mặt đất, Hách Liên Tuyệt nhíu mày theo bản năng đẩy Chu Lâm Na ra đi về hướng Mộ Thanh -" Em thế nào rồi?"
Thấy Hách Liên Tuyệt, Trình Mộ Thanh đảo qua Chu Lâm Na, từ từ đứng dậy, không nói xoay người định rời đi, bộ dáng của cô làm cho người khác thật đau long.
"Anh mang em đến bệnh viện" - Hách Liên Tuyệt nói xong, định sẽ đỡ cô ..
"Đừng đụng vào tôi" - Trình Mộ Thanh bỗng nhiên lên tiếng, sau đó ánh mắt nhìn Chu Lâm Na rất tàn nhẫn - " Vì sinh mệnh của chính mình mà đem người khác ra thế chết cho cô sao? A, Chu Lâm Na thì ra cô rất xem trọng mạng sống của mình? Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng quên đi ".
Chu Lâm Na không biết trả lời thế nào, xấu hổ nhìn Trình Mộ Thanh, động tác vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng.
Nói xong, Trình Mộ Thanh chậm rãi bước đi, vết thương sau lưng vừa lành lại bị một gậy như vậy thiếu chút nữa cô đã đau đến ngất xỉu rồi.
Nhìn bóng dáng của Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt có loại cảm giác không nói thành lời ..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro