Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 67
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Lúc Ngôn Dục mang
Tiểu Trạch trở về nhất thời trợn tròn mắt, tất cả đồ đạt của anh ta, đồ
trang điểm, áo ngủ, dép lê, quần lót đều bị ném ra ngoài cửa.
Ngôn Dục và Tiểu Trạch liếc nhìn nhau, tưởng rằng kẻ trộm, lúc sau Trình Mộ Thanh lại mở cửa ra, cầm đồ đạt vứt ra ngoài, Kiều Tây Tây ngăn lại -" Thanh, cậu vẫn nên chờ Ngôn Dục trở về rồi nói sau.." -Vừa dứt lời liền thấy Ngôn Dục và Tiểu Trạch đứng ngay cửa.
Ngôn Dục trừng to mắt nhìn Mộ Thanh, vô hạn đau lòng - " Này, Trình Mộ Thanh, cô lại ăn trúng cái gì không đúng à?"
Khi anh ta nói những lời này, Kiều Tây Tây không ngừng chớp chớp mắt nhìn anh ta.
Đột nhiên, Trình Mộ Thanh đem chăn ném lên người anh ta -" Cút nhanh cho tôi, càng xa càng tốt" -Nói xong, kéo Tiểu Trạch qua đi vào trong phòng, " Phanh" một tiếng cửa phòng đóng lại.
Ngôn Dục nổi giận, dùng sức vỗ vỗ cửa - " Trình Mộ Thanh, mở cửa, nói rõ ràng cho tôi, vì cái gì mà cô lại phát điên?"
Vừa dứt lời, cửa mở ra, Ngôn Dục sắc mặt đang tức giận trở thành mỉm cười -" Tôi biết phụ nữ sẽ có một vài ngày khó chịu, nhưng chuyện gì thì cũng từ từ..."
"Anh là gian tế, tốt nhất cút xa cho tôi" - Nói xong lại quăng một cái khăn ra, rồi đóng cửa lại, Ngôn Thục theo bản năng chụp lại -" Người phụ nữ này thật sự lãng phí, cô có biết cái khăn này bao nhiêu tiền không.."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng nghĩ lại vừa rồi Trình Mộ Thanh gọi anh là gian tế? Chẳng lẽ phát hiện rồi?
Vô luận anh ta bên ngoài gọi như thế nào, đập cửa như thế nào thì Trình Mộ Thanh vẫn không chịu mở cửa.
-TCL-
Ngôn Dục mặt mày xám tro xuất hiện ở văn phòng Hách Liên Tuyệt.
"Này, làm sao vậy? Như thế nào sắc mặt lại như vậy" - Hách Liên Tuyệt hỏi.
"Tôi bị người phụ nữ kia đuổi ra ngoài, cảm thấy hình như cô ấy đã phát hiện ra" - Ngôn Dục nói
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, thầm nghĩ, Trình Mộ Thanh thật thông minh, lần đầu tiên thấy ánh mắt của cô, anh đã biết cô có thể phát hiện ra, đó là nằm trong vòng dự đoán của anh.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Tôi phỏng chừng ông ấy sẽ hành động, cậu phải trở lại bên cạnh cô ấy" -Hách Liên Tuyệt khẳng định nói - " Chỉ cần không thừa nhận cô ấy cũng không có biện pháp".
"Tuyệt, anh có thể điều động người âm thầm bảo vệ cô ấy,vì cái gì nhất định là tôi?" - Ngôn Dục vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Tôi tạm thời không nghĩ ra hành động của ông ta nên chỉ có thể tìm cậu, hơn nữa tôi tin tưởng cậu" - Hách Liên Tuyệt nói dứt khoát.
Tin tưởng anh? Vừa nghe đến này, Ngôn Dục lập tức nhảy đến bên người, một đôi mắt hoa đào khởi sáng - " Tuyệt, ý của anh là.... ..."
"Mặc kệ là gì, mặc kệ dùng biện pháp gì nhất định phải quay trở lại bên cạnh cô ấy".
"Vậy cho tôi hôn một cái".
"Tôi trực tiếp đưa cậu đi Phi châu khai phá."
"chán ghét... mặc kệ, sau này phải hôn tôi một cái a.."
Ngôn Dục và Tiểu Trạch liếc nhìn nhau, tưởng rằng kẻ trộm, lúc sau Trình Mộ Thanh lại mở cửa ra, cầm đồ đạt vứt ra ngoài, Kiều Tây Tây ngăn lại -" Thanh, cậu vẫn nên chờ Ngôn Dục trở về rồi nói sau.." -Vừa dứt lời liền thấy Ngôn Dục và Tiểu Trạch đứng ngay cửa.
Ngôn Dục trừng to mắt nhìn Mộ Thanh, vô hạn đau lòng - " Này, Trình Mộ Thanh, cô lại ăn trúng cái gì không đúng à?"
Khi anh ta nói những lời này, Kiều Tây Tây không ngừng chớp chớp mắt nhìn anh ta.
Đột nhiên, Trình Mộ Thanh đem chăn ném lên người anh ta -" Cút nhanh cho tôi, càng xa càng tốt" -Nói xong, kéo Tiểu Trạch qua đi vào trong phòng, " Phanh" một tiếng cửa phòng đóng lại.
Ngôn Dục nổi giận, dùng sức vỗ vỗ cửa - " Trình Mộ Thanh, mở cửa, nói rõ ràng cho tôi, vì cái gì mà cô lại phát điên?"
Vừa dứt lời, cửa mở ra, Ngôn Dục sắc mặt đang tức giận trở thành mỉm cười -" Tôi biết phụ nữ sẽ có một vài ngày khó chịu, nhưng chuyện gì thì cũng từ từ..."
"Anh là gian tế, tốt nhất cút xa cho tôi" - Nói xong lại quăng một cái khăn ra, rồi đóng cửa lại, Ngôn Thục theo bản năng chụp lại -" Người phụ nữ này thật sự lãng phí, cô có biết cái khăn này bao nhiêu tiền không.."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng nghĩ lại vừa rồi Trình Mộ Thanh gọi anh là gian tế? Chẳng lẽ phát hiện rồi?
Vô luận anh ta bên ngoài gọi như thế nào, đập cửa như thế nào thì Trình Mộ Thanh vẫn không chịu mở cửa.
-TCL-
Ngôn Dục mặt mày xám tro xuất hiện ở văn phòng Hách Liên Tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này, làm sao vậy? Như thế nào sắc mặt lại như vậy" - Hách Liên Tuyệt hỏi.
"Tôi bị người phụ nữ kia đuổi ra ngoài, cảm thấy hình như cô ấy đã phát hiện ra" - Ngôn Dục nói
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, thầm nghĩ, Trình Mộ Thanh thật thông minh, lần đầu tiên thấy ánh mắt của cô, anh đã biết cô có thể phát hiện ra, đó là nằm trong vòng dự đoán của anh.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Tôi phỏng chừng ông ấy sẽ hành động, cậu phải trở lại bên cạnh cô ấy" -Hách Liên Tuyệt khẳng định nói - " Chỉ cần không thừa nhận cô ấy cũng không có biện pháp".
"Tuyệt, anh có thể điều động người âm thầm bảo vệ cô ấy,vì cái gì nhất định là tôi?" - Ngôn Dục vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Tôi tạm thời không nghĩ ra hành động của ông ta nên chỉ có thể tìm cậu, hơn nữa tôi tin tưởng cậu" - Hách Liên Tuyệt nói dứt khoát.
Tin tưởng anh? Vừa nghe đến này, Ngôn Dục lập tức nhảy đến bên người, một đôi mắt hoa đào khởi sáng - " Tuyệt, ý của anh là.... ..."
"Mặc kệ là gì, mặc kệ dùng biện pháp gì nhất định phải quay trở lại bên cạnh cô ấy".
"Vậy cho tôi hôn một cái".
"Tôi trực tiếp đưa cậu đi Phi châu khai phá."
"chán ghét... mặc kệ, sau này phải hôn tôi một cái a.."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro