Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 72
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
"Tiểu Trạch, con sao rồi? Có đau lắm không? Nếu có đau ở đâu thì phải nói với mẹ nha"- Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch khẩn trương nói.
Tiểu Trạch lắc lắc đầu - " Mẹ, con không sao" -Tuy rằng nói vậy nhưng sắc mặt của thằng bé tái nhợt
"Tiểu Trạch, con nói cho mẹ biết, người kia vì sao lại bắt cóc con?" -Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi.
Tiểu Trạch mặt mày nhăn nhó -" Con cũng không biết, người đó nói là có người trả tiền nên mới làm, cụ thể là ai thì cũng không biết".
Thật ra nói như vậy làm cho Trình Mộ Thanh không hiểu nhưng có người biết được, thằng bé chính là cố ý để cho người đó biết, quả nhiên, con ngươi của Hách Liên Tuyệt sẫm lại, mày nhíu chặt.
Tiểu Trạch không bỏ qua biểu tình này, trong lòng cũng an ủi một chút.
Trình Mộ Thanh cũng cau mày -" Chết tiệt, rốt cuộc là ai? Nếu để cho mẹ biết, nhất định mẹ sẽ không bỏ qua"- Cô oán hận nói, dám làm đau Tiểu Trạch bảo bối của cô, nếu để cho cô biết là ai, nhất định sẽ liều mạng với tên đó.
Nhìn thấy ánh mắt ác liệt của Trình Mộ Thanh như đang đối địch, Hách Liên Tuyệt trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trạch- " Cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm gì hết, cũng đừng chạy lung tung, biết không?"
Tiểu Trạch nhìn Hách Liên Tuyệt gật gật đầu -" Cháu đã biết".
Trình Mộ Thanh một bên nhìn bọn họ, cô có nên nói ra sự thật không? Nếu như không nói có phải đối với họ quá là không công bằng? Cô có chút do dự.
Hách Liên Tuyệt đưa mắt, nhìn thoáng qua Trình Mộ Thanh, sau đó cấp cho Ngôn Dục một cái ánh mắt rồi xoay người rời đi, nhìn bóng dáng anh ta, cô tiếp tục rối rắm, nếu Hách Liên Tuyệt không cướp Tiểu Trạch khỏi cô thì cô liền nói cho anh biết rồi ..
Mới đi không lâu, điện thoại Trình Mộ Thanh vang lên.
" Alo? xin chào, là Trình Mộ Thanh Tiểu Thư phải không?"
"Ừ, tôi là..."
"Đây là cục cảnh sát, đã tìm được bọn bắt cóc rồi"
"Tìm được rồi? Được tôi lập tức tới ngay".
Cúp điện thoại, Ngôn Dục nhìn nhìn cô -" Sao vậy?"
"Người bắt cóc Tiểu Trạch đã tìm được rồi, hiện tại tôi sẽ đến đồn cảnh sát " -Trình Mộ Thanh nghiêm túc nói.
"Được, tôi cùng cô đi.
"Không cần, anh ở đây chăm sóc Tiểu Trạch, tôi có thể tự mình đi được".
"Nhưng mà...."
"Tôi nhất định phải đến đó để làm rõ mọi việc " -Trình Mộ Thanh khẳng định, bởi vì cô có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của cô, Ngôn Dục cũng không nói thêm gì trực tiếp đem chìa khoá xe ra -" Lấy xe của tôi mà đi".
"Ừ" - Trình Mộ Thanh gật đầu thật mạnh, sau đó rời đi.
Tiểu Trạch lắc lắc đầu - " Mẹ, con không sao" -Tuy rằng nói vậy nhưng sắc mặt của thằng bé tái nhợt
"Tiểu Trạch, con nói cho mẹ biết, người kia vì sao lại bắt cóc con?" -Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi.
Tiểu Trạch mặt mày nhăn nhó -" Con cũng không biết, người đó nói là có người trả tiền nên mới làm, cụ thể là ai thì cũng không biết".
Thật ra nói như vậy làm cho Trình Mộ Thanh không hiểu nhưng có người biết được, thằng bé chính là cố ý để cho người đó biết, quả nhiên, con ngươi của Hách Liên Tuyệt sẫm lại, mày nhíu chặt.
Tiểu Trạch không bỏ qua biểu tình này, trong lòng cũng an ủi một chút.
Trình Mộ Thanh cũng cau mày -" Chết tiệt, rốt cuộc là ai? Nếu để cho mẹ biết, nhất định mẹ sẽ không bỏ qua"- Cô oán hận nói, dám làm đau Tiểu Trạch bảo bối của cô, nếu để cho cô biết là ai, nhất định sẽ liều mạng với tên đó.
Nhìn thấy ánh mắt ác liệt của Trình Mộ Thanh như đang đối địch, Hách Liên Tuyệt trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trạch- " Cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm gì hết, cũng đừng chạy lung tung, biết không?"
Tiểu Trạch nhìn Hách Liên Tuyệt gật gật đầu -" Cháu đã biết".
Trình Mộ Thanh một bên nhìn bọn họ, cô có nên nói ra sự thật không? Nếu như không nói có phải đối với họ quá là không công bằng? Cô có chút do dự.
Hách Liên Tuyệt đưa mắt, nhìn thoáng qua Trình Mộ Thanh, sau đó cấp cho Ngôn Dục một cái ánh mắt rồi xoay người rời đi, nhìn bóng dáng anh ta, cô tiếp tục rối rắm, nếu Hách Liên Tuyệt không cướp Tiểu Trạch khỏi cô thì cô liền nói cho anh biết rồi ..
Mới đi không lâu, điện thoại Trình Mộ Thanh vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Alo? xin chào, là Trình Mộ Thanh Tiểu Thư phải không?"
"Ừ, tôi là..."
"Đây là cục cảnh sát, đã tìm được bọn bắt cóc rồi"
"Tìm được rồi? Được tôi lập tức tới ngay".
Cúp điện thoại, Ngôn Dục nhìn nhìn cô -" Sao vậy?"
"Người bắt cóc Tiểu Trạch đã tìm được rồi, hiện tại tôi sẽ đến đồn cảnh sát " -Trình Mộ Thanh nghiêm túc nói.
"Được, tôi cùng cô đi.
"Không cần, anh ở đây chăm sóc Tiểu Trạch, tôi có thể tự mình đi được".
"Nhưng mà...."
"Tôi nhất định phải đến đó để làm rõ mọi việc " -Trình Mộ Thanh khẳng định, bởi vì cô có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của cô, Ngôn Dục cũng không nói thêm gì trực tiếp đem chìa khoá xe ra -" Lấy xe của tôi mà đi".
"Ừ" - Trình Mộ Thanh gật đầu thật mạnh, sau đó rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro