Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 8
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Trên máy bay, Trình Mộ Thanh mang theo đồ che mắt, hai tay khoanh trước ngực, ngủ bù ...
Tiểu Trạch lần đầu tiên về nước nên rất hưng phấn, ở trên máy bay không ngừng đùa giỡn, làm cho hành khách liên tiếp bật cười
Trình Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con rất là manh động, rất được hoan nghênh, cô cũng không có biện pháp.
"Cậu bạn nhỏ, cháu lớn lên thì giống ba ba hay giống mẹ ?" -Một hành khách nữ hỏi
"A, Tiểu Trạch không có ba, nên giống mẹ"
"Không có ba? Như thế nào lại vậy?"
"Mẹ nói, ba đã vứt bỏ mẹ con cháu nên Tiểu Trạch không cần ba..."
Trình Mộ Thanh nghe được, mặt không khỏi run một chút ..
Từ Milan bay về thành phố A, rốt cuộc cũng đã đến.
Mặc chiếc quần legging, giày cao gót, chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc được vén ra đằng sau, một chiếc kính to được đeo trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, cả người thoạt nhìn giống như một người phụ nữ có chức quyền vậy
Mà Tiểu Trạch mặc chiếc áo khoát nhỏ, đôi giày cổ cao, trên mặt cũng đeo một cái kiếng râm, hai người xuất hiện tại sân bay làm cho không ít người phải quay đầu lại để nhìn
"Mẹ, người đâu?" -Tiểu Trạch nhìn xung quanh bốn phía, không ai đến đón bọn họ.
"Có phải còn chưa tới hay không?" - Trình Mộ Thanh nhìn đồng hồ, sẽ không, hẳn là phải tới rồi chứ ...
Tiểu Trạch lắc đầu - " Mẹ, bạn của mẹ như thế nào lại không tới .."
"... ......."
Vào lúc này di động của Mộ Thanh vang lên -" A, Mộ Thanh, thật xin lỗi, công ty có cuộc họp gấp, không thể ra, mình đem địa chỉ nơi đến cho cậu, cái chìa kia nằm trong hộp thư ngay cửa"
"Không sao, mình tự gọi xe về là được"- Đối với những chuyện nhỏ nhặt này, Trình Mộ Thanh vẫn là tự giải quyết cho gọn .
"Ừ, sau khi mình tan ca liền đi tìm hai người, tôi còn muốn nghe con nuôi của tôi nói một tiếng, a .. không nói nữa phải họp rồi". Nói xong Kiều Tây Tây lập tức cúp điện thoại
Cúp điện thoại, Trình Mộ Thanh xoay người nhìn Tiểu Trạch -" Đi thôi bảo bối, Dì Tây Tây có chuyện gấp nên không thể đến được..."
Tiểu Trạch tỏ vẻ bất đắc dĩ gật đầu, hai người cầm vali hướng ra ngoài, thật vất vả mới gọi được taxi lại bị người ta giành
Tiểu Trạch cùng Mộ Thanh liếc một cái -" Chờ một chút" -Trình Mộ Thanh đang tính bỏ đi thì liền bị Tiểu Trạch ngăn cản.
Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào chiếc xe, ánh mắt như thôi miên hai tay nắm chặt
"Rè" một tiếng, chiếc xe vừa rời đi thì lốp xe liền bị thủng ..
Trình Mộ Thanh quay đầu nhìn Tiểu Trạch cười cười -" Hắc hắc, con thật hư nha".
Lúc này, Trình Mộ Thanh đi đến, nhìn tài xế " Vị tiên sinh này, ngồi xe đều phải có thứ tự trước và sau, nếu vị tiểu thư này ngồi xe của ông, thì xe tiếp tục bị thủng".
Lái xe sửng sốt, bán tín bán nghi
Trình Mộ Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, nhất thời ghét bỏ khi nhìn cô ta - " Vị này--- Bác gái ! Bộ quần áo này tuy rằng là mới nhất rất xứng với dung mạo của bà, tuy vậy sự tạo hình của bà thật sự quá hạ thấp giá trị của bộ quần áo này."
"Cô..."
Không đợi phụ nữ kia phản bác, Tiểu Trạch gọi một chiếc Taxi khác, gọi Trình Mộ Thanh lên xe.
Trước khi lên xe, Trình Mô Thanh quay đầu lại, cảm thấy sau lưng có một ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhưng đến khi quay lại chỉ thấy bóng một người đàn ông đã xuay mình lên xe, rời đi
Tiểu Trạch lần đầu tiên về nước nên rất hưng phấn, ở trên máy bay không ngừng đùa giỡn, làm cho hành khách liên tiếp bật cười
Trình Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con rất là manh động, rất được hoan nghênh, cô cũng không có biện pháp.
"Cậu bạn nhỏ, cháu lớn lên thì giống ba ba hay giống mẹ ?" -Một hành khách nữ hỏi
"A, Tiểu Trạch không có ba, nên giống mẹ"
"Không có ba? Như thế nào lại vậy?"
"Mẹ nói, ba đã vứt bỏ mẹ con cháu nên Tiểu Trạch không cần ba..."
Trình Mộ Thanh nghe được, mặt không khỏi run một chút ..
Từ Milan bay về thành phố A, rốt cuộc cũng đã đến.
Mặc chiếc quần legging, giày cao gót, chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc được vén ra đằng sau, một chiếc kính to được đeo trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, cả người thoạt nhìn giống như một người phụ nữ có chức quyền vậy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Tiểu Trạch mặc chiếc áo khoát nhỏ, đôi giày cổ cao, trên mặt cũng đeo một cái kiếng râm, hai người xuất hiện tại sân bay làm cho không ít người phải quay đầu lại để nhìn
"Mẹ, người đâu?" -Tiểu Trạch nhìn xung quanh bốn phía, không ai đến đón bọn họ.
"Có phải còn chưa tới hay không?" - Trình Mộ Thanh nhìn đồng hồ, sẽ không, hẳn là phải tới rồi chứ ...
Tiểu Trạch lắc đầu - " Mẹ, bạn của mẹ như thế nào lại không tới .."
"... ......."
Vào lúc này di động của Mộ Thanh vang lên -" A, Mộ Thanh, thật xin lỗi, công ty có cuộc họp gấp, không thể ra, mình đem địa chỉ nơi đến cho cậu, cái chìa kia nằm trong hộp thư ngay cửa"
"Không sao, mình tự gọi xe về là được"- Đối với những chuyện nhỏ nhặt này, Trình Mộ Thanh vẫn là tự giải quyết cho gọn .
"Ừ, sau khi mình tan ca liền đi tìm hai người, tôi còn muốn nghe con nuôi của tôi nói một tiếng, a .. không nói nữa phải họp rồi". Nói xong Kiều Tây Tây lập tức cúp điện thoại
Cúp điện thoại, Trình Mộ Thanh xoay người nhìn Tiểu Trạch -" Đi thôi bảo bối, Dì Tây Tây có chuyện gấp nên không thể đến được..."
Tiểu Trạch tỏ vẻ bất đắc dĩ gật đầu, hai người cầm vali hướng ra ngoài, thật vất vả mới gọi được taxi lại bị người ta giành
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Trạch cùng Mộ Thanh liếc một cái -" Chờ một chút" -Trình Mộ Thanh đang tính bỏ đi thì liền bị Tiểu Trạch ngăn cản.
Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào chiếc xe, ánh mắt như thôi miên hai tay nắm chặt
"Rè" một tiếng, chiếc xe vừa rời đi thì lốp xe liền bị thủng ..
Trình Mộ Thanh quay đầu nhìn Tiểu Trạch cười cười -" Hắc hắc, con thật hư nha".
Lúc này, Trình Mộ Thanh đi đến, nhìn tài xế " Vị tiên sinh này, ngồi xe đều phải có thứ tự trước và sau, nếu vị tiểu thư này ngồi xe của ông, thì xe tiếp tục bị thủng".
Lái xe sửng sốt, bán tín bán nghi
Trình Mộ Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, nhất thời ghét bỏ khi nhìn cô ta - " Vị này--- Bác gái ! Bộ quần áo này tuy rằng là mới nhất rất xứng với dung mạo của bà, tuy vậy sự tạo hình của bà thật sự quá hạ thấp giá trị của bộ quần áo này."
"Cô..."
Không đợi phụ nữ kia phản bác, Tiểu Trạch gọi một chiếc Taxi khác, gọi Trình Mộ Thanh lên xe.
Trước khi lên xe, Trình Mô Thanh quay đầu lại, cảm thấy sau lưng có một ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhưng đến khi quay lại chỉ thấy bóng một người đàn ông đã xuay mình lên xe, rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro