Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 96
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Anh nồng nhiệt hôn
cô, hận không thể tiến vào trong người cô ... Có như vậy một khắc giật
mình, Trình Mộ Thanh nhìn khuôn mặt của anh, ánh mắt mở to, dùng sức đẩy anh ra, đánh anh, nhưng tay bị anh gắt gao kềm chặt lại, tay kia thì cố định cái ót của cô, vô luận cô giãy dụa thế nào, cũng không thoát khỏi
sự trói buộc của anh .
Cho đến khi, trong miệng tràn ngập mùi máu, Hách Liên Tuyệt mới buông ra.
"Ba" một tiếng, Trình Mộ Thanh cho anh một cái bạt tai, hung hăng nhìn anh - " Hách Liên Tuyệt, tốt nhất hãy cho tôi một lời giải thích."
Môi bị cô cắn, một màu đỏ tươi trào ra, đôi lục mâu tôn thêm vẻ yêu nghiệt của anh ... làm cho anh giống như ma cà rồng hút máu người vậy..
Anh nhẹ nhàng tiến đến, ôm lấy cô vào trong lòng ngực -" Đồng ý với anh, hãy ở đây. "
Trình Mộ Thanh là người kiên cường, nhưng có thể sánh cùng Hách Liên Tuyệt ? Cô có quyền phản đối sao?
Đáng chết, một chút tính tình cũng không có -" Chuyện của tôi không cần anh quản."
"Cho dù em không nghĩ đến chính mình thì hãy nghĩ cho Tiểu Trạch" -Hách Liên Tuyệt thản nhiên nói.
Trình Mộ Thanh ngây ngẩn, trầm mặc, nghĩ đến lời nói của anh, cho dù không vì bản thân cũng nên vì Tiểu Trạch.
Đứng ở nơi đó, Trình Mộ Thanh tức giận - " Anh yên tâm, chờ chuyện này chấm dứt tôi sẽ dẫn Tiểu Trạch về Milan."
Tâm trầm xuống, Hách Liên Tuyệt cười khổ, sau đó ôm lấy cô nói -" Mặc kệ em muốn đi đâu, trong vòng ba ngày này hãy bảo vệ tốt chính mình, ba ngày sau anh sẽ cho em một lời giải thích."
Ba ngày? Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, ba ngày sau không phải lễ đính hôn của anh ta sao?
"Anh——“
Trình Mộ Thanh vừa định hỏi, cửa bị phá ra, Ám Dạ đứng ở cửa, nhìn bọn họ, khoé miệng cười -" Tuyệt, cần phải đi."
Hách Liên Tuyệt nhìn anh ta gật gật đầu, lúc này xoay người nhìn Trình Mộ Thanh, ánh mắt chuyên chú mà nhu tình -" Anh biết em nhất định sẽ không ngoan ngoãn ở đây, nhưng đáp ứng với anh, dù em đi đâu hãy mang theo Ngôn Dục cùng, anh ta sẽ bảo vệ em."
Trình Mộ Thanh bần thần, ánh mắt né tránh đã nói ra tất cả ... Thâm Tình nhìn cô, thật sự muốn cả đời ôm cô, chính là hiện tại có chuyện cần làm hơn, chỉ nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô,
Nhìn bóng dáng của anh, trong lòng có cảm giác không thể diễn tả thành lời... Thì ra anh đều để cho Ngôn Dục bên cạnh cô để bảo vệ cô ...Vì sao biết cái này lòng của cô trở nên phức tạp gì đâu ..Cô không phải hận anh rất máu lạnh sao? Nhưng hiện tại ... thế nào lại có cảm giác đau lòng vì anh ?.
Trong phòng khách, Ngôn Dục đã sớm dặn dò quản gia, giờ khắc này đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Trình Mộ Thanh đi ra, chạy nhanh lấy kem cùng Tiểu Trạch trò chuyện.
Trình Mộ Thanh đi qua, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nếu Ngôn Dục là Hách Liên Tuyệt phái tới, anh ta nhất định sẽ biết cái gì đó ...
Đi qua, trực tiếp cầm lấy ly kem của Ngôn Dục -" Tôi có chuyện cần hỏi anh."
Ngôn Dục chột dạ, liếc nhìn Tiểu Trạch một cái, sau đó nở nụ cười với cô -" Tôi có thể nói cho cô chút chuyện, tôi là do Hách Liên Tuyệt phái tới để bảo vệ cho cô, nhưng ngoài việc này ra, những việc khác tôi không thể nói cho cô biết."
"Tại sao?"
"Tóm lại không thể" -Ngôn Dục kiên định nói.
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, hai tay nắm chặt -" Đi, nếu không nói cho tôi biết, tôi tự mình điều tra". Nói xong, thở phì phì xoay người vào phòng.
Nhìn bóng dáng của cô, Ngôn Dục ánh mắt từ từ trở nên ôn nhu, ăn một muỗng kem to tự thì thào nói " Người phụ nữ ngốc, đây là tôi bảo vệ cô, có hiểu hay không a."
Tiểu Trạch một bên nhìn anh ta, chậm rãi ghé sát vào Ngôn Dục, vừa muốn vòng tay qua, Ngôn Dục rụt người trở về -" Cháu làm gì?"
"Không có gì, nắm cái tay a." Tiểu Trạch cười hì hì nói
"Cháu cho rằng chú ngốc sao? Nắm chặt tay, không phải cháu cái gì cũng đoán hết ra sao." Nói xong, Ngôn Dục liền đứng dậy, buông kem, xoay người vào phòng.
Tiểu Trạch nhìn anh ta, không khỏi xấu hổ, sớm biết thì sẽ không nói cho anh ta bí mật này, khiến cho hiện tại muốn tiếp xúc với anh ta cũng không được.
********
Trên xe, Ám Dạ nhìn Hách Liên Tuyệt -" Khi nào thì thành quỷ hút máu rồi?"
Hách Liên Tuyệt nhẹ nhàng lau lau một chút, khoé miệng không khỏi nhịn cười -" Chẳng lẽ không *** sao?"
Ám Dạ cười -" Thích người phụ nữ kia sao?"
Hách Liên Tuyệt mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Hy vọng, cô ấy sẽ không trở thành sự uy hiếp của cậu". Ám Dạ nhắc nhở.
"Tôi biết làm như thế nào."
"Tuyệt" -Ám Xích xích lại gần, con ngươi loé sáng -" Cậu thật quyết định động thủ sao?"
"Vì Tiểu Trạch, tôi phải làm vậy".Đôi mắt như loài sói lang..
Nếu không phải nhận được tin tức, anh không muốn nhanh như vậy mà động thủ.
Còn có ba ngày sẽ là lễ đính hôn của anh và Chu Lâm Na, nghĩ đến đây, trên mặt Hách Liên Tuyệt xuất hiện nụ cười tàn nhẫn ..Lúc này, di động của anh vang lên, nhìn đến dãy số, cả người ẩn ẩn tản ra hơi thở rét lạnh.
Ám Dạ cùng Ám Xích đồng thời nhìn về nơi khác, người có thể làm cho Hách Liên Tuyệt biến thành rét lạnh như vậy không cần nói ra cũng có thể biết được.
********
"Ba nghe nói mấy ngày nay con không có ở công ty, có chuyện gì sao?" Hách Liên Hùng hỏi.
"Không có gì, sao khi không ba lại chú ý tới con như thế nhỉ?" Hách Liên Tuyệt nói.
"Hiện tại lập tức con sẽ đính hôn, nếu như lực bất tòng tâm, như vậy có thể giao ra, sau đó Chu Lâm Na và con đi tuần trăng mật nghĩ ngơi một chút". Hách Liên Hùng nói
Lúc sau, Chu Lâm Na đi tới, vừa định gõ cửa chợt nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất thời giật mình, lặng lẽ đứng ngay cửa để nghe.
Hách Liên Tuyệt ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, tao nhã quý khí -" Nói nhiều làm gì, ông chính là muốn quay về làm Tổng Tài tập đoàn TCL."
Bị nhìn thấu tâm tư, Hách Liên Hùng trở nên khó coi một chút " Có cần nói vậy không? Ba dưỡng con mười mấy năm, TCL có thể như bây giờ cũng vì lúc trước do ba, hiện tại cho con làm Tổng Tài, như thế nào? Không muốn?"
Hách Liên Tuyệt, khoé miệng cười khẽ -" Không có chuyện gì nguyện ý không muốn, nếu ông muốn cứ việc làm."
Hách Liên Hùng có chút ngoài ý muốn, nhíu mày nhìn anh - " Dễ dàng đáp ứng như vậy?"
Hách Liên Tuyệt ôn hoà cười, không chút để ý nâng mắt - " chỉ là 1 công ty thôi mà, nếu ba muốn đảm nhiệm lại chức vụ đó thì con nào dám ý kiến gì ."
"Sự tình gì?"
"Nếu con là con của ba, vì cái gì ba nhất định muốn khống chế, thu hồi TCL?" Hách Liên Tuyệt thản nhiên hỏi, trên mặt nở nụ cười ôn hoà, làm cho người khác căn bản không biết anh đang nghĩ gì.
Sắc mặt Hách Liên Hùng đại biến, nhìn Hách Liên Tuyệt, trong lòng lại nôn nóng bất an, hay là đã biết được chuyện gì?
Không.. không có khả năng !
Chuyện này, chỉ có một người biết, thời điểm kia anh ta căn bản không có trí nhớ nên nhất định sẽ không biết ...Nghĩ đến đây, Hách Liên hùng cười lạnh -"Con có phải đã lo lắng quá nhiều?"
"Không nhiều lắm, chính là lời nói không dễ nghe, có một ngày ba bỗng nhiên mất, TCL sớm muộn gì cũng là của con, vì cái gì mà gấp rút thu hồi quyền làm chủ ". Hách Liên Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
"Làm càn ! Con có biết đang nói gì không?"- Hách Liên Hùng quát -" Hiện tại đang mong đợi ba chết sao? Nói cho con biết đừng nghĩ đến điều đó, dù ba có chết, TCL hết thảy sẽ không thuộc về con.” Hách Liên Hùng thở hổn hển thốt ra.
"A?Vì cái gì?" -Hách Liên Tuyệt từ tốn hỏi.
Sắc mặt Hách Liên Hùng đại biến, bỗng nhiên ý thức được mình đang nói gì, tức giận trừng to mắt -" Ngươi, đúng là bất hiếu, chẳng lẽ muốn chọc ta chết sao?"
"Không dám."
"Không dám? Con có cái gì mà không dám? Nói cho con biết, nếu thật sự muốn TCL, liền tốt nhất chời đợi ba sống lâu một chút, nếu không đừng nghĩ lấy được gì". Rống xong một trận, Hách Liên hùng vội vàng đến phòng mình.
Nhìn bóng dáng của ông ta, Hách Liên Tuyệt lạnh lùng cười . Một TCL, không nghĩ ông ta còn xem quan trọng hơn bản thân ? Chỉ thiếu chút nữa, ông ta cơ hồ tức giận nói ra tất cả chuyện ... Hách Liên Hùng, có phải hay không tự đánh giá cao chính mình?
Lúc này, Chu Lâm Na đứng ngoài cửa kinh hãi, cuộc nói chuyện của bọn họ .. thực quỷ dị ... Tuy rằng từ lúc đầu cô biết Hách Liên Hùng và Hách Liên Tuyệt không hợp nhau nhưng không nghĩ tới sẽ có ngày nghiêm trọng như vậy, cho dù chết cũng sẽ không cho Hách Liên Tuyệt, Hách Liên Hùng cũng rất kỳ quái, từ nhỏ đã tàn nhẫn đối với Hách Liên Tuyệt rồi, chẳng lẽ Hách Liên Tuyệt không phải con ruột ông ta?
... Chu Lâm Na bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ...
Cho đến khi, trong miệng tràn ngập mùi máu, Hách Liên Tuyệt mới buông ra.
"Ba" một tiếng, Trình Mộ Thanh cho anh một cái bạt tai, hung hăng nhìn anh - " Hách Liên Tuyệt, tốt nhất hãy cho tôi một lời giải thích."
Môi bị cô cắn, một màu đỏ tươi trào ra, đôi lục mâu tôn thêm vẻ yêu nghiệt của anh ... làm cho anh giống như ma cà rồng hút máu người vậy..
Anh nhẹ nhàng tiến đến, ôm lấy cô vào trong lòng ngực -" Đồng ý với anh, hãy ở đây. "
Trình Mộ Thanh là người kiên cường, nhưng có thể sánh cùng Hách Liên Tuyệt ? Cô có quyền phản đối sao?
Đáng chết, một chút tính tình cũng không có -" Chuyện của tôi không cần anh quản."
"Cho dù em không nghĩ đến chính mình thì hãy nghĩ cho Tiểu Trạch" -Hách Liên Tuyệt thản nhiên nói.
Trình Mộ Thanh ngây ngẩn, trầm mặc, nghĩ đến lời nói của anh, cho dù không vì bản thân cũng nên vì Tiểu Trạch.
Đứng ở nơi đó, Trình Mộ Thanh tức giận - " Anh yên tâm, chờ chuyện này chấm dứt tôi sẽ dẫn Tiểu Trạch về Milan."
Tâm trầm xuống, Hách Liên Tuyệt cười khổ, sau đó ôm lấy cô nói -" Mặc kệ em muốn đi đâu, trong vòng ba ngày này hãy bảo vệ tốt chính mình, ba ngày sau anh sẽ cho em một lời giải thích."
Ba ngày? Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, ba ngày sau không phải lễ đính hôn của anh ta sao?
"Anh——“
Trình Mộ Thanh vừa định hỏi, cửa bị phá ra, Ám Dạ đứng ở cửa, nhìn bọn họ, khoé miệng cười -" Tuyệt, cần phải đi."
Hách Liên Tuyệt nhìn anh ta gật gật đầu, lúc này xoay người nhìn Trình Mộ Thanh, ánh mắt chuyên chú mà nhu tình -" Anh biết em nhất định sẽ không ngoan ngoãn ở đây, nhưng đáp ứng với anh, dù em đi đâu hãy mang theo Ngôn Dục cùng, anh ta sẽ bảo vệ em."
Trình Mộ Thanh bần thần, ánh mắt né tránh đã nói ra tất cả ... Thâm Tình nhìn cô, thật sự muốn cả đời ôm cô, chính là hiện tại có chuyện cần làm hơn, chỉ nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô,
Nhìn bóng dáng của anh, trong lòng có cảm giác không thể diễn tả thành lời... Thì ra anh đều để cho Ngôn Dục bên cạnh cô để bảo vệ cô ...Vì sao biết cái này lòng của cô trở nên phức tạp gì đâu ..Cô không phải hận anh rất máu lạnh sao? Nhưng hiện tại ... thế nào lại có cảm giác đau lòng vì anh ?.
Trong phòng khách, Ngôn Dục đã sớm dặn dò quản gia, giờ khắc này đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Trình Mộ Thanh đi ra, chạy nhanh lấy kem cùng Tiểu Trạch trò chuyện.
Trình Mộ Thanh đi qua, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nếu Ngôn Dục là Hách Liên Tuyệt phái tới, anh ta nhất định sẽ biết cái gì đó ...
Đi qua, trực tiếp cầm lấy ly kem của Ngôn Dục -" Tôi có chuyện cần hỏi anh."
Ngôn Dục chột dạ, liếc nhìn Tiểu Trạch một cái, sau đó nở nụ cười với cô -" Tôi có thể nói cho cô chút chuyện, tôi là do Hách Liên Tuyệt phái tới để bảo vệ cho cô, nhưng ngoài việc này ra, những việc khác tôi không thể nói cho cô biết."
"Tại sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tóm lại không thể" -Ngôn Dục kiên định nói.
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, hai tay nắm chặt -" Đi, nếu không nói cho tôi biết, tôi tự mình điều tra". Nói xong, thở phì phì xoay người vào phòng.
Nhìn bóng dáng của cô, Ngôn Dục ánh mắt từ từ trở nên ôn nhu, ăn một muỗng kem to tự thì thào nói " Người phụ nữ ngốc, đây là tôi bảo vệ cô, có hiểu hay không a."
Tiểu Trạch một bên nhìn anh ta, chậm rãi ghé sát vào Ngôn Dục, vừa muốn vòng tay qua, Ngôn Dục rụt người trở về -" Cháu làm gì?"
"Không có gì, nắm cái tay a." Tiểu Trạch cười hì hì nói
"Cháu cho rằng chú ngốc sao? Nắm chặt tay, không phải cháu cái gì cũng đoán hết ra sao." Nói xong, Ngôn Dục liền đứng dậy, buông kem, xoay người vào phòng.
Tiểu Trạch nhìn anh ta, không khỏi xấu hổ, sớm biết thì sẽ không nói cho anh ta bí mật này, khiến cho hiện tại muốn tiếp xúc với anh ta cũng không được.
********
Trên xe, Ám Dạ nhìn Hách Liên Tuyệt -" Khi nào thì thành quỷ hút máu rồi?"
Hách Liên Tuyệt nhẹ nhàng lau lau một chút, khoé miệng không khỏi nhịn cười -" Chẳng lẽ không *** sao?"
Ám Dạ cười -" Thích người phụ nữ kia sao?"
Hách Liên Tuyệt mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Hy vọng, cô ấy sẽ không trở thành sự uy hiếp của cậu". Ám Dạ nhắc nhở.
"Tôi biết làm như thế nào."
"Tuyệt" -Ám Xích xích lại gần, con ngươi loé sáng -" Cậu thật quyết định động thủ sao?"
"Vì Tiểu Trạch, tôi phải làm vậy".Đôi mắt như loài sói lang..
Nếu không phải nhận được tin tức, anh không muốn nhanh như vậy mà động thủ.
Còn có ba ngày sẽ là lễ đính hôn của anh và Chu Lâm Na, nghĩ đến đây, trên mặt Hách Liên Tuyệt xuất hiện nụ cười tàn nhẫn ..Lúc này, di động của anh vang lên, nhìn đến dãy số, cả người ẩn ẩn tản ra hơi thở rét lạnh.
Ám Dạ cùng Ám Xích đồng thời nhìn về nơi khác, người có thể làm cho Hách Liên Tuyệt biến thành rét lạnh như vậy không cần nói ra cũng có thể biết được.
********
"Ba nghe nói mấy ngày nay con không có ở công ty, có chuyện gì sao?" Hách Liên Hùng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có gì, sao khi không ba lại chú ý tới con như thế nhỉ?" Hách Liên Tuyệt nói.
"Hiện tại lập tức con sẽ đính hôn, nếu như lực bất tòng tâm, như vậy có thể giao ra, sau đó Chu Lâm Na và con đi tuần trăng mật nghĩ ngơi một chút". Hách Liên Hùng nói
Lúc sau, Chu Lâm Na đi tới, vừa định gõ cửa chợt nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất thời giật mình, lặng lẽ đứng ngay cửa để nghe.
Hách Liên Tuyệt ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, tao nhã quý khí -" Nói nhiều làm gì, ông chính là muốn quay về làm Tổng Tài tập đoàn TCL."
Bị nhìn thấu tâm tư, Hách Liên Hùng trở nên khó coi một chút " Có cần nói vậy không? Ba dưỡng con mười mấy năm, TCL có thể như bây giờ cũng vì lúc trước do ba, hiện tại cho con làm Tổng Tài, như thế nào? Không muốn?"
Hách Liên Tuyệt, khoé miệng cười khẽ -" Không có chuyện gì nguyện ý không muốn, nếu ông muốn cứ việc làm."
Hách Liên Hùng có chút ngoài ý muốn, nhíu mày nhìn anh - " Dễ dàng đáp ứng như vậy?"
Hách Liên Tuyệt ôn hoà cười, không chút để ý nâng mắt - " chỉ là 1 công ty thôi mà, nếu ba muốn đảm nhiệm lại chức vụ đó thì con nào dám ý kiến gì ."
"Sự tình gì?"
"Nếu con là con của ba, vì cái gì ba nhất định muốn khống chế, thu hồi TCL?" Hách Liên Tuyệt thản nhiên hỏi, trên mặt nở nụ cười ôn hoà, làm cho người khác căn bản không biết anh đang nghĩ gì.
Sắc mặt Hách Liên Hùng đại biến, nhìn Hách Liên Tuyệt, trong lòng lại nôn nóng bất an, hay là đã biết được chuyện gì?
Không.. không có khả năng !
Chuyện này, chỉ có một người biết, thời điểm kia anh ta căn bản không có trí nhớ nên nhất định sẽ không biết ...Nghĩ đến đây, Hách Liên hùng cười lạnh -"Con có phải đã lo lắng quá nhiều?"
"Không nhiều lắm, chính là lời nói không dễ nghe, có một ngày ba bỗng nhiên mất, TCL sớm muộn gì cũng là của con, vì cái gì mà gấp rút thu hồi quyền làm chủ ". Hách Liên Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
"Làm càn ! Con có biết đang nói gì không?"- Hách Liên Hùng quát -" Hiện tại đang mong đợi ba chết sao? Nói cho con biết đừng nghĩ đến điều đó, dù ba có chết, TCL hết thảy sẽ không thuộc về con.” Hách Liên Hùng thở hổn hển thốt ra.
"A?Vì cái gì?" -Hách Liên Tuyệt từ tốn hỏi.
Sắc mặt Hách Liên Hùng đại biến, bỗng nhiên ý thức được mình đang nói gì, tức giận trừng to mắt -" Ngươi, đúng là bất hiếu, chẳng lẽ muốn chọc ta chết sao?"
"Không dám."
"Không dám? Con có cái gì mà không dám? Nói cho con biết, nếu thật sự muốn TCL, liền tốt nhất chời đợi ba sống lâu một chút, nếu không đừng nghĩ lấy được gì". Rống xong một trận, Hách Liên hùng vội vàng đến phòng mình.
Nhìn bóng dáng của ông ta, Hách Liên Tuyệt lạnh lùng cười . Một TCL, không nghĩ ông ta còn xem quan trọng hơn bản thân ? Chỉ thiếu chút nữa, ông ta cơ hồ tức giận nói ra tất cả chuyện ... Hách Liên Hùng, có phải hay không tự đánh giá cao chính mình?
Lúc này, Chu Lâm Na đứng ngoài cửa kinh hãi, cuộc nói chuyện của bọn họ .. thực quỷ dị ... Tuy rằng từ lúc đầu cô biết Hách Liên Hùng và Hách Liên Tuyệt không hợp nhau nhưng không nghĩ tới sẽ có ngày nghiêm trọng như vậy, cho dù chết cũng sẽ không cho Hách Liên Tuyệt, Hách Liên Hùng cũng rất kỳ quái, từ nhỏ đã tàn nhẫn đối với Hách Liên Tuyệt rồi, chẳng lẽ Hách Liên Tuyệt không phải con ruột ông ta?
... Chu Lâm Na bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro