Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Cô ấy là mẹ cháu?
Mạc Ngôn Biệt Trí
2024-01-18 18:47:27
Nhìn đến ánh mắt kia, cảm giác giống một người phụ nữ nào đó....
"Vì cái gì mà cháu hỏi vậy?" - Hách Liên Tuyệt hỏi
"Bởi vì Tiểu Trạch không có ba a..." -Tiểu Trạch mang theo vài phần đáng thương.
Nghe thằng bé nói vậy, Hách Liên Tuyệt có điểm đau long, sờ sờ đầu của thằng bé - " Cháu tên Tiểu Trạch sao?"
"Vâng?! Mẹ cháu đặt cho cháu đó, có dễ nghe không?" -Tiểu Trạch sắc mặt thay đổi rất nhanh, vừa nãy là bộ dạng ưu thương thì bây giờ lại tươi cười.
"Tiểu Trạch, Tiểu Tử" - Hách Liên Tuyệt nói hai tiếng, cuối cùng không khỏi bật cười
"Tiểu... Tiểu Trạch" - Kiều Tây Tây vừa lúc ra ngoài liền thấy Tiểu Trạch - " Con thế nào lại ở đây?"
"Mẹ Tây Tây"- Tiểu Trạch lôi kéo áo của cô - " Con mang bento đến cho mẹ ." - Nói xong Tiểu Trạch vỗ vỗ vào cái ba lô .
Hách Liên Tuyệt đứng dậy, thân hình cao 1m8, như là thái sơn bao trùm cả Tây Tây nhíu mày hỏi - " Cô là mẹ thằng bé?"
Kiều Tây Tây cúi người nhìn Tiểu Trạch, xấu hổ gật đầu - " Vâng, đúng vậy"
Không hiểu sao trong lòng của anh có chút thấy vọng, Hách Liên Tuyệt cúi người, tay ôn nhu sờ sờ tóc Tiểu Trạch - " Tốt lắm,chú phải đi".
"Chú ơi, chú tên là gì?" - Tiểu Trạch cười nói
Anh nở một nụ cười - " Hách Liên Tuyệt"
"Vâng, chú ơi hẹn gặp lại..." - Tiểu Trạch phất phất tay, đối với người đàn ông này, ấn tượng để lại cho bé không nhỏ nha.
Nếu như ba ruột hỗn đãn như trong lời nói thì người đàn ông này có thể làm ba của mình mà? Tiểu Trạch trong lòng tính toán.
"Hẹn gặp lại".
Nhìn thấy bộ dạng ôn nhu của Hách Liên Tuyệt, Kiều Tây Tây nghĩ đến chính mình đang nhìn lầm rồi, không nghĩ anh ta ôn nhu đối xử với một đứa nhỏ như vậy!
Lắc lắc đầu, Kiều Tây Tây kéo Tiểu Trạch vào trong - " Tiểu Trạch, con như thế nào lại đến?"
"Mẹ Tây Tây, mẹ xem, cái này là con làm cho mẹ nha, có phải rất đáng yêu không? Mẹ nếm thử một chút ..." - Tiểu Trạchmiệng mồm nhanh nhảu.
Hách Liên Tuyệt đứng đó, nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa ăn, lúc này di động vang lên.
"Tuyệt, sao còn chưa đến?"
"Lập tức đến" - Hách Liên Tuyệt cúp điện thoại hướng ra ngoài mà đi.
"Tốt lắm, con nói rốt cuộc vì chuyện gì mà tìm mẹ vậy?" - Kiều Tây Tây nhìn Tiểu Trạch hỏi.
"Không có chuyện gì, Tiểu Trạch chỉ là nhớ mẹ Tây Tây nha, nên muốn đến gặp mẹ..." - Tiểu Trạch lôi kéo tay của cô làm nũng
"Được, đứa con này, con làm mẹ Tây Tây phải ngất đi thôi, muốn gì thì hỏi đi ..." - Kiều Tây Tây trêu ghẹo.
"Hắc hắc, chỉ biết là cái gì cũng không gạt được mẹ Tây Tây, là như vậy nè, mẹ có biết Tiểu Trạch không có ba, thường xuyên bị khi dễ ...." - Tiểu Trạch lại bán manh giả bộ vô tội đứng dậy ...
"Vì cái gì mà cháu hỏi vậy?" - Hách Liên Tuyệt hỏi
"Bởi vì Tiểu Trạch không có ba a..." -Tiểu Trạch mang theo vài phần đáng thương.
Nghe thằng bé nói vậy, Hách Liên Tuyệt có điểm đau long, sờ sờ đầu của thằng bé - " Cháu tên Tiểu Trạch sao?"
"Vâng?! Mẹ cháu đặt cho cháu đó, có dễ nghe không?" -Tiểu Trạch sắc mặt thay đổi rất nhanh, vừa nãy là bộ dạng ưu thương thì bây giờ lại tươi cười.
"Tiểu Trạch, Tiểu Tử" - Hách Liên Tuyệt nói hai tiếng, cuối cùng không khỏi bật cười
"Tiểu... Tiểu Trạch" - Kiều Tây Tây vừa lúc ra ngoài liền thấy Tiểu Trạch - " Con thế nào lại ở đây?"
"Mẹ Tây Tây"- Tiểu Trạch lôi kéo áo của cô - " Con mang bento đến cho mẹ ." - Nói xong Tiểu Trạch vỗ vỗ vào cái ba lô .
Hách Liên Tuyệt đứng dậy, thân hình cao 1m8, như là thái sơn bao trùm cả Tây Tây nhíu mày hỏi - " Cô là mẹ thằng bé?"
Kiều Tây Tây cúi người nhìn Tiểu Trạch, xấu hổ gật đầu - " Vâng, đúng vậy"
Không hiểu sao trong lòng của anh có chút thấy vọng, Hách Liên Tuyệt cúi người, tay ôn nhu sờ sờ tóc Tiểu Trạch - " Tốt lắm,chú phải đi".
"Chú ơi, chú tên là gì?" - Tiểu Trạch cười nói
Anh nở một nụ cười - " Hách Liên Tuyệt"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng, chú ơi hẹn gặp lại..." - Tiểu Trạch phất phất tay, đối với người đàn ông này, ấn tượng để lại cho bé không nhỏ nha.
Nếu như ba ruột hỗn đãn như trong lời nói thì người đàn ông này có thể làm ba của mình mà? Tiểu Trạch trong lòng tính toán.
"Hẹn gặp lại".
Nhìn thấy bộ dạng ôn nhu của Hách Liên Tuyệt, Kiều Tây Tây nghĩ đến chính mình đang nhìn lầm rồi, không nghĩ anh ta ôn nhu đối xử với một đứa nhỏ như vậy!
Lắc lắc đầu, Kiều Tây Tây kéo Tiểu Trạch vào trong - " Tiểu Trạch, con như thế nào lại đến?"
"Mẹ Tây Tây, mẹ xem, cái này là con làm cho mẹ nha, có phải rất đáng yêu không? Mẹ nếm thử một chút ..." - Tiểu Trạchmiệng mồm nhanh nhảu.
Hách Liên Tuyệt đứng đó, nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa ăn, lúc này di động vang lên.
"Tuyệt, sao còn chưa đến?"
"Lập tức đến" - Hách Liên Tuyệt cúp điện thoại hướng ra ngoài mà đi.
"Tốt lắm, con nói rốt cuộc vì chuyện gì mà tìm mẹ vậy?" - Kiều Tây Tây nhìn Tiểu Trạch hỏi.
"Không có chuyện gì, Tiểu Trạch chỉ là nhớ mẹ Tây Tây nha, nên muốn đến gặp mẹ..." - Tiểu Trạch lôi kéo tay của cô làm nũng
"Được, đứa con này, con làm mẹ Tây Tây phải ngất đi thôi, muốn gì thì hỏi đi ..." - Kiều Tây Tây trêu ghẹo.
"Hắc hắc, chỉ biết là cái gì cũng không gạt được mẹ Tây Tây, là như vậy nè, mẹ có biết Tiểu Trạch không có ba, thường xuyên bị khi dễ ...." - Tiểu Trạch lại bán manh giả bộ vô tội đứng dậy ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro