Duyên phận ngan...
2024-09-17 17:21:03
Bình minh ở ngôi biệt thự xa hoa của Nam Môn Thần, diễn ra lễ cưới, An Ngôn đến dự cùng Mặc Tử Hiên, từ ngoài bước vào quan khách tán thưởng đôi trai tài gái sắc.
Nam Môn Thần trên tầng 2 nhìn xuống, mi tâm có chút giao động, hôm nay hắn quả thật là một chú rể hoàn hảo trong bộ vest trắng, cài hoa đỏ thắm bên ngực trái.
Thiệu Phong bước ra ban công thấy Nam Môn Thần nhìn chằm chằm xuống vợ cũ và Mặc Tử Hiên đang ngồi trong bàn tiệc ngoài trời, vươn tay sắp chạm vai hắn thì đột ngột hắn ngoảnh lại, anh vội vàng thu tay về, vẻ mặt e ngại.
"Cô dâu đến chưa?" Nam Môn Thần hờ hững hỏi.
Thiệu Phong nghiêng đầu đáp: "Đoàn xe rước dâu đang về!"
Nam Môn Thần cười lạnh, rồi bước xuống lầu vừa hay chạm mặt An Ngôn, lúc này cô không hề nhìn lấy hắn một cái, trái tim hắn như vỡ vụn, nhưng rồi hắn cười mỉa mai chính mình, là hắn chọn cách này để An Ngôn nhẹ lòng rời khỏi mình, hôm nay hắn phải đóng tròn vai diễn xấu xa nhất.
Khoảnh khắc An Ngôn tay trong tay Mặc Tử Hiên lướt qua Nam Môn Thần, khiến Thiệu Phong chứng kiến không khỏi xót xa.
Nam Môn Thần cố ném nước mắt, nhưng có vẻ cơn đau ở đầu làm hắn khuy xuống, mắt cũng mờ dần, răng hắn nghiến chặt chịu đựng cơn đau.
"!!!" Thiệu Phong chạy đến đỡ Nam Môn Thần muốn đưa hắn về phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn tỏ ý không cần.
An Ngôn ngoảnh lại thấy Nam Môn Thần đang nương nhờ Thiệu Phong dìu bước, cô có dự cảm không lành, là cô không buông bỏ được những ngày tháng bên cạnh Nam Môn Thần, hay thực chất cô đã lúng sâu vào tình yêu."Nếu em muốn hỏi rõ! Thì "
Mặc Tử Hiên vừa thốt ra lời này, thì bàn tay nhỏ của An Ngôn đã đặt lên môi anh ngăn lại.
"Biết trước câu trả lời, thì hà tất gì phải đặt câu hỏi!"
An Ngôn xoa bụng mình, tưởng nhớ lại giây phút khẩn thiết cầu xin Nam Môn Thần giữ lại đứa bé vô tội, thế mà hắn nhẫn tâm đẩy vợ con của mình vào phòng phẫu thuật, tước đoạt quyền làm mẹ của cô, sau đó dửng dưng bỏ rơi cô, tàn nhẫn mời cô dự lễ cưới của hắn.
"Có lẽ ngay từ đầu Nam Môn Thần đã ủ mưu khiến em rơi vào bẫy tình, để thực hiện mục đích dày vò con gái của kẻ thù đến thân tàn ma dạy!!"
Lời nói của An Ngôn như ngàn vết dao cứa vào tim Nam Môn Thần, bước chân hắn chựng lại, hắn yêu cô là chân thành, nhưng sao chuyện tình này không thể có kết quả trọn vẹn.
Đúng lúc này trời đổ cơn mưa, hắn vẫn đứng đó, nhìn Mặc Tử Hiên ân cần dùng áo vest che mưa cho An Ngôn, đôi môi hắn mím chặt, từng giọt lệ trên khoé mắt hoà vào mưa, hắn nghĩ có lẽ Mặc Tử Hiên sẽ cho người con gái hắn yêu hạnh phúc tương lai.
Khung cảnh 3 người hai người hạnh phúc, một người ngậm ngùi chúc phúc.
Ngần ấy năm trời hắn yêu nàng bằng tất cả những gì hắn có, nhưng hôm nay hắn phải buông tay để nàng rời đi như cách nàng đã chọn.
An Ngôn ngoảnh lại thì Nam Môn Thần đã vào sảnh, cô mím chặt môi, có lẽ cô đã nghĩ ngợi quá xa, Nam Môn Thần là một đại ma vương sao lại có bệnh gì chứ, cứ thế hai người mạnh ai nấy bước, và nước mắt rơi nhưng đối phương không hề biết..."Người uống trà gừng cho ấm!" Trong phòng Thiệu Phong nâng tách trà gừng đút từng muỗng cho Nam Môn Thần.
30 phút sau, mưa đã tạnh.
Từ Hoa Kiều lộng lẫy trong bộ váy cưới bước vào, mọi ánh nhìn điều đổ dồn về ả, họ trầm trồ buông lời hoa mỉ, khiến ả rất sung sướng...
Trên lễ đường Từ Hoa Kiều hạnh phúc biết dường nào, giây phút Nam Môn Thần đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của ả, tiếng vỗ tay chúc phúc rộ lên.
"Cuối cùng thì người đàn ông lạnh lùng này đã cho mình một danh phận rõ ràng." Từ Hoa Kiều vui trong lòng, bên ngoài nét mặt tươi như hoa.
Nam Môn Thần hôn lên bàn tay thon thả của Từ Hoa Kiều, An Ngôn chứng kiến nghi thức lễ cưới mà trái tim đau nhói.
Mặc Tử Hiên chỉ biết cho người con gái mình yêu mượn bờ vai, tiếng khóc nấc nghẹn cô khiến anh đau lòng.
Nam Môn Thần bước đến trước mặt cả hai, ánh mắt như gửi gấm An Ngôn cho Mặc Tử Hiên, hắn mong đây là quyết định đúng nhất mà hắn từng làm cho người con gái mà mình yêu từ bé.
"Chúng ta đi thôi!" An Ngôn đứng lên nắm tay Mặc Tử Hiên, lạnh lùng lướt qua Nam Môn Thần.
An Ngôn không hề biết lúc này trái tim Nam Môn Thần đau gấp vạn lần, lúc trước hắn cứ nghĩ bản thân có quyền lực sẽ giữ được người mình yêu, không cần tình yêu từ hai phía, chỉ mình hắn yêu cô là được, giam cầm cô bên cạnh là hạnh phúc của hắn, nhưng hắn quên bản thân là ông trùm, kẻ thù không ít, và vấn đề là hắn mắc một căn bệnh mà có thể chết đột ngột hoặc tàn phế suốt đời."Chúc em hạnh phúc!"
- "Chát!"
Nam Môn Thần vừa dứt lời đã ăn ngay bạt tay của An Ngôn.
"Tôi không cần một người chồng tồi như anh chúc phúc. Anh lo cho ả vợ mới của anh đi!"
- "Chát!"
Từ Hoa Kiều chen vào tát An Ngôn chao đảo, Nam Môn Thần siết chặt nắm đấm, Từ Hoa Kiều nghe tiếng "rôm rốp" liền bật chế độ thảo mai, ôm lấy nam nhân vuốt ve.
Mặc Tử Hiên chiều ý cô rời khỏi lễ cưới, xe họ hướng thẳng đến sân bay. Họ sẽ rời khỏi Trung Quốc...
Từ Hoa Kiều nét mặt ngập tràn hạnh phúc bước vào phòng tân hôn, nhưng giật bẩn mình khi thấy Nam Môn Thần đang lau khẩu súng ngắn, đôi mắt hắn đầy sát khí,
"Em sao vậy?" Hắn nở nụ cười chết chốc, tiến đến gần ả.
Từ Hoa Kiều run rẩy lui về sau cảm giác sợ hãi tột cùng.
"Anh đưa em đến một nơi!"
Thanh âm của Nam Môn Thần khá đáng sợ, nhấn nhá câu từ trầm bổng.
Có lẽ do làm nhiều chuyện bẩn thỉu sau lưng hắn, nên ả ta chột dạ, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thâm sâu của hắn.Không đợi Từ Hoa Kiều gật đầu, một thuộc hạ phía sau đã đánh vào gáy ả...
Một căn phòng tối om. Từ Hoa Kiều tỉnh lại quét mắt hết dang phòng, cảm thấy lạnh người. Trong đêm váy cưới kiêu sa lấp lánh, ánh trăng ngoài hành lang len lỏi tia sáng ít ỏi vào phòng. Từ Hoa Kiều khó khăn đứng dậy.
Tiếng rít của cửa phòng vọng vào tai, theo phản xạ ả ngoảnh theo hướng âm thanh.
Tiếng bước chân đầy uy lực ngày một đến gần.
"Á!!" Từ Hoa Kiều la lên đau đớn, bởi bàn tay nam nhân to lớn tóm lấy tóc ả giật ngược lại.
Đúng lúc đèn trong phòng đồng loạt được bật sáng lên, tứ bề là nhóm người mặc trang phục đen. Ả bị người kia lôi nắm tóc trên đỉnh đầu, lôi sòng sọc ném trước một tấm màng đen.
Từ Hoa Kiều trong lòng hoang mang, lẽ nào Nam Môn Thần ra tay với ả, không đợi ả đoán già đoán non, tấm màng đen được kéo ra, trước mắt ả là bày dị của cha và mẹ Nam Môn Thần, còn có một cổ quan tài nhỏ bên cạch, hoa cúc trắng đính trên đó có rất tươi.
"Không thể nào?!" Từ Hoa Kiều gượng dậy lùi bước về sau, thì đụng trúng thân hình to lớn, hương thơm nam tính quen thuộc khiến ả nhận ra là Nam Môn Thần.
"Môn Thần... Em..." Lúc này ả ghị chặt canh tay Nam Môn Thần, lời nói ngập ngừng, ánh mắt tỏ ra vô tội, đồng thời lắc đầu phủ nhận, bởi ả biết cổ quan tài nhỏ kia có thể chính là đứa bé chưa kịp chào đời của An Ngôn.
Nam Môn Thần trên tầng 2 nhìn xuống, mi tâm có chút giao động, hôm nay hắn quả thật là một chú rể hoàn hảo trong bộ vest trắng, cài hoa đỏ thắm bên ngực trái.
Thiệu Phong bước ra ban công thấy Nam Môn Thần nhìn chằm chằm xuống vợ cũ và Mặc Tử Hiên đang ngồi trong bàn tiệc ngoài trời, vươn tay sắp chạm vai hắn thì đột ngột hắn ngoảnh lại, anh vội vàng thu tay về, vẻ mặt e ngại.
"Cô dâu đến chưa?" Nam Môn Thần hờ hững hỏi.
Thiệu Phong nghiêng đầu đáp: "Đoàn xe rước dâu đang về!"
Nam Môn Thần cười lạnh, rồi bước xuống lầu vừa hay chạm mặt An Ngôn, lúc này cô không hề nhìn lấy hắn một cái, trái tim hắn như vỡ vụn, nhưng rồi hắn cười mỉa mai chính mình, là hắn chọn cách này để An Ngôn nhẹ lòng rời khỏi mình, hôm nay hắn phải đóng tròn vai diễn xấu xa nhất.
Khoảnh khắc An Ngôn tay trong tay Mặc Tử Hiên lướt qua Nam Môn Thần, khiến Thiệu Phong chứng kiến không khỏi xót xa.
Nam Môn Thần cố ném nước mắt, nhưng có vẻ cơn đau ở đầu làm hắn khuy xuống, mắt cũng mờ dần, răng hắn nghiến chặt chịu đựng cơn đau.
"!!!" Thiệu Phong chạy đến đỡ Nam Môn Thần muốn đưa hắn về phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn tỏ ý không cần.
An Ngôn ngoảnh lại thấy Nam Môn Thần đang nương nhờ Thiệu Phong dìu bước, cô có dự cảm không lành, là cô không buông bỏ được những ngày tháng bên cạnh Nam Môn Thần, hay thực chất cô đã lúng sâu vào tình yêu."Nếu em muốn hỏi rõ! Thì "
Mặc Tử Hiên vừa thốt ra lời này, thì bàn tay nhỏ của An Ngôn đã đặt lên môi anh ngăn lại.
"Biết trước câu trả lời, thì hà tất gì phải đặt câu hỏi!"
An Ngôn xoa bụng mình, tưởng nhớ lại giây phút khẩn thiết cầu xin Nam Môn Thần giữ lại đứa bé vô tội, thế mà hắn nhẫn tâm đẩy vợ con của mình vào phòng phẫu thuật, tước đoạt quyền làm mẹ của cô, sau đó dửng dưng bỏ rơi cô, tàn nhẫn mời cô dự lễ cưới của hắn.
"Có lẽ ngay từ đầu Nam Môn Thần đã ủ mưu khiến em rơi vào bẫy tình, để thực hiện mục đích dày vò con gái của kẻ thù đến thân tàn ma dạy!!"
Lời nói của An Ngôn như ngàn vết dao cứa vào tim Nam Môn Thần, bước chân hắn chựng lại, hắn yêu cô là chân thành, nhưng sao chuyện tình này không thể có kết quả trọn vẹn.
Đúng lúc này trời đổ cơn mưa, hắn vẫn đứng đó, nhìn Mặc Tử Hiên ân cần dùng áo vest che mưa cho An Ngôn, đôi môi hắn mím chặt, từng giọt lệ trên khoé mắt hoà vào mưa, hắn nghĩ có lẽ Mặc Tử Hiên sẽ cho người con gái hắn yêu hạnh phúc tương lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khung cảnh 3 người hai người hạnh phúc, một người ngậm ngùi chúc phúc.
Ngần ấy năm trời hắn yêu nàng bằng tất cả những gì hắn có, nhưng hôm nay hắn phải buông tay để nàng rời đi như cách nàng đã chọn.
An Ngôn ngoảnh lại thì Nam Môn Thần đã vào sảnh, cô mím chặt môi, có lẽ cô đã nghĩ ngợi quá xa, Nam Môn Thần là một đại ma vương sao lại có bệnh gì chứ, cứ thế hai người mạnh ai nấy bước, và nước mắt rơi nhưng đối phương không hề biết..."Người uống trà gừng cho ấm!" Trong phòng Thiệu Phong nâng tách trà gừng đút từng muỗng cho Nam Môn Thần.
30 phút sau, mưa đã tạnh.
Từ Hoa Kiều lộng lẫy trong bộ váy cưới bước vào, mọi ánh nhìn điều đổ dồn về ả, họ trầm trồ buông lời hoa mỉ, khiến ả rất sung sướng...
Trên lễ đường Từ Hoa Kiều hạnh phúc biết dường nào, giây phút Nam Môn Thần đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của ả, tiếng vỗ tay chúc phúc rộ lên.
"Cuối cùng thì người đàn ông lạnh lùng này đã cho mình một danh phận rõ ràng." Từ Hoa Kiều vui trong lòng, bên ngoài nét mặt tươi như hoa.
Nam Môn Thần hôn lên bàn tay thon thả của Từ Hoa Kiều, An Ngôn chứng kiến nghi thức lễ cưới mà trái tim đau nhói.
Mặc Tử Hiên chỉ biết cho người con gái mình yêu mượn bờ vai, tiếng khóc nấc nghẹn cô khiến anh đau lòng.
Nam Môn Thần bước đến trước mặt cả hai, ánh mắt như gửi gấm An Ngôn cho Mặc Tử Hiên, hắn mong đây là quyết định đúng nhất mà hắn từng làm cho người con gái mà mình yêu từ bé.
"Chúng ta đi thôi!" An Ngôn đứng lên nắm tay Mặc Tử Hiên, lạnh lùng lướt qua Nam Môn Thần.
An Ngôn không hề biết lúc này trái tim Nam Môn Thần đau gấp vạn lần, lúc trước hắn cứ nghĩ bản thân có quyền lực sẽ giữ được người mình yêu, không cần tình yêu từ hai phía, chỉ mình hắn yêu cô là được, giam cầm cô bên cạnh là hạnh phúc của hắn, nhưng hắn quên bản thân là ông trùm, kẻ thù không ít, và vấn đề là hắn mắc một căn bệnh mà có thể chết đột ngột hoặc tàn phế suốt đời."Chúc em hạnh phúc!"
- "Chát!"
Nam Môn Thần vừa dứt lời đã ăn ngay bạt tay của An Ngôn.
"Tôi không cần một người chồng tồi như anh chúc phúc. Anh lo cho ả vợ mới của anh đi!"
- "Chát!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Hoa Kiều chen vào tát An Ngôn chao đảo, Nam Môn Thần siết chặt nắm đấm, Từ Hoa Kiều nghe tiếng "rôm rốp" liền bật chế độ thảo mai, ôm lấy nam nhân vuốt ve.
Mặc Tử Hiên chiều ý cô rời khỏi lễ cưới, xe họ hướng thẳng đến sân bay. Họ sẽ rời khỏi Trung Quốc...
Từ Hoa Kiều nét mặt ngập tràn hạnh phúc bước vào phòng tân hôn, nhưng giật bẩn mình khi thấy Nam Môn Thần đang lau khẩu súng ngắn, đôi mắt hắn đầy sát khí,
"Em sao vậy?" Hắn nở nụ cười chết chốc, tiến đến gần ả.
Từ Hoa Kiều run rẩy lui về sau cảm giác sợ hãi tột cùng.
"Anh đưa em đến một nơi!"
Thanh âm của Nam Môn Thần khá đáng sợ, nhấn nhá câu từ trầm bổng.
Có lẽ do làm nhiều chuyện bẩn thỉu sau lưng hắn, nên ả ta chột dạ, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thâm sâu của hắn.Không đợi Từ Hoa Kiều gật đầu, một thuộc hạ phía sau đã đánh vào gáy ả...
Một căn phòng tối om. Từ Hoa Kiều tỉnh lại quét mắt hết dang phòng, cảm thấy lạnh người. Trong đêm váy cưới kiêu sa lấp lánh, ánh trăng ngoài hành lang len lỏi tia sáng ít ỏi vào phòng. Từ Hoa Kiều khó khăn đứng dậy.
Tiếng rít của cửa phòng vọng vào tai, theo phản xạ ả ngoảnh theo hướng âm thanh.
Tiếng bước chân đầy uy lực ngày một đến gần.
"Á!!" Từ Hoa Kiều la lên đau đớn, bởi bàn tay nam nhân to lớn tóm lấy tóc ả giật ngược lại.
Đúng lúc đèn trong phòng đồng loạt được bật sáng lên, tứ bề là nhóm người mặc trang phục đen. Ả bị người kia lôi nắm tóc trên đỉnh đầu, lôi sòng sọc ném trước một tấm màng đen.
Từ Hoa Kiều trong lòng hoang mang, lẽ nào Nam Môn Thần ra tay với ả, không đợi ả đoán già đoán non, tấm màng đen được kéo ra, trước mắt ả là bày dị của cha và mẹ Nam Môn Thần, còn có một cổ quan tài nhỏ bên cạch, hoa cúc trắng đính trên đó có rất tươi.
"Không thể nào?!" Từ Hoa Kiều gượng dậy lùi bước về sau, thì đụng trúng thân hình to lớn, hương thơm nam tính quen thuộc khiến ả nhận ra là Nam Môn Thần.
"Môn Thần... Em..." Lúc này ả ghị chặt canh tay Nam Môn Thần, lời nói ngập ngừng, ánh mắt tỏ ra vô tội, đồng thời lắc đầu phủ nhận, bởi ả biết cổ quan tài nhỏ kia có thể chính là đứa bé chưa kịp chào đời của An Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro