Bệnh tình của Cung Úc xấu đi
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
Phong đức ngồi ở ghế cạnh tài xế nhìn con đường phía trước mỉm cười, khí trời thực sự là càng ngày càng sáng sủa, khí hậu cũng càng ngày càng ấm áp rồi.
Náo loạn một phen, hỏa khí cảu Cung Âu dần nhỏ lại, sau khi trở lại Cung gia vẻ mặt cũng không âm trầm nữa, đưa cô chuyển sang nơi khác tiếp tục triền miên.
Liên tiếp mấy ngày, Thời Tiểu Niệm đều cùng Cung Âu ở Cung gia, cơ hồ như hình với bóng.
Tựa như chuyện Cung Úc xuất hiện chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, cũng không có bất cứ chuyện gì thay đổi.
Hoàng hôn, Y tiên sinh, không đúng, phải gọi là Cung Úc gọi điện thoại đến, Thời Tiểu Niệm đang bồi tiếp Cung Âu làm việc.
Cung Âu ngồi ở trước bàn đọc sách, đang thiết kế cái gì đó ở trong máy vi tính, Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh hắn, đặt quyển sách nhỏ trên bàn vẽ truyện tranh, cô đang vẽ truyện tranh thiếu nhi.
Đã rất lâu cô không vẽ truyện tranh rồi.
Ngày ấy lúc Cung Diệu bị Mona bắt cóc, cô đã cực kỳ lo lắng, cũng là vào lúc ấy, cô mới ý thức được cô chưa từng làm chuyện cho cặp sinh đôi, làm mẹ cũng chưa từng mang đến cho bọn trẻ nhiều hạnh phúc.
Cô muốn vì bọn trẻ mà vẽ một quyển truyện tranh, từ từ suy nghĩ, từ từ vẽ, không vội.
Thời Tiểu Niệm cầm bút sáng tạo nhân vật chính ở trên tờ giấy trắng, ngòi bút xoạt xoạt đảo qua trang giấy, hiện ra hình Lolita rất sống động, cô chiếu theo dáng dấp của Cung Quỳ để vẽ.
Cô vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ngoài cửa có nữ hầu gái đi ngang qua, trên tay bưng bát canh, hiển nhiên là do La Kỳ bảo đưa đi.
La Kỳ là người luôn chú trọng đến trang phục, luôn thích tham gia những buổi tiệc rượu, nhưng những ngày qua ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, cầm bút chống lên mặt, như có điều suy nghĩ nói, "Nếu như hiện tại anh của anh trở về, đại khái bệnh của mẹ có thể khỏi hẳn."
Nhìn thấy con trai từ cõi chết trở về, mặc kệ là có bao nhiêu bi thương, cũng đều sẽ vui vẻ.
Lại như Cung Âu, ngoài miệng thì dù thế nào đi nữa cũng không tha thứ, sau đó còn không phải là rất quan tâm đến Cung Úc sao, một mực vì anh trai mà cân nhắc.
"Còn nói đến người kia làm gì?"
Cung Âu dừng động tác gõ bàn phím lại, chuyển mâu nhìn về phía cô, môi mỏng mím lại tỏ vẻ không thích.
Thời Tiểu Niệm nhún nhún vai, "Cũng đúng, mẹ khỏi hẳn, người tiếp theo bị bệnh sẽ là anh trai anh."
Cung Úc không muốn ở Cung gia như vậy, chỉ cần xuất hiện khẳng định sẽ bị giám sát đến gắt gao, Cung Tước lão gia lại là một người hung hăng như vậy.
"Ai lo lắng hắn bệnh hay không bệnh."
Cung Âu khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, nâng mặt nói, "Cung Âu, anh thừa nhận anh quan tâm đến anh trai của anh thì có làm sao? Nếu như em trai của em đột nhiên xuất hiện trước mặt của em, em cũng sẽ rất vui vẻ."
Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu càng sâu hơn, nhìn cô, tiếng nói trầm thấp, "Em đã hỏi chưa?"
Hắn chỉ là chỉ chuyện của Cung Úc và Tịch Ngọc những chuyện kia, không phải cô rất tò mò sao.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, "Tuy rằng em rất muốn biết những chuyện kia trước đây của em trai, nhưng dù sao cũng là quá khứ đã qua, nếu như anh của anh không muốn nói, em cũng sẽ không hỏi."
"......"
Cung Âu nặng nề nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm gượng ép kéo kéo khóe môi, "Anh biết không? Thời điểm đột nhiên biết anh của anh không chết, em còn tưởng rằng hắn có thể là vì người kia mà thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, muốn đường đường chính chính qua lại với nhau."
Mà khi cô nghe thấy Cung Úc nói là vì áp lực của Cung gia nên mới rời khỏi, cô mới biết mình nghĩ sai rồi.
Chuyện của Cung Úc và Tịch Ngọc là như thế nào, đại khái chỉ có Cung Úc mới rõ ràng.
Cung Âu thật sâu dừng ở cô, lập tức xì một tiếng khinh bỉ, "Trong lòng của phụ nữ cũng chỉ chứa mỗi chuyện tình yêu."
Ngay cả nguyên nhân Cung Úc đào tẩu cũng có thể nghĩ ra được là vì tình.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, điều này cũng có thể là biểu hiện của kỳ thị giới tính, " Vậy trong lòng người đàn ông thì nghĩ cái gì?"
"Làm."
"Cầm thú." Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
"Em có muốn thử một chút hay không?" Cung Âu nhướn lông mày nhìn cô, mang theo mấy phần tà khí.
"......"
Thời Tiểu Niệm thấy hắn vô liêm sỉ, chỉ có thể âm thầm phiền muộn, cắn cắn môi, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra.
Là điện thoại của Cung Úc.
Cô vẫn lưu hắn là Y tiên sinh, chưa sửa đổi.
Thấy vẻ mặt của cô có vẻ không đúng, Cung Âu lập tức đứng lên đi tới bên người cô, thấp mâu nhìn về phía cô, vừa thấy mấy chữ kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, bạnh quai hàm ra, "Đã bị anh vạch trần, tại sao hắn còn lén lút gọi điện thoại cho em? Đừng nói là hắn có chủ ý với em chứ?"
Hắn chưa quên, Tịch Ngọc và Thời Tiểu Niệm giống nhau như thế nào.
Dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của hắn, là anh trai hắn cũng không thương lượng, xem ra lần trước có vẻ hắn vẫn đánh quá nhẹ rồi.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, "Nhất định là tìm anh rồi."
"Tìm anh sao không gọi điện thoại cho anh?"
Cung Âu lạnh lùng thốt. "Hắn không có số điện thoại của anh đi." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nhưng em nghe cha nuôi nói, hắn gọi điện thoại cho cha nuôi nhiều lần để tìm anh, anh nhận không?"
"Không nhận!"
Tại sao hắn phải nhận?
"Vì lẽ đó a, gọi đến em là đúng rồi." Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại cho hắn, "Anh nhận đi."
"Tại sao anh phải nhận điện thoại của một kẻ đã chết? Bỏ xuống!" Cung Âu đưa tay túm lấy liền trực tiếp cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, Cung Âu đưa tay ra nặn nặn mặt cô, "Sau này không cho phép lén lút nhận điện thoại của hắn!"
Ai biết Cung Úc có tâm tư gì với cô, còn đưa các loại lễ vật, còn thưởng thức tác phẩm hội họa, có bệnh! Dám đào góc tường của hắn, thử xem!
Dứt lời, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
Lần này, Thời Tiểu Niệm không tiếp tục để ý đến kẻ nói một đằng làm một nẻo- cung Âu nữa, nhận điện thoại, nói, "Xin chào."
Cung Âu đưa tay đi cướp, Thời Tiểu Niệm vội vã nâng cao tay lên, động tác này ở trong mắt Cung Âu chính là phí sức, hắn dựa vào ưu thế chiều cao, giơ tay lên dễ dàng đoạt lấy.
Hắn đắc ý liếc Thời Tiểu Niệm một chút, đang muốn cúp điện thoại, âm thanh gấp đến độ sắp khóc của một người phụ nữ từ bên trong truyền đến, Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> "Tịch tiểu thư, xảy ra vấn đề rồi, bệnh tình của tiên sinh đột nhiên chuyển biến xấu, hiện tại đã đưa vào phòng cấp cứu, tôi nên làm gì đây?"
"Ầm."
Điện thoại từ trong tay Cung Âu rơi xuống đất, sắc mặt của hắn hoàn toàn trắng bệch.
Một giây sau, Cung Âu quay người chạy đi.
"Cung Âu chờ em."
Thời Tiểu Niệm nhặt điện thoại lên vội vã đuổi theo.
Bọn họ vội vã vọt vào bệnh viện, căn bản là Thời Tiểu Niệm theo không kịp bước chân của Cung Âu, hắn như một cơn gió từ trên xe bước xuống liền biến mất ở trong tầm mắt của cô.
Hay là, so với trong tưởng tượng của cô Cung Âu càng quan tâm Cung Úc hơn.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức chạy vào bệnh viện, chạy thẳng về phía phòng cấp cứu, cửa phòng cấp cứu bị đóng chặc, Cung Âu đang đứng ở nơi đó phát hỏa với một y tá, "Để tôi đi vào! Có nghe hay không?"
"Bên trong đang cấp cứu, xin ngài kiên trì chờ đợi."
Y tá bị sắc mặt tái nhợt của Cung Âu hù dọa, liên tục cúi mình nói không được.
"Kiên trì? Để tôi thử cho người thân của cô vào phòng cấp cứu, xem cô có thể trở lại nói kiên trì với tôi được hay không! Mở cửa!" Cung Âu gầm nhẹ lên, giơ chân lên muốn đạp cửa.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm vội vã xông tới, ôm chặt lấy cánh tay của Cung Âu, nhíu lông mày lại nói, "Cung Âu đừng như vậy, anh ngồi xuống có được hay không, tin tưởng bác sỹuốc."
"Để cho bọn họ mở cửa!"
Cung Âu quát, đôi mắt trợn lên con ngươi đều sắp xảy ra.
"Tâm tình của anh đang kích động như thế, đi vào cũng không giúp được anh của anh cái gì." Thời Tiểu Niệm cực lực an ủi hắn, trước khi Cung Âu lại muốn đạp cửa cô nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặt, "Cung Âu, đừng như vậy, hắn nhất định sẽ bình an."
Cung Âu được cô ôm chung quy cũng không quá mức làm bừa, tùy ý để cô ôm, quay mặt sang bên cạnh, đôi mắt đen trừng mắt về phía Phong Đức, "Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi tìm toàn bộ bác sỹ tốt nhất Anh quốc đến đây cho tôi! Lập tức tìm cho tôi!"
"Vâng, thiếu gia."
Phong đức gật đầu, vội vã rời đi.
Thời Tiểu Niệm ôm lấy Cung Âu, đợi sau khi tâm tình của hắn hơi hơi bình phục một chút, mới xoay người nhìn về phía Julie gấp đến độ sắp khóc, "Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày đó bác sỹ nói khỏe mạnh sao?"
Cô nhớ rõ tuy rằng hôm đó Cung Úc bị đánh đến ngất đi, nhưng bác sỹ nói thương thế của hắn không nghiêm trọng a.
"Tôi không biết." Julie lắc đầu liên tục, âm thanh sợ hãi có chút run rẩy, "Từ sau khi nằm viện, tiên sinh đã không có một ngày ngủ ngon, vẫn luôn nói với tôi chuyện mướn hoà giải với Cung tổng, tối hôm qua tiên sinh nói cả đêm, ngay cả ngủ hắn cũng không ngủ."
Nói xong, Julie nhìn Cung Âu một chút.
Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt càng trở nên khó coi thêm, thân hình cao to dựa vào trên vách tường, Julie tiếp tục nghẹn ngào nói, "Sáng sớm hôm nay, tiên sinh nói thân thể có chút không thoải mái, ngơ ngơ ngác ngác, vết thương cũng đặc biệt đau, hắn đi lên trên ban công một chút, tôi cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ tới đột nhiên đã bị đẩy vào phòng cấp cứu đến rồi."
"......"
Thời Tiểu Niệm nghe mà khiếp sợ, Cung Úc còn trẻ tuổi như thế, cô tin Cung Âu ra tay biết nặng nhẹ, sao đột nhiên lại chuyển biến xấu.
Julie nhìn về phía Cung Âu, suy nghĩ một chút nói rằng, "Cung tổng, kỳ thực tiên sinh vẫn luôn nhớ ngài, những năm gần đây hắn luôn khoe với tôi là hắn có một người em trai thiên tài, mỗi lần nói đến ngài đều cười rất vui vẻ, thậm chí cả ngày đó tâm tình cũng sẽ rất tốt."
Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe Julie nói mà hàm răng cắn thật chặc.
"Còn có, Cung tổng mất tích bốn năm, tiên sinh như người điên tìm kiếm ngài khắp nơi, toàn bộ thế giới đều bị hắn đào lên, hắn vẫn khẳng định Cung tổng không chết, nhất định còn sống." Julie nghẹn ngào nói, "Tiên sinh còn nói, muốn chết cũng phải là hắn chết, không phải là Cung tổng."
Thời Tiểu Niệm nghe Julie nói, trong lòng có chút khó chịu, nói, "Thì ra hắn cũng một mực tìm kiếm, khó trách hắn có thể dễ dàng lén lấy đồ vật từ gia tộc Lancaster ra đến như vậy, là bởi vì lúc ấy hắn an bài người vào gia tộc Lancaster?"
Cung Âu đứng ở một bên trầm mặc nghe.
"Vâng, tiên sinh vẫn chú ý chuyện của Cung tổng, cảm thấy gia tộc Lancaster khẳng định là có vấn đề, liền an bài người đi vào, không nghĩ tới Mona kia đem Cung tổng nhốt ở bên ngoài, bởi vậy vẫn không tìm được." Julie nói, âm thanh càng ngày càng nghẹn ngào, "Nhưng bất kể nói thế nào, tiên sinh thật sự rất quan tâm đến Cung tổng, Cung tổng hạ thủ quá nặng."
Đánh anh trai mình tới ngất, hiện tại bệnh tình lại chuyển biến xấu.
Nói xong lời cuối cùng, Julie nghẹn ngào nói không ra lời.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng khó liền nói, "Đừng lo lắng, hắn nhất định không có chuyện gì."
Dứt lời, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Thời Tiểu Niệm cảm giác được thân thể của Cung Âu trở nên cứng ngắc, giống như bức tượng đứng thẳng tắp ở nơi đó.
Vừa rồi Cung Âu còn gào thét muốn vào phòng cấp cứu, nhưng vào lúc này ngay cả động cũng không.
Phong đức ngồi ở ghế cạnh tài xế nhìn con đường phía trước mỉm cười, khí trời thực sự là càng ngày càng sáng sủa, khí hậu cũng càng ngày càng ấm áp rồi.
Náo loạn một phen, hỏa khí cảu Cung Âu dần nhỏ lại, sau khi trở lại Cung gia vẻ mặt cũng không âm trầm nữa, đưa cô chuyển sang nơi khác tiếp tục triền miên.
Liên tiếp mấy ngày, Thời Tiểu Niệm đều cùng Cung Âu ở Cung gia, cơ hồ như hình với bóng.
Tựa như chuyện Cung Úc xuất hiện chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, cũng không có bất cứ chuyện gì thay đổi.
Hoàng hôn, Y tiên sinh, không đúng, phải gọi là Cung Úc gọi điện thoại đến, Thời Tiểu Niệm đang bồi tiếp Cung Âu làm việc.
Cung Âu ngồi ở trước bàn đọc sách, đang thiết kế cái gì đó ở trong máy vi tính, Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh hắn, đặt quyển sách nhỏ trên bàn vẽ truyện tranh, cô đang vẽ truyện tranh thiếu nhi.
Đã rất lâu cô không vẽ truyện tranh rồi.
Ngày ấy lúc Cung Diệu bị Mona bắt cóc, cô đã cực kỳ lo lắng, cũng là vào lúc ấy, cô mới ý thức được cô chưa từng làm chuyện cho cặp sinh đôi, làm mẹ cũng chưa từng mang đến cho bọn trẻ nhiều hạnh phúc.
Cô muốn vì bọn trẻ mà vẽ một quyển truyện tranh, từ từ suy nghĩ, từ từ vẽ, không vội.
Thời Tiểu Niệm cầm bút sáng tạo nhân vật chính ở trên tờ giấy trắng, ngòi bút xoạt xoạt đảo qua trang giấy, hiện ra hình Lolita rất sống động, cô chiếu theo dáng dấp của Cung Quỳ để vẽ.
Cô vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ngoài cửa có nữ hầu gái đi ngang qua, trên tay bưng bát canh, hiển nhiên là do La Kỳ bảo đưa đi.
La Kỳ là người luôn chú trọng đến trang phục, luôn thích tham gia những buổi tiệc rượu, nhưng những ngày qua ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, cầm bút chống lên mặt, như có điều suy nghĩ nói, "Nếu như hiện tại anh của anh trở về, đại khái bệnh của mẹ có thể khỏi hẳn."
Nhìn thấy con trai từ cõi chết trở về, mặc kệ là có bao nhiêu bi thương, cũng đều sẽ vui vẻ.
Lại như Cung Âu, ngoài miệng thì dù thế nào đi nữa cũng không tha thứ, sau đó còn không phải là rất quan tâm đến Cung Úc sao, một mực vì anh trai mà cân nhắc.
"Còn nói đến người kia làm gì?"
Cung Âu dừng động tác gõ bàn phím lại, chuyển mâu nhìn về phía cô, môi mỏng mím lại tỏ vẻ không thích.
Thời Tiểu Niệm nhún nhún vai, "Cũng đúng, mẹ khỏi hẳn, người tiếp theo bị bệnh sẽ là anh trai anh."
Cung Úc không muốn ở Cung gia như vậy, chỉ cần xuất hiện khẳng định sẽ bị giám sát đến gắt gao, Cung Tước lão gia lại là một người hung hăng như vậy.
"Ai lo lắng hắn bệnh hay không bệnh."
Cung Âu khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, nâng mặt nói, "Cung Âu, anh thừa nhận anh quan tâm đến anh trai của anh thì có làm sao? Nếu như em trai của em đột nhiên xuất hiện trước mặt của em, em cũng sẽ rất vui vẻ."
Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu càng sâu hơn, nhìn cô, tiếng nói trầm thấp, "Em đã hỏi chưa?"
Hắn chỉ là chỉ chuyện của Cung Úc và Tịch Ngọc những chuyện kia, không phải cô rất tò mò sao.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, "Tuy rằng em rất muốn biết những chuyện kia trước đây của em trai, nhưng dù sao cũng là quá khứ đã qua, nếu như anh của anh không muốn nói, em cũng sẽ không hỏi."
"......"
Cung Âu nặng nề nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm gượng ép kéo kéo khóe môi, "Anh biết không? Thời điểm đột nhiên biết anh của anh không chết, em còn tưởng rằng hắn có thể là vì người kia mà thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, muốn đường đường chính chính qua lại với nhau."
Mà khi cô nghe thấy Cung Úc nói là vì áp lực của Cung gia nên mới rời khỏi, cô mới biết mình nghĩ sai rồi.
Chuyện của Cung Úc và Tịch Ngọc là như thế nào, đại khái chỉ có Cung Úc mới rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Âu thật sâu dừng ở cô, lập tức xì một tiếng khinh bỉ, "Trong lòng của phụ nữ cũng chỉ chứa mỗi chuyện tình yêu."
Ngay cả nguyên nhân Cung Úc đào tẩu cũng có thể nghĩ ra được là vì tình.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, điều này cũng có thể là biểu hiện của kỳ thị giới tính, " Vậy trong lòng người đàn ông thì nghĩ cái gì?"
"Làm."
"Cầm thú." Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
"Em có muốn thử một chút hay không?" Cung Âu nhướn lông mày nhìn cô, mang theo mấy phần tà khí.
"......"
Thời Tiểu Niệm thấy hắn vô liêm sỉ, chỉ có thể âm thầm phiền muộn, cắn cắn môi, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra.
Là điện thoại của Cung Úc.
Cô vẫn lưu hắn là Y tiên sinh, chưa sửa đổi.
Thấy vẻ mặt của cô có vẻ không đúng, Cung Âu lập tức đứng lên đi tới bên người cô, thấp mâu nhìn về phía cô, vừa thấy mấy chữ kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, bạnh quai hàm ra, "Đã bị anh vạch trần, tại sao hắn còn lén lút gọi điện thoại cho em? Đừng nói là hắn có chủ ý với em chứ?"
Hắn chưa quên, Tịch Ngọc và Thời Tiểu Niệm giống nhau như thế nào.
Dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của hắn, là anh trai hắn cũng không thương lượng, xem ra lần trước có vẻ hắn vẫn đánh quá nhẹ rồi.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, "Nhất định là tìm anh rồi."
"Tìm anh sao không gọi điện thoại cho anh?"
Cung Âu lạnh lùng thốt. "Hắn không có số điện thoại của anh đi." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nhưng em nghe cha nuôi nói, hắn gọi điện thoại cho cha nuôi nhiều lần để tìm anh, anh nhận không?"
"Không nhận!"
Tại sao hắn phải nhận?
"Vì lẽ đó a, gọi đến em là đúng rồi." Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại cho hắn, "Anh nhận đi."
"Tại sao anh phải nhận điện thoại của một kẻ đã chết? Bỏ xuống!" Cung Âu đưa tay túm lấy liền trực tiếp cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, Cung Âu đưa tay ra nặn nặn mặt cô, "Sau này không cho phép lén lút nhận điện thoại của hắn!"
Ai biết Cung Úc có tâm tư gì với cô, còn đưa các loại lễ vật, còn thưởng thức tác phẩm hội họa, có bệnh! Dám đào góc tường của hắn, thử xem!
Dứt lời, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
Lần này, Thời Tiểu Niệm không tiếp tục để ý đến kẻ nói một đằng làm một nẻo- cung Âu nữa, nhận điện thoại, nói, "Xin chào."
Cung Âu đưa tay đi cướp, Thời Tiểu Niệm vội vã nâng cao tay lên, động tác này ở trong mắt Cung Âu chính là phí sức, hắn dựa vào ưu thế chiều cao, giơ tay lên dễ dàng đoạt lấy.
Hắn đắc ý liếc Thời Tiểu Niệm một chút, đang muốn cúp điện thoại, âm thanh gấp đến độ sắp khóc của một người phụ nữ từ bên trong truyền đến, Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> "Tịch tiểu thư, xảy ra vấn đề rồi, bệnh tình của tiên sinh đột nhiên chuyển biến xấu, hiện tại đã đưa vào phòng cấp cứu, tôi nên làm gì đây?"
"Ầm."
Điện thoại từ trong tay Cung Âu rơi xuống đất, sắc mặt của hắn hoàn toàn trắng bệch.
Một giây sau, Cung Âu quay người chạy đi.
"Cung Âu chờ em."
Thời Tiểu Niệm nhặt điện thoại lên vội vã đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ vội vã vọt vào bệnh viện, căn bản là Thời Tiểu Niệm theo không kịp bước chân của Cung Âu, hắn như một cơn gió từ trên xe bước xuống liền biến mất ở trong tầm mắt của cô.
Hay là, so với trong tưởng tượng của cô Cung Âu càng quan tâm Cung Úc hơn.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức chạy vào bệnh viện, chạy thẳng về phía phòng cấp cứu, cửa phòng cấp cứu bị đóng chặc, Cung Âu đang đứng ở nơi đó phát hỏa với một y tá, "Để tôi đi vào! Có nghe hay không?"
"Bên trong đang cấp cứu, xin ngài kiên trì chờ đợi."
Y tá bị sắc mặt tái nhợt của Cung Âu hù dọa, liên tục cúi mình nói không được.
"Kiên trì? Để tôi thử cho người thân của cô vào phòng cấp cứu, xem cô có thể trở lại nói kiên trì với tôi được hay không! Mở cửa!" Cung Âu gầm nhẹ lên, giơ chân lên muốn đạp cửa.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm vội vã xông tới, ôm chặt lấy cánh tay của Cung Âu, nhíu lông mày lại nói, "Cung Âu đừng như vậy, anh ngồi xuống có được hay không, tin tưởng bác sỹuốc."
"Để cho bọn họ mở cửa!"
Cung Âu quát, đôi mắt trợn lên con ngươi đều sắp xảy ra.
"Tâm tình của anh đang kích động như thế, đi vào cũng không giúp được anh của anh cái gì." Thời Tiểu Niệm cực lực an ủi hắn, trước khi Cung Âu lại muốn đạp cửa cô nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặt, "Cung Âu, đừng như vậy, hắn nhất định sẽ bình an."
Cung Âu được cô ôm chung quy cũng không quá mức làm bừa, tùy ý để cô ôm, quay mặt sang bên cạnh, đôi mắt đen trừng mắt về phía Phong Đức, "Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi tìm toàn bộ bác sỹ tốt nhất Anh quốc đến đây cho tôi! Lập tức tìm cho tôi!"
"Vâng, thiếu gia."
Phong đức gật đầu, vội vã rời đi.
Thời Tiểu Niệm ôm lấy Cung Âu, đợi sau khi tâm tình của hắn hơi hơi bình phục một chút, mới xoay người nhìn về phía Julie gấp đến độ sắp khóc, "Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày đó bác sỹ nói khỏe mạnh sao?"
Cô nhớ rõ tuy rằng hôm đó Cung Úc bị đánh đến ngất đi, nhưng bác sỹ nói thương thế của hắn không nghiêm trọng a.
"Tôi không biết." Julie lắc đầu liên tục, âm thanh sợ hãi có chút run rẩy, "Từ sau khi nằm viện, tiên sinh đã không có một ngày ngủ ngon, vẫn luôn nói với tôi chuyện mướn hoà giải với Cung tổng, tối hôm qua tiên sinh nói cả đêm, ngay cả ngủ hắn cũng không ngủ."
Nói xong, Julie nhìn Cung Âu một chút.
Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt càng trở nên khó coi thêm, thân hình cao to dựa vào trên vách tường, Julie tiếp tục nghẹn ngào nói, "Sáng sớm hôm nay, tiên sinh nói thân thể có chút không thoải mái, ngơ ngơ ngác ngác, vết thương cũng đặc biệt đau, hắn đi lên trên ban công một chút, tôi cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ tới đột nhiên đã bị đẩy vào phòng cấp cứu đến rồi."
"......"
Thời Tiểu Niệm nghe mà khiếp sợ, Cung Úc còn trẻ tuổi như thế, cô tin Cung Âu ra tay biết nặng nhẹ, sao đột nhiên lại chuyển biến xấu.
Julie nhìn về phía Cung Âu, suy nghĩ một chút nói rằng, "Cung tổng, kỳ thực tiên sinh vẫn luôn nhớ ngài, những năm gần đây hắn luôn khoe với tôi là hắn có một người em trai thiên tài, mỗi lần nói đến ngài đều cười rất vui vẻ, thậm chí cả ngày đó tâm tình cũng sẽ rất tốt."
Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe Julie nói mà hàm răng cắn thật chặc.
"Còn có, Cung tổng mất tích bốn năm, tiên sinh như người điên tìm kiếm ngài khắp nơi, toàn bộ thế giới đều bị hắn đào lên, hắn vẫn khẳng định Cung tổng không chết, nhất định còn sống." Julie nghẹn ngào nói, "Tiên sinh còn nói, muốn chết cũng phải là hắn chết, không phải là Cung tổng."
Thời Tiểu Niệm nghe Julie nói, trong lòng có chút khó chịu, nói, "Thì ra hắn cũng một mực tìm kiếm, khó trách hắn có thể dễ dàng lén lấy đồ vật từ gia tộc Lancaster ra đến như vậy, là bởi vì lúc ấy hắn an bài người vào gia tộc Lancaster?"
Cung Âu đứng ở một bên trầm mặc nghe.
"Vâng, tiên sinh vẫn chú ý chuyện của Cung tổng, cảm thấy gia tộc Lancaster khẳng định là có vấn đề, liền an bài người đi vào, không nghĩ tới Mona kia đem Cung tổng nhốt ở bên ngoài, bởi vậy vẫn không tìm được." Julie nói, âm thanh càng ngày càng nghẹn ngào, "Nhưng bất kể nói thế nào, tiên sinh thật sự rất quan tâm đến Cung tổng, Cung tổng hạ thủ quá nặng."
Đánh anh trai mình tới ngất, hiện tại bệnh tình lại chuyển biến xấu.
Nói xong lời cuối cùng, Julie nghẹn ngào nói không ra lời.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng khó liền nói, "Đừng lo lắng, hắn nhất định không có chuyện gì."
Dứt lời, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Thời Tiểu Niệm cảm giác được thân thể của Cung Âu trở nên cứng ngắc, giống như bức tượng đứng thẳng tắp ở nơi đó.
Vừa rồi Cung Âu còn gào thét muốn vào phòng cấp cứu, nhưng vào lúc này ngay cả động cũng không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro