Cung Âu giấu giếm sự tình
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, tiếp tục ngồi đối diện hắn.
Giữa hai người đối diện, sau lưng Thời Tiểu Niệm là cửa sổ, tháp đồng hồ ở quảng trường từ từ lui lại phía sau.
Led TV trên tháp đồng hồ đang phát tin tức, nữ MC trên màn hình vẫn đang nói ——
Quảng trường đã tụt lại ở phía sau.
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, bị Cung Âu cưỡng ép ngồi phía đối diện.
Đôi mắt đen của hắn như nuốt mất tất cả, Thời Tiểu Niệm càng ngày càng không thể kiên trì nổi nữa, cô siết chặt ống quần, kiên trì đối diện với hắn.
Cô thậm chí ngừng cả hô hấp.
Cung Âu nhìn biểu hiện của cô, khóe môi lại cong lên, đôi mắt đen che giấu ý cười.
“Ba phút đủ rồi chứ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không đủ.”
Lần đầu tiên cô nhìn hắn lâu như vậy, dù thế nào cũng thấy thiếu.
“Anh nhìn thời gian một chút đi.” Cô không thể dời ánh mắt, hắn thì có thể.
“Được.” Cung Âu giơ tay lên, tùy ý nhìn sang chỗ khác, hời hợt nói: “Aiz, không đủ.”
“...”
Thời Tiểu Niệm kiềm nén không nổi giận, cô nhìn ánh mắt của hắn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Chợ quên đã qua bao lâu, tự như một thế kỷ, Cung Âu rốt cục cũng từ bi nói hết giờ.
Cơ thể Thời Tiểu Niệm thoáng cái đã nhũn ra, tựa như vừa ở trên chiến trường vậy, trên mặt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Cung Âu trầm thấp quyến rũ nói bên tai cô: “Thời Tiểu Niệm, yêu hay không, em có che dấu hay không cũng vô dụng thôi, em là đang yêu tôi!”
Hắn tự tin đến mức tự phụ.
Hàng mi Thời Tiểu Niệm run lên, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Tôi nói, em yêu tôi.”
“...”
“Thời Tiểu Niệm, em đã yêu tôi rồi!” Âm thanh tự tin của Cung Âu vang lên như muốn tẩy não cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, không thèm để ý hắn, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nghi ngờ nói: “Vậy là muốn rời khỏi thành phố S sao?”
“Ừ, không bao lâu nữa là có thể đến rồi.”
Cung Âu nói, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ.
Vốn là chuẩn bị trực thăng tư nhân để đi, nhưng hắn quyết định đưa cô đi nghỉ phép một lúc, nên sẽ không quan tâm đoạn đường này đi bao lâu.
“Chúng ta định đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không nói cho em biết!” Cung Âu kéo cô vào trong lòng, thưởng thức bàn tay cô.
Xe chạy rất lâu, càng ngày càng xa, rất xa, Thời Tiểu Niệm nhìn máy xay gió của nàh máy điện bên ngoài, hùng tráng cũng rất đẹp.
“Nơi chúng ta định đi ở cạnh biển sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu không trả lời.
Nhưng đáp án đã lộ rõ.
Sắc trời chuyển dần sang hoàng hôn, toàn bộ bầu trời bị nhuộm thành một màu nhàn nhạt, rặng mây đỏ dần dần trôi đi, bầu trời vừa cao vừa nhàn nhạt, đẹp không sao tả xiết.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nhích khỏi lòng Cung Âu, kéo cửa sổ xe xuống, nằm úp sấp trên cửa sổ xe ngắm nhìn bên ngoài.
Gió, nhẹ thổi trên mặt cô.
Trong không khí thoang thoảng mùi vị của biển, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Xe chạy gần tới biển thì dừng lại bên cạnh một dãy nhà gỗ.
Một đám nhân viên ăn mặc rất có 'hương vị biển' ở trước nhà gỗ chờ bọn họ.
Thời Tiểu Niệm vừa xuống xe, tay đã bị Cung Âu nắm lấy, mười ngón đan nhau, không có kẽ hở.
Hai nữ sinh cầm vòng hoa đi tới, múa một điệu múa, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh Cung tiên sinh, Thời tiểu thư đến làng du lịch.”
Nói xong, nữ sinh đội vòng hoa cho bọn họ.
Nơi này là làng du lịch?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, nhận lấy.
Ở bên kia, nữ sinh sau khi đội vòng hoa cho Cung Âu xong, bộ ngực đầy đặn gần như lộ ra khỏi áo tắm.
Sắc mặt Cung Âu lạnh lẽo, trực tiếp đẩy cô ta ra, tiện tay ném vòng hoa lên mặt đất.
Nữ sinh kia té ngã trên bờ biển, áo tắm bị lệch, cảnh xuân lộ hết.
“Tôi chỉ là tới lặn biển, làm những thứ này để làm gì?”
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía những người đó, không chút vui vẻ.
Phong Đức lập tức đi tới, nói: “Là tôi chuẩn bị không chu toàn, thiếu gia, Thời tiểu thư thư, vào trong ngồi đi.”
“Chúng ta tới lặn biển?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên: “Tôi không biết lặn.”
Lặn biển cũng rất nguy hiểm.
Cô cũng không có lá gan lớn như vậy.
“Học một chút sẽ biết, có tôi ở đây, em sợ gì chứ?” Con ngươi đen của Cung Âu đảo qua cô, nói: “Tôi đưa em đi xem những sinh vật biển đẹp nhất!”
Hắn cho cô một buổi lặn biển thật vui vẻ.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà gì hết.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giọng nói bá đạo: “Thời Tiểu Niệm, bất cứ chuyện gì cũng có lần đầu tiên, tôi bảo đảm sẽ khiến em lòng quên được.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không còn sự lựa chọn nào khác, bị Cung Âu kéo về phía nhà gỗ.
Làng du lịch cạnh biển có phong tình riêng của nó. Các đồ vật tong nhà gỗ đều mang hương vị của biển, vỏ sò được treo thành chuông gió đang kêu ling đing lang đang, ván trượt ở trên tường, trên tường cũng có treo mấy món trang sức.
Toàn bộ đều rất đẹp.
Vào trong, một người mặc áo sơ mi màu vàng đi tới, cung kính hỏi: “Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị cho hai người một bửa cơm hải sản, hiện tại bưng lên luôn ạ?”
Bọn họ đến đên đều để phục vụ Cung Âu.
“Không cần.” Cung Âu hạ tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Em theo bọn họ đi đến nhà bếp, làm đồ ăn cho tôi ăn đi.”
“Ừ.”
Hắn thật sự xem cô là một đầu bếp mất rồi.
Thời Tiểu Niệm theo nhân viên đến phòng bếp, do ở cạnh biển nên nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều là hải sản, xử lý tương đối phiền phức.
Hai người nhân viên làm trợ thủ của Thời Tiểu Niệm.
Thấy Thời Tiểu Niệm lấy một đống nguyên liệu nấu ăn, một nhân viên công tác không nhịn được nói: “Thời tiểu thư chuẩn bị bữa ăn cho mọi người sao?”
Cô ấy không phải là người phụ nữ của Cung tiên sinh sao.
Sao còn phải nấu cơm? Lại phải nấu nhiều như vậy?
“Không phải đâu, Phong quản gia và bảo vệ đều ăn đồ ăn mọi người làm.” Thời Tiểu Niệm tiếp tục xử lý hải sản trong tay, nhàn nhạt mở miệng.
Nhân viên công tác nghi ngờ nhìn về phía những nguyên liệu để đầy cả bàn: “Nhiều như vậy là...”
“Cung Âu và tôi.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“...” Nhân viên công tác rất bất ngơg: “Hai người lại ăn nhiều như vậy sao?”
“...”
Cũng không phải hai người, là hắn - Cung Âu một người sẽ ăn nhiều như vậy, hắn có một cái dạ dày siêu to.
Hình như đã hơn một tháng cô chưa xuống bếp, mấy ngày qua Cung Âu đều ăn cho có thôi, mặc kệ thứ gì đặt trước mặt hắn, hắn đều nhịn, tình nguyện chịu đói cũng không ăn.
Cho nên nếu đêm nay cô không nấu, hắn nhất định sẽ không ăn.
Hai người nhân viên ở bên cạnh nhìn nhau, đồng thời nhận được tín hiệu từ nhau: Mẹ nó, kẻ có tiền nhất định là chuẩn bị cả một bàn to, sau đó mỗi món ăn một ít, như hoàng thượng và hoàng hậu trong phim vậy.
“Ai da.”
Thời Tiểu Niệm kêu một tiếng, cô bị một con tôm đâm vào tay, đầu ngón tay thấm ra một giọt máu đỏ tươi.
“Thời tiểu thư không sao chứ? Nếu không thì để chúng tôi làm cho.” Nhân viên công tác lập tức khẩn trương hỏi.
Cô là khách quý của làng du lịch, không ai dám sơ xuất.
“Không sao đâu, lấy băng cá nhân dán vào là không sao rồi.”
Thời Tiểu Niệm vô tình nói, xoay người rửa tay.
“Được, Thời tiểu thư.”
Dán băng cá nhân lên, Thời Tiểu Niệm kế tục nấu ăn, chuông gió vỏ sò ở cửa bị gió thổi tạo ra âm thanh rất âm tai.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Buổi tối đã tới.
Buổi tối cạnh biển rất đẹp, nghe tiếng sóng biển truyền đến, cả người cũng thấy dễ chịu.
Thời Tiểu Niệm và nhân viên công tác mang từng món lên nhà gỗ xong thì đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn ra ngoài biển xa xôi.
Lặn biển.
Nếu có thể thấy được những sinh vật phát sáng như ở đảo Vân Thượng thì cũng không tệ lắm.
Thời Tiểu Niệm vừa suy nghĩ vừa ở trong phòng ăn đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cung Âu vẫn chưa đến.
Thức ăn bắt đầu nguội.
Thời Tiểu Niệm cau mày, cái dạ dạy kia của Cung Âu sắp phát bệnh đến nơi, còn không qua đây ăn, lát nữa lại nói cô không làm nóng thức ăn, cứ thể để gió biển thổi nguội cả.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, tiếp tục ngồi đối diện hắn.
Giữa hai người đối diện, sau lưng Thời Tiểu Niệm là cửa sổ, tháp đồng hồ ở quảng trường từ từ lui lại phía sau.
Led TV trên tháp đồng hồ đang phát tin tức, nữ MC trên màn hình vẫn đang nói ——
Quảng trường đã tụt lại ở phía sau.
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, bị Cung Âu cưỡng ép ngồi phía đối diện.
Đôi mắt đen của hắn như nuốt mất tất cả, Thời Tiểu Niệm càng ngày càng không thể kiên trì nổi nữa, cô siết chặt ống quần, kiên trì đối diện với hắn.
Cô thậm chí ngừng cả hô hấp.
Cung Âu nhìn biểu hiện của cô, khóe môi lại cong lên, đôi mắt đen che giấu ý cười.
“Ba phút đủ rồi chứ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không đủ.”
Lần đầu tiên cô nhìn hắn lâu như vậy, dù thế nào cũng thấy thiếu.
“Anh nhìn thời gian một chút đi.” Cô không thể dời ánh mắt, hắn thì có thể.
“Được.” Cung Âu giơ tay lên, tùy ý nhìn sang chỗ khác, hời hợt nói: “Aiz, không đủ.”
“...”
Thời Tiểu Niệm kiềm nén không nổi giận, cô nhìn ánh mắt của hắn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Chợ quên đã qua bao lâu, tự như một thế kỷ, Cung Âu rốt cục cũng từ bi nói hết giờ.
Cơ thể Thời Tiểu Niệm thoáng cái đã nhũn ra, tựa như vừa ở trên chiến trường vậy, trên mặt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Cung Âu trầm thấp quyến rũ nói bên tai cô: “Thời Tiểu Niệm, yêu hay không, em có che dấu hay không cũng vô dụng thôi, em là đang yêu tôi!”
Hắn tự tin đến mức tự phụ.
Hàng mi Thời Tiểu Niệm run lên, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Tôi nói, em yêu tôi.”
“...”
“Thời Tiểu Niệm, em đã yêu tôi rồi!” Âm thanh tự tin của Cung Âu vang lên như muốn tẩy não cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, không thèm để ý hắn, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nghi ngờ nói: “Vậy là muốn rời khỏi thành phố S sao?”
“Ừ, không bao lâu nữa là có thể đến rồi.”
Cung Âu nói, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ.
Vốn là chuẩn bị trực thăng tư nhân để đi, nhưng hắn quyết định đưa cô đi nghỉ phép một lúc, nên sẽ không quan tâm đoạn đường này đi bao lâu.
“Chúng ta định đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không nói cho em biết!” Cung Âu kéo cô vào trong lòng, thưởng thức bàn tay cô.
Xe chạy rất lâu, càng ngày càng xa, rất xa, Thời Tiểu Niệm nhìn máy xay gió của nàh máy điện bên ngoài, hùng tráng cũng rất đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nơi chúng ta định đi ở cạnh biển sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu không trả lời.
Nhưng đáp án đã lộ rõ.
Sắc trời chuyển dần sang hoàng hôn, toàn bộ bầu trời bị nhuộm thành một màu nhàn nhạt, rặng mây đỏ dần dần trôi đi, bầu trời vừa cao vừa nhàn nhạt, đẹp không sao tả xiết.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nhích khỏi lòng Cung Âu, kéo cửa sổ xe xuống, nằm úp sấp trên cửa sổ xe ngắm nhìn bên ngoài.
Gió, nhẹ thổi trên mặt cô.
Trong không khí thoang thoảng mùi vị của biển, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Xe chạy gần tới biển thì dừng lại bên cạnh một dãy nhà gỗ.
Một đám nhân viên ăn mặc rất có 'hương vị biển' ở trước nhà gỗ chờ bọn họ.
Thời Tiểu Niệm vừa xuống xe, tay đã bị Cung Âu nắm lấy, mười ngón đan nhau, không có kẽ hở.
Hai nữ sinh cầm vòng hoa đi tới, múa một điệu múa, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh Cung tiên sinh, Thời tiểu thư đến làng du lịch.”
Nói xong, nữ sinh đội vòng hoa cho bọn họ.
Nơi này là làng du lịch?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, nhận lấy.
Ở bên kia, nữ sinh sau khi đội vòng hoa cho Cung Âu xong, bộ ngực đầy đặn gần như lộ ra khỏi áo tắm.
Sắc mặt Cung Âu lạnh lẽo, trực tiếp đẩy cô ta ra, tiện tay ném vòng hoa lên mặt đất.
Nữ sinh kia té ngã trên bờ biển, áo tắm bị lệch, cảnh xuân lộ hết.
“Tôi chỉ là tới lặn biển, làm những thứ này để làm gì?”
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía những người đó, không chút vui vẻ.
Phong Đức lập tức đi tới, nói: “Là tôi chuẩn bị không chu toàn, thiếu gia, Thời tiểu thư thư, vào trong ngồi đi.”
“Chúng ta tới lặn biển?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên: “Tôi không biết lặn.”
Lặn biển cũng rất nguy hiểm.
Cô cũng không có lá gan lớn như vậy.
“Học một chút sẽ biết, có tôi ở đây, em sợ gì chứ?” Con ngươi đen của Cung Âu đảo qua cô, nói: “Tôi đưa em đi xem những sinh vật biển đẹp nhất!”
Hắn cho cô một buổi lặn biển thật vui vẻ.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà gì hết.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giọng nói bá đạo: “Thời Tiểu Niệm, bất cứ chuyện gì cũng có lần đầu tiên, tôi bảo đảm sẽ khiến em lòng quên được.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không còn sự lựa chọn nào khác, bị Cung Âu kéo về phía nhà gỗ.
Làng du lịch cạnh biển có phong tình riêng của nó. Các đồ vật tong nhà gỗ đều mang hương vị của biển, vỏ sò được treo thành chuông gió đang kêu ling đing lang đang, ván trượt ở trên tường, trên tường cũng có treo mấy món trang sức.
Toàn bộ đều rất đẹp.
Vào trong, một người mặc áo sơ mi màu vàng đi tới, cung kính hỏi: “Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị cho hai người một bửa cơm hải sản, hiện tại bưng lên luôn ạ?”
Bọn họ đến đên đều để phục vụ Cung Âu.
“Không cần.” Cung Âu hạ tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Em theo bọn họ đi đến nhà bếp, làm đồ ăn cho tôi ăn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ.”
Hắn thật sự xem cô là một đầu bếp mất rồi.
Thời Tiểu Niệm theo nhân viên đến phòng bếp, do ở cạnh biển nên nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều là hải sản, xử lý tương đối phiền phức.
Hai người nhân viên làm trợ thủ của Thời Tiểu Niệm.
Thấy Thời Tiểu Niệm lấy một đống nguyên liệu nấu ăn, một nhân viên công tác không nhịn được nói: “Thời tiểu thư chuẩn bị bữa ăn cho mọi người sao?”
Cô ấy không phải là người phụ nữ của Cung tiên sinh sao.
Sao còn phải nấu cơm? Lại phải nấu nhiều như vậy?
“Không phải đâu, Phong quản gia và bảo vệ đều ăn đồ ăn mọi người làm.” Thời Tiểu Niệm tiếp tục xử lý hải sản trong tay, nhàn nhạt mở miệng.
Nhân viên công tác nghi ngờ nhìn về phía những nguyên liệu để đầy cả bàn: “Nhiều như vậy là...”
“Cung Âu và tôi.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“...” Nhân viên công tác rất bất ngơg: “Hai người lại ăn nhiều như vậy sao?”
“...”
Cũng không phải hai người, là hắn - Cung Âu một người sẽ ăn nhiều như vậy, hắn có một cái dạ dày siêu to.
Hình như đã hơn một tháng cô chưa xuống bếp, mấy ngày qua Cung Âu đều ăn cho có thôi, mặc kệ thứ gì đặt trước mặt hắn, hắn đều nhịn, tình nguyện chịu đói cũng không ăn.
Cho nên nếu đêm nay cô không nấu, hắn nhất định sẽ không ăn.
Hai người nhân viên ở bên cạnh nhìn nhau, đồng thời nhận được tín hiệu từ nhau: Mẹ nó, kẻ có tiền nhất định là chuẩn bị cả một bàn to, sau đó mỗi món ăn một ít, như hoàng thượng và hoàng hậu trong phim vậy.
“Ai da.”
Thời Tiểu Niệm kêu một tiếng, cô bị một con tôm đâm vào tay, đầu ngón tay thấm ra một giọt máu đỏ tươi.
“Thời tiểu thư không sao chứ? Nếu không thì để chúng tôi làm cho.” Nhân viên công tác lập tức khẩn trương hỏi.
Cô là khách quý của làng du lịch, không ai dám sơ xuất.
“Không sao đâu, lấy băng cá nhân dán vào là không sao rồi.”
Thời Tiểu Niệm vô tình nói, xoay người rửa tay.
“Được, Thời tiểu thư.”
Dán băng cá nhân lên, Thời Tiểu Niệm kế tục nấu ăn, chuông gió vỏ sò ở cửa bị gió thổi tạo ra âm thanh rất âm tai.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Buổi tối đã tới.
Buổi tối cạnh biển rất đẹp, nghe tiếng sóng biển truyền đến, cả người cũng thấy dễ chịu.
Thời Tiểu Niệm và nhân viên công tác mang từng món lên nhà gỗ xong thì đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn ra ngoài biển xa xôi.
Lặn biển.
Nếu có thể thấy được những sinh vật phát sáng như ở đảo Vân Thượng thì cũng không tệ lắm.
Thời Tiểu Niệm vừa suy nghĩ vừa ở trong phòng ăn đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cung Âu vẫn chưa đến.
Thức ăn bắt đầu nguội.
Thời Tiểu Niệm cau mày, cái dạ dạy kia của Cung Âu sắp phát bệnh đến nơi, còn không qua đây ăn, lát nữa lại nói cô không làm nóng thức ăn, cứ thể để gió biển thổi nguội cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro