Cung Âu, tôi chán ghét anh
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
"Tôi đi đây, Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm buông ông ra, bình tĩnh nói.
Lần thứ hai Phong Đức phải cảm phục tính kiên cường của cô, người phụ nữ mang thai tâm tình luôn bất ổn, nhưng cô vẫn kiên cường bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.
"Có chuyện gì khó xử nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô." Phong Đức trịnh trọng nói.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, hướng về ông phất phất tay ngồi vào trong xe, sau đó chậm rãi đóng cửa xe.
cô biết, sau khi rời khỏi nơi nàu, ở bên ngoài coi như cô đã chết, cô sẽ không lại hướng về bất kỳ người nào ở Cung gia để cầu viện nữa.
Xe ô tô chậm rãi chạy ra khỏi hội quán khoa học kỹ thuật, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Như bước qua một hành lang thật dài, cũng đã đến lúc tỉnh lại từ trong mộng rồi, trở lại một mình như trước đây.
Thời Tiểu Niệm báo một địa chỉ, là địa chỉ nhà của Hạ biên tâp.
Vào lúc này, cô không biết mình còn nơi nào có thể đi.
Tài xế lái xe tiến vào một tiểu khu, sau đó dừng lại ở ngoài tiểu khu, Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mở miệng, "Anh có thể đi rồi."
"Vâng, Thời tiểu thư."
Tài xế cung kính mà gật đầu, đẩy cửa xe ra xuống xe, một mình đi về phía trạm xe bus.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe, cúi thấp đầu.
Mr Cung ngồi ở bên cạnh cô, đôi mắt điện tử đen quét về phía cô, "Chủ nhân, ngài không xuống xe à, tâm tình của ngài có chút gợn sóng."
"Tôi không có."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, sau đó tháo vòng tay điện tử ra, một mình ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa xe.
Kỳ thực cô không biết bây giờ mình có thể đi nơi nào.
Cô chỉ nhận thức Hạ biên tập.
Nhưng Hạ biên tập còn có gia đình của mình, cô không thể đi quấy rầy bọn họ.
Cô nên làm cái gì bây giờ
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn bên ngoài, trên đường lúc này không có một bóng người, cũng không có xe cộ, đối diện tiểu khu là một công viên nhỏ.
Rất một công viên nhỏ yên tĩnh .
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra xuống, một mình xuyên qua đường cái, đi vào trong công viên.
Con đường đi bộ trong công viên, có người đang tập thể dục, sợ bị nhận ra, Thời Tiểu Niệm cúi đầu đi vào một góc khuất, đi thẳng vào bên trong một rừng cây.
Cô ngồi xuống phiến đá dưới tàng cây, vừa nhìn lên, đã thấy Mr Cung yên lặng không một tiếng động đứng ở nơi đó.
Nó vẫn theo cô.
"Sao ngươi lại theo đến đây" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên.
"Chủ nhân tháo vòng tay xuống, ta không yên lòng." Mr Cung quan tâm nói, âm thanh điện tử vang lên.
"…"
Một mình Thời Tiểu Niệm ở trên phiến đá, kinh ngạc mà nhìn Mr Cung cao to thân thể màu bạc.
Mr Cung, phiên bản phục chế của Cung Âu.
Không nghĩ tới đến cuối cùng, phiên bản phục chế của Cung Âu quan tâm tới cô, chăm sóc cho cô, đây gọi là gì.
" Tôi nhớ mấy tháng trước, tôi có cùng một người phụ nữ xem qua một bộ phim điện ảnh tình yêu liên quan đến khoa học viễn tưởng, bên trong có một người máy tên là Mr Giang mà cô ấy rất yêu thích "
"Ngày hôm nay tôi phải nói cho cô ấy, em thích người máy, anh liền chế tạo cho em, em muốn làm bạn, anh sẽ làm cho em"
Mới đây thôi Cung Âu còn đứng trên sân khấu nói những lời thề non hẹn biển với cô trước toàn bộ thế giới.
Tại sao chỉ mới chớp mắt, bọn họ đã tách ra rồi.
Cô muốn đồng hành với hắn, căn bản hắn không thể cho cô.
Nếu không thể cho, tại sao còn muốn lừa cô tại sao phải cho cô hi vọng, thà rằng chưa từng có còn hơn đã từng có lại bị cướp đi.
Cô cảm giác ẩm ướt trên mặt.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, lướt xuống lăn qua bờ môi, cô đang nếm vị cay đắng mà trước đây chưa từng có.
"Cung Âu, tôi ghét anh"
Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía Mr Cung trước mặt lớn tiếng mà hô, sau đó nước mắt cũng không kiềm chế được, không ngừng chảy xuống, không ngừng lăn dài trên má.
Cô khóc rống lên.
Thời điểm ký hiệp ước chia tay, cô không khóc;
Thời điểm Cung Âu đem bút máy ném vào mặt cô, cô không khóc;
Nhìn thấy thời điểm Mona ở trong phòng của Cung Âu, cô không khóc;
Thời điểm mở họp báo công bố chia tay, cô thậm chí còn cười.
Nhưng bây giờ, cô không nhịn được, Thời Tiểu Niệm cúi đầu hai tay ôm đầu gối, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc không thành tiếng.
Tại sao tạo cho cô một giấc mộng đẹp như vậy lại đánh thức cô dậy, tại sao khi cô cố gắng bò lên chiếc thang trời đó, lại một cước đạp cô xuống.
Có phải là do cô thật sự không xứng có một mái nhà.
Mỗi lần, thời điểm cô cho rằng mình sẽ có một mái nhà, thì nhà đều biến mất.
Nhất định là do cô mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh đi.
"Cung Âu, tôi chán ghét anh"
Thời Tiểu Niệm vừa khóc vừa thấp giọng mắng, dùng âm thanh chỉ có mình nghe thấy.
Cô chán ghét hắn.
Cô thật sự chán ghét hắn, tại sao hắn có thể đối xử với cô như thế, một lần lại một lần không tín nhiệm cô, một lần lại một lần đòi chia tay, còn làm để cho cô thấy cảnh hắn và Mona cùng tắm.
Làm sao hắn có thể làm như vậy, coi như là vì bệnh, tại sao một người có thể nói thay đổi làthay đổi ngay được, tại sao có thể
"Chủ nhân, ngài có khỏe không" Mr Cung ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay thép khoác lên vai của cô, để cô dựa vào, "Chủ nhân, chỉ cần ngài cần ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngài."
Một lời thoại kinh điển.
Vĩnh viễn ở bên cạnh.
Người đàn ông kia đã từng ở trước mặt toàn bộ thế giới nói sẽ bên cạnh cô suốt đời, sau đó, cô tin.
Nhưng tại sao cô lại tin tưởng một người hoang tưởng, tại sao lại ngu như vậy
Thời Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực của Mr Cung khóc, khóc rống lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, đem toạn bộ uất ức phát tiết ra.
Sợ mình khóc quá lớn tiếng, Thời Tiểu Niệm há mồm cắn vào ngón tay của chính mình, khóc đến nỗi thân thể co giật không ngớt.
Đế quốc pháo đài, trên tường đang treo một màn hình máy vi tính, bàn phím đã được người hầu thu lại.
Chính giữa chiếc ghế massage là một tấm kính được đặc chế, mặt trên sáng lên ánh đèn, Cung Âu đứng ở nơi đó, đưa tay lướt một cái, mặt kính hiện ra bàn phím.
Sử dụng công nghệ không gian ba chiều.
Hắn đứng ở nơi đó, trên người vẫn còn mặc bộ âu phục vừa nãy khi tham dự buổi họp báo: áo sơ mi, quần dài, mái tóc ngắn có vẻ hơi ngổn ngang.
Cung Âu đưa tay ra muốn ở trên bàn phím gõ cái gì đó, muốn thiết lập chương trình nào đó, nhưng trong óc hoàn toàn trống rỗng.
Không làm được.
Hiện tại cái gì hắn cũng đều không làm được
"Keng"
Tiếng thông báo có call video.
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng, ngón tay thon dài lướt một cái ở trên bàn thủy tinh, chấp nhận call video, màn hình trên tường xuất hiện hình ảnh của La Kỳ.
Đó là trong lâu đài ở Anh quốc.
Trong phòng khách rộng lớn, La Kỳ mặc trang phục quý khí, tư thái cao cao tại thượng ngồi ở ghế sô pha, ngay chính giữa ống kính, ung dung cười, nụ cười dịu dàng, "Con yêu, đã lâu không gặp rồi."
bà nói bằng tiếng Anh.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó con ngươi đen lạnh lùng nhìn bà.
"Ta vừa xem xong buổi họp báo mà con mở, làm tốt lắm, con trai." La Kỳ ưu nhã ngồi ở trên ghế, nụ cười thoải mái từ tận đáy lòng.
Một người hầu cung kính mà đi lên phía trước, đặt một cốc hồng trà Anh quốc xuống.
Cung Âu âm trầm nhìn mẹ của mình, một lát sau, hắn trào phúng nhếch môi, "Hiện tại bà hài lòng"
Từ lúc vừa mới bắt đầu đã không tiếc dùng thủ đoạn gì để có thể chia tách hắn và Thời Tiểu Niệm.
"Ta và cha của con đã nói, không quá ba tháng, con sẽ không muốn Thời Tiểu Niệm nữa. Con đoán cha con đã nói như thế nào không" La Kỳ nói tiếp, "Ông ấy nói, vậy thì cho con ba tháng để biểu hiện, trong vòng ba tháng nếu như con không chia tay, ông ấy sẽ động thủ. May là, hiện tại đã kết thúc rồi."
""
"Nha, đúng rồi, ta đã quên, lần trước ta đã nói với con những điều này." La Kỳ ôn nhu cười, "Bất kể thế nào đi chăng nữa, không để cha con nhúng tay vào là chuyện may mắn."
Một khi chồng cuả bà đã ra tay, không chết thì cũng sống không bằng chết, bà không thích máu tanh như vậy.
"…"
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm bà.
"Ta cũng không muốn nhìn thấy hai người phụ tử tương tàn." La Kỳ mỉm cười nói, "con trai à, con sắp xếp chút thời gian trở về một lần đi, tuy rằng đã chia tay, nhưng cha con vẫn là rất tức giận chuyện con công khai yêu đương với một người bình dân, con đã được cảm thụ hương vị của tình yêu rồi, cũng đến lúc trở về kính hiếu với bố mẹ."
"…"
Cung Âu không nói một lời nào, vẻ mặt xám xịt, đôi mắt đen kịt lạnh lẽo, như là không có một chút tình cảm nào.
Một giây sau, ngón tay của hắn xẹt qua bàn kiếng muốn đóng call video lạo, liền nghe La Kỳ có chút tự hào nói rằng, "Ta sớm nói với Thời Tiểu Niệm, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng đều sẽ không cần người phụ nữ như cô ta như vậy, cô ta còn không tin, còn tin tưởng mình có thể làm cho con hạnh phúc, cô gái nhỏ thường rất ngây thơ."
Thật không biết Thời Tiểu Niệm lấy sự tự tin đó từ đâu.
Nghe vậy, bàn tay Cung Âu cứng ngắc ở giữa không trung, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Phỏng chừng này sau khi trải qua chuyện đó trong lòng cô ta cũng run sợ đi, vừa muốn nỗ lực lại vừa lo lắng bị con ghét bỏ, hiện tại cũng tốt, kết thúc sớm một chút đối với cô ta cũng là chuyện tốt."
La Kỳ nói, dùng lương tâm để nói, thật sự thì bà cũng không tính là ghét Thời Tiểu Niệm.
Có thể kiềm chế được tính nóng giận cố chấp cuả Cung Âu cũng là một loại bản lĩnh, nhưng ai bảo Thời Tiểu Niệm chỉ là người bình dân đây.
"…"
Vừa muốn nỗ lực lại vừa lo lắng bị con ghét bỏ.
Mặt Cung Âu tái nhợt, đầu ngẩng lên, tàn nhẫn mà trừng mắt về phía màn hình, có chút điên cuồng mà quát, "Ai cho bà nói như vậy với cô ấy, La Kỳ dựa vào cái gì mà bà bắt nạt cô ấy"
La kỳ nâng cốc Hồng Trà lên, ngước mắt đón nhận ánh mắt của Cung Âu, bị sự tức giận trong mắt hắn làm cho sợ run lên, dừng lại vài giây nói rằng, "Cái này không trách ta được, là do cô ta không hiểu đạo lý môn đăng hộ đối. Huống hồ, bây giờ không phải là con không cần cô ta nữa sao, không phải con bắt nạt cô ta còn nhiều hơn sao"
Âm thanh của bà trước sau như một, tao nhã quý phái.
"Tôi đi đây, Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm buông ông ra, bình tĩnh nói.
Lần thứ hai Phong Đức phải cảm phục tính kiên cường của cô, người phụ nữ mang thai tâm tình luôn bất ổn, nhưng cô vẫn kiên cường bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.
"Có chuyện gì khó xử nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô." Phong Đức trịnh trọng nói.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, hướng về ông phất phất tay ngồi vào trong xe, sau đó chậm rãi đóng cửa xe.
cô biết, sau khi rời khỏi nơi nàu, ở bên ngoài coi như cô đã chết, cô sẽ không lại hướng về bất kỳ người nào ở Cung gia để cầu viện nữa.
Xe ô tô chậm rãi chạy ra khỏi hội quán khoa học kỹ thuật, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Như bước qua một hành lang thật dài, cũng đã đến lúc tỉnh lại từ trong mộng rồi, trở lại một mình như trước đây.
Thời Tiểu Niệm báo một địa chỉ, là địa chỉ nhà của Hạ biên tâp.
Vào lúc này, cô không biết mình còn nơi nào có thể đi.
Tài xế lái xe tiến vào một tiểu khu, sau đó dừng lại ở ngoài tiểu khu, Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mở miệng, "Anh có thể đi rồi."
"Vâng, Thời tiểu thư."
Tài xế cung kính mà gật đầu, đẩy cửa xe ra xuống xe, một mình đi về phía trạm xe bus.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe, cúi thấp đầu.
Mr Cung ngồi ở bên cạnh cô, đôi mắt điện tử đen quét về phía cô, "Chủ nhân, ngài không xuống xe à, tâm tình của ngài có chút gợn sóng."
"Tôi không có."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, sau đó tháo vòng tay điện tử ra, một mình ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa xe.
Kỳ thực cô không biết bây giờ mình có thể đi nơi nào.
Cô chỉ nhận thức Hạ biên tập.
Nhưng Hạ biên tập còn có gia đình của mình, cô không thể đi quấy rầy bọn họ.
Cô nên làm cái gì bây giờ
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn bên ngoài, trên đường lúc này không có một bóng người, cũng không có xe cộ, đối diện tiểu khu là một công viên nhỏ.
Rất một công viên nhỏ yên tĩnh .
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra xuống, một mình xuyên qua đường cái, đi vào trong công viên.
Con đường đi bộ trong công viên, có người đang tập thể dục, sợ bị nhận ra, Thời Tiểu Niệm cúi đầu đi vào một góc khuất, đi thẳng vào bên trong một rừng cây.
Cô ngồi xuống phiến đá dưới tàng cây, vừa nhìn lên, đã thấy Mr Cung yên lặng không một tiếng động đứng ở nơi đó.
Nó vẫn theo cô.
"Sao ngươi lại theo đến đây" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên.
"Chủ nhân tháo vòng tay xuống, ta không yên lòng." Mr Cung quan tâm nói, âm thanh điện tử vang lên.
"…"
Một mình Thời Tiểu Niệm ở trên phiến đá, kinh ngạc mà nhìn Mr Cung cao to thân thể màu bạc.
Mr Cung, phiên bản phục chế của Cung Âu.
Không nghĩ tới đến cuối cùng, phiên bản phục chế của Cung Âu quan tâm tới cô, chăm sóc cho cô, đây gọi là gì.
" Tôi nhớ mấy tháng trước, tôi có cùng một người phụ nữ xem qua một bộ phim điện ảnh tình yêu liên quan đến khoa học viễn tưởng, bên trong có một người máy tên là Mr Giang mà cô ấy rất yêu thích "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngày hôm nay tôi phải nói cho cô ấy, em thích người máy, anh liền chế tạo cho em, em muốn làm bạn, anh sẽ làm cho em"
Mới đây thôi Cung Âu còn đứng trên sân khấu nói những lời thề non hẹn biển với cô trước toàn bộ thế giới.
Tại sao chỉ mới chớp mắt, bọn họ đã tách ra rồi.
Cô muốn đồng hành với hắn, căn bản hắn không thể cho cô.
Nếu không thể cho, tại sao còn muốn lừa cô tại sao phải cho cô hi vọng, thà rằng chưa từng có còn hơn đã từng có lại bị cướp đi.
Cô cảm giác ẩm ướt trên mặt.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, lướt xuống lăn qua bờ môi, cô đang nếm vị cay đắng mà trước đây chưa từng có.
"Cung Âu, tôi ghét anh"
Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía Mr Cung trước mặt lớn tiếng mà hô, sau đó nước mắt cũng không kiềm chế được, không ngừng chảy xuống, không ngừng lăn dài trên má.
Cô khóc rống lên.
Thời điểm ký hiệp ước chia tay, cô không khóc;
Thời điểm Cung Âu đem bút máy ném vào mặt cô, cô không khóc;
Nhìn thấy thời điểm Mona ở trong phòng của Cung Âu, cô không khóc;
Thời điểm mở họp báo công bố chia tay, cô thậm chí còn cười.
Nhưng bây giờ, cô không nhịn được, Thời Tiểu Niệm cúi đầu hai tay ôm đầu gối, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc không thành tiếng.
Tại sao tạo cho cô một giấc mộng đẹp như vậy lại đánh thức cô dậy, tại sao khi cô cố gắng bò lên chiếc thang trời đó, lại một cước đạp cô xuống.
Có phải là do cô thật sự không xứng có một mái nhà.
Mỗi lần, thời điểm cô cho rằng mình sẽ có một mái nhà, thì nhà đều biến mất.
Nhất định là do cô mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh đi.
"Cung Âu, tôi chán ghét anh"
Thời Tiểu Niệm vừa khóc vừa thấp giọng mắng, dùng âm thanh chỉ có mình nghe thấy.
Cô chán ghét hắn.
Cô thật sự chán ghét hắn, tại sao hắn có thể đối xử với cô như thế, một lần lại một lần không tín nhiệm cô, một lần lại một lần đòi chia tay, còn làm để cho cô thấy cảnh hắn và Mona cùng tắm.
Làm sao hắn có thể làm như vậy, coi như là vì bệnh, tại sao một người có thể nói thay đổi làthay đổi ngay được, tại sao có thể
"Chủ nhân, ngài có khỏe không" Mr Cung ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay thép khoác lên vai của cô, để cô dựa vào, "Chủ nhân, chỉ cần ngài cần ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngài."
Một lời thoại kinh điển.
Vĩnh viễn ở bên cạnh.
Người đàn ông kia đã từng ở trước mặt toàn bộ thế giới nói sẽ bên cạnh cô suốt đời, sau đó, cô tin.
Nhưng tại sao cô lại tin tưởng một người hoang tưởng, tại sao lại ngu như vậy
Thời Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực của Mr Cung khóc, khóc rống lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, đem toạn bộ uất ức phát tiết ra.
Sợ mình khóc quá lớn tiếng, Thời Tiểu Niệm há mồm cắn vào ngón tay của chính mình, khóc đến nỗi thân thể co giật không ngớt.
Đế quốc pháo đài, trên tường đang treo một màn hình máy vi tính, bàn phím đã được người hầu thu lại.
Chính giữa chiếc ghế massage là một tấm kính được đặc chế, mặt trên sáng lên ánh đèn, Cung Âu đứng ở nơi đó, đưa tay lướt một cái, mặt kính hiện ra bàn phím.
Sử dụng công nghệ không gian ba chiều.
Hắn đứng ở nơi đó, trên người vẫn còn mặc bộ âu phục vừa nãy khi tham dự buổi họp báo: áo sơ mi, quần dài, mái tóc ngắn có vẻ hơi ngổn ngang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Âu đưa tay ra muốn ở trên bàn phím gõ cái gì đó, muốn thiết lập chương trình nào đó, nhưng trong óc hoàn toàn trống rỗng.
Không làm được.
Hiện tại cái gì hắn cũng đều không làm được
"Keng"
Tiếng thông báo có call video.
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng, ngón tay thon dài lướt một cái ở trên bàn thủy tinh, chấp nhận call video, màn hình trên tường xuất hiện hình ảnh của La Kỳ.
Đó là trong lâu đài ở Anh quốc.
Trong phòng khách rộng lớn, La Kỳ mặc trang phục quý khí, tư thái cao cao tại thượng ngồi ở ghế sô pha, ngay chính giữa ống kính, ung dung cười, nụ cười dịu dàng, "Con yêu, đã lâu không gặp rồi."
bà nói bằng tiếng Anh.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó con ngươi đen lạnh lùng nhìn bà.
"Ta vừa xem xong buổi họp báo mà con mở, làm tốt lắm, con trai." La Kỳ ưu nhã ngồi ở trên ghế, nụ cười thoải mái từ tận đáy lòng.
Một người hầu cung kính mà đi lên phía trước, đặt một cốc hồng trà Anh quốc xuống.
Cung Âu âm trầm nhìn mẹ của mình, một lát sau, hắn trào phúng nhếch môi, "Hiện tại bà hài lòng"
Từ lúc vừa mới bắt đầu đã không tiếc dùng thủ đoạn gì để có thể chia tách hắn và Thời Tiểu Niệm.
"Ta và cha của con đã nói, không quá ba tháng, con sẽ không muốn Thời Tiểu Niệm nữa. Con đoán cha con đã nói như thế nào không" La Kỳ nói tiếp, "Ông ấy nói, vậy thì cho con ba tháng để biểu hiện, trong vòng ba tháng nếu như con không chia tay, ông ấy sẽ động thủ. May là, hiện tại đã kết thúc rồi."
""
"Nha, đúng rồi, ta đã quên, lần trước ta đã nói với con những điều này." La Kỳ ôn nhu cười, "Bất kể thế nào đi chăng nữa, không để cha con nhúng tay vào là chuyện may mắn."
Một khi chồng cuả bà đã ra tay, không chết thì cũng sống không bằng chết, bà không thích máu tanh như vậy.
"…"
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm bà.
"Ta cũng không muốn nhìn thấy hai người phụ tử tương tàn." La Kỳ mỉm cười nói, "con trai à, con sắp xếp chút thời gian trở về một lần đi, tuy rằng đã chia tay, nhưng cha con vẫn là rất tức giận chuyện con công khai yêu đương với một người bình dân, con đã được cảm thụ hương vị của tình yêu rồi, cũng đến lúc trở về kính hiếu với bố mẹ."
"…"
Cung Âu không nói một lời nào, vẻ mặt xám xịt, đôi mắt đen kịt lạnh lẽo, như là không có một chút tình cảm nào.
Một giây sau, ngón tay của hắn xẹt qua bàn kiếng muốn đóng call video lạo, liền nghe La Kỳ có chút tự hào nói rằng, "Ta sớm nói với Thời Tiểu Niệm, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng đều sẽ không cần người phụ nữ như cô ta như vậy, cô ta còn không tin, còn tin tưởng mình có thể làm cho con hạnh phúc, cô gái nhỏ thường rất ngây thơ."
Thật không biết Thời Tiểu Niệm lấy sự tự tin đó từ đâu.
Nghe vậy, bàn tay Cung Âu cứng ngắc ở giữa không trung, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Phỏng chừng này sau khi trải qua chuyện đó trong lòng cô ta cũng run sợ đi, vừa muốn nỗ lực lại vừa lo lắng bị con ghét bỏ, hiện tại cũng tốt, kết thúc sớm một chút đối với cô ta cũng là chuyện tốt."
La Kỳ nói, dùng lương tâm để nói, thật sự thì bà cũng không tính là ghét Thời Tiểu Niệm.
Có thể kiềm chế được tính nóng giận cố chấp cuả Cung Âu cũng là một loại bản lĩnh, nhưng ai bảo Thời Tiểu Niệm chỉ là người bình dân đây.
"…"
Vừa muốn nỗ lực lại vừa lo lắng bị con ghét bỏ.
Mặt Cung Âu tái nhợt, đầu ngẩng lên, tàn nhẫn mà trừng mắt về phía màn hình, có chút điên cuồng mà quát, "Ai cho bà nói như vậy với cô ấy, La Kỳ dựa vào cái gì mà bà bắt nạt cô ấy"
La kỳ nâng cốc Hồng Trà lên, ngước mắt đón nhận ánh mắt của Cung Âu, bị sự tức giận trong mắt hắn làm cho sợ run lên, dừng lại vài giây nói rằng, "Cái này không trách ta được, là do cô ta không hiểu đạo lý môn đăng hộ đối. Huống hồ, bây giờ không phải là con không cần cô ta nữa sao, không phải con bắt nạt cô ta còn nhiều hơn sao"
Âm thanh của bà trước sau như một, tao nhã quý phái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro