Cung Âu xa lánh cô
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghi hoặc, đôi mắt khẽ đảo.
Có phải là Cung Âu có việc gì không
Do chữa bệnh hay do áp lực của công việc, thời gian qua cô nhìn thấy nhân viên của N.E vì lần tung sản phẩm mới này mà sắp điên lên, có người nói đã làm thâu đêm mấy ngày liên tục rồi.
Mà thân là tổng giám đốc, có phải là áp lực của Cung Âu càng lớn hơn không
Xem ra bắt đầu từ ngày mai, cô phải suy nghĩ chút biện pháp để cho Cung Âu giảm tải bớt áp lựck, không thể để cho hắn vừa làm việc lại vừa chữa bệnh được.
Một lúc sau, Cung Âu từ trong phòng tắm đi ra, đôi mắt quét về phía cô, thấy cô đứng cạnh giường, "Sao em lại đứng ở đó."
"Em đàn bản nhạc cho enh nghe có được hay không"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền từ bên cạnh giường đi đến trước cây đàn dương cầm, sau đó mở nắp đàn ra, dựng thẳng lên hai ngón tay trỏ, bắt đầu biểu diễn bản nhạc.
Bản nhạc cô chơi là bài nhớ mãi không quên.
Cô không biết chơi đàn dương cầm, bản nhạc này là do Cung Âu tay lấy tay dạy cho cô, cho nên cô cũng chỉ có thể dùng hai cái ngón tay trỏ để đàn, tiếng đàn dương cầm có chút đứt quãng, nhưng không thể che mờ được giai điệu ngọt ngào của bản nhạc.
Thời Tiểu Niệm vui vẻ đàn, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, từng giọt nước trong suốt từ trên mái tóc ngắn ướt nhẹp chảy xuống, chảy qua khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc của hắn, nhìn đặc biệt gợi cảm.
Hắn nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.
"Em đàn không sai chứ"
Bản nhạc kết thúc, Thời Tiểu Niệm từ trước đàn dương cầm đứng lên, lập tức mỉm cười với nhìn về phía Cung Âu, giật giật ngón tay trỏ của mình, "Em thấy gần đây mình cũng không có chuyện gì làm, em đi học chơi đàn dương cầm nhé, trình diễn nhạc bằng hai ngón tay cũng thật khó nhìn."
Vừa vừa có việc làm lại thoát kiếp làm kẻ nghiệp dư.
Cung Âu chăm chú nhìn cô, một lát sau dời ánh mắt đi, "Đã muộn rồi, ngủ thôi."
"Ừ, tốt."
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt Cung Âu không được tốt lắm, nghĩ đến gần đây hắn phải chịu áp lực rất lớn, cũng không ngốc nghếch mà truy hỏi, thuận theo nằm dài trên giường, nói, "Để em giúp anh lau tóc nhé."
"Không cần, em cứ ngủ trước đi, anh còn cần xử lý một văn kiện khẩn cấp." Cung Âu ngồi vào trên giường.
"Vậy em thức với anh."
"Không được, em ngủ trước đi" Cung Âu bá đạo mở miệng.
"Để em thức cùng với anh."
"Thời Tiểu Niệm, em thử không nghe lời anh xem" Cung Âu không vui nhìn về phía cô , đem cô ôm vào lòng, để thân thể cô tựa vào trong ngực của hắn, "Ngủ đi, có nghe hay không"
"Nhưng mà"
"Em còn dám nói nhưng mà với anh"
Có cần phải ngông cuồng bá đạo như vậy hay không, thiệt là.
Cô muốn thức cùng hắn mà là sai à
Thời Tiểu Niệm bĩu bĩu môi, "Vậy cũng tốt, em đi ngủ đây, anh xử lý xong văn kiện cũng phải đi ngủ luôn đấy, sớm sớm một chút."
"…"
Cung Âu không nói gì, cứ ôm lấy cô như vậy, thấp mâu nhìn cô.
Cô nhu thuận tựa ở trong ngực của hắn, như một chú chó lông xù cực kỳ hiền lành, dễ bảo.
Hai mắt Thời Tiểu Niệm dần dần khép lại, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, cô nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Cô nằm ở trên người hắn, ngón tay tùy ý khoát lên trên người hắn, ngón tay trắng nõn mềm mại, như là không xương, mềm như thế nhưng sao làm cho ngực hắn như bị nhói đau.
Cung Âu thấp mâu nhìn cô, hắn nhìn gương mặt của cô, chăm chú nhìn ngũ quan xinh đẹp đó một chút, cả người hắn đều cứng ngắc, ánh mắt phức tạp, rồi ánh mắt nhanh dời đi chỗ khác.
Bỗng dưng, điện thoại di động của hắn rung lên.
Ánh mắt Cung Âu thay đổi, tay nhẹ nhàng buông Thời Tiểu Niệm ra, đặt cô nằm ở trên giường, bàn tay thon dài đắp chăn cho cô.
Lúc này Cung Âu mới đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình lên, màn hình hiển thị một tin nhắn
Một tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng Cung Âu trừng mắt nhìn tin nhắn này rất lâu, cơ hồ là cố khắc từng chữ từng chữ trong tin nhắn này trong trí nhớ.
Tay hắn siết chặt lấy điện thoại di động, cuối cùng, Cung Âu nhắm mắt lại, thân thể hơi rủ xuống, che dấu đi tất cả tâm tình của hắn.
Là thật.
Là thật.
Chết tiệt là thật
Dựa vào cái gì là thật, tại sao những thứ này lại là sự thật
Cung Âu tàn nhẫn mà ném điện thoại di động lên giường, thân thể lùi ra phía sau, từng giọt nước từ cuối sợi tóc của hắn nhỏ xuống, chảy qua khuôn mặt của hắn, lướt qua đôi mắt đang nhắm mắt, tựa như giọt nước mắt rơi.
Tại sao lại là sự thật, dựa vào cái gì lại là sự thật.
Cung Âu chuyển tầm mắt nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh, nhìn cô ngủ ngon không biết gì cả, cảm xúc phức tạp, phẫn nộ và tuyệt vọng cứ đan xen nhau trong đáy mắt của hắn.
Khi dòng sản phẩm người máy Mr được công bố đã gây náo động trên toàn thế giới, mà lần này, thông tin dòng sản phẩm này được tung ra thị trường với số lượng hạn chế không thể không khiến cho toàn thế giới quan tâm rộng rãi.
Các trang tin tức lại bắt đầu hoạt động mạnh.
Mỗi một cái động tác của Cung Âu đều có thể gây nên những hồi sóng lớn. Thời Tiểu Niệm nghĩ, chắc vì chuyện này mà Cung Âu phải chịu áp lực rất lớn, chỉ là không muốn thừa nhận thôi, giống như buổi họp báo tuyên bố lần trước.
Sáng sớm, không khí trong lành, Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi dạo trên con đường lớn trong đế quốc pháo đài, một mình cô dạo bước.
Bình thường mỗi lần cô đi tản bộ Cung Âu đều sẽ theo sát, nhưng mấy ngày hôm nay Cung Âu đều không đi cùng cô, giống như càng ngày càng không dính lấy cô.
Thực sự là áp lực quá lớn.
Thời Tiểu Niệm đi vào bên trong đế quốc pháo đài, đi vào phòng tập thể hình, cô thấy một mình Cung Âu tập chạy bộ trên máy chạy bộ.
Tình nguyện ở đây dùng máy chạy bộ chứ không đi tản bộ cùng cô.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, trong lòng không khỏi có chút quái lạ, người tiến về phía trước, đi tới bên cạnh Cung Âu, nhẹ giọng gọi tên của hắn, "Cung Âu."
Cung Âu cụp mắt nhìn về phía cô, trong mắt như bừng tỉnh, có chút khiếp sợ lóe lên rồi biến mất, thân hình cao hơn mét tám ngã xuống máy chạy bộ, nhìn có chút chật vật, may mà hắn kịp thời nắm lấy tay cầm của máy chạy bộ mới không bị ngã chổng vó.
Sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
"Anh không sao chứ" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, "Anh làm sao vậy, em đáng sợ như vậy sao, có thể đem Cung đại tổng giám đốc anh hù coh suýt nữa ngã chổng vó"
Lại còn là té xuống từ trên máy chạy bộ.
"Ai nói anh bị giật mình"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đứng vững trên đất, tầm mắt lướt qua mặt cô rồi nhanh chóng xoay sang chỗ khác, tựa như là không muốn nhìn thấy mặt cô một giây phút nào.
"Dáng vẻ vừa nãy của anh lại chẳng"
Rõ ràng là bị dọa sợ, còn như kiểu bị rơi xuống địa ngục.
Cô mang thai, mặt hơi hơi đẫy đà một tí, nhưng có đáng sợ như thế không.
"Rõ ràng thế nào"
Cung Âu nghiêm mặt đánh gãy lời của cô.
"Không có chuyện gì."
Anh chịu áp lực thì cũng đừng như vậy chứ, tính khí cuả anh có kém thì cũng đừng như vậy chứ.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm oán thầm, hai cái tay chống ở trên tay cầm cảu máy chạy bộ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía hắn, hỏi, "Ngày hôm nay anh có hoạt động gì hay không, có đặc biệt muốn ăn món tráng miệng nào, em làm rồi mang qua cho anh."
Dáng vẻ cô tựa như vậy ở trên máy chạy bộ đặc biệt thanh thuần đáng yêu, nụ cười tinh khiết.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, nhìn đôi mắt của cô, cầm lấy khăn mặt lau mặt của mình, đi ra ngoài, "Ngày hôm nay anh có mấy cuộc họp, em không cần đi theo anh."
"Không liên quan a, em cũng không có gì chuyện phải làm, em đi cùng với anh."
Thời Tiểu Niệm đuổi tới bên người hắn, âm thanh ôn nhu nói.
Hiện tại hắn đang phải chịu áp lực lớn, cô muốn chăm sóc cho hắn.
"Nói rồi, không cần là không cần" bỗng nhiên Cung Âu giương cao giọng lên nói, cơ hồ là gầm nhẹ lên, đôi mắt đen tàn nhẫn trừng cô, "Rốt cuộc là em nghe anh, hay vẫn là Cung Âu anh nghe lời em"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị rống đến ngẩn cả người, đứng ở nơi đó nửa ngày cũng không phản ứng lại, mãi đến tận bóng lưng của Cung Âu biến mất, cô mới bừng tỉnh.
Có cần phải dữ như vậy hay không
Gần đây, không phải hắn đã kiểm soát được phần nào tính khí của mình rồi sao, sao còn như vậy, đến cùng là Mona để tâm trị bệnh cho hắn hay không.
Thời Tiểu Niệm có chút buồn bực đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Phong Đức, "Phong quản gia."
"Thời tiểu thư, chào buổi sáng."
Phong Đức hướng về phía Thời Tiểu Niệm khom lưng.
"Gần đây ông có cảm thấy tính khí của Cung Âu lại xấu đi hay không" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Nghe vậy, Phong Đức đồng cảm gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói mỗi lần mở cuộc họp thiếu gia đều mắng rất nhiều người, có thể là ở tập đoàn có chuyện không hài lòng đi."
"Tôi cũng đoán là như vậy." Thời Tiểu Niệm hiểu rõ gật đầu.
Chỉ là, trước đây dù Cung Âu có phát hỏa như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không phát hỏa như vậy với cô, càng không nói tới sẽ chủ động để cô ở nhà một mình.
Chẳng lẽ là Mona giở trò gì
Có thể là Mona đã động tay động chân gì đó
Thời Tiểu Niệm lập tức rời đi, Phong Đức đưa một quyển sách trên tay cho cô, "Thời tiểu thư, cô thử xem mấy nơi tổ chức hôn lễ này xem, đây là mười phong cảnh đẹp nhất trên toàn bộ thế giới mà tôi đã lựa chọn."
"Hôn lễ" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, "Không phải đã nói là chờ sau khi bảo bảo sinh ra mới tổ chức hôn lễ sao"
"Tôi hiểu rõ thiếu gia, không cần chờ tới khi bảo bảo ra đời, khẳng định bây giờ thiếu gia đang vội vã muốn cưới Thời tiểu thư, vì thế nên tôi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi chuyện trước rồi." Phong Đức mỉm cười nói.
"Vậy ông không để cho Cung Âu chọn sao"
"Chỉ cần Thời tiểu thư hài lòng là được, nếu để thiếu gia chọn thì tôi phải đi đường vòng nhiều hơn." Phong Đức thể hiện tầm nhìn xa, nói rằng.
Dù sao thì thiếu gia cũng chỉ nhận thức Thời tiểu thư, Thời tiểu thư làm món ăn như thế nào cũng ngon, Thời tiểu thư mặc quần áo gì cũng đẹp, Thời tiểu thư bước đi đều đẹp hơn so với người khác gấp trăm lần.
Nghe vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm như ấm lên, đôi mắt cong cong, đưa tay nhận lấy quyển sách, "Vậy cũng tốt, để tôi thử chọn xem."
Thời Tiểu Niệm nhận lấy quyển sách mở ra, lập tức bị bức ảnh trong sách mê hoặc, "Đẹp quá a, đây là cảnh vật thực sự tồn tại ở trên thế giới sao, thật là đẹp, đây là cái gì, cực quang???"
Phong Đức đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn giới thiệu từng địa điểm cho cô.
Thời Tiểu Niệm lật từng trang sách, trên mặt chứa đầy nụ cười, những chỗ này thật đẹp, cô chưa từng được nhìn thấy, quá đẹp, nếu như có cử hành lễ cưới tại đây, vậy nhất định là cả đời sẽ khó quên.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghi hoặc, đôi mắt khẽ đảo.
Có phải là Cung Âu có việc gì không
Do chữa bệnh hay do áp lực của công việc, thời gian qua cô nhìn thấy nhân viên của N.E vì lần tung sản phẩm mới này mà sắp điên lên, có người nói đã làm thâu đêm mấy ngày liên tục rồi.
Mà thân là tổng giám đốc, có phải là áp lực của Cung Âu càng lớn hơn không
Xem ra bắt đầu từ ngày mai, cô phải suy nghĩ chút biện pháp để cho Cung Âu giảm tải bớt áp lựck, không thể để cho hắn vừa làm việc lại vừa chữa bệnh được.
Một lúc sau, Cung Âu từ trong phòng tắm đi ra, đôi mắt quét về phía cô, thấy cô đứng cạnh giường, "Sao em lại đứng ở đó."
"Em đàn bản nhạc cho enh nghe có được hay không"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền từ bên cạnh giường đi đến trước cây đàn dương cầm, sau đó mở nắp đàn ra, dựng thẳng lên hai ngón tay trỏ, bắt đầu biểu diễn bản nhạc.
Bản nhạc cô chơi là bài nhớ mãi không quên.
Cô không biết chơi đàn dương cầm, bản nhạc này là do Cung Âu tay lấy tay dạy cho cô, cho nên cô cũng chỉ có thể dùng hai cái ngón tay trỏ để đàn, tiếng đàn dương cầm có chút đứt quãng, nhưng không thể che mờ được giai điệu ngọt ngào của bản nhạc.
Thời Tiểu Niệm vui vẻ đàn, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, từng giọt nước trong suốt từ trên mái tóc ngắn ướt nhẹp chảy xuống, chảy qua khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc của hắn, nhìn đặc biệt gợi cảm.
Hắn nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.
"Em đàn không sai chứ"
Bản nhạc kết thúc, Thời Tiểu Niệm từ trước đàn dương cầm đứng lên, lập tức mỉm cười với nhìn về phía Cung Âu, giật giật ngón tay trỏ của mình, "Em thấy gần đây mình cũng không có chuyện gì làm, em đi học chơi đàn dương cầm nhé, trình diễn nhạc bằng hai ngón tay cũng thật khó nhìn."
Vừa vừa có việc làm lại thoát kiếp làm kẻ nghiệp dư.
Cung Âu chăm chú nhìn cô, một lát sau dời ánh mắt đi, "Đã muộn rồi, ngủ thôi."
"Ừ, tốt."
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt Cung Âu không được tốt lắm, nghĩ đến gần đây hắn phải chịu áp lực rất lớn, cũng không ngốc nghếch mà truy hỏi, thuận theo nằm dài trên giường, nói, "Để em giúp anh lau tóc nhé."
"Không cần, em cứ ngủ trước đi, anh còn cần xử lý một văn kiện khẩn cấp." Cung Âu ngồi vào trên giường.
"Vậy em thức với anh."
"Không được, em ngủ trước đi" Cung Âu bá đạo mở miệng.
"Để em thức cùng với anh."
"Thời Tiểu Niệm, em thử không nghe lời anh xem" Cung Âu không vui nhìn về phía cô , đem cô ôm vào lòng, để thân thể cô tựa vào trong ngực của hắn, "Ngủ đi, có nghe hay không"
"Nhưng mà"
"Em còn dám nói nhưng mà với anh"
Có cần phải ngông cuồng bá đạo như vậy hay không, thiệt là.
Cô muốn thức cùng hắn mà là sai à
Thời Tiểu Niệm bĩu bĩu môi, "Vậy cũng tốt, em đi ngủ đây, anh xử lý xong văn kiện cũng phải đi ngủ luôn đấy, sớm sớm một chút."
"…"
Cung Âu không nói gì, cứ ôm lấy cô như vậy, thấp mâu nhìn cô.
Cô nhu thuận tựa ở trong ngực của hắn, như một chú chó lông xù cực kỳ hiền lành, dễ bảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Thời Tiểu Niệm dần dần khép lại, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, cô nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Cô nằm ở trên người hắn, ngón tay tùy ý khoát lên trên người hắn, ngón tay trắng nõn mềm mại, như là không xương, mềm như thế nhưng sao làm cho ngực hắn như bị nhói đau.
Cung Âu thấp mâu nhìn cô, hắn nhìn gương mặt của cô, chăm chú nhìn ngũ quan xinh đẹp đó một chút, cả người hắn đều cứng ngắc, ánh mắt phức tạp, rồi ánh mắt nhanh dời đi chỗ khác.
Bỗng dưng, điện thoại di động của hắn rung lên.
Ánh mắt Cung Âu thay đổi, tay nhẹ nhàng buông Thời Tiểu Niệm ra, đặt cô nằm ở trên giường, bàn tay thon dài đắp chăn cho cô.
Lúc này Cung Âu mới đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình lên, màn hình hiển thị một tin nhắn
Một tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng Cung Âu trừng mắt nhìn tin nhắn này rất lâu, cơ hồ là cố khắc từng chữ từng chữ trong tin nhắn này trong trí nhớ.
Tay hắn siết chặt lấy điện thoại di động, cuối cùng, Cung Âu nhắm mắt lại, thân thể hơi rủ xuống, che dấu đi tất cả tâm tình của hắn.
Là thật.
Là thật.
Chết tiệt là thật
Dựa vào cái gì là thật, tại sao những thứ này lại là sự thật
Cung Âu tàn nhẫn mà ném điện thoại di động lên giường, thân thể lùi ra phía sau, từng giọt nước từ cuối sợi tóc của hắn nhỏ xuống, chảy qua khuôn mặt của hắn, lướt qua đôi mắt đang nhắm mắt, tựa như giọt nước mắt rơi.
Tại sao lại là sự thật, dựa vào cái gì lại là sự thật.
Cung Âu chuyển tầm mắt nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh, nhìn cô ngủ ngon không biết gì cả, cảm xúc phức tạp, phẫn nộ và tuyệt vọng cứ đan xen nhau trong đáy mắt của hắn.
Khi dòng sản phẩm người máy Mr được công bố đã gây náo động trên toàn thế giới, mà lần này, thông tin dòng sản phẩm này được tung ra thị trường với số lượng hạn chế không thể không khiến cho toàn thế giới quan tâm rộng rãi.
Các trang tin tức lại bắt đầu hoạt động mạnh.
Mỗi một cái động tác của Cung Âu đều có thể gây nên những hồi sóng lớn. Thời Tiểu Niệm nghĩ, chắc vì chuyện này mà Cung Âu phải chịu áp lực rất lớn, chỉ là không muốn thừa nhận thôi, giống như buổi họp báo tuyên bố lần trước.
Sáng sớm, không khí trong lành, Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi dạo trên con đường lớn trong đế quốc pháo đài, một mình cô dạo bước.
Bình thường mỗi lần cô đi tản bộ Cung Âu đều sẽ theo sát, nhưng mấy ngày hôm nay Cung Âu đều không đi cùng cô, giống như càng ngày càng không dính lấy cô.
Thực sự là áp lực quá lớn.
Thời Tiểu Niệm đi vào bên trong đế quốc pháo đài, đi vào phòng tập thể hình, cô thấy một mình Cung Âu tập chạy bộ trên máy chạy bộ.
Tình nguyện ở đây dùng máy chạy bộ chứ không đi tản bộ cùng cô.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, trong lòng không khỏi có chút quái lạ, người tiến về phía trước, đi tới bên cạnh Cung Âu, nhẹ giọng gọi tên của hắn, "Cung Âu."
Cung Âu cụp mắt nhìn về phía cô, trong mắt như bừng tỉnh, có chút khiếp sợ lóe lên rồi biến mất, thân hình cao hơn mét tám ngã xuống máy chạy bộ, nhìn có chút chật vật, may mà hắn kịp thời nắm lấy tay cầm của máy chạy bộ mới không bị ngã chổng vó.
Sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
"Anh không sao chứ" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, "Anh làm sao vậy, em đáng sợ như vậy sao, có thể đem Cung đại tổng giám đốc anh hù coh suýt nữa ngã chổng vó"
Lại còn là té xuống từ trên máy chạy bộ.
"Ai nói anh bị giật mình"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đứng vững trên đất, tầm mắt lướt qua mặt cô rồi nhanh chóng xoay sang chỗ khác, tựa như là không muốn nhìn thấy mặt cô một giây phút nào.
"Dáng vẻ vừa nãy của anh lại chẳng"
Rõ ràng là bị dọa sợ, còn như kiểu bị rơi xuống địa ngục.
Cô mang thai, mặt hơi hơi đẫy đà một tí, nhưng có đáng sợ như thế không.
"Rõ ràng thế nào"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Âu nghiêm mặt đánh gãy lời của cô.
"Không có chuyện gì."
Anh chịu áp lực thì cũng đừng như vậy chứ, tính khí cuả anh có kém thì cũng đừng như vậy chứ.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm oán thầm, hai cái tay chống ở trên tay cầm cảu máy chạy bộ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía hắn, hỏi, "Ngày hôm nay anh có hoạt động gì hay không, có đặc biệt muốn ăn món tráng miệng nào, em làm rồi mang qua cho anh."
Dáng vẻ cô tựa như vậy ở trên máy chạy bộ đặc biệt thanh thuần đáng yêu, nụ cười tinh khiết.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, nhìn đôi mắt của cô, cầm lấy khăn mặt lau mặt của mình, đi ra ngoài, "Ngày hôm nay anh có mấy cuộc họp, em không cần đi theo anh."
"Không liên quan a, em cũng không có gì chuyện phải làm, em đi cùng với anh."
Thời Tiểu Niệm đuổi tới bên người hắn, âm thanh ôn nhu nói.
Hiện tại hắn đang phải chịu áp lực lớn, cô muốn chăm sóc cho hắn.
"Nói rồi, không cần là không cần" bỗng nhiên Cung Âu giương cao giọng lên nói, cơ hồ là gầm nhẹ lên, đôi mắt đen tàn nhẫn trừng cô, "Rốt cuộc là em nghe anh, hay vẫn là Cung Âu anh nghe lời em"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị rống đến ngẩn cả người, đứng ở nơi đó nửa ngày cũng không phản ứng lại, mãi đến tận bóng lưng của Cung Âu biến mất, cô mới bừng tỉnh.
Có cần phải dữ như vậy hay không
Gần đây, không phải hắn đã kiểm soát được phần nào tính khí của mình rồi sao, sao còn như vậy, đến cùng là Mona để tâm trị bệnh cho hắn hay không.
Thời Tiểu Niệm có chút buồn bực đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Phong Đức, "Phong quản gia."
"Thời tiểu thư, chào buổi sáng."
Phong Đức hướng về phía Thời Tiểu Niệm khom lưng.
"Gần đây ông có cảm thấy tính khí của Cung Âu lại xấu đi hay không" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Nghe vậy, Phong Đức đồng cảm gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói mỗi lần mở cuộc họp thiếu gia đều mắng rất nhiều người, có thể là ở tập đoàn có chuyện không hài lòng đi."
"Tôi cũng đoán là như vậy." Thời Tiểu Niệm hiểu rõ gật đầu.
Chỉ là, trước đây dù Cung Âu có phát hỏa như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không phát hỏa như vậy với cô, càng không nói tới sẽ chủ động để cô ở nhà một mình.
Chẳng lẽ là Mona giở trò gì
Có thể là Mona đã động tay động chân gì đó
Thời Tiểu Niệm lập tức rời đi, Phong Đức đưa một quyển sách trên tay cho cô, "Thời tiểu thư, cô thử xem mấy nơi tổ chức hôn lễ này xem, đây là mười phong cảnh đẹp nhất trên toàn bộ thế giới mà tôi đã lựa chọn."
"Hôn lễ" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, "Không phải đã nói là chờ sau khi bảo bảo sinh ra mới tổ chức hôn lễ sao"
"Tôi hiểu rõ thiếu gia, không cần chờ tới khi bảo bảo ra đời, khẳng định bây giờ thiếu gia đang vội vã muốn cưới Thời tiểu thư, vì thế nên tôi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi chuyện trước rồi." Phong Đức mỉm cười nói.
"Vậy ông không để cho Cung Âu chọn sao"
"Chỉ cần Thời tiểu thư hài lòng là được, nếu để thiếu gia chọn thì tôi phải đi đường vòng nhiều hơn." Phong Đức thể hiện tầm nhìn xa, nói rằng.
Dù sao thì thiếu gia cũng chỉ nhận thức Thời tiểu thư, Thời tiểu thư làm món ăn như thế nào cũng ngon, Thời tiểu thư mặc quần áo gì cũng đẹp, Thời tiểu thư bước đi đều đẹp hơn so với người khác gấp trăm lần.
Nghe vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm như ấm lên, đôi mắt cong cong, đưa tay nhận lấy quyển sách, "Vậy cũng tốt, để tôi thử chọn xem."
Thời Tiểu Niệm nhận lấy quyển sách mở ra, lập tức bị bức ảnh trong sách mê hoặc, "Đẹp quá a, đây là cảnh vật thực sự tồn tại ở trên thế giới sao, thật là đẹp, đây là cái gì, cực quang???"
Phong Đức đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn giới thiệu từng địa điểm cho cô.
Thời Tiểu Niệm lật từng trang sách, trên mặt chứa đầy nụ cười, những chỗ này thật đẹp, cô chưa từng được nhìn thấy, quá đẹp, nếu như có cử hành lễ cưới tại đây, vậy nhất định là cả đời sẽ khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro