Cưỡng chế dưỡng thai ở tháp cao
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
"…"
"Nơi này rất là yên tĩnh, tín hiệu hay tia phóng xạ không mạnh, cũng không có đám người hỗn loạn, không khí trong lành, là thích hợp nhất để dưỡng thai."
Nơi thích hợp nhất để dưỡng thai.
Cũng có nghĩa là, nơi này hẻo lánh đến nỗi sẽ không có người đi qua, cô cũng sẽ không có bất kỳ một biện pháp gì để cầu cứu với bên ngoài
Từ trước đến giờ thủ đoạn của Cung gia luôn tàn nhẫn và bỉ ổi.
"Cảm tạ hảo ý của phu nhân, nhưng tôi có thể trở về nước để dưỡng thai."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, hạ tầm mắt nhìn từng cơn sóng vỗ vào phía dưới mỏm đá, quay người rời đi.
"Thời tiểu thư cũng là người thông minh, cô phải hiểu tôi làm tất cả mọi chuyện này là vì cái gì." tiếng nói dịu dàng của La Kỳ vang lên ở sau lưng cô, "Cô yên tâm, chỉ cần cô thuận lợi sinh con ra, ta sẽ để cô rời khỏi nơi này."
"Bảo bảo là của tôi"
Thời Tiểu Niệm cố gắng nhấn mạnh, ngữ khí phẫn nộ.
Coi cô là cái gì, là công cũ sinh nở sao
"Cả cô và ta đều biết, đó cũng là con của Cung Âu, ta sẽ không bỏ mặc huyết thống của Cung gia lưu lạc ở bên ngoài." La Kỳ nói rằng, ngữ khí lộ ra vẻ uy nghiêm.
Từ lúc ở trên thuyền, ngay khi biết mình sắp bị đưa đến Anh quốc, cô cũng biết là La Kỳ cho người bắt cô, cũng hiểu rõ bà ta vì bảo bảo trong bụng của cô mà tới.
Cho đến khi chính tai nghe được mục đích của La Kỳ, Thời Tiểu Niệm vẫn không chịu được, vừa phẫn uất, vừa chua xót.
"Đứa nhỏ này không phải là của Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm đứng trong gió biển nói, mái tóc dài bị gió cuốn đi có chút loạn, cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt của cô.
"Thời Địch tìm mấy người... kia đều là người của ta phái đi, bọn họ làm gì cô hay không, ta cực kỳ rõ ràng." La Kỳ ôn hòa nở nụ cười, đi về phía Thời Tiểu Niệm.
Không ai biết rõ chuyện này hơn bà.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, "Bà nghĩ hơi nhiều rồi đó, không phải tôi đã nói sự việc này rồi sao, thời điểm cùng với Cung Âu, tôi còn duy trì quan hệ với người đàn ông khác nữa, người đàn ông của tôi không chỉ có một mình Cung Âu đâu."
Tự ném mình vào trong đống bùn, cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội có thể giữ lại hai bảo bảo.
Cô ích kỷ muốn có hai đứa bé này.
La kỳ đứng trước mặt cô, nghe nói như thế không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn cô nói, "Cô không cần nhọc lòng để tìm cách rời khỏi đây như vậy, phải thì tốt, không phải cũng tốt, ta sẽ coi đứa trẻ trong bụng của cô như là đứa con đầu tiên của Cung Âu để tỉ mỉ chăm sóc, tất cả hãy chờ sau khi cái thai được sinh ra rồi nói tiếp."
"Bà"
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói cái gì, La Kỳ đã đi về phía trước, từng bước đi đều uyển chuyển dịu dàng, "Charles, mang Thời tiểu thư đi vào làm kiểm tra."
"Thời tiểu thư, xin mời."
Charles đi tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm, thân sĩ khom lưng.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Kỳ, không thể làm gì được.
Thời Tiểu Niệm được đưa vào một căn phòng trong tháp cao, bên trong là mấy bác sỹ đeo khẩu trang đang ngồi, La Kỳ đưa Thời Tiểu Niệm giao cho bọn họ.
Sau gần một giờ kiểm tra, Thời Tiểu Niệm như một con rối không hề có ý thức tự chủ, tùy ý để bọn họ kiểm tra.
Cô đi ra khỏi phòng, lúc đi ra, cô thấy La Kỳ ngồi trên một chiếc ghế dài ở ngoài tháp cao, nhìn về phía biển, trên tay đeo một đôi găng tay màu trắng.
Có bác sỹ đã đứng ở nơi đó báo cáo với La Kỳ, "Có khả năng là do thời gian ngồi thuyền khá dài, nên thân thể của Thời tiểu thư không được thoải mái, dạ dày không tốt lắm, có điều thai nhi rất khỏe mạnh, xin phu nhân yên tâm."
"Vậy thì tốt, ta giao Thời tiểu thư cho các ngươi chăm sóc, ta cũng sẽ đến thăm bất cứ lúc nào, nếu như cô ấy xảy ra vấn đề gì, ta sẽ không hài lòng." La Kỳ ưu nhã ngồi ở chỗ đó, nói chuyện ung dung thong thả, cử chỉ đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ trời sinh.
Thời Tiểu Niệm nghe những lời nói đó mà cảm thấy buồn cười, người nào không biết còn tưởng La Kỳ quan tâm đến cô rất nhiều.
"Tốt, phu nhân."
Sau khi báo cáo xong bác sỹ rời đi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, La Kỳ mỉm cười nhìn về phía cô, "Lại đây ngồi đi, đừng đứng nhiều, ngồi thuyền lâu như vậy chắc thân thể của cô cũng không thoải mái."
Thời Tiểu Niệm thấy bà như vậy, liền biết La Kỳ đã quyết định bắt cô lưu lại, cô nắm chặt lấy vạt váy, cố găng giữ bình tĩnh nói, "Phu nhân, tôi thỉnh cầu bà buông tha cho tôi đi, tương lai Cung Âu có thể có nhiều đứa con khác, sẽ không để ý đến đứa con trong bụng tôi đâu."
"Nếu như ta là cô, ta sẽ cao hứng." La Lỳ nói rằng, "Ta có thể để cho đứa bé này trưởng thành trong hoàn cảnh tốt nhất ở Cung gia, đauws bé này không được tính là con vợ cả, nhưng mặc kệ như thế nào, dù sao cũng vẫn hơn là đi theo cô."
"…"
"Thời tiểu thư, cô cảm thấy với năng lực của cô có thể so sánh được với Cung gia sao, có thể cho con mình tất cả sao" La Kỳ cười hỏi, từng câu từng chữ đều rất ôn hòa, không kích thích cô.
Vì đứa bé, La Kỳ có thể nhịn.
"Tôi có thể cho đứa bé tình mẹ, đây là điều Cung gia không thể cho được."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nghiêm túc nói rằng, "Phu nhân, bà cũng là một người mẹ, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt, tuyệt tình như vậy."
Sắc mặt La Kỳ hơi đổi một chút, "Thời tiểu thư, ta hi vọng sẽ không lại xuất hiện những từ như đuổi tận giết tuyệt trong miệng của cô nữa, rất không có giáo dưỡng. Ta nói, chỉ cần đứa bé được bình an sinh ra, ta sẽ để cô rời đi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng của cô."
"Bà lấy đứa con tôi mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày đi, mà còn nói không phải muốn mạng của tôi sao"
Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, sắc mặt lạnh lẽo, không chút biểu hiện tháp kém nào.
"Sao cô có thể nghĩ như vậy, đứa trẻ được nuôi dạy ở Cung gia sẽ có tương lai hơn rất nhiều, dùng ngôn ngữ trong nước thì gọi là ‘kim chi ngọc điệp’, ‘chúng tinh củng nguyệt’(*), không phải sao" la kỳ nói rằng.
* Chúng tinh củng nguyệt hay còn gọi là quần tinh củng nguyệt: mặt trăng được bao quanh bởi nhiều ngôi sao, ý chỉ đứa bé sẽ là trung tâm của nhiều người, được nhiều người chú ý tới.
"Dùng những thứ hoa lệ để che giấu đi việc làm cướp đoạt tình mẫu tử sao" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, trong mắt chỉ còn lại sự tức giận. "…"
La Kỳ bị cô phản kích lại, sắc mặt rất khó coi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó tiếp tục nói, "Cung phu nhân, Cung gia các người không thể bức người quá đáng như vậy"
Dựa vào cái gì mà nói cướp liền cướp.
Lúc trước muốn thiết kế để cô không còn trong sạch, chó đến bây giờ Cung Âu vẫn chưa từng tin tưởng cô trong sạch, hiện tại cô mang thai, lại muốn tới cướp đứa bé đi.
Bọn họ là kẻ cướp sao, cái gì cũng đều phải do bọn họ định đoạt.
Cô được coi là gì, cô cũng là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình, dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác cô phải nghe theo sự sắp đặt của Cung gia.
Sắc mặt của La Kỳ càng ngày càng khó coi, từ trên ghế dài màu trắng đứng lên, "Thời tiểu thư, cho dù chúng ta có tiếp tục nói chuyện thì cũng sẽ không tìm được đáp án vui vẻ, cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi thật tốt đi, cô có thể đi xung quanh nơi này, hãy nhớ phải luôn duy trì tâm trạng vui vẻ."
Nói xong, La Kỳ xoay người.
"Bà không sợ tôi thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành sao" Thời Tiểu Niệm giận dữ hỏi nói.
Lông mày của La Kỳ nhíu chặt lại, Thời Tiểu Niệm này thật sự không biết tốt xấu gì, bà không quay người lại, chỉ nói, " Mới vừa rồi Thời tiểu thư còn thảo luận với tôi về tình mẹ, bây giờ cô đã nghĩ ôm con mình cùng chết, đây chính tình mẹ mà cô nó tới sao"
"…"
Thời Tiểu Niệm nói không ra lời, trong đôi trắng đen rõ ràng chỉ còn dư lại sự phẫn nộ.
"Nếu như cô thật sự làm như vậy, ta sẽ khóa cô lại trên giường, sai người nhìn chằm chằm cô 24/24 giờ, cô muốn tự sát cũng không có cửa đâu, đứa bé này cô bắt buộc phải sinh." La Kỳ nói một cách lạnh lùng, sắc mặt cực kỳ không tốt, dời tầm mắt nhìn về Charles đứng bên cạnh, " Charles, ông hãy ở lại đây chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của Thời tiểu thư, để người khác làm ta không yên lòng."
"Tốt, phu nhân."
Charles cung kính cúi đầu.
Lúc này La Kỳ mới rời đi, nữ người hầu và vệ sỹ lườm lượp theo bà rời đi.
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, tuyệt vọng mà nhìn La Kỳ rời đi, tay chậm rãi vuốt ve cái bụng của mình, trong mắt tràn đầu nỗi đau.
Trước kia là Cung Âu khống chế sự tự do của cô, hiện tại, lại đổi thành Cung phu nhân khống chế sự tự do của cô.
Có phải là do kiếp trước cô thiếu Cung gia bọn họ nên đời này phải trả nợ.
Cô nên làm như thế nào bây giờ.
Cô thật sự không muốn đem đứa con trong bụng giao cho Cung gia, cô hận Cung gia, hận mẹ con Cung gia, căm hận từ tận trong trái tim.
Tại bệnh viện, hai ngày sau khi phát sinh vụ bắt cóc.
S thị trong nước vẫn phồn hoa cường thịnh như cũ, cao ốc mọc lên như nấm, tất cả mọi hoạt động đều không khác gì bình thường.
Không khí tốt nhất ở S thị là ở đế quốc pháo đài thần bí, nơi đây có rừng rậm xanh ngắt, pháo đài nguy nga, không khí trong lành.
Trong pháo đài không khí tràn đầy áp lực như bị đè nén.
Người hầu túm năm tụm ba, bước đi cũng không dám phát ra âm thanh, đầu cố hạ thấp xuống, thời điểm không có trách nhiệm gì thì không dám đi vào trong đại sảnh của pháo đài.
Cửa lớn pháo đài toàn một mớ hỗn độn.
Phong Đức đứng trong bầu không khí ngột ngạt ở đại sảnh, chỉ huy người đi thu dọn đống đồ đạc bị đập hư chuyển ra ngoài, sau đó đem đồ đạc được thiết kế giống như đúc vào chỗ thiếu.
Người hầu dọn nhà không dám phát ra tiếng vang, dù cho chủ nhân của bọn họ ở trên lầu, có tiếng vang cũng không nghe thấy, nhưng dù vậy họ cũng không dám.
Lầu ba.
Một bóng người cao to ngồi ở trên ban công, lưng thẳng tắp dựa vào cây cột, hai chân vắt lên nhau đặt trên lan can.
Mái tóc ngắn rối bù, giữa lông mày mang theo vẻ uể oải, đôi mắt đỏ ngầu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, hít thở không khí trong lành, từ trên cao nhìn xuống, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.
Ngay cả hô hấp cũng dễ hơn mấy phần.
Bỗng dưng, Cung Âu chuyển động, đôi tay thon dài ôm chặt lấy chân của mình, núp ở bên cạnh cây cột, chậm rãi cúi đầu, trong mắt hoàn toàn u ám và hoảng loạn.
Phong Đức vừa vào đã thấy bộ dáng này của Cung Âu, hắn đem mình co ro thành một đoàn, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ
"Thiếu gia."
Phong Đức đi tới.
Nghe được thanh âm, Cung Âu lập tức quay đầu, hai mắt kích động nhìn về phía hắn, có hoảng loạn cũng có sự khẩn trương, "Như thế nào, có phải là có tin tức của Thời Tiểu Niệm, cô ấy đang ở đâu"
Phong Đức nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cung Âu không khỏi cau mày.
Từ trước tới nay ông chưa từng thấy thiếu gia có bộ dáng này, trước đây thiếu gia chưa từng hoang mang như vậy, cả người đều rối loạn, ánh mắt hoảng loạn, trong mắt đều là tơ máu.
"Không có."
Phong Đức lắc lắc đầu, than thở nói, "Là Mona tiểu thư, tôi cảm thấy trạng thái hiện nay của cô ấy không thích hợp để lấy khẩu cung, tôi nghĩ, không phải là Mona tiểu thư sai người bắt cóc Thời tiểu thư."
Từ sau khi Thời tiểu thư có chuyện, thiếu gia đã bắt Mona lại, sử dụng rất nhiều biện pháp để tra hỏi, không cho cô ta ngủ, không cho cô ta ăn cơm, cứ hành hạ cô ta như vậy, muốn cô ta giao tung tích của Thời tiểu thư ra.
Mona tiểu thư vốn là một đại tiểu thư kiêu ngạo, hiện tại bị tra hỏi đến mức tinh thần hoảng loạn, mỗi ngày trong miệng chỉ lẩm bẩm một câu: ta muốn thấy Cung Âu, ta không bắt cóc Thời Tiểu Niệm.
Không phải Phong Đức muốn nói thay cho Mona, nếu như gia tộc Lancaster biết chuyện này, chỉ sợ hai gia tộc sẽ náo loạn một hồi.
Bây giờ Thiếu gia hoàn toàn không cân nhắc đến những việc làm có lợi hay có hại, chỉ liều mạng bức Mona.
"Không phải cô ta thì còn ai" Cung Âu điên cuồng mà quát, mắt lộ ra vẻ dữ tợn, "Ta bắt được cô ta, cô ta sợ, cô ta không dám giảo Thời Tiểu Niệm ra đây, nhất định là cô ta"
"Thiếu gia"
"…"
"Nơi này rất là yên tĩnh, tín hiệu hay tia phóng xạ không mạnh, cũng không có đám người hỗn loạn, không khí trong lành, là thích hợp nhất để dưỡng thai."
Nơi thích hợp nhất để dưỡng thai.
Cũng có nghĩa là, nơi này hẻo lánh đến nỗi sẽ không có người đi qua, cô cũng sẽ không có bất kỳ một biện pháp gì để cầu cứu với bên ngoài
Từ trước đến giờ thủ đoạn của Cung gia luôn tàn nhẫn và bỉ ổi.
"Cảm tạ hảo ý của phu nhân, nhưng tôi có thể trở về nước để dưỡng thai."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, hạ tầm mắt nhìn từng cơn sóng vỗ vào phía dưới mỏm đá, quay người rời đi.
"Thời tiểu thư cũng là người thông minh, cô phải hiểu tôi làm tất cả mọi chuyện này là vì cái gì." tiếng nói dịu dàng của La Kỳ vang lên ở sau lưng cô, "Cô yên tâm, chỉ cần cô thuận lợi sinh con ra, ta sẽ để cô rời khỏi nơi này."
"Bảo bảo là của tôi"
Thời Tiểu Niệm cố gắng nhấn mạnh, ngữ khí phẫn nộ.
Coi cô là cái gì, là công cũ sinh nở sao
"Cả cô và ta đều biết, đó cũng là con của Cung Âu, ta sẽ không bỏ mặc huyết thống của Cung gia lưu lạc ở bên ngoài." La Kỳ nói rằng, ngữ khí lộ ra vẻ uy nghiêm.
Từ lúc ở trên thuyền, ngay khi biết mình sắp bị đưa đến Anh quốc, cô cũng biết là La Kỳ cho người bắt cô, cũng hiểu rõ bà ta vì bảo bảo trong bụng của cô mà tới.
Cho đến khi chính tai nghe được mục đích của La Kỳ, Thời Tiểu Niệm vẫn không chịu được, vừa phẫn uất, vừa chua xót.
"Đứa nhỏ này không phải là của Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm đứng trong gió biển nói, mái tóc dài bị gió cuốn đi có chút loạn, cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt của cô.
"Thời Địch tìm mấy người... kia đều là người của ta phái đi, bọn họ làm gì cô hay không, ta cực kỳ rõ ràng." La Kỳ ôn hòa nở nụ cười, đi về phía Thời Tiểu Niệm.
Không ai biết rõ chuyện này hơn bà.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, "Bà nghĩ hơi nhiều rồi đó, không phải tôi đã nói sự việc này rồi sao, thời điểm cùng với Cung Âu, tôi còn duy trì quan hệ với người đàn ông khác nữa, người đàn ông của tôi không chỉ có một mình Cung Âu đâu."
Tự ném mình vào trong đống bùn, cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội có thể giữ lại hai bảo bảo.
Cô ích kỷ muốn có hai đứa bé này.
La kỳ đứng trước mặt cô, nghe nói như thế không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn cô nói, "Cô không cần nhọc lòng để tìm cách rời khỏi đây như vậy, phải thì tốt, không phải cũng tốt, ta sẽ coi đứa trẻ trong bụng của cô như là đứa con đầu tiên của Cung Âu để tỉ mỉ chăm sóc, tất cả hãy chờ sau khi cái thai được sinh ra rồi nói tiếp."
"Bà"
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói cái gì, La Kỳ đã đi về phía trước, từng bước đi đều uyển chuyển dịu dàng, "Charles, mang Thời tiểu thư đi vào làm kiểm tra."
"Thời tiểu thư, xin mời."
Charles đi tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm, thân sĩ khom lưng.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Kỳ, không thể làm gì được.
Thời Tiểu Niệm được đưa vào một căn phòng trong tháp cao, bên trong là mấy bác sỹ đeo khẩu trang đang ngồi, La Kỳ đưa Thời Tiểu Niệm giao cho bọn họ.
Sau gần một giờ kiểm tra, Thời Tiểu Niệm như một con rối không hề có ý thức tự chủ, tùy ý để bọn họ kiểm tra.
Cô đi ra khỏi phòng, lúc đi ra, cô thấy La Kỳ ngồi trên một chiếc ghế dài ở ngoài tháp cao, nhìn về phía biển, trên tay đeo một đôi găng tay màu trắng.
Có bác sỹ đã đứng ở nơi đó báo cáo với La Kỳ, "Có khả năng là do thời gian ngồi thuyền khá dài, nên thân thể của Thời tiểu thư không được thoải mái, dạ dày không tốt lắm, có điều thai nhi rất khỏe mạnh, xin phu nhân yên tâm."
"Vậy thì tốt, ta giao Thời tiểu thư cho các ngươi chăm sóc, ta cũng sẽ đến thăm bất cứ lúc nào, nếu như cô ấy xảy ra vấn đề gì, ta sẽ không hài lòng." La Kỳ ưu nhã ngồi ở chỗ đó, nói chuyện ung dung thong thả, cử chỉ đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ trời sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Tiểu Niệm nghe những lời nói đó mà cảm thấy buồn cười, người nào không biết còn tưởng La Kỳ quan tâm đến cô rất nhiều.
"Tốt, phu nhân."
Sau khi báo cáo xong bác sỹ rời đi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, La Kỳ mỉm cười nhìn về phía cô, "Lại đây ngồi đi, đừng đứng nhiều, ngồi thuyền lâu như vậy chắc thân thể của cô cũng không thoải mái."
Thời Tiểu Niệm thấy bà như vậy, liền biết La Kỳ đã quyết định bắt cô lưu lại, cô nắm chặt lấy vạt váy, cố găng giữ bình tĩnh nói, "Phu nhân, tôi thỉnh cầu bà buông tha cho tôi đi, tương lai Cung Âu có thể có nhiều đứa con khác, sẽ không để ý đến đứa con trong bụng tôi đâu."
"Nếu như ta là cô, ta sẽ cao hứng." La Lỳ nói rằng, "Ta có thể để cho đứa bé này trưởng thành trong hoàn cảnh tốt nhất ở Cung gia, đauws bé này không được tính là con vợ cả, nhưng mặc kệ như thế nào, dù sao cũng vẫn hơn là đi theo cô."
"…"
"Thời tiểu thư, cô cảm thấy với năng lực của cô có thể so sánh được với Cung gia sao, có thể cho con mình tất cả sao" La Kỳ cười hỏi, từng câu từng chữ đều rất ôn hòa, không kích thích cô.
Vì đứa bé, La Kỳ có thể nhịn.
"Tôi có thể cho đứa bé tình mẹ, đây là điều Cung gia không thể cho được."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nghiêm túc nói rằng, "Phu nhân, bà cũng là một người mẹ, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt, tuyệt tình như vậy."
Sắc mặt La Kỳ hơi đổi một chút, "Thời tiểu thư, ta hi vọng sẽ không lại xuất hiện những từ như đuổi tận giết tuyệt trong miệng của cô nữa, rất không có giáo dưỡng. Ta nói, chỉ cần đứa bé được bình an sinh ra, ta sẽ để cô rời đi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng của cô."
"Bà lấy đứa con tôi mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày đi, mà còn nói không phải muốn mạng của tôi sao"
Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, sắc mặt lạnh lẽo, không chút biểu hiện tháp kém nào.
"Sao cô có thể nghĩ như vậy, đứa trẻ được nuôi dạy ở Cung gia sẽ có tương lai hơn rất nhiều, dùng ngôn ngữ trong nước thì gọi là ‘kim chi ngọc điệp’, ‘chúng tinh củng nguyệt’(*), không phải sao" la kỳ nói rằng.
* Chúng tinh củng nguyệt hay còn gọi là quần tinh củng nguyệt: mặt trăng được bao quanh bởi nhiều ngôi sao, ý chỉ đứa bé sẽ là trung tâm của nhiều người, được nhiều người chú ý tới.
"Dùng những thứ hoa lệ để che giấu đi việc làm cướp đoạt tình mẫu tử sao" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, trong mắt chỉ còn lại sự tức giận. "…"
La Kỳ bị cô phản kích lại, sắc mặt rất khó coi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó tiếp tục nói, "Cung phu nhân, Cung gia các người không thể bức người quá đáng như vậy"
Dựa vào cái gì mà nói cướp liền cướp.
Lúc trước muốn thiết kế để cô không còn trong sạch, chó đến bây giờ Cung Âu vẫn chưa từng tin tưởng cô trong sạch, hiện tại cô mang thai, lại muốn tới cướp đứa bé đi.
Bọn họ là kẻ cướp sao, cái gì cũng đều phải do bọn họ định đoạt.
Cô được coi là gì, cô cũng là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình, dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác cô phải nghe theo sự sắp đặt của Cung gia.
Sắc mặt của La Kỳ càng ngày càng khó coi, từ trên ghế dài màu trắng đứng lên, "Thời tiểu thư, cho dù chúng ta có tiếp tục nói chuyện thì cũng sẽ không tìm được đáp án vui vẻ, cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi thật tốt đi, cô có thể đi xung quanh nơi này, hãy nhớ phải luôn duy trì tâm trạng vui vẻ."
Nói xong, La Kỳ xoay người.
"Bà không sợ tôi thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành sao" Thời Tiểu Niệm giận dữ hỏi nói.
Lông mày của La Kỳ nhíu chặt lại, Thời Tiểu Niệm này thật sự không biết tốt xấu gì, bà không quay người lại, chỉ nói, " Mới vừa rồi Thời tiểu thư còn thảo luận với tôi về tình mẹ, bây giờ cô đã nghĩ ôm con mình cùng chết, đây chính tình mẹ mà cô nó tới sao"
"…"
Thời Tiểu Niệm nói không ra lời, trong đôi trắng đen rõ ràng chỉ còn dư lại sự phẫn nộ.
"Nếu như cô thật sự làm như vậy, ta sẽ khóa cô lại trên giường, sai người nhìn chằm chằm cô 24/24 giờ, cô muốn tự sát cũng không có cửa đâu, đứa bé này cô bắt buộc phải sinh." La Kỳ nói một cách lạnh lùng, sắc mặt cực kỳ không tốt, dời tầm mắt nhìn về Charles đứng bên cạnh, " Charles, ông hãy ở lại đây chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của Thời tiểu thư, để người khác làm ta không yên lòng."
"Tốt, phu nhân."
Charles cung kính cúi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này La Kỳ mới rời đi, nữ người hầu và vệ sỹ lườm lượp theo bà rời đi.
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, tuyệt vọng mà nhìn La Kỳ rời đi, tay chậm rãi vuốt ve cái bụng của mình, trong mắt tràn đầu nỗi đau.
Trước kia là Cung Âu khống chế sự tự do của cô, hiện tại, lại đổi thành Cung phu nhân khống chế sự tự do của cô.
Có phải là do kiếp trước cô thiếu Cung gia bọn họ nên đời này phải trả nợ.
Cô nên làm như thế nào bây giờ.
Cô thật sự không muốn đem đứa con trong bụng giao cho Cung gia, cô hận Cung gia, hận mẹ con Cung gia, căm hận từ tận trong trái tim.
Tại bệnh viện, hai ngày sau khi phát sinh vụ bắt cóc.
S thị trong nước vẫn phồn hoa cường thịnh như cũ, cao ốc mọc lên như nấm, tất cả mọi hoạt động đều không khác gì bình thường.
Không khí tốt nhất ở S thị là ở đế quốc pháo đài thần bí, nơi đây có rừng rậm xanh ngắt, pháo đài nguy nga, không khí trong lành.
Trong pháo đài không khí tràn đầy áp lực như bị đè nén.
Người hầu túm năm tụm ba, bước đi cũng không dám phát ra âm thanh, đầu cố hạ thấp xuống, thời điểm không có trách nhiệm gì thì không dám đi vào trong đại sảnh của pháo đài.
Cửa lớn pháo đài toàn một mớ hỗn độn.
Phong Đức đứng trong bầu không khí ngột ngạt ở đại sảnh, chỉ huy người đi thu dọn đống đồ đạc bị đập hư chuyển ra ngoài, sau đó đem đồ đạc được thiết kế giống như đúc vào chỗ thiếu.
Người hầu dọn nhà không dám phát ra tiếng vang, dù cho chủ nhân của bọn họ ở trên lầu, có tiếng vang cũng không nghe thấy, nhưng dù vậy họ cũng không dám.
Lầu ba.
Một bóng người cao to ngồi ở trên ban công, lưng thẳng tắp dựa vào cây cột, hai chân vắt lên nhau đặt trên lan can.
Mái tóc ngắn rối bù, giữa lông mày mang theo vẻ uể oải, đôi mắt đỏ ngầu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, hít thở không khí trong lành, từ trên cao nhìn xuống, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.
Ngay cả hô hấp cũng dễ hơn mấy phần.
Bỗng dưng, Cung Âu chuyển động, đôi tay thon dài ôm chặt lấy chân của mình, núp ở bên cạnh cây cột, chậm rãi cúi đầu, trong mắt hoàn toàn u ám và hoảng loạn.
Phong Đức vừa vào đã thấy bộ dáng này của Cung Âu, hắn đem mình co ro thành một đoàn, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ
"Thiếu gia."
Phong Đức đi tới.
Nghe được thanh âm, Cung Âu lập tức quay đầu, hai mắt kích động nhìn về phía hắn, có hoảng loạn cũng có sự khẩn trương, "Như thế nào, có phải là có tin tức của Thời Tiểu Niệm, cô ấy đang ở đâu"
Phong Đức nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cung Âu không khỏi cau mày.
Từ trước tới nay ông chưa từng thấy thiếu gia có bộ dáng này, trước đây thiếu gia chưa từng hoang mang như vậy, cả người đều rối loạn, ánh mắt hoảng loạn, trong mắt đều là tơ máu.
"Không có."
Phong Đức lắc lắc đầu, than thở nói, "Là Mona tiểu thư, tôi cảm thấy trạng thái hiện nay của cô ấy không thích hợp để lấy khẩu cung, tôi nghĩ, không phải là Mona tiểu thư sai người bắt cóc Thời tiểu thư."
Từ sau khi Thời tiểu thư có chuyện, thiếu gia đã bắt Mona lại, sử dụng rất nhiều biện pháp để tra hỏi, không cho cô ta ngủ, không cho cô ta ăn cơm, cứ hành hạ cô ta như vậy, muốn cô ta giao tung tích của Thời tiểu thư ra.
Mona tiểu thư vốn là một đại tiểu thư kiêu ngạo, hiện tại bị tra hỏi đến mức tinh thần hoảng loạn, mỗi ngày trong miệng chỉ lẩm bẩm một câu: ta muốn thấy Cung Âu, ta không bắt cóc Thời Tiểu Niệm.
Không phải Phong Đức muốn nói thay cho Mona, nếu như gia tộc Lancaster biết chuyện này, chỉ sợ hai gia tộc sẽ náo loạn một hồi.
Bây giờ Thiếu gia hoàn toàn không cân nhắc đến những việc làm có lợi hay có hại, chỉ liều mạng bức Mona.
"Không phải cô ta thì còn ai" Cung Âu điên cuồng mà quát, mắt lộ ra vẻ dữ tợn, "Ta bắt được cô ta, cô ta sợ, cô ta không dám giảo Thời Tiểu Niệm ra đây, nhất định là cô ta"
"Thiếu gia"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro