Học đến đau cả đầu
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
"…"
La Kỳ đứng ở nơi đó nhìn Thời Tiểu Niệm, cô bé này nói chuyện rất trực tiếp, đúng mực, cũng không mang bất kỳ mùi vị ngấm ngầm hại người nào cả.
Nếu như đổi cách nói chuyện nói chuyện, lời này nghe tới như kiểu là bà đang làm khó dễ vãn bối, sẽ chọc cho Cung Âu khó chịu.
Nhưng từ trong miệng Thời Tiểu Niệm nói ra, chính là cô ta muốn nghiêm túc quyết định học tập.
Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe vậy nhất thời rất bất mãn, "Em muốn học tập vậy anh phải làm sao bây giờ"
La Kỳ đứng ở nơi đó coi như mình nghe lầm.
Con trai của bà lại còn nói: vậy anh phải làm sao bây giờ
Hắn lại có thể về nói với một cô gái trẻ câu nói như thế này, thật giống như tiểu hài tử không chiếm được sự quan tâm, hùng hổ hỏi ngươi không quan tâm ta, thì ta phải làm sao bây giờ
"Em muốn học tập, ban ngày anh đến công ty làm việc, buổi tối vẫn trở về mà."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Không được, em phải cùng đi với anh" hắn không nhìn thấy cô sao được.
Khuôn mặt Cung Âu tỏ vẻ không thích.
La Kỳ không nhìn nổi, lập tức rời đi, trong lòng bà dâng lên một cảm giác khác thường, trước đây thời điểm con trai bà có rất nhiều nữ nhân bà cũng không như vậy.
Nguyên lai Cung Âu là một người dính người như thế.
Vậy tại sao khi còn bé lại không dính lấy bà
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ đi ra ngoài, sau đó nhón chân lên hôn ở trên mặt Cung Âu một hồi, " Không phải anh cũng hi vọng gia tộc của anh có thể tiếp thu em sao, em biết rõ bây giờ mình không đủ phân lượng làm Cung thái thái, vì có thể để cho mình danh chính ngôn thuận em càng phải cố gắng, chúng ta lại cũng không cần mỗi ngày đều dán lấy nhau."
"Không muốn"
Cung Âu vẫn là bất mãn, bên trong con ngươi đen lộ ra suy tư.
Nếu như chiêu trò của La Kỳ chỉ là để Thời Tiểu Niệm học tập, vậy cũng cũng còn tốt, ít nhất là so với thủ đoạn của cha ôn hòa hơn rất nhiều rồi.
"Anh đừng như vậy, để em vì anh mà nỗ lực một lần có được hay không" Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi.
Vì hắn nỗ lực một lần.
Nghe xong lời này khiến ngực hắn chấn động một hồi, Cung Âu trừng mắt cô, "Em thật sự muốn học tập, không học cũng không sao, anh sẽ che chở cho em"
Ngay cả gia tộc hắn cũng đã phản kháng, còn sợ gì
"Em thật sự muốn học tập." Thời Tiểu Niệm nói, "Em muốn chúng ta đi cùng nhau, người khác sẽ không nghi vấn anh, mà là nói, Cung Âu cưới nữ nhân này rất có đạo lý."
"Hiện tại liền muốn cưới, Thời Tiểu Niệm em có biết xấu hổ không vậy"
"…"
Cung Âu nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý, đưa tay nắm mũi của cô, "Em đã nghĩ muốn danh chính ngôn thuận gả cho anh như vậy, vậy được, liền để em thử xem, nếu không được em phải nói luôn cho anh biết có nghe hay không, không cho phép cứng rắn chống đỡ"
"Vâng, em biết rồi."
"Điện thoại di động phải luôn cầm theo bên mình, khi nào anh muốn nghe tiếng nói của em thì phải nhấc máy luôn, nghe chưa"
"Vâng, vâng, em biết rồi."
"Nếu muốn anh, mỗi ngày phải chủ động gọi ít nhất một cuộc điện thoại cho anh, không, hai cuộc"
"Vâng vâng vâng."
Thật phiền a người đàn ông này.
Thời Tiểu Niệm không thèm nói gì với hắn, đẩy hắn đi ra ngoài, "Anh nhanh đến công ty đi, xử lý xong công việc lại trở về"
Cung Âu vừa ra khỏi cửa, Thời Tiểu Niệm chính thức bắt đầu học phong cách Qúy tộc của các phu nhân.
La Kỳ vì cô mà mời tới một giáo viên chuyên môn tới từ Anh quốc, nhưng giáo viên chưa tới kịp, nên liền để cho người hầu bên cạnh mình dạy cô học ngoại ngữ.
Trong thư phòng to lớn, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, lúc mấy người hầu đem từ sách của loại ngoại ngữ cần phải học ra trước mặt cô, cô như nằm mộng.
"Anh ngữ, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn mấy quyển sách trước mặt, tiện tay cầm, lại có bảy loại ngoại ngữ.
Trong vòng ba tháng La Kỳ muốn cô thành thạo 9 loại ngôn ngữ, xác định là không phải cố ý hãm hại cô sao
Trong đầu cô đang suy nghĩ, người hầu dùng Anh ngữ hướng cô nói, "Cung gia không phải chỉ hoạt động ở Anh quốc, có một số buổi tiệc rượu phải cùng nhân sĩ các quốc gia giao lưu, bởi vậy lão gia đã phân phó, người Cung gia nhất định phải thành thạo mấy loại ngôn ngữ này, bằng không ngay cả nói chuyện cũng là chướng ngại."
"…"
Xem ra không phải đang cố ý làm khó dễ cô.
Da đầu Thời Tiểu Niệm tê dại, cắn cắn môi, gượng ép nở nụ cười, dùng Anh văn nói, "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
"Trước hết bắt đầu từ Anh văn đi, tôi đã xem qua tư liệu buổi phỏng vấn Thời tiểu thư tham gia cùng Nhị thiếu gia, khẩu ngữ Thời tiểu thư thực sự kém, thậm chí nếu nói ra khỏi miệng sẽ bị người khác cười nhạo." Người hầu tới từ Anh quốc đều gọi Cung Âu là Nhị thiếu gia.
"…"
"Hơn nữa tôi phát hiện tựa hồ Thời tiểu thư rất thiếu sự tự tin, khi ở bên cạnh Nhị thiếu gia giơ tay nhấc chân cũng không đủ khí thế, nếu như điểm này Thời tiểu thư không thay đổi được, cho dù thật sự trở thành nhị thiếu nãi nãi Cung gia, cũng sẽ chỉ là vết nhơ của Cung gia." Người hầu đứng ở nơi đó nói, ngôn từ sắc bén.
"…"
Thời Tiểu Niệm mím môi, thời điểm cô tham gia hoạt động ở hội quán khoa học kỹ thuật, Cung Âu còn nói biểu hiện của cô rất tốt.
Cô còn tự mãn.
Cái này hiện tại như cái bạt tai vô hình đánh cho cô đủ đau.
Xem ra những lời mẹ của Cung Âu nói với cô còn là lưu tình, còn không bằng mấy lời cay nghiệt cuả người hầu.
"Được rồi, Thời tiểu thư, vậy chúng ta liền bắt đầu đối thoại, mấy người hầu chúng tôi sẽ thay phiên nhau nói chuyện cùng cô, sửa lại khẩu ngữ cùng phát âm của cô."
"Tốt đẹp."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nghênh chiến.
Trải qua ngày hôm nay, Thời Tiểu Niệm điên rồi.
Năm người hầu vây quanh cô không ngừng mà dùng Anh văn đối thoại cùng cô, cô nói Anh văn trước tiên đều là nghĩ câu tiếng trung trong đầu rồi dịch ra tiếng Anh rồi mới nói, nhưng bị mấy người hầu cay nghiệt nhổ nước bọt.
Mà thảm hơn, cứ hai giờ lại đổi học một ngôn ngữ khác.
Vì rèn luyện phản ứng của cô, cô đang nghiên cứu khẩu âm tiếng Pháp, thì bên cạnh lại có một người hầu đột nhiên dùng tiếng Anh đối thoại với cô, muốn cô có thể ngay lập tức trả lời.
Cô đáp không được tự nhiên mấy người hầu cũng không dám đánh cô, nhưng lại dùng những lời lẽ cay nghiệt nhục nhã cô, đem cô phỉ báng không đáng giá một đồng.
"…"
Đến tối, các loại ngôn ngữ trong đầu Thời Tiểu Niệm đang bay tới bay lui.
Chỉ muốn đi nhà vệ sinh, mà cô thấy bồn cầu thì sẽ nghĩ, bồn cầu Anh văn là gì, dùng tiếng Đức nói thế nào, ngôn ngữ khác đcọ thế nào
Chỉ mới một ngày học ngôn ngữ, mà Thời Tiểu Niệm cảm giác nửa cái mạng của mình đã không còn.
Đến hoàng hôn, người hầu cung kính mà hướng về cô thấp cúi đầu, "Thời tiểu thư, ngày hôm nay học tới đây đi, chúng tôi phải đi về hầu hạ phu nhân, có vấn đề cô có thể tới hỏi chúng tôi."
"Tốt đẹp."
Bây giờ Thời Tiểu Niệm nhìn mấy người hầu này đều có loại cảm giác kính nể tự đáy lòng.
Những người này làm sao lại lựa chọn đi làm người hầu, đi ra ngoài hoàn toàn có thể làm giảng viên ở các trường đại học đi.
Nếu nói Cung gia đang cho cô cái bậc thang để leo lên, thì cô bò cả ngày trời, đoán chừng ngay bậc thang đầu tiên cũng chưa tìm thấy
Thiên phú không đủ, phải nỗ lực hết mình.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, mở computer để luyện nghe, cầm bút để giải đề ở trong sách, tất cả ngôn ngữ cứ lượn qua lượn lại trong đầu cô thực sự có chút hỗn loạn.
"Học thế nào rồi"
Một âm thanh truyền đến.
La Kỳ từ bên ngoài đi tới, mặc một chiếc váy cao quý, dáng đi tao nhã, thái độ cao cao tại thượng liếc nhìn cô một cái.
"Rất mệt." Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đọc sách đứng lên, thành thực nói, "Nhưng cháu biết, không phải là bá mẫu gây khó dễ cho cháu."
"Tại sao ta phải gây khó dễ cho cô, những thứ này đối với cô mà nói là đủ rồi." La Kỳ nói rằng, "Nếu như cô muốn lùi, bây giờ còn không đến nỗi quá khổ."
"Nếu còn không đến mức quá khổ, vậy làm sao hiện tại cháu có thể lùi " Thời Tiểu Niệm cười nhạt.
Nghe vậy, La Kỳ lạnh lùng nhìn về phía cô, "Ta nghĩ mới một ngày cô cũng chưa thấy sợ đâu, vậy để cho ta thấy cô có thể chịu được đến bao giờ."
Nói xong, La Kỳ lập tức rời đi.
La Kỳ chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô một chút, "Ngày hôm nay, trong thời gian một ngày ta tìm hiểu được một chút về cô từ trong miệng của mấy người hầu, nguyên lai cô khiến cho con trai tôi ăn không ít khổ đi, nó đau dạ dày cũng chỉ vì cô."
"…"
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời trắng bạch.
Ánh mắt La Kỳ nhìn về phía cô có lạnh lùng, "Ta không thích động thủ, tuy rằng ta rất muốn đánh cô một trận. Cô nên vui mừng vì ngày hôm nay không phải là cha của Cung Âu đến, bằng không, bây giờ hài cốt của cô đã không còn rồi."
Dứt lời, La Kỳ lập tức đi ra ngoài.
Hài cốt không còn.
Trên lưng Thời Tiểu Niệm bỗng nổi lên một trận hàn ý không nói ra được.
Lẽ nào bây giờ cô đang chơi game sao, qua được cửa ải này của Cung phu nhân, còn phải đánh đến cửa ải của Cung lão gia sao
"Ầm."
Thời Tiểu Niệm tê liệt ngồi trên ghế, nhìn sách trước mặt xếp thành núi nhỏ, đầu đau muốn nứt ra.
Cung Âu a cung Âu.
Tại sao anh không phải là một người bình thường
Cô tình nguyện hắn là người bình thường, cô tình nguyện mình vẽ vời nhiều hơn để kiếm tiền đủ cho hắn ném.
Trong bóng tối đế quốc pháo đài nguy nga đứng sững ở nơi sâu xa, đèn đuốc sáng choang, chiếc xe phiên bản giới hạn chậm rãi lái vào pháo đài, dừng ở bên đài phun nước.
Trên đài phun nước, cột nước như đang nhảy múa, am nhạc du dương.
Không chờ tài xế lại kéo cửa xe, cung Âu liền thật nhanh đẩy cửa xe ra xuống xe, chân dài bước từng bước hướng vào cửa, vừa đi vừa hỏi, "Thời Tiểu Niệm đang ở nơi nào"
"Ở thư phòng phía đông ."
Cung Âu nhanh chân đi tới, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ nôn nóng.
Phong Đức từ giữa đi ra, nhìn thấy Cung Âu cúi đầu, "Thiếu gia, phu nhân ở trên lầu chờ ngai"
"Để tý nữa rồi nói"
Cung Âu xua tay, nhanh chân hướng về thư phòng đi vào, đi tới ngoài cửa, Cung Âu đưa tay kéo kéo ca-ra-vat, điều chỉnh đến vị trí tốt nhất, đẩy cửa đi vào.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, đang đeo headphone thì thầm thì thầm nói gì đó.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu hét lớn một tiếng.
"…"
La Kỳ đứng ở nơi đó nhìn Thời Tiểu Niệm, cô bé này nói chuyện rất trực tiếp, đúng mực, cũng không mang bất kỳ mùi vị ngấm ngầm hại người nào cả.
Nếu như đổi cách nói chuyện nói chuyện, lời này nghe tới như kiểu là bà đang làm khó dễ vãn bối, sẽ chọc cho Cung Âu khó chịu.
Nhưng từ trong miệng Thời Tiểu Niệm nói ra, chính là cô ta muốn nghiêm túc quyết định học tập.
Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe vậy nhất thời rất bất mãn, "Em muốn học tập vậy anh phải làm sao bây giờ"
La Kỳ đứng ở nơi đó coi như mình nghe lầm.
Con trai của bà lại còn nói: vậy anh phải làm sao bây giờ
Hắn lại có thể về nói với một cô gái trẻ câu nói như thế này, thật giống như tiểu hài tử không chiếm được sự quan tâm, hùng hổ hỏi ngươi không quan tâm ta, thì ta phải làm sao bây giờ
"Em muốn học tập, ban ngày anh đến công ty làm việc, buổi tối vẫn trở về mà."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Không được, em phải cùng đi với anh" hắn không nhìn thấy cô sao được.
Khuôn mặt Cung Âu tỏ vẻ không thích.
La Kỳ không nhìn nổi, lập tức rời đi, trong lòng bà dâng lên một cảm giác khác thường, trước đây thời điểm con trai bà có rất nhiều nữ nhân bà cũng không như vậy.
Nguyên lai Cung Âu là một người dính người như thế.
Vậy tại sao khi còn bé lại không dính lấy bà
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ đi ra ngoài, sau đó nhón chân lên hôn ở trên mặt Cung Âu một hồi, " Không phải anh cũng hi vọng gia tộc của anh có thể tiếp thu em sao, em biết rõ bây giờ mình không đủ phân lượng làm Cung thái thái, vì có thể để cho mình danh chính ngôn thuận em càng phải cố gắng, chúng ta lại cũng không cần mỗi ngày đều dán lấy nhau."
"Không muốn"
Cung Âu vẫn là bất mãn, bên trong con ngươi đen lộ ra suy tư.
Nếu như chiêu trò của La Kỳ chỉ là để Thời Tiểu Niệm học tập, vậy cũng cũng còn tốt, ít nhất là so với thủ đoạn của cha ôn hòa hơn rất nhiều rồi.
"Anh đừng như vậy, để em vì anh mà nỗ lực một lần có được hay không" Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi.
Vì hắn nỗ lực một lần.
Nghe xong lời này khiến ngực hắn chấn động một hồi, Cung Âu trừng mắt cô, "Em thật sự muốn học tập, không học cũng không sao, anh sẽ che chở cho em"
Ngay cả gia tộc hắn cũng đã phản kháng, còn sợ gì
"Em thật sự muốn học tập." Thời Tiểu Niệm nói, "Em muốn chúng ta đi cùng nhau, người khác sẽ không nghi vấn anh, mà là nói, Cung Âu cưới nữ nhân này rất có đạo lý."
"Hiện tại liền muốn cưới, Thời Tiểu Niệm em có biết xấu hổ không vậy"
"…"
Cung Âu nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý, đưa tay nắm mũi của cô, "Em đã nghĩ muốn danh chính ngôn thuận gả cho anh như vậy, vậy được, liền để em thử xem, nếu không được em phải nói luôn cho anh biết có nghe hay không, không cho phép cứng rắn chống đỡ"
"Vâng, em biết rồi."
"Điện thoại di động phải luôn cầm theo bên mình, khi nào anh muốn nghe tiếng nói của em thì phải nhấc máy luôn, nghe chưa"
"Vâng, vâng, em biết rồi."
"Nếu muốn anh, mỗi ngày phải chủ động gọi ít nhất một cuộc điện thoại cho anh, không, hai cuộc"
"Vâng vâng vâng."
Thật phiền a người đàn ông này.
Thời Tiểu Niệm không thèm nói gì với hắn, đẩy hắn đi ra ngoài, "Anh nhanh đến công ty đi, xử lý xong công việc lại trở về"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Âu vừa ra khỏi cửa, Thời Tiểu Niệm chính thức bắt đầu học phong cách Qúy tộc của các phu nhân.
La Kỳ vì cô mà mời tới một giáo viên chuyên môn tới từ Anh quốc, nhưng giáo viên chưa tới kịp, nên liền để cho người hầu bên cạnh mình dạy cô học ngoại ngữ.
Trong thư phòng to lớn, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, lúc mấy người hầu đem từ sách của loại ngoại ngữ cần phải học ra trước mặt cô, cô như nằm mộng.
"Anh ngữ, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn mấy quyển sách trước mặt, tiện tay cầm, lại có bảy loại ngoại ngữ.
Trong vòng ba tháng La Kỳ muốn cô thành thạo 9 loại ngôn ngữ, xác định là không phải cố ý hãm hại cô sao
Trong đầu cô đang suy nghĩ, người hầu dùng Anh ngữ hướng cô nói, "Cung gia không phải chỉ hoạt động ở Anh quốc, có một số buổi tiệc rượu phải cùng nhân sĩ các quốc gia giao lưu, bởi vậy lão gia đã phân phó, người Cung gia nhất định phải thành thạo mấy loại ngôn ngữ này, bằng không ngay cả nói chuyện cũng là chướng ngại."
"…"
Xem ra không phải đang cố ý làm khó dễ cô.
Da đầu Thời Tiểu Niệm tê dại, cắn cắn môi, gượng ép nở nụ cười, dùng Anh văn nói, "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
"Trước hết bắt đầu từ Anh văn đi, tôi đã xem qua tư liệu buổi phỏng vấn Thời tiểu thư tham gia cùng Nhị thiếu gia, khẩu ngữ Thời tiểu thư thực sự kém, thậm chí nếu nói ra khỏi miệng sẽ bị người khác cười nhạo." Người hầu tới từ Anh quốc đều gọi Cung Âu là Nhị thiếu gia.
"…"
"Hơn nữa tôi phát hiện tựa hồ Thời tiểu thư rất thiếu sự tự tin, khi ở bên cạnh Nhị thiếu gia giơ tay nhấc chân cũng không đủ khí thế, nếu như điểm này Thời tiểu thư không thay đổi được, cho dù thật sự trở thành nhị thiếu nãi nãi Cung gia, cũng sẽ chỉ là vết nhơ của Cung gia." Người hầu đứng ở nơi đó nói, ngôn từ sắc bén.
"…"
Thời Tiểu Niệm mím môi, thời điểm cô tham gia hoạt động ở hội quán khoa học kỹ thuật, Cung Âu còn nói biểu hiện của cô rất tốt.
Cô còn tự mãn.
Cái này hiện tại như cái bạt tai vô hình đánh cho cô đủ đau.
Xem ra những lời mẹ của Cung Âu nói với cô còn là lưu tình, còn không bằng mấy lời cay nghiệt cuả người hầu.
"Được rồi, Thời tiểu thư, vậy chúng ta liền bắt đầu đối thoại, mấy người hầu chúng tôi sẽ thay phiên nhau nói chuyện cùng cô, sửa lại khẩu ngữ cùng phát âm của cô."
"Tốt đẹp."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nghênh chiến.
Trải qua ngày hôm nay, Thời Tiểu Niệm điên rồi.
Năm người hầu vây quanh cô không ngừng mà dùng Anh văn đối thoại cùng cô, cô nói Anh văn trước tiên đều là nghĩ câu tiếng trung trong đầu rồi dịch ra tiếng Anh rồi mới nói, nhưng bị mấy người hầu cay nghiệt nhổ nước bọt.
Mà thảm hơn, cứ hai giờ lại đổi học một ngôn ngữ khác.
Vì rèn luyện phản ứng của cô, cô đang nghiên cứu khẩu âm tiếng Pháp, thì bên cạnh lại có một người hầu đột nhiên dùng tiếng Anh đối thoại với cô, muốn cô có thể ngay lập tức trả lời.
Cô đáp không được tự nhiên mấy người hầu cũng không dám đánh cô, nhưng lại dùng những lời lẽ cay nghiệt nhục nhã cô, đem cô phỉ báng không đáng giá một đồng.
"…"
Đến tối, các loại ngôn ngữ trong đầu Thời Tiểu Niệm đang bay tới bay lui.
Chỉ muốn đi nhà vệ sinh, mà cô thấy bồn cầu thì sẽ nghĩ, bồn cầu Anh văn là gì, dùng tiếng Đức nói thế nào, ngôn ngữ khác đcọ thế nào
Chỉ mới một ngày học ngôn ngữ, mà Thời Tiểu Niệm cảm giác nửa cái mạng của mình đã không còn.
Đến hoàng hôn, người hầu cung kính mà hướng về cô thấp cúi đầu, "Thời tiểu thư, ngày hôm nay học tới đây đi, chúng tôi phải đi về hầu hạ phu nhân, có vấn đề cô có thể tới hỏi chúng tôi."
"Tốt đẹp."
Bây giờ Thời Tiểu Niệm nhìn mấy người hầu này đều có loại cảm giác kính nể tự đáy lòng.
Những người này làm sao lại lựa chọn đi làm người hầu, đi ra ngoài hoàn toàn có thể làm giảng viên ở các trường đại học đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói Cung gia đang cho cô cái bậc thang để leo lên, thì cô bò cả ngày trời, đoán chừng ngay bậc thang đầu tiên cũng chưa tìm thấy
Thiên phú không đủ, phải nỗ lực hết mình.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, mở computer để luyện nghe, cầm bút để giải đề ở trong sách, tất cả ngôn ngữ cứ lượn qua lượn lại trong đầu cô thực sự có chút hỗn loạn.
"Học thế nào rồi"
Một âm thanh truyền đến.
La Kỳ từ bên ngoài đi tới, mặc một chiếc váy cao quý, dáng đi tao nhã, thái độ cao cao tại thượng liếc nhìn cô một cái.
"Rất mệt." Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đọc sách đứng lên, thành thực nói, "Nhưng cháu biết, không phải là bá mẫu gây khó dễ cho cháu."
"Tại sao ta phải gây khó dễ cho cô, những thứ này đối với cô mà nói là đủ rồi." La Kỳ nói rằng, "Nếu như cô muốn lùi, bây giờ còn không đến nỗi quá khổ."
"Nếu còn không đến mức quá khổ, vậy làm sao hiện tại cháu có thể lùi " Thời Tiểu Niệm cười nhạt.
Nghe vậy, La Kỳ lạnh lùng nhìn về phía cô, "Ta nghĩ mới một ngày cô cũng chưa thấy sợ đâu, vậy để cho ta thấy cô có thể chịu được đến bao giờ."
Nói xong, La Kỳ lập tức rời đi.
La Kỳ chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô một chút, "Ngày hôm nay, trong thời gian một ngày ta tìm hiểu được một chút về cô từ trong miệng của mấy người hầu, nguyên lai cô khiến cho con trai tôi ăn không ít khổ đi, nó đau dạ dày cũng chỉ vì cô."
"…"
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời trắng bạch.
Ánh mắt La Kỳ nhìn về phía cô có lạnh lùng, "Ta không thích động thủ, tuy rằng ta rất muốn đánh cô một trận. Cô nên vui mừng vì ngày hôm nay không phải là cha của Cung Âu đến, bằng không, bây giờ hài cốt của cô đã không còn rồi."
Dứt lời, La Kỳ lập tức đi ra ngoài.
Hài cốt không còn.
Trên lưng Thời Tiểu Niệm bỗng nổi lên một trận hàn ý không nói ra được.
Lẽ nào bây giờ cô đang chơi game sao, qua được cửa ải này của Cung phu nhân, còn phải đánh đến cửa ải của Cung lão gia sao
"Ầm."
Thời Tiểu Niệm tê liệt ngồi trên ghế, nhìn sách trước mặt xếp thành núi nhỏ, đầu đau muốn nứt ra.
Cung Âu a cung Âu.
Tại sao anh không phải là một người bình thường
Cô tình nguyện hắn là người bình thường, cô tình nguyện mình vẽ vời nhiều hơn để kiếm tiền đủ cho hắn ném.
Trong bóng tối đế quốc pháo đài nguy nga đứng sững ở nơi sâu xa, đèn đuốc sáng choang, chiếc xe phiên bản giới hạn chậm rãi lái vào pháo đài, dừng ở bên đài phun nước.
Trên đài phun nước, cột nước như đang nhảy múa, am nhạc du dương.
Không chờ tài xế lại kéo cửa xe, cung Âu liền thật nhanh đẩy cửa xe ra xuống xe, chân dài bước từng bước hướng vào cửa, vừa đi vừa hỏi, "Thời Tiểu Niệm đang ở nơi nào"
"Ở thư phòng phía đông ."
Cung Âu nhanh chân đi tới, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ nôn nóng.
Phong Đức từ giữa đi ra, nhìn thấy Cung Âu cúi đầu, "Thiếu gia, phu nhân ở trên lầu chờ ngai"
"Để tý nữa rồi nói"
Cung Âu xua tay, nhanh chân hướng về thư phòng đi vào, đi tới ngoài cửa, Cung Âu đưa tay kéo kéo ca-ra-vat, điều chỉnh đến vị trí tốt nhất, đẩy cửa đi vào.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, đang đeo headphone thì thầm thì thầm nói gì đó.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu hét lớn một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro