Không muốn ăn, đi ra ngoài!
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
"…"
Mona hơi di chuyển sang bên cạnh, tĩnh tọa ở bên cạnh hắ,n không tiếp tục nói nữa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống ngọn núi.
Gió thổi qua tán lá phát ra âm thanh xào xạc, âm thanh dễ nghe êm tai, gió như lau hết mồ hôi trên mặt bọn họ.
Mona ngồi ở chỗ đó, dời tầm mắt nhìn vào gương mặt của Cung Âu.
Cung Âu la người đẹp trai nhất mà cô từng nhìn thấy, cô không thích tướng mạo người phương Đông, nhưng cô thích tướng mạo của Cung Âu, anh tuấn, hoàn mỹ, không hề có một chút tỳ vết.
Từng đường nét của hắn sắc nét như được những nhát dao chính xác khắc ra, không có một chút khuyết điểm nào, đôi mắt kia đen kịt mà sâu thẳm.
Mona chăm chú nhìn Cung Âu đang được tắm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, bỗng nhiên nhớ lại thời điểm 5 năm trước lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cung Âu trên báo.
Trong nháy mắt gương mặt này khiến cho cô ta kinh ngạc.
Thời Tiểu Niệm nói đúng, cái đó gọi là nhất kiến chung tình, có điều đó mới chỉ là chút nhen nhóm trong lòng.
Trước tiên, cô ta bị khuôn mặt của Cung Âu làm cho kinh ngác, sau đó mới đi quan tâm đến chuyện đời tư của hắn; lúc đó cô ta mới phát hiện hai người bọn họ, mặc kệ là gia cảnh hay nhan sắc đều rất phù hợp.
Bọn họ nhất định là một đôi trời sinh.
Thời Tiểu Niệm, bất quá chỉ là một người khách qua đường, đặc biệt là đến bây giờ, hiển nhiên Cung Âu đã muốn bỏ cô ấy, vậy nên Thời Tiểu Niệm càng không phải là đối thủ của cô ta rồi.
Hiện tại cái mà cô ta muốn làm, chính là dùng mị lực của mình, từng bước từng bước bắt được trái tim của Cung Âu.
"Cô mà còn nhìn tôi nữa là tôi móc đôi mắt của cô ra"
Cung Âu quay mặt sang, đôi mắt tàn bạo mà trừng về phía Mona, ngữ khí kém đến cực điểm.
"Muốn nhìn cũng không được nhìn sao, tại sao"
Mona không hiểu hỏi.
"Bởi vì cô quá xấu" Cung Âu trừng mắt về phía cô ta nói, từ trên thềm đá đứng lên chạy tiếp.
Quá xấu
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Mona lập tức đổ vỡ, theo chạy, vừa chạy vừa nói, "Cung tiên sinh, bây giờ thẩm mỹ của anh rất là vặn vẹo "
"Dung mạo của cô vặn vẹo"
"…"
Mona bị chặn họng không nói được câu gì, giận dữ chạy lên.
Chờ xem, chờ cô ta chữa khỏi bệnh cho hắn, nhìn xem, thẩm mỹ của hắn còn có thể vặn vẹo như thế hay không
Đêm nay, Mona và cung Âu ở lại trên núi rất lâu.
Một mình Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi đợi rất lâu, đợi đến lúc trời tối, đợi đến khi gương mặt không còn cảm xúc gì, chỉ còn dư lại tê dại.
Cô không biết bọn họ làm cái gì ở trên núi.
Cô không biết tại sao leo núi lại lâu như vậy.
Cô rất muốn cứ như vậy xông lên quấn quít lấy Cung Âu cùng leo núi, nhưng không được, lý trí nói cho Thời Tiểu Niệm biết, mặc kệ như thế nào, cô đều không thể gây tổn thương cho bảo bảo trong bụng.
Tuyệt đối không thể.
Mãi cho đến 11 giờ tối, Cung Âu mới cùng Mona xuống núi, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe yên tĩnh chờ đợi.
Cung Âu mở cửa xe ngồi vào, ngờ vực nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tại sao không để tài xế đưa em về trước"
Thời Tiểu Niệm ngồi lặng lẽ nói, "Em không muốn trở lại."
Cô muốn chờ.
Chờ ngay ở đây, vẫn đợi được hắn trở về, đợi được hắn trở lại bên cạnh cô.
Hiện tại nhớ lại, trước đây Cung Âu chưa bao giờ để cho cô phải chờ đợi.
"Cung tiên sinh." Mona ở đằng trước cầm một cái khăn mặt đưa cho Cung Âu.
Trên mặt của Cung Âu toát rất nhiều mồ hôi, quần áo cũng có bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Cung Âu đang muốn đưa tay la lấy, Thời Tiểu Niệm đã cầm khăn mặt trước hắn, ngón tay mềm mại cầm khăn mặt lau mồ hôi cho hắn, phản ứng đầu tiên của Cung Âu là đem mặt về phía cô, để cô lau cho hắn.
Đây là phản ứng thân thể tự nhiên nhất của hắn.
Hắn cứ đưa mặt về phía cô như vậy, bỗng dưng như đột nhiên tỉnh lại, hắn lập tức tránh ra, quay mặt qua chỗ khác.
Ngay sau đó, bàn tay thon dài của hắn duỗi ra giựt lấy chiếc khăn mặt trên tay cô.
"…"
Tay Thời Tiểu Niệm cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác nhìn sau gáy của hắn, ánh mắt ảm đạm.
Cô nghĩ, hai ngày cô đã hiểu thế nào là từ trên thiên đường đột nhiên rớt xuống địa ngục.
Trước kia Cung Âu cưng chiều cô, tốt với cô bao nhiêu, thì bây giờ khó chịu bấy nhiêu.
Cô ngồi ở chỗ đó, không nói gì, cứ ngồi yên tĩnh như vậy.
Trở lại đế quốc pháo đài, Thời Tiểu Niệm mới từ trên xe bước xuống đã thấy Cung Âu nhanh chân đi vào, hắn thật sự không muốn nhìn thấy cô.
Mona đi ra từ ghế phụ, nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, lại trừng cô, lộ ra nụ cười khinh bỉ, sau đó lập tức đi vào.
Kiêu ngạo như vậy.
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, cầm lấy một ít nguyên liệu bắt đầu làm bánh ga tô, ở bên kia có đầu bếp đang pha cà phê.
Vừa ngửi thấy hương thơm của cà phê, Thời Tiểu Niệm đã có không chịu được, lập tức chạy vào phòng tắm, quay đầu vào bồn rửa tay nôn, "Oẹ…"
Đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Thời Tiểu Niệm nôn đến nỗi khó chịu, lại một lần nữa quay đầu vào bồn rửa tay nôn mửa, giống như là nôn mheets mọi thứ trong dạ dày ra,cứ như thế, cô nhíu mày lại nhìn về phía gương mặt mình trong gương.
Mới hai ngày mà thôi, gương mặt của cô đã trở nên tiều tụy như vậy, không hề có một chút niềm vui nào, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nôn xong, Thời Tiểu Niệm lấy chén nước súc miệng, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi phòng tắm, theo bản năng mà cô nhìn về phía bên tường, trước kia, mỗi lần cô nôn nghén Cung Âu đều đứng ở bên ngoài phòng rửa tay.
Nhưng lúc này đây, cô lại không nhìn thấy bóng người của hắn ở ngoài phòng tắm.
Tất cả đều thay đổi.
Đều đột nhiên thay đổi.
Từ khi Mona bắt đầu xuất hiện, liền biểu thị cô sẽ có ngày hôm nay, cái thang trời kia cô còn chưa leo lên đến nơi, Cung Âu cũng không cõng cô cùng leo lên, hắn tự mình đẩy cô xuống.
Đã leo nhiều bậc thang như vậy, tại sao muốn đã là đẩy cô xuống luôn được.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên phát hiện thấy cả người mình đang trống rỗng, nhưng mất cái gì cô cũng không biết.
Ánh mắt của cô âm u, lập tức đi về phía nhà bếp, nướng cài chiếc bánh ga tô hương vị khác nhau rồi đi lên lầu.
Cung Âu ngủ ở sát vách phòng cô.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, thấy cửa phòng mở ra, cô đi thẳng vào, chỉ thấy Cung Âu ngồi trước bàn đọc sách ở trong phòng, trên tay cầm một phần văn kiện, mà Mona đứng bên cạnh bàn của hắn.
"…"
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt.
Ban ngày ở chung một chỗ còn chưa đủ, hiện tại buổi tối còn lấy thân phận bác sỹ tâm lý ở bên cạnh hắn à
Nhất định phải như vậy sao
Có suy nghĩ đến cảm thụ của cô hay không.
Cung Âu ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài ấn xuống văn kiện trên bàn, cầm lấy một cặp văn kiện màu đen bên cạnh không lộ ra dấu vết che lên văn kiện kia, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Sao em lại tới đây"
Sao em lại tới đây
Bây giờ hắn lại hỏi cô vì sao lại tới đây.
Hắn là bạn trai của cô, cô tới phòng của hắn, nhìn một người phụ nữ khác ở bên cạnh hắn, nhưng hắn hỏi cô vì sao lại đến.
"Em tới đưa bánh ga tô cho anh, mới vừa nướng."
Thời Tiểu Niệm mang theo hộp bánh ga tô đi vào.
"Đi ra ngoài"
Vừa thấy cô muốn vào, Cung Âu lập tức quát chói tai.
Mona đứng ở bên cạnh lộ ra một nụ cười, có chút đắc ý nhìn Thời Tiểu Niệm.
"…"
Thời Tiểu Niệm dừng bước, "Cung Âu, anh không muốn ăn bánh ga tô sao"
"Không muốn ăn, đi ra ngoài"
Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
"Rốt cuộc anh muốn ăn hay không " Thời Tiểu Niệm hỏi lại một lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ không tha thứ, có sự tức giận.
"Không ăn, đi ra ngoài" Cung Âu nhăn lông mày, "Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, đi ra ngoài cho tôi"
"…"
Thời Tiểu Niệm nhận lấy ánh mắt kia của Cung Âu, đôi mắt đen của hắn trừng về phía cô, có sự tức giận rõ ràng, thấy cô không đi, vẻ giận dữ trên mặt của Cung Âu càng sâu, "Thời Tiểu Niệm, đi ra ngoài cho tôi"
"Ầm"
Thời Tiểu Niệm đem hộp bánh ga tô ném xuống đất, tàn nhẫn mà ném xuống, trừng Cung Âu một chút, sau đó lập tức rời đi.
"Cô ta tức giận rồi."
Mona nói.
"Tôi có mắt, không cần cô nói"
Cung Âu cắn răng, đôi mắt tàn nhẫn mà trừng mắt về trên đất, chỉ thấy trên đất là một mớ hỗn độn, chiếc bánh ga tô đẹp đẽ đã bị nát bét.
Người phụ nữ lãng phí này
Sao cô có thể làm bánh ga tô xong rồi ném.
"Ok." Mona nhún vai một cái, cười nhạt, "Chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ, tiếp tục."
"…"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ánh đèn chieus sáng mọi ngóc ngách trong căn phòng, chiếu vào trong đôi mắt đen của Cung Âu, đôi mắt hắn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào đất bánh ga tô trên như vậy, liên tục nhìn chằm chằm vào.
Thời Tiểu Niệm cho rằng, cô sẽ như lời Mona nói, cô xũng sẽ dính lấy hắn như dính lấy Mộ Thiên Sơ, làm một stalker bám lấy Cung Âu sau năm mà có thể là lâu hơn.
Nhưng không đợi được đến ngày đó, mới có sáu ngày mà Thời Tiểu Niệm đã không chịu đựng nổi rồi.
Sáu ngày, vẻn vẹn sáu ngày, cô đã nghĩ muốn từ bỏ.
Trong sáu ngày này, Thời Tiểu Niệm đyược nếm trải đủ mọi tư vị của cảm xúc, Cung Âu luôn ngang ngược lạnh lùng với cô, cô lại không để ý đến tôn nghiêm cứ bám theo hắn, đổi lấy là sự căm tức của Cung Âu.
"…"
Mona hơi di chuyển sang bên cạnh, tĩnh tọa ở bên cạnh hắ,n không tiếp tục nói nữa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống ngọn núi.
Gió thổi qua tán lá phát ra âm thanh xào xạc, âm thanh dễ nghe êm tai, gió như lau hết mồ hôi trên mặt bọn họ.
Mona ngồi ở chỗ đó, dời tầm mắt nhìn vào gương mặt của Cung Âu.
Cung Âu la người đẹp trai nhất mà cô từng nhìn thấy, cô không thích tướng mạo người phương Đông, nhưng cô thích tướng mạo của Cung Âu, anh tuấn, hoàn mỹ, không hề có một chút tỳ vết.
Từng đường nét của hắn sắc nét như được những nhát dao chính xác khắc ra, không có một chút khuyết điểm nào, đôi mắt kia đen kịt mà sâu thẳm.
Mona chăm chú nhìn Cung Âu đang được tắm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, bỗng nhiên nhớ lại thời điểm 5 năm trước lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cung Âu trên báo.
Trong nháy mắt gương mặt này khiến cho cô ta kinh ngạc.
Thời Tiểu Niệm nói đúng, cái đó gọi là nhất kiến chung tình, có điều đó mới chỉ là chút nhen nhóm trong lòng.
Trước tiên, cô ta bị khuôn mặt của Cung Âu làm cho kinh ngác, sau đó mới đi quan tâm đến chuyện đời tư của hắn; lúc đó cô ta mới phát hiện hai người bọn họ, mặc kệ là gia cảnh hay nhan sắc đều rất phù hợp.
Bọn họ nhất định là một đôi trời sinh.
Thời Tiểu Niệm, bất quá chỉ là một người khách qua đường, đặc biệt là đến bây giờ, hiển nhiên Cung Âu đã muốn bỏ cô ấy, vậy nên Thời Tiểu Niệm càng không phải là đối thủ của cô ta rồi.
Hiện tại cái mà cô ta muốn làm, chính là dùng mị lực của mình, từng bước từng bước bắt được trái tim của Cung Âu.
"Cô mà còn nhìn tôi nữa là tôi móc đôi mắt của cô ra"
Cung Âu quay mặt sang, đôi mắt tàn bạo mà trừng về phía Mona, ngữ khí kém đến cực điểm.
"Muốn nhìn cũng không được nhìn sao, tại sao"
Mona không hiểu hỏi.
"Bởi vì cô quá xấu" Cung Âu trừng mắt về phía cô ta nói, từ trên thềm đá đứng lên chạy tiếp.
Quá xấu
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Mona lập tức đổ vỡ, theo chạy, vừa chạy vừa nói, "Cung tiên sinh, bây giờ thẩm mỹ của anh rất là vặn vẹo "
"Dung mạo của cô vặn vẹo"
"…"
Mona bị chặn họng không nói được câu gì, giận dữ chạy lên.
Chờ xem, chờ cô ta chữa khỏi bệnh cho hắn, nhìn xem, thẩm mỹ của hắn còn có thể vặn vẹo như thế hay không
Đêm nay, Mona và cung Âu ở lại trên núi rất lâu.
Một mình Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi đợi rất lâu, đợi đến lúc trời tối, đợi đến khi gương mặt không còn cảm xúc gì, chỉ còn dư lại tê dại.
Cô không biết bọn họ làm cái gì ở trên núi.
Cô không biết tại sao leo núi lại lâu như vậy.
Cô rất muốn cứ như vậy xông lên quấn quít lấy Cung Âu cùng leo núi, nhưng không được, lý trí nói cho Thời Tiểu Niệm biết, mặc kệ như thế nào, cô đều không thể gây tổn thương cho bảo bảo trong bụng.
Tuyệt đối không thể.
Mãi cho đến 11 giờ tối, Cung Âu mới cùng Mona xuống núi, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe yên tĩnh chờ đợi.
Cung Âu mở cửa xe ngồi vào, ngờ vực nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tại sao không để tài xế đưa em về trước"
Thời Tiểu Niệm ngồi lặng lẽ nói, "Em không muốn trở lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn chờ.
Chờ ngay ở đây, vẫn đợi được hắn trở về, đợi được hắn trở lại bên cạnh cô.
Hiện tại nhớ lại, trước đây Cung Âu chưa bao giờ để cho cô phải chờ đợi.
"Cung tiên sinh." Mona ở đằng trước cầm một cái khăn mặt đưa cho Cung Âu.
Trên mặt của Cung Âu toát rất nhiều mồ hôi, quần áo cũng có bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Cung Âu đang muốn đưa tay la lấy, Thời Tiểu Niệm đã cầm khăn mặt trước hắn, ngón tay mềm mại cầm khăn mặt lau mồ hôi cho hắn, phản ứng đầu tiên của Cung Âu là đem mặt về phía cô, để cô lau cho hắn.
Đây là phản ứng thân thể tự nhiên nhất của hắn.
Hắn cứ đưa mặt về phía cô như vậy, bỗng dưng như đột nhiên tỉnh lại, hắn lập tức tránh ra, quay mặt qua chỗ khác.
Ngay sau đó, bàn tay thon dài của hắn duỗi ra giựt lấy chiếc khăn mặt trên tay cô.
"…"
Tay Thời Tiểu Niệm cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác nhìn sau gáy của hắn, ánh mắt ảm đạm.
Cô nghĩ, hai ngày cô đã hiểu thế nào là từ trên thiên đường đột nhiên rớt xuống địa ngục.
Trước kia Cung Âu cưng chiều cô, tốt với cô bao nhiêu, thì bây giờ khó chịu bấy nhiêu.
Cô ngồi ở chỗ đó, không nói gì, cứ ngồi yên tĩnh như vậy.
Trở lại đế quốc pháo đài, Thời Tiểu Niệm mới từ trên xe bước xuống đã thấy Cung Âu nhanh chân đi vào, hắn thật sự không muốn nhìn thấy cô.
Mona đi ra từ ghế phụ, nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, lại trừng cô, lộ ra nụ cười khinh bỉ, sau đó lập tức đi vào.
Kiêu ngạo như vậy.
Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, cầm lấy một ít nguyên liệu bắt đầu làm bánh ga tô, ở bên kia có đầu bếp đang pha cà phê.
Vừa ngửi thấy hương thơm của cà phê, Thời Tiểu Niệm đã có không chịu được, lập tức chạy vào phòng tắm, quay đầu vào bồn rửa tay nôn, "Oẹ…"
Đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Thời Tiểu Niệm nôn đến nỗi khó chịu, lại một lần nữa quay đầu vào bồn rửa tay nôn mửa, giống như là nôn mheets mọi thứ trong dạ dày ra,cứ như thế, cô nhíu mày lại nhìn về phía gương mặt mình trong gương.
Mới hai ngày mà thôi, gương mặt của cô đã trở nên tiều tụy như vậy, không hề có một chút niềm vui nào, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nôn xong, Thời Tiểu Niệm lấy chén nước súc miệng, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi phòng tắm, theo bản năng mà cô nhìn về phía bên tường, trước kia, mỗi lần cô nôn nghén Cung Âu đều đứng ở bên ngoài phòng rửa tay.
Nhưng lúc này đây, cô lại không nhìn thấy bóng người của hắn ở ngoài phòng tắm.
Tất cả đều thay đổi.
Đều đột nhiên thay đổi.
Từ khi Mona bắt đầu xuất hiện, liền biểu thị cô sẽ có ngày hôm nay, cái thang trời kia cô còn chưa leo lên đến nơi, Cung Âu cũng không cõng cô cùng leo lên, hắn tự mình đẩy cô xuống.
Đã leo nhiều bậc thang như vậy, tại sao muốn đã là đẩy cô xuống luôn được.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên phát hiện thấy cả người mình đang trống rỗng, nhưng mất cái gì cô cũng không biết.
Ánh mắt của cô âm u, lập tức đi về phía nhà bếp, nướng cài chiếc bánh ga tô hương vị khác nhau rồi đi lên lầu.
Cung Âu ngủ ở sát vách phòng cô.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, thấy cửa phòng mở ra, cô đi thẳng vào, chỉ thấy Cung Âu ngồi trước bàn đọc sách ở trong phòng, trên tay cầm một phần văn kiện, mà Mona đứng bên cạnh bàn của hắn.
"…"
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt.
Ban ngày ở chung một chỗ còn chưa đủ, hiện tại buổi tối còn lấy thân phận bác sỹ tâm lý ở bên cạnh hắn à
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định phải như vậy sao
Có suy nghĩ đến cảm thụ của cô hay không.
Cung Âu ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài ấn xuống văn kiện trên bàn, cầm lấy một cặp văn kiện màu đen bên cạnh không lộ ra dấu vết che lên văn kiện kia, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Sao em lại tới đây"
Sao em lại tới đây
Bây giờ hắn lại hỏi cô vì sao lại tới đây.
Hắn là bạn trai của cô, cô tới phòng của hắn, nhìn một người phụ nữ khác ở bên cạnh hắn, nhưng hắn hỏi cô vì sao lại đến.
"Em tới đưa bánh ga tô cho anh, mới vừa nướng."
Thời Tiểu Niệm mang theo hộp bánh ga tô đi vào.
"Đi ra ngoài"
Vừa thấy cô muốn vào, Cung Âu lập tức quát chói tai.
Mona đứng ở bên cạnh lộ ra một nụ cười, có chút đắc ý nhìn Thời Tiểu Niệm.
"…"
Thời Tiểu Niệm dừng bước, "Cung Âu, anh không muốn ăn bánh ga tô sao"
"Không muốn ăn, đi ra ngoài"
Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
"Rốt cuộc anh muốn ăn hay không " Thời Tiểu Niệm hỏi lại một lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ không tha thứ, có sự tức giận.
"Không ăn, đi ra ngoài" Cung Âu nhăn lông mày, "Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, đi ra ngoài cho tôi"
"…"
Thời Tiểu Niệm nhận lấy ánh mắt kia của Cung Âu, đôi mắt đen của hắn trừng về phía cô, có sự tức giận rõ ràng, thấy cô không đi, vẻ giận dữ trên mặt của Cung Âu càng sâu, "Thời Tiểu Niệm, đi ra ngoài cho tôi"
"Ầm"
Thời Tiểu Niệm đem hộp bánh ga tô ném xuống đất, tàn nhẫn mà ném xuống, trừng Cung Âu một chút, sau đó lập tức rời đi.
"Cô ta tức giận rồi."
Mona nói.
"Tôi có mắt, không cần cô nói"
Cung Âu cắn răng, đôi mắt tàn nhẫn mà trừng mắt về trên đất, chỉ thấy trên đất là một mớ hỗn độn, chiếc bánh ga tô đẹp đẽ đã bị nát bét.
Người phụ nữ lãng phí này
Sao cô có thể làm bánh ga tô xong rồi ném.
"Ok." Mona nhún vai một cái, cười nhạt, "Chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ, tiếp tục."
"…"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ánh đèn chieus sáng mọi ngóc ngách trong căn phòng, chiếu vào trong đôi mắt đen của Cung Âu, đôi mắt hắn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào đất bánh ga tô trên như vậy, liên tục nhìn chằm chằm vào.
Thời Tiểu Niệm cho rằng, cô sẽ như lời Mona nói, cô xũng sẽ dính lấy hắn như dính lấy Mộ Thiên Sơ, làm một stalker bám lấy Cung Âu sau năm mà có thể là lâu hơn.
Nhưng không đợi được đến ngày đó, mới có sáu ngày mà Thời Tiểu Niệm đã không chịu đựng nổi rồi.
Sáu ngày, vẻn vẹn sáu ngày, cô đã nghĩ muốn từ bỏ.
Trong sáu ngày này, Thời Tiểu Niệm đyược nếm trải đủ mọi tư vị của cảm xúc, Cung Âu luôn ngang ngược lạnh lùng với cô, cô lại không để ý đến tôn nghiêm cứ bám theo hắn, đổi lấy là sự căm tức của Cung Âu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro