Ký tên vào hiệp ước chia tay
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
"…"
Nghe đến đó, Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, nước mắt không ngừng trào ra, "Cung Âu những lời này anh đã sớm nghĩ tốt rồi, phải không?"
Thậm chí hắn còn đã tính đến những vấn đề sau khi chia tay nữa.
Thì ra chuyện chia tay không phải là do hắn nhất thời động kinh mà quyết định, là cô quá ngốc, cô còn tưởng rằng một ngày nào đó tình cảm sủng vật đó có thể biến đổi.
Thì ra, không thay đổi được nữa.
Cái gì mà nhà, cái gì mà lễ cưới, cái gì mà một đời một kiếp, cái gì cũng không có, là do cô quá ngu, ngu đến mức đi tin tưởng hắn.
"Đúng vậy."
Cung Âu thừa nhận không chút bối rối, khuôn mặt vẫn anh tuấn như cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, tay bên cạnh khẽ nhúc nhích, kích động muốn kéo cô trở về.
"Vậy anh còn muốn quản cái gì, sáu ngày hay sáu năm thì có ý nghĩa gì." Thời Tiểu Niệm đưa lưng về phía hắn, trào phúng hỏi.
"Tôi không cho phép mình kém hơn so với người đàn ông kia"
Cung Âu hùng hồn nói ra, tựa như đây là một đạo lý đặc biệt đúng đắn.
Người đàn ông kiêu ngạo.
Thời Tiểu Niệm cười, nước mắt không ngừng lăn xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía trước, đưa tay lau nước mắt, "Anh yên tâm, chí ít ở chỗ này của tôi, anh không thể kém hơn so với Thiên Sơ."
"…"
Thân thể Cung Âu cứng ngắc như tượng gỗ.
"Bởi vì, chưa từng có một người nào đem tôi nâng lên trời, rồi lại đạp tôi xuống địa ngục nhanh như vậy." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nỗi đau này tôi sẽ ghi lòng tạc dạ, tôi sẽ nhớ mãi suốt đời."
"…"
Thân thể Cung Âu càng cứng ngắt.
Bên trong Đế quốc pháo đài không khí cực kỳ lạnh lẽo, tất cả người hầu đều cẩn thận trốn ở trong các góc nhìn về phía phòng khách.
Bên trong phòng khách xa hoa tráng lệ, trước một chiếc bàn trắng dài, Thời Tiểu Niệm và cung Âu ngồi đối diện nhau.
Cô thả mái tóc dài, trên gương mặt không còn một chút cảm xúc gì, nước mắt đã hết, đôi mắt đỏ đậm nhưng sáng trong, Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, tháo hoa tai ra bỏ vào trong hộp trang sức, lấy chuỗi vòng hạt đỏ xẫm trên tay xuống, đem dây chuyển làm bằng đá biển vạn năm xuống
Tháo hết tất cả trang sức.
Như lấy xuống từng chút sủng ái từng chút cưng chiều mà Cung Âu đã từng đối với cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy tất cả những thứ này đều là dùng để trào phúng cho thời gian qua, Cung Âu đã từng tốt bao nhiêu với cô, thì hiện tại cô đau nhiều như thế tuyệt vọng bằng đấy.
Cô cũng không để ý đến giá trị của những mónđồ trang sức này, nhưng không biết tại sao, thời điểm từ từ tháo nhẫn xuống, cô đau như ở tự tay cắt thịt của mình vậy.
Đau quá.
Đau đến thấu ruột gan.
Mà động tác liên tiếp này của cô được cung Âu thu hết vào đáy mắt.
Cung Âu ngồi ở đối diện cô, cụp mắt nhìn nhìn cô từ từ tháo nhẫn ra, sắc mặt tối tăm, con ngươi đen lạnh lẽo, không hề có một chút tình cảm nào.
Mona đứng dựa vào cây cột màu trắng, nhìn bọn họ, trong đôi mắt xanh thẳm màu nước biển tràn đầy ý cười đắc ý.
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mở miệng, cô tháo tất cả đồ trang sức xuống.
Bốn món trang sức, trả lại toàn bộ.
Phong Đức đem hộp trang sức đóng lại, đẩy sang một bên, sau đó lấy ra hai phần văn kiện màu đen đặt trước mặt Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, đây là hiệp ước chia tay, cô xem qua, xem có có chỗ nào chưa vừa ý."
Ngữ khí của Phong Đức mang theo phiền muộn vô tận.
Ông không biết tại sao thiếu gia đột nhiên làm vậy, lúc trước thời điểm muốn Thời tiểu thư thì điên cuồng bất chấp tất cả mọi thứ, ngay cả gia tộc cũng có thể phản bội, có thể đứng trước toàn bộ thế giới công khai quan hệ.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, nói chia tay liền chia tay.
ông còn tưởng rằng, thiếu gia đối với Thời tiểu thư không giống với người khác.
"…"
Hiệp ước chia tay.
Lại còn có thứ này.
Lại là một chuyện đáng châm chọc, nhớ tới thời điểm Cung Âu liều mạng muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn, hắn cũng bắt cô ký hiệp ước.
"Cái này sẽ không phải lại dài mấy trăm trang chứ, nếu như vậy, trong thời gian ngắn tôi cũng không xem hét được." Thời Tiểu Niệm trào phúng ngoắc ngoắc môi, nụ cười cức kỳ cay đắng.
Giữa bọn họ luôn kèm theo đủ các loại hiệp ước.
"Em yên tâm, chỉ có thể này thôi, sẽ không có thêm trang bổ sung đâu."
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô nói, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo.
"…"
Bây giờ từng lời của hắn nói ra với cô đều là lăng trì, đều là lưỡi dao sắc bén.
Cũng đúng.
Hiện tại hắn muốn chia tay, đâu cần đưa cho cô các điều kiện bổ sung, sẽ không, chỉ cần có thể thuận lợi chia tay là được.
Thời Tiểu Niệm mở văn kiện ra, "Hiệp ước chia tay" bốn chữ hiện ra trong mắt cô, bốn chứ lớn như vậy thiêu đốt mắt cô, thậm chí khiến cho mắt cô không thể nhìn rõ những chữ còn lại.
Cô cảm giác trong mắt mình như có một ngọn lửa. "Thời tiểu thư, tôi sẽ giúp cô giải thích mấy cái trọng điểm." Như biết được trạng thái của Thời Tiểu Niệm không ổn, Phong Đức ân cần nói, "Thứ nhất, hai mươi trang đầu đều liên quan đến tài sản, và bất động sản."
"…"
Thời Tiểu Niệm bình ổn lại tâm thần, qua loa nhìn lướt qua.
Không biết nên nói Cung Âu hào phóng hay không hào phóng với cô, nói là hào phóng thì cái gì hắn cũng không để cho cô lấy đi, dù sao hăn cũng là một nhân vật được cả thế giới chú ý, đến cuối cùng, ngay cả một cái thẻ ngân hàng cô cũng không nhận được.
Nói không hào phóng, thì trong hiệp ước viết rõ ràng, cô có thẻ mang theo Mr Cung, bởi vì nó đã được cài đặt cô là chủ nhân, hắn không cần một người máy như vậy.
Cung Âu ngồi nơi đó, cơ thể hơi nghiêng ra sau, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.
Tất cả người hầu trốn ở góc phòng đều sợ ngây người, từng người từng người một che miệng lại không dám phát ra tiếng.
Lại muốn chia tay.
Thật sự muốn biệt ly.
"Thứ năm, nội dung chủ yếu là, sau khi chia tay, trong bất kỳ trường hợp nào Thời tiểu thư cũng không thể làm tổn hại hình tượng của thiếu gia, đặc biệt là khi đối mặt với truyền thông." Phong Đức giải thích, "Đều phải lấy tính cách bất hòa làm lý do chia tay."
Thời Tiểu Niệm cụp mắt nhìn lại, "Tại sao sau khi chia tay, trong vòng hai năm tôi không thể có mối quan hệ khác"
Lại còn có điều này.
"Ạch"
Phong Đức cũng không biết trả lời như thế nào, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó nhìn Thời Tiểu Niệm, hùng hổ nó, "Vì để biểu hiện sự quyến rũ của tôi, sau khi chia tay với tôi thì trong khoảng thời gian ngắn không thể yêu được người đàn ông khác đợc, có ý kiến sao"
Có thể đem loại chuyên vô liêm sỉ bỉ ổi này nói ra như là chuyện đương nhiên, trừ hắn ra cũng sẽ không có người thứ hai có thể làm được.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm đỏ bừng nhìn về phía hắn.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm cứ nhìn như vậy, đôi mắt ửng hồng, gương mặt trắng nõn, mềm mại, nhje nhàng bước vào lòng hắn.
Vài giây sau khi, Cung Âu có chút cứng đờ dời tầm mắt của mình đi, không vui nói, "Có ý kiến gì thì nói luôi, tôi không ngại nâng thời hạn lên thành ba năm"
"Tôi không có ý kiến." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, "Được cung tiên sinh chăm sóc như thế, đừng nói là hai năm ba năm, tôi nghĩ cả đời này cũng không muốn in relationship với người khác."
Không còn tâm nữa rồi.
Côcảm giác hiện tại cả người mình như vỡ vụn ra.
Nếu như tình yêu đều là như vậy, cô đâu còn dám trao trái tim cho ai nữa, còn không bằng cô đơn cả đời.
"…"
Nghe vậy, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm, đôi mắt hung ác trừng mắt về phía cô, tiếng nói bá đạo lạnh lùng nghiêm nghị, "Em có ý gì, Thời Tiểu Niệm em có ký hay không, tô cho em biết, không muốn ký cũng ký, ở chỗ này của tôi, em không thể có nửa câu dị nghị."
Ở trước mặt hắn, cô mãi mãi cũng là kẻ yếu.
"Tôi biết."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, từ khi cô bắt đầu quyết định yêu hắn, cô đã biết sự chênh lệch giữa bọn họ, cô biết ở trước mặt cung Âu, cô có bao nhiêu thấp kém.
"Vậy thì ký tên" Cung Âu trừng Phong Đức một chút, "Lấy bút"
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức lấy ra một cây bút máy đưa cho Cung Âu, tiếp theo sau đó hướng về Thời Tiểu Niệm nói, "Thời tiểu thư, còn có điều thứ mười một, chờ sau khi cô thuận lợi sinh sản, chỉ cần chứng minh hài tử là của thiếu gia, cô phải đem hài tử cho thiếu gia nuôi nấng, cái này cũng phù hợp với nội dung của hiệp ước trước đây."
Nội dung của hiệp ước trước đây, chỉ cần Thời Tiểu Niệm giao cho hắn một đứa bé, cô có thể tự do.
Lúc ấy, ThờiTiểu Niệm đặc biệt mong muốn tự do.
Chứng minh hài tử là của hắn.
Kỳ thực xưa nay Cung Âu chưa từng tin tưởng đứa bé trong bụng của cô là của hắn, đối với hắn mà nói, cô sớm đã bị ô nhục.
Cung Âu để nắp bút sang bên cạnh, hướng về trên hợp đồng kí tên, bút pháp tiêu sái.
"Tôi nghĩ là không cần." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, "Hài tử không phải là của Cung Âu."
"…"
Tay Cung Âu cứng đờ, ngòi bút trên giấy tàn nhẫn mà gạch một nét dài, hắn ngước mắt nghiêm nghị nhìn về phía cô, "Em nói cái gì"
Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện hắn, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn về phía Cung Âu, âm thanh hờ hững mà xa cách, "Kỳ thực anh đoán đúng, buổi tối ngày hôm ấy tôi thật sự bị bọn họ thay phiên, chỉ là tôi không muốn rời khỏi anh, vì thế nên tôi nói dối."
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, bàn tay thon dài xiết chặt bút máy, nắm quá chặt, nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm, đôi mắt âm lệ.
"Trước chúng ta làm nhiều lần như vậy, tôi đều không mang thai, vậy mà sau đêm đó, tôi mang thai, xác thực không thể có chuyện trùng hợp như vậy." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nở nụ cười, bỏ đi tất cả tôn nghiêm của chính mình, sau đó khinh bỉ nhìn về phía Cung Âu, "Cung Âu, anh vẫn định kỳ kiểm tra thân thể, nhưng không kiểm tra nam khoa sao, có thể căn bản là do tinh trùng của anh vô dụng."
"Con mẹ nó cô lặp lại lần nữa"
Cung Âu đột nhiên đứng lên, cầm lấy bút máy giận không nhịn nổi ném về phía cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm không tránh né, tùy ý để bút máy đập vào, ngòi bút tàn nhẫn mà nện vào trán của cô, hiện lên vết mực, sau đó chính là máu tươi chảy ra.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đôi mắt cứng đờ, trừng mắt nhìn cô, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
"Anh hà tất phải tức giận như vậy, tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, máu tươi chảy xuống mà cô cũng không có biểu hiện gì.
Hắn bị cô chọc giận.
Đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm giác thấy rất thoải mái, cô nghĩ, cô cũng có bệnh đi.
"Thời Tiểu Niệm, cô nói cô vẫn luôn gạt tôi sao " thân thể Cung Âu nghiêng về phía trước, vượt qua mặt bàn nắm lấy cổ áo của cô quát, "Cô vẫn luôn nhớ đêm hôm đó"
"…"
Nghe đến đó, Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, nước mắt không ngừng trào ra, "Cung Âu những lời này anh đã sớm nghĩ tốt rồi, phải không?"
Thậm chí hắn còn đã tính đến những vấn đề sau khi chia tay nữa.
Thì ra chuyện chia tay không phải là do hắn nhất thời động kinh mà quyết định, là cô quá ngốc, cô còn tưởng rằng một ngày nào đó tình cảm sủng vật đó có thể biến đổi.
Thì ra, không thay đổi được nữa.
Cái gì mà nhà, cái gì mà lễ cưới, cái gì mà một đời một kiếp, cái gì cũng không có, là do cô quá ngu, ngu đến mức đi tin tưởng hắn.
"Đúng vậy."
Cung Âu thừa nhận không chút bối rối, khuôn mặt vẫn anh tuấn như cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, tay bên cạnh khẽ nhúc nhích, kích động muốn kéo cô trở về.
"Vậy anh còn muốn quản cái gì, sáu ngày hay sáu năm thì có ý nghĩa gì." Thời Tiểu Niệm đưa lưng về phía hắn, trào phúng hỏi.
"Tôi không cho phép mình kém hơn so với người đàn ông kia"
Cung Âu hùng hồn nói ra, tựa như đây là một đạo lý đặc biệt đúng đắn.
Người đàn ông kiêu ngạo.
Thời Tiểu Niệm cười, nước mắt không ngừng lăn xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía trước, đưa tay lau nước mắt, "Anh yên tâm, chí ít ở chỗ này của tôi, anh không thể kém hơn so với Thiên Sơ."
"…"
Thân thể Cung Âu cứng ngắc như tượng gỗ.
"Bởi vì, chưa từng có một người nào đem tôi nâng lên trời, rồi lại đạp tôi xuống địa ngục nhanh như vậy." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nỗi đau này tôi sẽ ghi lòng tạc dạ, tôi sẽ nhớ mãi suốt đời."
"…"
Thân thể Cung Âu càng cứng ngắt.
Bên trong Đế quốc pháo đài không khí cực kỳ lạnh lẽo, tất cả người hầu đều cẩn thận trốn ở trong các góc nhìn về phía phòng khách.
Bên trong phòng khách xa hoa tráng lệ, trước một chiếc bàn trắng dài, Thời Tiểu Niệm và cung Âu ngồi đối diện nhau.
Cô thả mái tóc dài, trên gương mặt không còn một chút cảm xúc gì, nước mắt đã hết, đôi mắt đỏ đậm nhưng sáng trong, Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, tháo hoa tai ra bỏ vào trong hộp trang sức, lấy chuỗi vòng hạt đỏ xẫm trên tay xuống, đem dây chuyển làm bằng đá biển vạn năm xuống
Tháo hết tất cả trang sức.
Như lấy xuống từng chút sủng ái từng chút cưng chiều mà Cung Âu đã từng đối với cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy tất cả những thứ này đều là dùng để trào phúng cho thời gian qua, Cung Âu đã từng tốt bao nhiêu với cô, thì hiện tại cô đau nhiều như thế tuyệt vọng bằng đấy.
Cô cũng không để ý đến giá trị của những mónđồ trang sức này, nhưng không biết tại sao, thời điểm từ từ tháo nhẫn xuống, cô đau như ở tự tay cắt thịt của mình vậy.
Đau quá.
Đau đến thấu ruột gan.
Mà động tác liên tiếp này của cô được cung Âu thu hết vào đáy mắt.
Cung Âu ngồi ở đối diện cô, cụp mắt nhìn nhìn cô từ từ tháo nhẫn ra, sắc mặt tối tăm, con ngươi đen lạnh lẽo, không hề có một chút tình cảm nào.
Mona đứng dựa vào cây cột màu trắng, nhìn bọn họ, trong đôi mắt xanh thẳm màu nước biển tràn đầy ý cười đắc ý.
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mở miệng, cô tháo tất cả đồ trang sức xuống.
Bốn món trang sức, trả lại toàn bộ.
Phong Đức đem hộp trang sức đóng lại, đẩy sang một bên, sau đó lấy ra hai phần văn kiện màu đen đặt trước mặt Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, đây là hiệp ước chia tay, cô xem qua, xem có có chỗ nào chưa vừa ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngữ khí của Phong Đức mang theo phiền muộn vô tận.
Ông không biết tại sao thiếu gia đột nhiên làm vậy, lúc trước thời điểm muốn Thời tiểu thư thì điên cuồng bất chấp tất cả mọi thứ, ngay cả gia tộc cũng có thể phản bội, có thể đứng trước toàn bộ thế giới công khai quan hệ.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, nói chia tay liền chia tay.
ông còn tưởng rằng, thiếu gia đối với Thời tiểu thư không giống với người khác.
"…"
Hiệp ước chia tay.
Lại còn có thứ này.
Lại là một chuyện đáng châm chọc, nhớ tới thời điểm Cung Âu liều mạng muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn, hắn cũng bắt cô ký hiệp ước.
"Cái này sẽ không phải lại dài mấy trăm trang chứ, nếu như vậy, trong thời gian ngắn tôi cũng không xem hét được." Thời Tiểu Niệm trào phúng ngoắc ngoắc môi, nụ cười cức kỳ cay đắng.
Giữa bọn họ luôn kèm theo đủ các loại hiệp ước.
"Em yên tâm, chỉ có thể này thôi, sẽ không có thêm trang bổ sung đâu."
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô nói, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo.
"…"
Bây giờ từng lời của hắn nói ra với cô đều là lăng trì, đều là lưỡi dao sắc bén.
Cũng đúng.
Hiện tại hắn muốn chia tay, đâu cần đưa cho cô các điều kiện bổ sung, sẽ không, chỉ cần có thể thuận lợi chia tay là được.
Thời Tiểu Niệm mở văn kiện ra, "Hiệp ước chia tay" bốn chữ hiện ra trong mắt cô, bốn chứ lớn như vậy thiêu đốt mắt cô, thậm chí khiến cho mắt cô không thể nhìn rõ những chữ còn lại.
Cô cảm giác trong mắt mình như có một ngọn lửa. "Thời tiểu thư, tôi sẽ giúp cô giải thích mấy cái trọng điểm." Như biết được trạng thái của Thời Tiểu Niệm không ổn, Phong Đức ân cần nói, "Thứ nhất, hai mươi trang đầu đều liên quan đến tài sản, và bất động sản."
"…"
Thời Tiểu Niệm bình ổn lại tâm thần, qua loa nhìn lướt qua.
Không biết nên nói Cung Âu hào phóng hay không hào phóng với cô, nói là hào phóng thì cái gì hắn cũng không để cho cô lấy đi, dù sao hăn cũng là một nhân vật được cả thế giới chú ý, đến cuối cùng, ngay cả một cái thẻ ngân hàng cô cũng không nhận được.
Nói không hào phóng, thì trong hiệp ước viết rõ ràng, cô có thẻ mang theo Mr Cung, bởi vì nó đã được cài đặt cô là chủ nhân, hắn không cần một người máy như vậy.
Cung Âu ngồi nơi đó, cơ thể hơi nghiêng ra sau, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.
Tất cả người hầu trốn ở góc phòng đều sợ ngây người, từng người từng người một che miệng lại không dám phát ra tiếng.
Lại muốn chia tay.
Thật sự muốn biệt ly.
"Thứ năm, nội dung chủ yếu là, sau khi chia tay, trong bất kỳ trường hợp nào Thời tiểu thư cũng không thể làm tổn hại hình tượng của thiếu gia, đặc biệt là khi đối mặt với truyền thông." Phong Đức giải thích, "Đều phải lấy tính cách bất hòa làm lý do chia tay."
Thời Tiểu Niệm cụp mắt nhìn lại, "Tại sao sau khi chia tay, trong vòng hai năm tôi không thể có mối quan hệ khác"
Lại còn có điều này.
"Ạch"
Phong Đức cũng không biết trả lời như thế nào, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó nhìn Thời Tiểu Niệm, hùng hổ nó, "Vì để biểu hiện sự quyến rũ của tôi, sau khi chia tay với tôi thì trong khoảng thời gian ngắn không thể yêu được người đàn ông khác đợc, có ý kiến sao"
Có thể đem loại chuyên vô liêm sỉ bỉ ổi này nói ra như là chuyện đương nhiên, trừ hắn ra cũng sẽ không có người thứ hai có thể làm được.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm đỏ bừng nhìn về phía hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm cứ nhìn như vậy, đôi mắt ửng hồng, gương mặt trắng nõn, mềm mại, nhje nhàng bước vào lòng hắn.
Vài giây sau khi, Cung Âu có chút cứng đờ dời tầm mắt của mình đi, không vui nói, "Có ý kiến gì thì nói luôi, tôi không ngại nâng thời hạn lên thành ba năm"
"Tôi không có ý kiến." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, "Được cung tiên sinh chăm sóc như thế, đừng nói là hai năm ba năm, tôi nghĩ cả đời này cũng không muốn in relationship với người khác."
Không còn tâm nữa rồi.
Côcảm giác hiện tại cả người mình như vỡ vụn ra.
Nếu như tình yêu đều là như vậy, cô đâu còn dám trao trái tim cho ai nữa, còn không bằng cô đơn cả đời.
"…"
Nghe vậy, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm, đôi mắt hung ác trừng mắt về phía cô, tiếng nói bá đạo lạnh lùng nghiêm nghị, "Em có ý gì, Thời Tiểu Niệm em có ký hay không, tô cho em biết, không muốn ký cũng ký, ở chỗ này của tôi, em không thể có nửa câu dị nghị."
Ở trước mặt hắn, cô mãi mãi cũng là kẻ yếu.
"Tôi biết."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, từ khi cô bắt đầu quyết định yêu hắn, cô đã biết sự chênh lệch giữa bọn họ, cô biết ở trước mặt cung Âu, cô có bao nhiêu thấp kém.
"Vậy thì ký tên" Cung Âu trừng Phong Đức một chút, "Lấy bút"
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức lấy ra một cây bút máy đưa cho Cung Âu, tiếp theo sau đó hướng về Thời Tiểu Niệm nói, "Thời tiểu thư, còn có điều thứ mười một, chờ sau khi cô thuận lợi sinh sản, chỉ cần chứng minh hài tử là của thiếu gia, cô phải đem hài tử cho thiếu gia nuôi nấng, cái này cũng phù hợp với nội dung của hiệp ước trước đây."
Nội dung của hiệp ước trước đây, chỉ cần Thời Tiểu Niệm giao cho hắn một đứa bé, cô có thể tự do.
Lúc ấy, ThờiTiểu Niệm đặc biệt mong muốn tự do.
Chứng minh hài tử là của hắn.
Kỳ thực xưa nay Cung Âu chưa từng tin tưởng đứa bé trong bụng của cô là của hắn, đối với hắn mà nói, cô sớm đã bị ô nhục.
Cung Âu để nắp bút sang bên cạnh, hướng về trên hợp đồng kí tên, bút pháp tiêu sái.
"Tôi nghĩ là không cần." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, "Hài tử không phải là của Cung Âu."
"…"
Tay Cung Âu cứng đờ, ngòi bút trên giấy tàn nhẫn mà gạch một nét dài, hắn ngước mắt nghiêm nghị nhìn về phía cô, "Em nói cái gì"
Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện hắn, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn về phía Cung Âu, âm thanh hờ hững mà xa cách, "Kỳ thực anh đoán đúng, buổi tối ngày hôm ấy tôi thật sự bị bọn họ thay phiên, chỉ là tôi không muốn rời khỏi anh, vì thế nên tôi nói dối."
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, bàn tay thon dài xiết chặt bút máy, nắm quá chặt, nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm, đôi mắt âm lệ.
"Trước chúng ta làm nhiều lần như vậy, tôi đều không mang thai, vậy mà sau đêm đó, tôi mang thai, xác thực không thể có chuyện trùng hợp như vậy." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nở nụ cười, bỏ đi tất cả tôn nghiêm của chính mình, sau đó khinh bỉ nhìn về phía Cung Âu, "Cung Âu, anh vẫn định kỳ kiểm tra thân thể, nhưng không kiểm tra nam khoa sao, có thể căn bản là do tinh trùng của anh vô dụng."
"Con mẹ nó cô lặp lại lần nữa"
Cung Âu đột nhiên đứng lên, cầm lấy bút máy giận không nhịn nổi ném về phía cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm không tránh né, tùy ý để bút máy đập vào, ngòi bút tàn nhẫn mà nện vào trán của cô, hiện lên vết mực, sau đó chính là máu tươi chảy ra.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đôi mắt cứng đờ, trừng mắt nhìn cô, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
"Anh hà tất phải tức giận như vậy, tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, máu tươi chảy xuống mà cô cũng không có biểu hiện gì.
Hắn bị cô chọc giận.
Đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm giác thấy rất thoải mái, cô nghĩ, cô cũng có bệnh đi.
"Thời Tiểu Niệm, cô nói cô vẫn luôn gạt tôi sao " thân thể Cung Âu nghiêng về phía trước, vượt qua mặt bàn nắm lấy cổ áo của cô quát, "Cô vẫn luôn nhớ đêm hôm đó"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro