Luôn lo được lo mất
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Thùng cơm!
Trong lòng Thời Tiểu Niệm âm thầm khinh bỉ, bất đắc dĩ nói: “Bữa sáng là không cho phép ăn nữa, để em đi làm một ít trái cây cho anh.”
“Tùy tiện, cái gì cũng được! Mau mau mau!”
Cung đại tổng tài vì chưa được ăn mà phiền não đến cực điểm.
“Biết, bây giờ em đi ngay.”
Thời Tiểu Niệm rời khỏi bàn đọc sách bước ra ngoài.
Cung Âu đang muốn đi theo, bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, đến trước bàn đọc sách, đôi mắt đen nhìn máy vi tính.
Máy vi tính chưa có tắt, nhìn một cái là đã thấy nội dung cuộc nói chuyện của Thời Tiểu Niệm và biên tập Hạ, tầm mắt của anh nhìn một hàng chữ: Vậy sau này em phải làm thế nào hả? Chẳng lẽ em muốn cả đời không ra ngoài gặp người, chỉ dựa vào một cây bút kiếm sống sao?
Đôi mắt Cung Âu sâu xa, không nói gì, giơ chân lên đi ra ngoài.
...
Thời Tiểu Niệm vào nhà bếp làm một mâm trái cây khá lớn, rắc xà lách lên, để trong khay thủy tinh bưng lên cho Cung Âu.
Cung Âu đang họp trên một ban công.
Mấy nhân viên cao tầng của N.E đang ngồi trên sân thượng lớn bận rộn lật văn kiện báo cáo gì đó với Cung Âu, mỗi một người đều đứng, chỉ có Cung Âu ngồi trên một cái ghế trắng, tư thái tao nhã, một tay cầm văn kiện, một tay xoay bút, đôi mắt đen lộ ra vẻ suy tư.
Bọn họ đang thảo luận nội dung buổi họp báo Mr Who.
Gương mặt của mỗi người đều nghiêm trọng như sắp lên chiến trường vậy. Khẩn trương mà chăm chú.
“Mâm trái cây đã làm xong.”
Thời Tiểu Niệm bưng mâm thủy tinh đi tới, đặt lên bàn tròn trên sân thượng.
Mấy nhân viên cao tầng kia lập tức ngừng nói, nhìn cô, tầm mắt Cung Âu rời khỏi văn kiện, lạnh lùng nhìn mấy người đó: “Chào đi!”
“Thời tiểu thư khỏe.”
Mấy nhân viên cao tầng lập tức cung kính cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, tốc độ phản ứng nhanh kinh người.
“Các người khỏe.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt: “Tôi làm rất nhiều trái cây, đều rất tươi ngon, các người cũng ăn một chút đi.”
Một nữ nhân viên cao tầng nhìn mâm trái cây: “Oa, trang trí đẹp mắt như vậy, làm người ta nhìn cũng thấy thèm.”
Quả thật là biết nịnh nọt.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, tỏ ý nữ nhân viên cao tầng kia có thể ăn thử một ít, cô đang muốn cầm một quả anh đào, đột nhiên cảm giác trên cổ có một cơn gió lạnh thổi tới.
Cô ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Âu ngồi đó sâu kín nhìn cô: “Tôi có cho phép cô ăn à?”
Nữ nhân viên cao tầng lập tức sợ hãi đứng thẳng lên, không dám nhúc nhích.
“Tiếp tục nói đi.”
Cung Âu lạnh lùng nói, cầm cái nĩa ghim một miếng trái cây bỏ vào miệng.
Mấy nhân viên cao tầng kia phản ứng cũng rất nhanh, không bị một chút việc nhỏ này ảnh hưởng, lập tức lại bắt đầu báo cáo tiếp: “Liên quan đến địa điểm được chọn để mở buổi họp báo là....”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó vốn muốn gọi mọi người cùng nhau ăn, nhưng suy nghĩ thân phận hiện tại của mình bên cạnh Cung Âu vẫn còn kỳ kỳ quái quái chưa xác định, giống như nói cái gì cũng không tốt lắm, vì vậy không lắm miệng nữa.
Nhìn bọn họ họp, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ xoay người rời đi.
Cô rời khỏi sân thượng đi về phía trước, xa xa, cô nhìn thấy Phong Đức đang đứng đó gọi điện thoại, thái độ cung kính.
Gọi điện thoại còn có thái độ này?
Thời Tiểu Niệm hơi khó hiểu, đi về phía trước, liền nghe Phong Đức ở đó nói: “Dạ, lão gia, tôi biết lão gia.”
Lão gia.
Lão gia trong miệng Phong Đức chắc hẳn là cha của Cung Âu.
Phong Đức cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm để hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn ông nói: “Phong quản gia, đang gọi điện thoại với Anh quốc bên kia sao?”
“Thời tiểu thư.” Phong Đức gật đầu nhìn cô nói: “Đúng vậy.”
“Nói gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Hiển nhiên Phong Đức không nghĩ tới cô sẽ hỏi, nhất thời sững sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nụ cười tràn đầy vô hại: “Sao vậy, là tôi nhiều chuyện sao?”
“Không phải, Thời tiểu thư.” Phong Đức nói: “Chẳng qua là tôi báo cáo một ít chuyện nhà ở đây cho lão gia biết thôi.”
“Ồ, phải không? Tôi còn cho là đang nói chuyện kết hôn của Cung Âu đâu.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, sâu trong mắt xẹt qua một tia dò xét,
Cô biết bảo anh buông tha cho kết hôn là rất khó làm được, nhưng cô vẫn muốn biết Cung Âu có từng thử hay không.
Phong Đức không biết chuyện ba yêu cầu của cô với Cung Âu, nói không chừng sẽ cho cô biết.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói như vậy, Phong Đức nghĩ rằng cô đang ghen,vội vàng nói: “Thật ra từ sau khi thiếu gia trờ về Anh quốc lần trước qua loa lấy lệ về chuyện đám hỏi với MoNa tiểu thư, cũng chưa từng liên lạc nữa, lão gia phu nhân hối thúc thiếu gia nhiều lần, thiếu gia cũng chưa từng liên lạc.”
MoNa.
Nghe tên giống một người nước ngoài.
“Vậy sao?” Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Vậy ngoại trừ chuyện này ra Cung Au cũng không nói chuyện với bên Anh quốc sao?”
“Không có, gần đây thiếu gia cũng không liên lạc với bên Anh quốc nữa.” Phong Đức nói. “Tôi biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, không có liên lạc, cũng chính là không có nói chuyện hủy kết hôn với bên Anh quốc kia.
Cô xoay người, xa xa nhìn về sân thượng.
"
Chỉ thấy Cung Âu ngồi đó một tay cầm văn kiện, một tay cầm nĩa ghim trái cây đưa vào miệng
ം
mình. Là cô quá nóng lòng sao?
Mới bắt đầu thời hạn một tháng, cô đã muốn Cung Âu đi làm chuyện này, cô không cần kết quả,
chỉ cần anh chịu vì cô mà thử một lần, đối với cô như vậy cũng đủ rồi.Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, Phong Đức nhìn gương mặt không tính là dễ nhìn của cô: “Thời tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt của cô thật khó coi.”
“Tôi không sao.”
Thời Tiểu Niệm cười lắc đầu, đi về phòng mình.
Cô rúc mình lại trong một khoảng không nhỏ bé, vẽ truyện tranh của mình, làm một nữ họa sĩ bút danh “Niệm Niệm bất vong”, trừ cái này ra, cô không còn bất cứ thân phận nào khác nữa.
Cô giống như một linh hồn không có thể xác, sống trong hư vô.
Thời Tiểu Niệm vẽ truyện tranh, ngón tay cầm bút không thể nào vẽ được, hồi lâu sau, cô dùng sức rạch vài đường trên giấy, tâm tình thật loạn.
“Sao vậy, chủ nhân?” Mr. Cung đứng bên cạnh phát hiện tâm tình cô không tốt.
“Không có gì.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, qua hồi lâu, cô lại nói: “Mr. Cung, thật giống như tôi lại trở nên hơi lo được lo mất.”
Cô một mặt nói cho mình không cần kết quả, một mặt lại tự hỏi tại sao Cung Âu còn chưa nói chuyện hủy kết hôn, thử một lần cũng được mà, rốt cuộc anh có yêu cô thật hay không??
Tại sao lại giống như xem chuyện này không tồn tại vậy chứ?
“Yêu một người luôn là lo được lo mất.” Mr. Cung đứng bên cạnh, giọng nói máy móc vang lên.
“...” Thời Tiểu Niệm nhìn thân thể màu bạc của Cung Âu, cắn môi.
Yêu một người luôn lo được lo mất? Thật sự là như vậy sao?
Loại cảm giác này thật đúng là không tốt.
Đừng nghĩ, đừng để ý!
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ mặt mình: “Phấn chấn lên. vẽ tiếp thôi!”
Cô lại cầm bút lên một lần nữa vẽ vài đường, trên giấy hiện ra hình dáng manga của Cung Âu, mỗi lần vẽ một đường trên mặt anh, trước mắt cô hiện lên toàn là Cung Âu, Cung Âu, Cung Âu...
Mấy ngày tiếp theo, Cung Âu cũng không có ra ngoài, vẫn luôn ở trong lâu đài đế quốc, không ngừng có nhân viên cao tầng đi vào họp.
Có lúc, Cung Âu nhớ cô liền mang cô theo bên người cùng nhau họp, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người kéo kéo tay nhỏ bé, hôn hôn miệng nhỏ nhắn.... Làm cho Thời Tiểu Niệm vô cùng khó chịu.
Nội dung của buổi họp cơ hồ đều liên quan đến buổi họp báo Mr. Who.
Thời Tiểu Niệm là một trạch nữ, sau khi lên mạng mới biết buổi họp báo này được chú ý bao nhiêu.
Tin tức trên mạng ùn ùn kéo tới, bình luận mãnh liệt.
Tất cả mọi người đều suy đoán Mr. Who là cái gì.
Thậm chí tập đoàn của Cung Âu còn làm một hoạt động trên internet, mười người đầu tiên đoán được Mr. Who là sản phẩm gì, được thưởng ba triệu.
Ba triệu.
Thời Tiểu Niệm cũng bí mật ghi danh một bài thi, là người máy, cô đã có một thành phẩm trong tay mà.
Tin tức trên tivi cũng bắt đầu nói về buổi họp báo, người trên toàn cầu đều chú ý đến sản phẩm mới này, Cung Âu đã thành công gợi lên lòng tò mò của mọi người trên toàn thế giới.
Buổi họp báo trang nghiêm trở thành một sự kiện lớn, tất cả mọi người đều mong chờ nó đến.
Đề tài nóng như lửa in hẳn trên trang đầu mọi tờ báo.
Ngay cả báo giải trí cũng bao hết.
Thời Tiểu Niệm phát hiện, thậm chí là tin tức Thời Địch khóc kể chính mình không phải người phụ nữ lạm tình cũng bị quên lãng, không chút nổi bật nào.
Toàn dân đang nói về Mr. Who
Dự đoán địa điểm buổi họp báo là ở trong nhà khoa học kỹ thuật có thể chứa mấy chục ngàn người, chưa tới ngày họp báo, đã có vài người yêu thích khoa học kỹ thuật điên cuồng chờ bên ngoài.
Thời Tiểu Niệm cùng Mr. Cung ngồi trong phòng xem tivi, chỉ thấy trên tivi đang phát sóng hình ảnh bên ngoài nhà khoa học kỹ thuật.
Trên màn hình vô số người yêu thích khoa học kỹ thuật đang nhậu nhẹt say sưa, ngăn chặn đoạn đường đến giọt nước cũng không lọt, còn có cảnh sát đặc biệt đi ra mở đường, tình cảnh cực kỳ lớn.
“Người của toàn cầu đều đang ngẩng đầu ngóng trông, chờ đợi Cung Âu lại sáng tạo kỳ tích gì cho chúng ta nữa!” Người phóng viên trên tivi nói đến đây cũng hơi kích động.
Thời tiểu Niệm ngồi trên giường, quay đầu nhìn Mr. Cung bên cạnh: “Mr. Cung, ngày mai anh sẽ phải đứng trước mặt của tất cả mọi người, anh có khẩn trương không?”
“Tôi rất hoàn mỹ!”
Mr. Cung vô cùng tự tin, từ trên giường đứng lên múa một điệu cho cô xem.
Thật là phiên bản sao chép của tự đại cuồng.
Thời Tiểu Niệm cười, nhìn về tivi, cắn môi, không biết Cung Âu có khẩn trương hay không, ngay mai anh còn phải tự mình chủ trì nguyên buổi họp báo.
Hai ngày này cô rãnh rỗi vô cùng.
Vốn là Thời Tiểu Niệm cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ tất cả tin tức ùn ùn kéo đến đều nói về Cung Âu, N.E, Mr. Who.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Cung Âu sáng tạo kỳ tích cho thế giới, dưới ánh mắt của hàng ngàn người, cho dù là Cung Âu, cũng sẽ có áp lực chứ?
“Tôi đi tìm Cung Âu!”
Trong lòng Thời Tiểu Niệm âm thầm khinh bỉ, bất đắc dĩ nói: “Bữa sáng là không cho phép ăn nữa, để em đi làm một ít trái cây cho anh.”
“Tùy tiện, cái gì cũng được! Mau mau mau!”
Cung đại tổng tài vì chưa được ăn mà phiền não đến cực điểm.
“Biết, bây giờ em đi ngay.”
Thời Tiểu Niệm rời khỏi bàn đọc sách bước ra ngoài.
Cung Âu đang muốn đi theo, bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, đến trước bàn đọc sách, đôi mắt đen nhìn máy vi tính.
Máy vi tính chưa có tắt, nhìn một cái là đã thấy nội dung cuộc nói chuyện của Thời Tiểu Niệm và biên tập Hạ, tầm mắt của anh nhìn một hàng chữ: Vậy sau này em phải làm thế nào hả? Chẳng lẽ em muốn cả đời không ra ngoài gặp người, chỉ dựa vào một cây bút kiếm sống sao?
Đôi mắt Cung Âu sâu xa, không nói gì, giơ chân lên đi ra ngoài.
...
Thời Tiểu Niệm vào nhà bếp làm một mâm trái cây khá lớn, rắc xà lách lên, để trong khay thủy tinh bưng lên cho Cung Âu.
Cung Âu đang họp trên một ban công.
Mấy nhân viên cao tầng của N.E đang ngồi trên sân thượng lớn bận rộn lật văn kiện báo cáo gì đó với Cung Âu, mỗi một người đều đứng, chỉ có Cung Âu ngồi trên một cái ghế trắng, tư thái tao nhã, một tay cầm văn kiện, một tay xoay bút, đôi mắt đen lộ ra vẻ suy tư.
Bọn họ đang thảo luận nội dung buổi họp báo Mr Who.
Gương mặt của mỗi người đều nghiêm trọng như sắp lên chiến trường vậy. Khẩn trương mà chăm chú.
“Mâm trái cây đã làm xong.”
Thời Tiểu Niệm bưng mâm thủy tinh đi tới, đặt lên bàn tròn trên sân thượng.
Mấy nhân viên cao tầng kia lập tức ngừng nói, nhìn cô, tầm mắt Cung Âu rời khỏi văn kiện, lạnh lùng nhìn mấy người đó: “Chào đi!”
“Thời tiểu thư khỏe.”
Mấy nhân viên cao tầng lập tức cung kính cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, tốc độ phản ứng nhanh kinh người.
“Các người khỏe.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt: “Tôi làm rất nhiều trái cây, đều rất tươi ngon, các người cũng ăn một chút đi.”
Một nữ nhân viên cao tầng nhìn mâm trái cây: “Oa, trang trí đẹp mắt như vậy, làm người ta nhìn cũng thấy thèm.”
Quả thật là biết nịnh nọt.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, tỏ ý nữ nhân viên cao tầng kia có thể ăn thử một ít, cô đang muốn cầm một quả anh đào, đột nhiên cảm giác trên cổ có một cơn gió lạnh thổi tới.
Cô ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Âu ngồi đó sâu kín nhìn cô: “Tôi có cho phép cô ăn à?”
Nữ nhân viên cao tầng lập tức sợ hãi đứng thẳng lên, không dám nhúc nhích.
“Tiếp tục nói đi.”
Cung Âu lạnh lùng nói, cầm cái nĩa ghim một miếng trái cây bỏ vào miệng.
Mấy nhân viên cao tầng kia phản ứng cũng rất nhanh, không bị một chút việc nhỏ này ảnh hưởng, lập tức lại bắt đầu báo cáo tiếp: “Liên quan đến địa điểm được chọn để mở buổi họp báo là....”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó vốn muốn gọi mọi người cùng nhau ăn, nhưng suy nghĩ thân phận hiện tại của mình bên cạnh Cung Âu vẫn còn kỳ kỳ quái quái chưa xác định, giống như nói cái gì cũng không tốt lắm, vì vậy không lắm miệng nữa.
Nhìn bọn họ họp, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ xoay người rời đi.
Cô rời khỏi sân thượng đi về phía trước, xa xa, cô nhìn thấy Phong Đức đang đứng đó gọi điện thoại, thái độ cung kính.
Gọi điện thoại còn có thái độ này?
Thời Tiểu Niệm hơi khó hiểu, đi về phía trước, liền nghe Phong Đức ở đó nói: “Dạ, lão gia, tôi biết lão gia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão gia.
Lão gia trong miệng Phong Đức chắc hẳn là cha của Cung Âu.
Phong Đức cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm để hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn ông nói: “Phong quản gia, đang gọi điện thoại với Anh quốc bên kia sao?”
“Thời tiểu thư.” Phong Đức gật đầu nhìn cô nói: “Đúng vậy.”
“Nói gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Hiển nhiên Phong Đức không nghĩ tới cô sẽ hỏi, nhất thời sững sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn cô, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nụ cười tràn đầy vô hại: “Sao vậy, là tôi nhiều chuyện sao?”
“Không phải, Thời tiểu thư.” Phong Đức nói: “Chẳng qua là tôi báo cáo một ít chuyện nhà ở đây cho lão gia biết thôi.”
“Ồ, phải không? Tôi còn cho là đang nói chuyện kết hôn của Cung Âu đâu.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, sâu trong mắt xẹt qua một tia dò xét,
Cô biết bảo anh buông tha cho kết hôn là rất khó làm được, nhưng cô vẫn muốn biết Cung Âu có từng thử hay không.
Phong Đức không biết chuyện ba yêu cầu của cô với Cung Âu, nói không chừng sẽ cho cô biết.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói như vậy, Phong Đức nghĩ rằng cô đang ghen,vội vàng nói: “Thật ra từ sau khi thiếu gia trờ về Anh quốc lần trước qua loa lấy lệ về chuyện đám hỏi với MoNa tiểu thư, cũng chưa từng liên lạc nữa, lão gia phu nhân hối thúc thiếu gia nhiều lần, thiếu gia cũng chưa từng liên lạc.”
MoNa.
Nghe tên giống một người nước ngoài.
“Vậy sao?” Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Vậy ngoại trừ chuyện này ra Cung Au cũng không nói chuyện với bên Anh quốc sao?”
“Không có, gần đây thiếu gia cũng không liên lạc với bên Anh quốc nữa.” Phong Đức nói. “Tôi biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, không có liên lạc, cũng chính là không có nói chuyện hủy kết hôn với bên Anh quốc kia.
Cô xoay người, xa xa nhìn về sân thượng.
"
Chỉ thấy Cung Âu ngồi đó một tay cầm văn kiện, một tay cầm nĩa ghim trái cây đưa vào miệng
ം
mình. Là cô quá nóng lòng sao?
Mới bắt đầu thời hạn một tháng, cô đã muốn Cung Âu đi làm chuyện này, cô không cần kết quả,
chỉ cần anh chịu vì cô mà thử một lần, đối với cô như vậy cũng đủ rồi.Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, Phong Đức nhìn gương mặt không tính là dễ nhìn của cô: “Thời tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt của cô thật khó coi.”
“Tôi không sao.”
Thời Tiểu Niệm cười lắc đầu, đi về phòng mình.
Cô rúc mình lại trong một khoảng không nhỏ bé, vẽ truyện tranh của mình, làm một nữ họa sĩ bút danh “Niệm Niệm bất vong”, trừ cái này ra, cô không còn bất cứ thân phận nào khác nữa.
Cô giống như một linh hồn không có thể xác, sống trong hư vô.
Thời Tiểu Niệm vẽ truyện tranh, ngón tay cầm bút không thể nào vẽ được, hồi lâu sau, cô dùng sức rạch vài đường trên giấy, tâm tình thật loạn.
“Sao vậy, chủ nhân?” Mr. Cung đứng bên cạnh phát hiện tâm tình cô không tốt.
“Không có gì.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, qua hồi lâu, cô lại nói: “Mr. Cung, thật giống như tôi lại trở nên hơi lo được lo mất.”
Cô một mặt nói cho mình không cần kết quả, một mặt lại tự hỏi tại sao Cung Âu còn chưa nói chuyện hủy kết hôn, thử một lần cũng được mà, rốt cuộc anh có yêu cô thật hay không??
Tại sao lại giống như xem chuyện này không tồn tại vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Yêu một người luôn là lo được lo mất.” Mr. Cung đứng bên cạnh, giọng nói máy móc vang lên.
“...” Thời Tiểu Niệm nhìn thân thể màu bạc của Cung Âu, cắn môi.
Yêu một người luôn lo được lo mất? Thật sự là như vậy sao?
Loại cảm giác này thật đúng là không tốt.
Đừng nghĩ, đừng để ý!
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ mặt mình: “Phấn chấn lên. vẽ tiếp thôi!”
Cô lại cầm bút lên một lần nữa vẽ vài đường, trên giấy hiện ra hình dáng manga của Cung Âu, mỗi lần vẽ một đường trên mặt anh, trước mắt cô hiện lên toàn là Cung Âu, Cung Âu, Cung Âu...
Mấy ngày tiếp theo, Cung Âu cũng không có ra ngoài, vẫn luôn ở trong lâu đài đế quốc, không ngừng có nhân viên cao tầng đi vào họp.
Có lúc, Cung Âu nhớ cô liền mang cô theo bên người cùng nhau họp, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người kéo kéo tay nhỏ bé, hôn hôn miệng nhỏ nhắn.... Làm cho Thời Tiểu Niệm vô cùng khó chịu.
Nội dung của buổi họp cơ hồ đều liên quan đến buổi họp báo Mr. Who.
Thời Tiểu Niệm là một trạch nữ, sau khi lên mạng mới biết buổi họp báo này được chú ý bao nhiêu.
Tin tức trên mạng ùn ùn kéo tới, bình luận mãnh liệt.
Tất cả mọi người đều suy đoán Mr. Who là cái gì.
Thậm chí tập đoàn của Cung Âu còn làm một hoạt động trên internet, mười người đầu tiên đoán được Mr. Who là sản phẩm gì, được thưởng ba triệu.
Ba triệu.
Thời Tiểu Niệm cũng bí mật ghi danh một bài thi, là người máy, cô đã có một thành phẩm trong tay mà.
Tin tức trên tivi cũng bắt đầu nói về buổi họp báo, người trên toàn cầu đều chú ý đến sản phẩm mới này, Cung Âu đã thành công gợi lên lòng tò mò của mọi người trên toàn thế giới.
Buổi họp báo trang nghiêm trở thành một sự kiện lớn, tất cả mọi người đều mong chờ nó đến.
Đề tài nóng như lửa in hẳn trên trang đầu mọi tờ báo.
Ngay cả báo giải trí cũng bao hết.
Thời Tiểu Niệm phát hiện, thậm chí là tin tức Thời Địch khóc kể chính mình không phải người phụ nữ lạm tình cũng bị quên lãng, không chút nổi bật nào.
Toàn dân đang nói về Mr. Who
Dự đoán địa điểm buổi họp báo là ở trong nhà khoa học kỹ thuật có thể chứa mấy chục ngàn người, chưa tới ngày họp báo, đã có vài người yêu thích khoa học kỹ thuật điên cuồng chờ bên ngoài.
Thời Tiểu Niệm cùng Mr. Cung ngồi trong phòng xem tivi, chỉ thấy trên tivi đang phát sóng hình ảnh bên ngoài nhà khoa học kỹ thuật.
Trên màn hình vô số người yêu thích khoa học kỹ thuật đang nhậu nhẹt say sưa, ngăn chặn đoạn đường đến giọt nước cũng không lọt, còn có cảnh sát đặc biệt đi ra mở đường, tình cảnh cực kỳ lớn.
“Người của toàn cầu đều đang ngẩng đầu ngóng trông, chờ đợi Cung Âu lại sáng tạo kỳ tích gì cho chúng ta nữa!” Người phóng viên trên tivi nói đến đây cũng hơi kích động.
Thời tiểu Niệm ngồi trên giường, quay đầu nhìn Mr. Cung bên cạnh: “Mr. Cung, ngày mai anh sẽ phải đứng trước mặt của tất cả mọi người, anh có khẩn trương không?”
“Tôi rất hoàn mỹ!”
Mr. Cung vô cùng tự tin, từ trên giường đứng lên múa một điệu cho cô xem.
Thật là phiên bản sao chép của tự đại cuồng.
Thời Tiểu Niệm cười, nhìn về tivi, cắn môi, không biết Cung Âu có khẩn trương hay không, ngay mai anh còn phải tự mình chủ trì nguyên buổi họp báo.
Hai ngày này cô rãnh rỗi vô cùng.
Vốn là Thời Tiểu Niệm cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ tất cả tin tức ùn ùn kéo đến đều nói về Cung Âu, N.E, Mr. Who.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Cung Âu sáng tạo kỳ tích cho thế giới, dưới ánh mắt của hàng ngàn người, cho dù là Cung Âu, cũng sẽ có áp lực chứ?
“Tôi đi tìm Cung Âu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro