Mang theo cô bên người
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yu Hina
“Lát theo tôi tới công ty” Cung Âu vừa ăn vừa nói, giọng điệu ra lệnh.
“Không muốn” Thời Tiểu Niệm bất mãn nói.
Cô không muốn.
Cô tuyệt đối không muốn.
“Em nói không muốn là có thể không đi sao” Cung Âu ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm ngã ngồi ở trên ghế, tay nắm chặt dao nĩa, trong lòng loạn vô cùng.
Cuối cùng, cô vẫn bị Cung Âu kéo đến công ty của hắn.
Cao ốc N.E đặt ở trung tâm thành phố, vô cùng hùng vĩ, đồ sộ.
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của toà cao ốc, diện tích rất lớn, bên trong còn có cửa sổ sát đất.
Cung Âu đang ngồi trước bàn làm việc làm việc, tay cầm con chuột di động, kiểm tra báo cáo kĩ thuật trong máy tính.
Lỗi phần mềm di động N.E đã được giải quyết tốt đẹp.
Cung Âu thả con chuột xuống, đầu ngón tay uể oải ấn mi tâm, hắn chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang ngồi ở một bên.
Hắn đã đặt thêm cho cô một chiếc bàn làm việc màu trắng.
Cô ngồi trên bàn, trên tay cầm bút vẽ, ngòi bút chống xuống tờ giấy trắng, cái gì cũng không vẽ ra.
"Em đơ ra làm gì?"
Cung Âu trầm thấp mở miệng, con ngươi đen ngắm nhìn cô thật sâu.
Thời Tiểu Niệm bị tiếng nói của hắn làm giật mình, phục hồi lại tinh thần, cô ngước mắt nhìn Cung Âu, ánh mắt hắn thâm thúy làm cho cô ngẩn ra, có chút né tránh.
"Sao không trả lời tôi."
Ngữ khí Cung Âu lập tức trở nên giận dỗi, lông mày nhíu chặt.
"Lúc tôi vẽ tranh biếm hoạ đều như vậy, đầu óc không thông, người đương nhiên là đơ ra." Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn giấy trắng, khẽ nói.
"Phần lớn họa sĩ tranh biếm họa toàn tật xấu không phải sao?"
Cung Âu trào phúng một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Thời Tiểu Niệm ngồi yên một chỗ, tay dùng sức nắm chặt bút, ngồi ở chỗ này, cô không thể vẽ ra cái gì.
Vừa nghĩ tới Cung Âu bây giờ động tâm với cô, cô liền cảm thấy phiền đến không chịu được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết rốt cuộc là ưu điểm nào của mình được Cung Âu coi trọng, nghĩ đến đầu đều sắp nổ tung, cô thậm chí muốn vọt tới trước mặt hắn rống một câu: anh đừng có hứng thứ với tôi có được hay không, anh thích tôi ở điểm nào, tôi lập tức sửa.
Chuông cửa vang lên ngắn ngủi hai tiếng.
Cung Âu cầm lấy điều khiển trên bàn ấn xuống một cái, cửa lớn văn phòng tự động mở ra.
Thư kí từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm tập tài liệu, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm vẻ mặt lập tức sửng sốt. Nhưng may mắn cho cô là không hỏi cái gì, chỉ đem tập tài liệu đặt trên bàn Cung Âu, "Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần."
"Ừ."
Cung Âu cầm lấy tài liệu lật qua lật lại.
"Tổng giám đốc, mười phút nữa ngài có cuộc hẹn dùng bữa với Phùng tổng, tôi đã chuẩn bị xe cho ngài." Thư ký nói, "Ngài còn có gì dặn dò nữa không?"
"Không có, cô ra ngoài đi."
Cung Âu nói, trực tiếp hất tay ra hiệu cho thư kí lui ra.
"Vâng, tổng giám đốc."
Thư ký vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, không nhịn được tò mò, làm sao tổng giám đốc lại đem nữ nhân tới tới công ty.
Bạn gái tổng giám đốc sao.
Chuyện gì đây.
"Nhìn cái gì vậy, đây là vườn thú à?" Cung Âu nhận ra được ánh mắt tò mò của thư kí, sắc mặt nhất thời lạnh lẽo, trầm xuống.
Làm thư ký của hắn, dĩ nhiên không nên nhìn loạn.
Thư ký kinh hoàng đứng tại chỗ, "Tổng giám đốc, tôi..."
Cô chỉ là nhìn thêm một cái thôi mà.
"Cô đi khảo sát thị trường đi, không cần ở lại phòng tôi." Cung Âu trầm mặc nói, mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Vầng, tôi sẽ đi ngay."
Cô thư kí vội vã che mặt đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo bóng lưng thư kí rời đi, thở dài một hơi.
Cung Âu nhìn về phía cô, "Làm sao, em đồng tình với cô ta? "
"Không có." Thời Tiểu Niệm thành thực lắc đầu một cái, "Tôi chỉ là cảm thấy cô thư ký này cũng quá ngốc, biết rõ anh là người dễ phát hoả, còn dám loạn ngắm."
"Em như vậy đang chê tôi tính khí kém."
Cung Âu giận dỗi nói.
"Không có."
"Tính khí tôi kém thì làm sao?" Cung Âu cứ như vậy thẳng thắn thừa nhận, "Em có thể khó dễ được tôi sao? "
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa, cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, sau đó đứng lên thu thập giấy vẽ.
"Em làm cái gì thế?" cung Âu nói.
"Thu dọn đồ đạc." Thời Tiểu Niệm đem tranh phác thảo bỏ vào balo, rồi khoác lên vai, sau đó nhìn về phía Cung Âu nói, "Không phải anh sắp có hẹn sao, tôi không muốn ở lại đây. Tôi muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm chút gì ăn."
Bị giam ở chỗ này nửa ngày, cô rất muốn rời đi.
"Ai cho em đi"
Cung Âu từ trước bàn đứng lên, duỗi tay một cái kéo balo từ trên vai cô ném xuống ghế.
Hắn xưa nay đều không tôn trọng đồ đạc của cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn động tác của hắn, nhíu mày lại, "Anh ra ngoài ăn cơm, tôi cũng phải đi ăn, lẽ nào anh muốn nhốt tôi ở đây như một con chó sao, chó cũng có lúc được thả ra ngoài mà”
Hắn là muốn đêm cô nhốt ở đây a.
Nghe vậy, Cung Âu bị chọc phát cười, khuôn mặt tức giận lập tức nở ra nụ cười mê hoặc, đưa tay sờ đầu của cô, nói, "Tôi sẽ mang theo em ra ngoài."
"Cái gì?"
"Trong lúc tôi dùng cơm, em ở trên xe chờ tôi” Cung Âu thản nhiên nói.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, "Tại sao"
Hắn đi bàn công việc, cô tại sao phải chờ.
"Bởi vì, bộ dạng muốn rời đi của em làm tôi rất khó chịu." Cung Âu vỗ vỗ đầu của cô, ánh mắt thâm thúy, "Còn có, tôi muốn khi tôi bàn xong việc là có thể nhìn thấy em"
Câu cuối cùng, hắn cắn răng nói từng chữ từng chữ rất nặng, rất là bá đạo,.
""
Thời Tiểu Niệm có chút ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn nói hắn muốn khi bàn xong việc là có thể nhìn thấy cô.
Trước đây, hắn đều là cười nhạo cô, mắng chửi cô đến không đáng giá một đồng, từ chuyến tàu tối hôm qua trở đi, hắn nói chuyện không có chút nào muốn che giấu hứng thú đối với cô.
"Đi thôi."
Cung Âu nói xong liền nắm lấy tay cô rời đi, không kiêng dè chút nào.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo đi, hai chân bước đến rất nhanh, không nhịn được nói, "Anh không thể bận tâm một chút đến ý kiến của tôi à ?"
Nếu hắn thích cô, không phải là càng nên tôn trọng cô sao.
Nghe cô nói như thế, Cung Âu dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía cô, con ngươi đen yên lặng nhìn chăm chú cô.
Thời gian như ngừng trôi.
Thời Tiểu Niệm nghe được hắn thẳng miệng nói, "Có thể bận tâm, có điều so với ý kiến của tôi, ý kiến của em không có chút nào trọng yếu"
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn.
Hắn quả nhiên là bị hoang tưởng, tự đại đến đáng sợ.
Cung Âu cùng cô bước nhanh đi ra ngoài, hắn chân dài bước rất nhanh, Thời Tiểu Niệm cũng chỉ có thể cố gắng đuổi theo hắn, cơ hồ là chạy.
Một chiếc xe hạng sang đậu ngoài quán rượu xa hoa.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở sau xe, tẻ nhạt đếm mấy ngón tay.
Cung Âu đã đi vào bên trong, chỉ còn lại cô trong xe.
Cô bỗng nhận ra rõ ràng trước đây Cung Âu thật sự là không có bức chặt cô, vẫn cho cô sống tự do, hiện tại cô mới biết cái gì gọi là bị ép chặt sinh hoạt.
Cuộc sống bây giờ, mới chân chính được gọi là giam cầm.
Hắn đi làm, cô cũng phải theo; hắn về nhà, cô cũng phải theo; hắn đi bàn công việc, cô cũng nhất định phải ở lại trong xe.
Hiện tại Cung Âu xem cô là cái gì?
Bạn gái thì không đúng, càng giống như hắn nói, cô là một con chó của hắn, sủng vật, cô hoàn toàn không có thời gian của chính mình.
Cô đã đánh mất tự do, bị một người hoang tưởng dùng phương thức quái dị để yêu cô, cô thật sự không chịu đựng nổi.
Không phải yêu, rõ ràng đó chỉ là ham muốn chiếm giữ thôi.
Thời Tiểu Niệm ở trong xe càng ngồi càng buồn, buồn đến không thở nổi, cô đẩy cửa xe ra xuống xe.
Tài xế vội vàng theo sát xuống xe, sốt sắng nói, "Thời tiểu thư, Cung tiên sinh dặn dò, cô không thể tuỳ tiện đi ra ngoài."
"Tôi chỉ đứng ở đây hóng mát một chút thôi."
Thời Tiểu Niệm nói, bước qua bước lại trước cửa tiệm rượu, lãng phí thời gian từng giây từng phút chờ đợi.
Bụng của cô cơ hồ xẹp lép, cảm giác đói bụng xông tới.
Cô đi lại rất lâu ở trước cửa quán rượu, cuối cùng vẫn là trở lại trên xe, co hai chân lên, tay đè trên cái bụng trống rỗng.
"Cung tiên sinh, ngài đã trở lại."
Thanh âm của tài xế vang lên, ân cần thay Cung Âu mở cửa xe.
"Ừ."
Cung Âu lười biếng đáp lại một tiếng, khom lưng ngồi vào, đem một hộp cơm tiện lợi ném tới trên đùi Thời Tiểu Niệm.
Cách cái nắp, Thời Tiểu Niệm đã có thể ngửi thấy được mùi thơm, cô nhìn Cung Âu một chút, hắn vẫn không tính là lương tâm kém đến cực điểm, biết mang thức ăn cho cô.
Thời Tiểu Niệm mở nắp hộp ra, bắt đầu ăn.
"Nói cảm ơn, không thì không cho phép ăn."
Cung Âu bất mãn nói, nữ nhân này một điểm lễ phép đều không có.
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm cứng đờ nói, vì cơm trưa cô nhịn hắn, cô cúi đầu nhanh chóng đút thức ăn vào trong miệng.Cung Âu ngồi bên cạnh cô, càng xem càng ghét bỏ, " Tướng ăn của em không thể khá hơn một chút sao."
“Lát theo tôi tới công ty” Cung Âu vừa ăn vừa nói, giọng điệu ra lệnh.
“Không muốn” Thời Tiểu Niệm bất mãn nói.
Cô không muốn.
Cô tuyệt đối không muốn.
“Em nói không muốn là có thể không đi sao” Cung Âu ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm ngã ngồi ở trên ghế, tay nắm chặt dao nĩa, trong lòng loạn vô cùng.
Cuối cùng, cô vẫn bị Cung Âu kéo đến công ty của hắn.
Cao ốc N.E đặt ở trung tâm thành phố, vô cùng hùng vĩ, đồ sộ.
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của toà cao ốc, diện tích rất lớn, bên trong còn có cửa sổ sát đất.
Cung Âu đang ngồi trước bàn làm việc làm việc, tay cầm con chuột di động, kiểm tra báo cáo kĩ thuật trong máy tính.
Lỗi phần mềm di động N.E đã được giải quyết tốt đẹp.
Cung Âu thả con chuột xuống, đầu ngón tay uể oải ấn mi tâm, hắn chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang ngồi ở một bên.
Hắn đã đặt thêm cho cô một chiếc bàn làm việc màu trắng.
Cô ngồi trên bàn, trên tay cầm bút vẽ, ngòi bút chống xuống tờ giấy trắng, cái gì cũng không vẽ ra.
"Em đơ ra làm gì?"
Cung Âu trầm thấp mở miệng, con ngươi đen ngắm nhìn cô thật sâu.
Thời Tiểu Niệm bị tiếng nói của hắn làm giật mình, phục hồi lại tinh thần, cô ngước mắt nhìn Cung Âu, ánh mắt hắn thâm thúy làm cho cô ngẩn ra, có chút né tránh.
"Sao không trả lời tôi."
Ngữ khí Cung Âu lập tức trở nên giận dỗi, lông mày nhíu chặt.
"Lúc tôi vẽ tranh biếm hoạ đều như vậy, đầu óc không thông, người đương nhiên là đơ ra." Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn giấy trắng, khẽ nói.
"Phần lớn họa sĩ tranh biếm họa toàn tật xấu không phải sao?"
Cung Âu trào phúng một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Thời Tiểu Niệm ngồi yên một chỗ, tay dùng sức nắm chặt bút, ngồi ở chỗ này, cô không thể vẽ ra cái gì.
Vừa nghĩ tới Cung Âu bây giờ động tâm với cô, cô liền cảm thấy phiền đến không chịu được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết rốt cuộc là ưu điểm nào của mình được Cung Âu coi trọng, nghĩ đến đầu đều sắp nổ tung, cô thậm chí muốn vọt tới trước mặt hắn rống một câu: anh đừng có hứng thứ với tôi có được hay không, anh thích tôi ở điểm nào, tôi lập tức sửa.
Chuông cửa vang lên ngắn ngủi hai tiếng.
Cung Âu cầm lấy điều khiển trên bàn ấn xuống một cái, cửa lớn văn phòng tự động mở ra.
Thư kí từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm tập tài liệu, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm vẻ mặt lập tức sửng sốt. Nhưng may mắn cho cô là không hỏi cái gì, chỉ đem tập tài liệu đặt trên bàn Cung Âu, "Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần."
"Ừ."
Cung Âu cầm lấy tài liệu lật qua lật lại.
"Tổng giám đốc, mười phút nữa ngài có cuộc hẹn dùng bữa với Phùng tổng, tôi đã chuẩn bị xe cho ngài." Thư ký nói, "Ngài còn có gì dặn dò nữa không?"
"Không có, cô ra ngoài đi."
Cung Âu nói, trực tiếp hất tay ra hiệu cho thư kí lui ra.
"Vâng, tổng giám đốc."
Thư ký vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, không nhịn được tò mò, làm sao tổng giám đốc lại đem nữ nhân tới tới công ty.
Bạn gái tổng giám đốc sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện gì đây.
"Nhìn cái gì vậy, đây là vườn thú à?" Cung Âu nhận ra được ánh mắt tò mò của thư kí, sắc mặt nhất thời lạnh lẽo, trầm xuống.
Làm thư ký của hắn, dĩ nhiên không nên nhìn loạn.
Thư ký kinh hoàng đứng tại chỗ, "Tổng giám đốc, tôi..."
Cô chỉ là nhìn thêm một cái thôi mà.
"Cô đi khảo sát thị trường đi, không cần ở lại phòng tôi." Cung Âu trầm mặc nói, mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Vầng, tôi sẽ đi ngay."
Cô thư kí vội vã che mặt đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo bóng lưng thư kí rời đi, thở dài một hơi.
Cung Âu nhìn về phía cô, "Làm sao, em đồng tình với cô ta? "
"Không có." Thời Tiểu Niệm thành thực lắc đầu một cái, "Tôi chỉ là cảm thấy cô thư ký này cũng quá ngốc, biết rõ anh là người dễ phát hoả, còn dám loạn ngắm."
"Em như vậy đang chê tôi tính khí kém."
Cung Âu giận dỗi nói.
"Không có."
"Tính khí tôi kém thì làm sao?" Cung Âu cứ như vậy thẳng thắn thừa nhận, "Em có thể khó dễ được tôi sao? "
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa, cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, sau đó đứng lên thu thập giấy vẽ.
"Em làm cái gì thế?" cung Âu nói.
"Thu dọn đồ đạc." Thời Tiểu Niệm đem tranh phác thảo bỏ vào balo, rồi khoác lên vai, sau đó nhìn về phía Cung Âu nói, "Không phải anh sắp có hẹn sao, tôi không muốn ở lại đây. Tôi muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm chút gì ăn."
Bị giam ở chỗ này nửa ngày, cô rất muốn rời đi.
"Ai cho em đi"
Cung Âu từ trước bàn đứng lên, duỗi tay một cái kéo balo từ trên vai cô ném xuống ghế.
Hắn xưa nay đều không tôn trọng đồ đạc của cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn động tác của hắn, nhíu mày lại, "Anh ra ngoài ăn cơm, tôi cũng phải đi ăn, lẽ nào anh muốn nhốt tôi ở đây như một con chó sao, chó cũng có lúc được thả ra ngoài mà”
Hắn là muốn đêm cô nhốt ở đây a.
Nghe vậy, Cung Âu bị chọc phát cười, khuôn mặt tức giận lập tức nở ra nụ cười mê hoặc, đưa tay sờ đầu của cô, nói, "Tôi sẽ mang theo em ra ngoài."
"Cái gì?"
"Trong lúc tôi dùng cơm, em ở trên xe chờ tôi” Cung Âu thản nhiên nói.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, "Tại sao"
Hắn đi bàn công việc, cô tại sao phải chờ.
"Bởi vì, bộ dạng muốn rời đi của em làm tôi rất khó chịu." Cung Âu vỗ vỗ đầu của cô, ánh mắt thâm thúy, "Còn có, tôi muốn khi tôi bàn xong việc là có thể nhìn thấy em"
Câu cuối cùng, hắn cắn răng nói từng chữ từng chữ rất nặng, rất là bá đạo,.
""
Thời Tiểu Niệm có chút ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn nói hắn muốn khi bàn xong việc là có thể nhìn thấy cô.
Trước đây, hắn đều là cười nhạo cô, mắng chửi cô đến không đáng giá một đồng, từ chuyến tàu tối hôm qua trở đi, hắn nói chuyện không có chút nào muốn che giấu hứng thú đối với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi thôi."
Cung Âu nói xong liền nắm lấy tay cô rời đi, không kiêng dè chút nào.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo đi, hai chân bước đến rất nhanh, không nhịn được nói, "Anh không thể bận tâm một chút đến ý kiến của tôi à ?"
Nếu hắn thích cô, không phải là càng nên tôn trọng cô sao.
Nghe cô nói như thế, Cung Âu dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía cô, con ngươi đen yên lặng nhìn chăm chú cô.
Thời gian như ngừng trôi.
Thời Tiểu Niệm nghe được hắn thẳng miệng nói, "Có thể bận tâm, có điều so với ý kiến của tôi, ý kiến của em không có chút nào trọng yếu"
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn.
Hắn quả nhiên là bị hoang tưởng, tự đại đến đáng sợ.
Cung Âu cùng cô bước nhanh đi ra ngoài, hắn chân dài bước rất nhanh, Thời Tiểu Niệm cũng chỉ có thể cố gắng đuổi theo hắn, cơ hồ là chạy.
Một chiếc xe hạng sang đậu ngoài quán rượu xa hoa.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở sau xe, tẻ nhạt đếm mấy ngón tay.
Cung Âu đã đi vào bên trong, chỉ còn lại cô trong xe.
Cô bỗng nhận ra rõ ràng trước đây Cung Âu thật sự là không có bức chặt cô, vẫn cho cô sống tự do, hiện tại cô mới biết cái gì gọi là bị ép chặt sinh hoạt.
Cuộc sống bây giờ, mới chân chính được gọi là giam cầm.
Hắn đi làm, cô cũng phải theo; hắn về nhà, cô cũng phải theo; hắn đi bàn công việc, cô cũng nhất định phải ở lại trong xe.
Hiện tại Cung Âu xem cô là cái gì?
Bạn gái thì không đúng, càng giống như hắn nói, cô là một con chó của hắn, sủng vật, cô hoàn toàn không có thời gian của chính mình.
Cô đã đánh mất tự do, bị một người hoang tưởng dùng phương thức quái dị để yêu cô, cô thật sự không chịu đựng nổi.
Không phải yêu, rõ ràng đó chỉ là ham muốn chiếm giữ thôi.
Thời Tiểu Niệm ở trong xe càng ngồi càng buồn, buồn đến không thở nổi, cô đẩy cửa xe ra xuống xe.
Tài xế vội vàng theo sát xuống xe, sốt sắng nói, "Thời tiểu thư, Cung tiên sinh dặn dò, cô không thể tuỳ tiện đi ra ngoài."
"Tôi chỉ đứng ở đây hóng mát một chút thôi."
Thời Tiểu Niệm nói, bước qua bước lại trước cửa tiệm rượu, lãng phí thời gian từng giây từng phút chờ đợi.
Bụng của cô cơ hồ xẹp lép, cảm giác đói bụng xông tới.
Cô đi lại rất lâu ở trước cửa quán rượu, cuối cùng vẫn là trở lại trên xe, co hai chân lên, tay đè trên cái bụng trống rỗng.
"Cung tiên sinh, ngài đã trở lại."
Thanh âm của tài xế vang lên, ân cần thay Cung Âu mở cửa xe.
"Ừ."
Cung Âu lười biếng đáp lại một tiếng, khom lưng ngồi vào, đem một hộp cơm tiện lợi ném tới trên đùi Thời Tiểu Niệm.
Cách cái nắp, Thời Tiểu Niệm đã có thể ngửi thấy được mùi thơm, cô nhìn Cung Âu một chút, hắn vẫn không tính là lương tâm kém đến cực điểm, biết mang thức ăn cho cô.
Thời Tiểu Niệm mở nắp hộp ra, bắt đầu ăn.
"Nói cảm ơn, không thì không cho phép ăn."
Cung Âu bất mãn nói, nữ nhân này một điểm lễ phép đều không có.
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm cứng đờ nói, vì cơm trưa cô nhịn hắn, cô cúi đầu nhanh chóng đút thức ăn vào trong miệng.Cung Âu ngồi bên cạnh cô, càng xem càng ghét bỏ, " Tướng ăn của em không thể khá hơn một chút sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro