Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Món quà lớn

Khương Tiểu Nha

2024-07-24 12:54:38

Editor: shinoki

“Cung Âu!”

Cung Úc nổi giận đùng đùng hét lớn một tiếng, từ trên ghế salon đứng lên liền hướng hắn chạy tới, Cung Âu lập tức bắn ra, chuẩn xác ném một quả hạch vào đĩa của Thời Tiểu Niệm, nói, “Thời Tiểu Niệm, ăn hết toàn bộ!”

Nói xong, Cung Âu xoay người chạy.

Cung Úc lập tức đuổi theo, “Cung Âu! Em dám đùa anh, lá gan quá lớn, đứng lại cho anh!”

“Chúng nó xảy ra chuyện gì vây?” La Kỳ nghi ngờ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cũng là vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, “Con cũng không biết.”

La Kỳ nhìn bọn họ, tươi cười, “Lần trước thấy bọn chúng đuổi nhau là khi bọn chúng còn bé.”

Nhoáng một cái ngay cả con Cung Âu cũng đã lớn rồi.

Thời gian trôi thật nhanh.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Úc đuổi Cung Âu một đường điên cuồng chạy, khó có dịp thấy Cung Úc trầm ổn nhốn nháo truy đuổi, xem ra hắn là thật thoải mái.

Người một nhà đều thoải mái.

Thật tốt.

Không có gì tốt hơn cái này, không nên có chấp niệm nên buông xuống.

...

Rất nhanh, tin Cung Tước qua đời lan rộng ra ngoài, cử hành tang lễ.

Trong tang lễ, La Kỳ khóc khóc không thành tiếng, không duy trì hình tượng quý phu nhân ưu nhã, chỉ là một người phụ nữ mất đi người yêu, bà như là đem nước mắt cả đời mình cho tang lễ này.

La Kỳ nói với Thời Tiểu Niệm, bà không phải khóc vì tang lễ, mà là vì Cung Tước không thể làm bạn bà.

Người phụ nữ này vì Cung Tước hao hết cả đời, toàn tâm toàn ý trả giá, lặng lẽ ngờ vực vô căn cứ, đối với lời nói của Cung Tước làm theo không nghi ngờ, Thời Tiểu Niệm thấy La Kỳ là yêu một người không nên yêu.

Cung Tước đã qua đời, sẽ không có ai ép La Kỳ, Cung Úc, Cung Âu làm chuyện không muốn làm, người một nhà ít đi một người, lại giống như sống ung dung tự tại hơn trước.

Không biết Cung Tước mà sống thấy những thứ này, có hối hận mình đã quá khắt khe không?

Trong tang lễ, người của gia tộc Lancaster mượn cớ phúng viếng đến đây nháo một trận, mọi thứ đều trong dự liệu của Cung Âu và Cung Úc, anh em hai người dễ dàng tiễn người Lancaster đi, tang lễ tiến hành thuận lợi.

Thời Tiểu Niệm vẫn kéo tay Cung Quỳ và Cung Diệu đứng ở đằng xa, thầm nghĩ, biết đâu không bị trách móc nặng nề, Cung Úc và Cung Âu có thể làm tốt hơn.

“Một lạy.”

“Hai lạy.”

“Ba lạy.”

“Tiễn biệt Cung Tước!”

Âm thanh to rõ ràng vang lên, Thời Tiểu Niệm và người Cung gia đứng chung một chỗ hướng thi thể Cung Tước vĩnh biệt, La Kỳ khóc thảm, nhưng không bất tỉnh.

Có thể cởi ra chấp niệm nhiều năm, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Tang lễ qua đi, Cung gia rốt cục có một kết thúc.

Thời Tiểu Niệm cũng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị về nước, Cung Âu đã nhiều ngày không quản N.E, có nhiều hạng mục bị gác lại, trong nước gấp kinh khủng, ngóng trông Cung Âu trở về.

“Đừng thu dọn, tay sẽ bị thô ráp.”

Cung Âu chân trần đứng ở trên giường nhìn Thời Tiểu Niệm thu dọn hành lý rất không hài lòng, đi tới đi lui sát mép giường, lấy tay muốn kéo cô.

“Anh đừng náo.” Thời Tiểu Niệm giống như đối phó với một đứa bé quấy rối, đánh rớt tay hắn, “Có vài thứ chỉ có em biết để ở đâu, em không muốn để người khác thu.”

“Này! Chuyện trong nhà đã qua, tang lễ của cha cũng đã qua, em gấp như vậy, gấp đến ngay cả thời gian liếc anh một cái cũng không có?”

Cung Âu ngồi xuống chăn, không vui trông coi cô.

Trước bị chuyện trong nhà làm phiền, hiện tại tất cả đều đi qua, hắn muốn ôm cô ngủ đến trời đất mờ mịt, cô lại vội vàng bồi mẹ, bồi cặp song sinh, trở lại liền thu dọn hành lý.

Hắn bây giờ là trong suốt sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không phải ngày nào em cũng nhìn anh sao?”

Thời Tiểu Niệm cũng không quay đầu lại nói, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy bức ảnh, những cái này là ảnh chụp Cung Âu khi còn bé, giống hệt Cung Diệu.

Mang hết đi.

Thời Tiểu Niệm bỏ ảnh vào trong một cái túi, sau đó cẩn thận đặt trong vali hành lý.

thanh âm buồn bực của Cung Âu vang lên ở sau lưng cô, “Em thế này mà nói là ngày nào cũng nhìn anh? Thời Tiểu Niệm, anh hỏi em, mắt anh hai mí hay một mí? Môi anh mỏng hay dày?”

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói quay đầu.

“Không cho phép quay đầu! Trả lời!”

Cung Âu bá đạo hô.

Không giúp một tay còn chưa tính, lại hỏi mấy vấn đề này.

Thời Tiểu Niệm từ dưới đất đứng lên, đưa lưng về phía Cung Âu đáp, “Mắt hai mí, môi mỏng, được chưa?”

Cô có thể quên mắt hắn hai mí hay một mí sao?

“Chân anh dài bao nhiêu?”

Cung Âu lại hỏi.

“Chân dài? Em chưa đo.” Thời Tiểu Niệm nói, cái này cũng hỏi? Hắn thật rảnh.

“Em ngay cả chân anh dài bao nhiêu cũng không biết? Thời Tiểu Niệm, em còn dám nói em hiểu anh?”

“Hơn một mét a!.”

“Hơn một mét bao nhiêu?”

“...”

Thời Tiểu Niệm thật không nói ra được, ai biết chân của hắn dài bao nhiêu, cô còn có thể cầm thước đo chân hắn sao?

“Không nói được?” Cung Âu ngồi chồm hổm trên giường trừng mắt sau gáy cô, không vui hừ lạnh một tiếng, “Thời Tiểu Niệm! Em có quan tâm người đàn ông của em không?”

Thậm chí ngay cả chân hắn dài bao nhiêu cũng không nói được.

Thời Tiểu Niệm đau đầu, vừa cúi đầu, liền thấy trong ngăn kéo vừa văn có cuộn thước mềm, là lúc trước người hầu đo lễ phục cho cô rơi ở phòng này, cô nhặt lên.

Cô tiến lên cầm thước mềm hướng Cung Âu đi tới, “Nào, để em đo xem chân anh dài bao nhiêu, sau đó em ghi lại vào vở, mỗi ngày đọc ba lần, được chưa?”

Nghe vậy, Cung Âu lập tức ngồi xuống giường, duỗi thẳng chân ra, vẻ mặt hoan nghênh, “Được, em đo đi!”

Chưa thấy ai thích đo chân dài như hắn.

Thời Tiểu Niệm cúi người xuống đặt một đầu thước ở mắt cá chân hắn, sau đó bắt đầu lâm vào thế khó, “Đo chân phải bắt đầu từ đâu, từ chân hay là từ mắt cá chân?”

“Phía dưới anh không biết, phía trên anh biết, em qua đây.”

Cung Âu hướng cô ngoắc tay.

“Phía trên là đo từ hông sao?” Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, nghe lời tới gần hắn, tay cầm thước mềm còn chưa đụng vào hông của hắn, đã bị Cung Âu kéo vào lòng.

Xoay người một cái, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ép dưới thân.

“Đo chân không có ý nghĩa.”

Cung Âu thấp mắt nhìn cô chằm chằm, nhếch môi, con ngươi đen cực kỳ thâm thúy, “Chúng ta so xem chân ai dài hơn.”

Nói xong, Cung Âu vắt chân lên chân cô, đầu ngón chân mập mờ cọ tới cọ lui trên chân cô, cúi đầu hôn môi cô.

“Tiểu Niệm à, lần này các con trở về mang nhiều...”

La Kỳ mang theo người hầu trùng trùng điệp điệp đi vào phòng ngủ của bọn họ, vừa vào liền thấy hai người lăn lộn trên giường, lập tức quay mặt đi, cực kỳ xấu hổ, “Không phải con nói đang thu dọn hành lý sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thu dọn trên giường?

“Mẹ?” Nhìn thấy La Kỳ, Thời Tiểu Niệm quẫn bách vội vã đẩy Cung Âu ra, Cung Âu không tha thứ mà đè cô xuống hôn một cái rồi mới buông cô ra.

“Đây là phòng của bọn con, ai cho mẹ tuỳ tiện vào?”

Cung Âu bất mãn nhìn La Kỳ, thật vất vả mới gạt được Thời Tiểu Niệm, kết quả lại bị phá hư.

Đây nếu là ở S thị, ai dám xông vào phòng của hắn.

“Ta cho rằng Tiểu Niệm đang thu dọn hành lý, không biết con ở đây.” La Kỳ lúng túng đáp lại.

“Mẹ, không cần để ý anh ấy, người tới là có chuyện gì sao?” gò má Thời Tiểu Niệm phát nhiệt, kéo quần áo xộc xệch trên người, đi tới trước mặt La Kỳ.

Cung Âu cầm một cái gối đập lên đầu người hầu, “Thời Tiểu Niệm, em tạo phản? Cái gì gọi là không cần để ý đến anh?”

Bây giờ anh là rác rưởi sao?

Còn không để ý, cái giọng khinh thường này tới từ đâu?

“...”

Người hầu bị đập trúng vẻ mặt phiền muộn, phát hỏa với Thiếu phu nhân thì đập cô làm cái gì, cô trêu ai ghẹo ai?

La Kỳ cũng không để ý Cung Âu, kéo Thời Tiểu Niệm nói, “Lúc đầu muốn làm lại hôn lễ cho các con, nhưng con nói không thích náo nhiệt, ta nghĩ vừa ang lễ, lại làm hôn lễ cũng quả thực không tốt lắm, đành phải thôi. Nhưng có vài thứ ta phải đưa cho con.”

Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía bà, nhóm nữ hầu đứng ở sau lưng La Kỳ ôm từng chiếc hộp lớn, đồng loạt mở ra.

Một luồng ánh sáng rực rỡ.

Tất cả đều là châu báiu, đồ trang sức, có ngọc trai, kim cương, đá quý, cái gì cần có đều có, những thứ này giá trị ước đoán có thể mua thật nhiều thật nhiều biệt thự.

“Chuỗi ngọc trai này là mẹ ta cho ta lúc ta kết hôn, từng viên đều rất tròn trịa, đầy đặn, tuy không thích hợp với người trẻ tuổi như con đeo, nhưng có giá trị sưu tầm, con cứ cầm đi.” La Kỳ mỉm cười hướng cô nói.

“Thứ này quá quý giá, con không thể cầm.”

La Kỳ đưa vật mẹ mình để lại cho cô?

Thời Tiểu Niệm vội vàng từ chối.

“Giá trị sưu tầm đồ trang sức chính là ở chỗ truyền thừa.” La Kỳ nói, chỉ chỉ mấy hộp châu báu khác, “Mấy cái này là các loại kim cương, lớn nhỏ không đều, chưa qua gọt giữa, con thích tao thành hình gì cũng được.”

“...”

Các loại kim cương?

Cung gia quả nhiên là có tiền.

Bây giờ cô là người nhà, có phải cũng một bước lên mây không?

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, lại bị La Kỳ kéo đến phía sau, La Kỳ chỉ vào đống lớn văn kiện trong tay một người hầu, cùng với các loại thẻ, còn có chìa khoá.

“Tiểu Niệm, những thứ này cũng là chuẩn bị cho con, đây là tâm ý của Cung gia chúng ta.” La Kỳ cầm từng chiếc thẻ đưa cho cô, “Đây là một căn hộ ở bên này, lấy tên con, con ký tên là được rồi, sau này sang Anh không muốn ở trong nhà thì có thể ở đó.”

“Không cần, con không muốn.”

Thời Tiểu Niệm vội từ chối.

“Muốn về nhà cũng được, cái này không có gì.” La Kỳ nói, lại đưa cho cô mấy tấm thẻ, tiếp tục nói, “Những thứ này đều là thẻ mở cửa phòng, ta cho người mua phòng ở các thánh địa du lịch nổi tiếng trên thế giới, sau này các con quyết định đi hưởng tuần trăng mật, sẽ có nơi để ở”

Phàm là thánh địa du lịch đều có phòng ở?

Cái này quá khoa trương đi, tốn hết bao nhiêu tiền?

“...”

Thời Tiểu Niệm hơi hé môi, tay cầm thẻ, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu trên giường, Cung Âu nhìn bọn họ, vẻ mặt đắc ý.

Không biết đang đắc ý cái gì?

La Kỳ lại đưa chìa khoá cho Thời Tiểu Niệm, “Đây là một trang trại rượu nho ở Trung Quốc, cũng lấy tên con, con có thể đi nhìn, đã có người chuyên quản lý, con chỉ cần để ý sổ sách là được.”

Trang trại rượu cũng cho cô?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Số ký tự: 0