Tại sao Cung gia không trị liệu cho anh
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm hỏi, "Cái cửa này không có vấn đề gì, vẫn rất tốt, không thành vấn đề a."
"Có vấn đề, cái cửa này không nên để ở chỗ này"
Cung Âu nghiêm túc nói.
Thời Tiểu Niệm mờ mịt, "Vậy nên để ở chỗ nào"
Cung Âu tiện tay chỉ một phương hướng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu sang, vửa cầm cốc nước vừa nhìn phương hướng Cung Âu chỉ, chỉ thấy hướng Cung Âu chỉ rõ ràng phòng chứa đồ ở phía xa.
"Rầm"
Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa phun hết cả nước ra, vội vàng nhịn xuống, uống liền một hơi nước, kết quả bị sặc nước, liên tục ho khan, "khụ khụ"
"Đi đứng thì để cho chân bị thương, uống nước thì bị sặc, Thời Tiểu Niệm sao em có thể tài đến vậy"
Cung Âu nhíu mi, tay đặt ở trên lưng của cô vỗ.
"Khụ khụ."
Thời Tiểu Niệm ho khan một lúc, nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Cung Âu nói, "Anh mới thiên tài, anh không muốn em ở phòng này, nên giả bộ đổ tội cho cái cửa có vấn đề có phải không "
"Đúng." Cung Âu lại vô liêm sỉ thừa nhận, hắn nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, mặt nghiêm túc nói, "Anh cho rằng căn phòng này phải không nên có cửa, có cửa sẽ ảnh hưởng đến toàn thể mỹ quan."
Không nên có môn.
Sao hắn có thể nói như là chuyện đương nhiên.
"Có cửa sẽ ảnh hưởng đến anh ra vào có đúng không" Thời Tiểu Niệm nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Từ khi cô bảo muốn phân phòng ngủ, nàng muốn chìa khóa phòng, không cho phép có chìa khóa phòng khác tồn tại, ngay cả chìa kháo vạn năng cũng không mở được.
Kết quả hắn đánh chủ ý tới cửa phòng của cô
Cung Âu bị cô vạch trần ý nghĩ cũng không lúng túng, vẫn đưa ra lý lẽ thẳng thừng, "Đúng, cái cửa này quá ảnh hưởng đến anh"
"Anh đừng có náo loạn, đi ngủ sớm một chút đi, em cũng buồn ngủ."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, lấy chìa khóa phòng ra muốn mở cửa, tay bị bàn tay Cung Âu ấn lên trên tường.
Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, lòng bàn tay của cô dán vào bức tường lạnh lẽo, trên mu bàn tay là lòng bàn tay ấm áp của hắn.
"Đến phòng anh ngủ" Cung Âu thấp mâu nhìn cô, ngữ khí bá đạo.
"Chúng ta có quy định rõ, hoặc là anh tuân thủ, hoặc là anh trực tiếp đem em trói lại mang đến phòng ngủ của anh." Thời Tiểu Niệm nói, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Em không có vấn đề, xem anh lựa chọn cái nào."
"Em"
Cung Âu bị cô kích động.
Dĩ nhiên hắn muốn đem cô trực tiếp trói lại mang vào phòng ngủ, nhưng ép buộc cô sẽ làm cho tình yêu cảu cô giảm đi.
Chết tiệt
Thật phiền phức
Cung Âu trừng cô một chút, cuối cùng nghiêm mặt nói, "Vậy em cũng không được phép về phòng, ở đây với anh"
Đứng ở cửa cùng hắn
Thời Tiểu Niệm há hốc mồm, "Cung Âu, bây giờ là thời gian ngủ."
"Không được, buổi tối em đã cùng cái gì biên tập tán gẫu lâu như vậy, ngay cả cơm tối cũng không ăn cùng anh, em nhất định phải đềnn bù thời gian cho anh" Cung Âu ngữ khí bá đạo đến cực điểm.
"Cái gì mà bù "
Thời Tiểu Niệm mở rộng tầm mắt.
Có cần phải dính người như vậy không, không ở cạnh nhau có một lúc mà còn muốn bù
"Muốn" Cung Âu nói.
"Vậy anh muốn bù như thế nào" thời Tiểu Niệm muốn đem tay rút trở về, lại bị Cung Âu vững vàng mà đặt tại trên tường.
"Làm cơm cho anh ăn."
Thời Tiểu Niệm sững sờ, "Anh còn chưa ăn cơm"
"Em không ở nhà thì anh ăn cái gì, những thứ nhà bếp làm chẳng phải đồ cho người ăn." Cung Âu lý lẽ thẳng thừng.
Cái tật xấu nhìn người làm đồ ăn cho hắn lại tới nữa rồi
Lúc nào mới có thể trị được đây.
Thời Tiểu Niệm thực sự là phục hắn rồi, vội vàng nói, "Đi, em đi làm chút gì cho anh ăn."
Cô chủ động nắm một cái tay của hắn, lôi kéo hắn rời đi, bước chân vội vả.
Cung Âu thấp mâu liếc mắt nhìn cô nắm thật chặt tay của mình, trong mắt thêm ra một vệt ý cười hài lòng, khóe môi hơi giương lên tự đắc.
Lúc Tiểu Niệm chạy vào nhà bếp, vội vội vàng vàng nấu một bát mỳ tương đối dinh dưỡng cho hắn, sau đó bưng đến bàn ăn thật dài.
"Anh cầm lấy đũa đi."
Thời Tiểu Niệm đem đôi đũa sạch sẽ đưa cho hắn.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, cầm đũa liền gắp một miếng mì lớn, tướng ăn cực kỳ tao nhã, nhưng tốc độ rất nhanh, cơ hồ đều là nhai hai lần liền nuốt xuống.
Nhìn tướng ăn của hắn như vậy Thời Tiểu Niệm không nhịn được, "Anh ăn chậm một chút, đối với dạ dày không tốt."
Cung Âu tiếp tục ăn. "Còn có, mặc kệ sau này em có ở bên cạnh anh hay không, anh cũng phải ăn cơm đúng giờ, ăn sai bữa đối với dạ dày sẽ không tốt." Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh hắn nói rằng, "Các đầu bếp làm đồ ăn rất ngon, em làm cũng bình thường thôi."
Cô biết rõ trình độ của mình ở mức độ nào.
"Bọn họ làm không ngon."
Cung Âu ghét bỏ nói.
"Là anh quá cố chấp, làm sao anh chỉ nhận định mỗi món em làm vậy" bí ẩn này, đến bây giờ Thời Tiểu Niệm cũng chưa giải được, cô không biết tại sao các món ăn của cô lại có thể thỏa mãn được cái dạ dày của Cung Âu.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu khẽ biến thành lạnh, "Có phải cố chấp hay không"
Hắn dị ứng đối với hai chữ này.
"Anh nên nhìn thẳng vào nó." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nhìn hắn, tiếp tục nói, "Anh không cảm thấy chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh à"
Trong mắt Cung Âu dâng lên lửa giận, "Thời Tiểu Niệm, nếu em không phải bạn gái cuả tôi, bây giờ em đã bị tôi ném đi rồi."
Cô còn dám ở đây chỉ trích hắn.
"Em nói thật, cũng không phải em đang cười nhạo anh." Thời Tiểu Niệm kéo một cái ghế qua, ngồi ở bên cạnh hắn ôn nhu nói, "Anh không để ý người bình thường sinh hoạt như thế nào à"
Tại sao không trị nó.
"Cái gì gọi là người bình thường" Cung Âu lạnh lùng thốt, "Tất cả mọi người làm việc, sinh hoạt giống nhau, gọi là bình thường, tôi sống không giống bọn họ, chính là không bình thường"
"…"
"Em nói những loại kia gọi là bình thường, còn tôi không phải bình thường, thì tôi tình nguyện không bình thường" nói xong, Cung Âu tiếp tục ưu nhã ăn mì.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó muốn phản bác, chợt phát hiện mình không phản bác được.
Những lời hắn nói tựa hồ rất có đạo lý.
Cô không phải là bị tẩy não đi
"Ăn xong rồi." tốc độ Cung Âu ăn của luôn luôn nhanh đến mức kinh người, sau một lúc, một bát mỳ to tướng đã chui vòa trong dạ dày của hắn, Cung Âu nhìn cô chằm chằm, "Làm thêm một phần nữa."
"Không tin, anh hẳn đã ăn no rồi chứ." Thời Tiểu Niệm không cho hắn ăn uống rượu chè quá độ, hiện tại cô cũng coi như là bạn gái chính thức của hắn, chăm sóc thân thể của hắn là trách nhiệm cơ bản của cô.
"Anh chưa no."
Cung Âu nói.
"Anh khẳng định no rồi, không thể ăn nữa." Thời Tiểu Niệm cầm lấy bát đũa đi đến bồn rửa bát.
Cung Âu theo tới, "Em làm thêm một phần nữa đi."
"Không được." Thời Tiểu Niệm kiên quyết.
"Thời Tiểu Niệm, rm không nghe lời như trước đây" ăn không được, Cung Âu không vui nói.
Thời Tiểu Niệm đem bát rửa sạch để ở một bên, nhìn về phía hắn, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi, "Em có thể nghe lời a, anh ép buộc em là được."
Ép buộc cô, cô sẽ không yêu hắn
Cung Âu ở trong lòng chửi bới một tiếng, mặt lạnh không không thèm quan tâm đến mỳ nữa.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói rằng, "Đã muộn, nghỉ sớm một chút, ngày mai anh còn phải đến công ty."
"Không nghỉ ngơi, em còn chưa có bù đắp cho anh."
Cung Âu ngăn cản đường đi của cô, không cho cô đi, khong dán lên người cô thì không được.
"Cơm đã cùng anh ăn, còn muốn thế nào" Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, "Anh còn có cái chương trình gì à"
Có lúc Cung Âu thực sự là dính người đến nỗi làm người ta đau đầu.
Có khi nào trong khái niệm của hắn, lẽ nào nam nữ yêu nhau là phải dính lấy nhau như trẻ sinh đôi
"Theo anh đi đổi thuốc, tay anh bị thương còn chưa đổi thuốc." Cung Âu nhìn hướng cánh tay của mình.
"Em đã hỏi qua, anh đã thay thuốc trước em." Thời Tiểu Niệm vạch trần hắn.
Nghe vậy, Cung Âu véo lông mày, cuốn ống tay áo áo tắm lên, lộ ra một miếng băng gạc lớn, vết thương của hắn không sâu, nhưng rất nhiều, băng gạc cũng quấn rất nhiều, nhìn thấy mà giật mình.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua một vệt đau lòng.
Chỉ thấy Cung Âu đưa tay muốn xé băng gạc đi, Thời Tiểu Niệm kinh sợ, vội vã gọi hắn lại, "Anh muốn làm gì"
"Xé ra đổi thuốc khác, như vậy em có thể theo anh rồi."
Cô không phải muốn có việc làm sao, hắn liền cho cô có việc làm.
"Anh điên rồi, lại có thể lấy vết thương của mình ra đùa giỡn" Thời Tiểu Niệm có chút tức giận nhìn hắn, rất nhiều lúc cô không thể hiểu nổi cấu tạo não của Cung Âu như thế nào.
Lẽ nào những người hương tưởng trên thế giới đều như vậy, nếu mà bọn họ tập hợp thành một đội quân, chắc chắn sức chiến đấu sẽ tuyệt đối mạnh, bọn họ vì đạt được mục đích mà ngay cả bản thân cũng dám thương tổn.
"Em mau theo anh" Cung Âu làm dáng muốn xé.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Em sẽ đi cùng anh, anh đừng xằng bậy."
"Sớm đồng ý có phải nhanh hơn không."
Cung Âu thực hiện được ý đồ hơi vênh mặt với cô, tao nhã thả ống tay áo xuống, đưa tay ôm chầm bờ vai của cô đi ra ngoài nhà bếp.
Ở trước mặt hắn cô vĩnh viễn ở thế hạ phong, lúc không yêu nhau, hắn ở trên, cô ở dưới; lúc yêu nhau, vẫn là hắn ở trên, cô ở dưới.
Loại hình thức ở chung này bao giờ mới có thể thay đổi.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, ánh mắt liếc về cánh tay của hắn, không khỏi nói, "Cung Âu, sau này anh đừng tiếp tục làm thương tổn tới mình nữa có được hay không, anh như vậylà quá cực đoan rồi."
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm hỏi, "Cái cửa này không có vấn đề gì, vẫn rất tốt, không thành vấn đề a."
"Có vấn đề, cái cửa này không nên để ở chỗ này"
Cung Âu nghiêm túc nói.
Thời Tiểu Niệm mờ mịt, "Vậy nên để ở chỗ nào"
Cung Âu tiện tay chỉ một phương hướng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu sang, vửa cầm cốc nước vừa nhìn phương hướng Cung Âu chỉ, chỉ thấy hướng Cung Âu chỉ rõ ràng phòng chứa đồ ở phía xa.
"Rầm"
Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa phun hết cả nước ra, vội vàng nhịn xuống, uống liền một hơi nước, kết quả bị sặc nước, liên tục ho khan, "khụ khụ"
"Đi đứng thì để cho chân bị thương, uống nước thì bị sặc, Thời Tiểu Niệm sao em có thể tài đến vậy"
Cung Âu nhíu mi, tay đặt ở trên lưng của cô vỗ.
"Khụ khụ."
Thời Tiểu Niệm ho khan một lúc, nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Cung Âu nói, "Anh mới thiên tài, anh không muốn em ở phòng này, nên giả bộ đổ tội cho cái cửa có vấn đề có phải không "
"Đúng." Cung Âu lại vô liêm sỉ thừa nhận, hắn nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, mặt nghiêm túc nói, "Anh cho rằng căn phòng này phải không nên có cửa, có cửa sẽ ảnh hưởng đến toàn thể mỹ quan."
Không nên có môn.
Sao hắn có thể nói như là chuyện đương nhiên.
"Có cửa sẽ ảnh hưởng đến anh ra vào có đúng không" Thời Tiểu Niệm nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Từ khi cô bảo muốn phân phòng ngủ, nàng muốn chìa khóa phòng, không cho phép có chìa khóa phòng khác tồn tại, ngay cả chìa kháo vạn năng cũng không mở được.
Kết quả hắn đánh chủ ý tới cửa phòng của cô
Cung Âu bị cô vạch trần ý nghĩ cũng không lúng túng, vẫn đưa ra lý lẽ thẳng thừng, "Đúng, cái cửa này quá ảnh hưởng đến anh"
"Anh đừng có náo loạn, đi ngủ sớm một chút đi, em cũng buồn ngủ."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, lấy chìa khóa phòng ra muốn mở cửa, tay bị bàn tay Cung Âu ấn lên trên tường.
Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, lòng bàn tay của cô dán vào bức tường lạnh lẽo, trên mu bàn tay là lòng bàn tay ấm áp của hắn.
"Đến phòng anh ngủ" Cung Âu thấp mâu nhìn cô, ngữ khí bá đạo.
"Chúng ta có quy định rõ, hoặc là anh tuân thủ, hoặc là anh trực tiếp đem em trói lại mang đến phòng ngủ của anh." Thời Tiểu Niệm nói, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Em không có vấn đề, xem anh lựa chọn cái nào."
"Em"
Cung Âu bị cô kích động.
Dĩ nhiên hắn muốn đem cô trực tiếp trói lại mang vào phòng ngủ, nhưng ép buộc cô sẽ làm cho tình yêu cảu cô giảm đi.
Chết tiệt
Thật phiền phức
Cung Âu trừng cô một chút, cuối cùng nghiêm mặt nói, "Vậy em cũng không được phép về phòng, ở đây với anh"
Đứng ở cửa cùng hắn
Thời Tiểu Niệm há hốc mồm, "Cung Âu, bây giờ là thời gian ngủ."
"Không được, buổi tối em đã cùng cái gì biên tập tán gẫu lâu như vậy, ngay cả cơm tối cũng không ăn cùng anh, em nhất định phải đềnn bù thời gian cho anh" Cung Âu ngữ khí bá đạo đến cực điểm.
"Cái gì mà bù "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Tiểu Niệm mở rộng tầm mắt.
Có cần phải dính người như vậy không, không ở cạnh nhau có một lúc mà còn muốn bù
"Muốn" Cung Âu nói.
"Vậy anh muốn bù như thế nào" thời Tiểu Niệm muốn đem tay rút trở về, lại bị Cung Âu vững vàng mà đặt tại trên tường.
"Làm cơm cho anh ăn."
Thời Tiểu Niệm sững sờ, "Anh còn chưa ăn cơm"
"Em không ở nhà thì anh ăn cái gì, những thứ nhà bếp làm chẳng phải đồ cho người ăn." Cung Âu lý lẽ thẳng thừng.
Cái tật xấu nhìn người làm đồ ăn cho hắn lại tới nữa rồi
Lúc nào mới có thể trị được đây.
Thời Tiểu Niệm thực sự là phục hắn rồi, vội vàng nói, "Đi, em đi làm chút gì cho anh ăn."
Cô chủ động nắm một cái tay của hắn, lôi kéo hắn rời đi, bước chân vội vả.
Cung Âu thấp mâu liếc mắt nhìn cô nắm thật chặt tay của mình, trong mắt thêm ra một vệt ý cười hài lòng, khóe môi hơi giương lên tự đắc.
Lúc Tiểu Niệm chạy vào nhà bếp, vội vội vàng vàng nấu một bát mỳ tương đối dinh dưỡng cho hắn, sau đó bưng đến bàn ăn thật dài.
"Anh cầm lấy đũa đi."
Thời Tiểu Niệm đem đôi đũa sạch sẽ đưa cho hắn.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, cầm đũa liền gắp một miếng mì lớn, tướng ăn cực kỳ tao nhã, nhưng tốc độ rất nhanh, cơ hồ đều là nhai hai lần liền nuốt xuống.
Nhìn tướng ăn của hắn như vậy Thời Tiểu Niệm không nhịn được, "Anh ăn chậm một chút, đối với dạ dày không tốt."
Cung Âu tiếp tục ăn. "Còn có, mặc kệ sau này em có ở bên cạnh anh hay không, anh cũng phải ăn cơm đúng giờ, ăn sai bữa đối với dạ dày sẽ không tốt." Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh hắn nói rằng, "Các đầu bếp làm đồ ăn rất ngon, em làm cũng bình thường thôi."
Cô biết rõ trình độ của mình ở mức độ nào.
"Bọn họ làm không ngon."
Cung Âu ghét bỏ nói.
"Là anh quá cố chấp, làm sao anh chỉ nhận định mỗi món em làm vậy" bí ẩn này, đến bây giờ Thời Tiểu Niệm cũng chưa giải được, cô không biết tại sao các món ăn của cô lại có thể thỏa mãn được cái dạ dày của Cung Âu.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu khẽ biến thành lạnh, "Có phải cố chấp hay không"
Hắn dị ứng đối với hai chữ này.
"Anh nên nhìn thẳng vào nó." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nhìn hắn, tiếp tục nói, "Anh không cảm thấy chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh à"
Trong mắt Cung Âu dâng lên lửa giận, "Thời Tiểu Niệm, nếu em không phải bạn gái cuả tôi, bây giờ em đã bị tôi ném đi rồi."
Cô còn dám ở đây chỉ trích hắn.
"Em nói thật, cũng không phải em đang cười nhạo anh." Thời Tiểu Niệm kéo một cái ghế qua, ngồi ở bên cạnh hắn ôn nhu nói, "Anh không để ý người bình thường sinh hoạt như thế nào à"
Tại sao không trị nó.
"Cái gì gọi là người bình thường" Cung Âu lạnh lùng thốt, "Tất cả mọi người làm việc, sinh hoạt giống nhau, gọi là bình thường, tôi sống không giống bọn họ, chính là không bình thường"
"…"
"Em nói những loại kia gọi là bình thường, còn tôi không phải bình thường, thì tôi tình nguyện không bình thường" nói xong, Cung Âu tiếp tục ưu nhã ăn mì.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó muốn phản bác, chợt phát hiện mình không phản bác được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời hắn nói tựa hồ rất có đạo lý.
Cô không phải là bị tẩy não đi
"Ăn xong rồi." tốc độ Cung Âu ăn của luôn luôn nhanh đến mức kinh người, sau một lúc, một bát mỳ to tướng đã chui vòa trong dạ dày của hắn, Cung Âu nhìn cô chằm chằm, "Làm thêm một phần nữa."
"Không tin, anh hẳn đã ăn no rồi chứ." Thời Tiểu Niệm không cho hắn ăn uống rượu chè quá độ, hiện tại cô cũng coi như là bạn gái chính thức của hắn, chăm sóc thân thể của hắn là trách nhiệm cơ bản của cô.
"Anh chưa no."
Cung Âu nói.
"Anh khẳng định no rồi, không thể ăn nữa." Thời Tiểu Niệm cầm lấy bát đũa đi đến bồn rửa bát.
Cung Âu theo tới, "Em làm thêm một phần nữa đi."
"Không được." Thời Tiểu Niệm kiên quyết.
"Thời Tiểu Niệm, rm không nghe lời như trước đây" ăn không được, Cung Âu không vui nói.
Thời Tiểu Niệm đem bát rửa sạch để ở một bên, nhìn về phía hắn, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi, "Em có thể nghe lời a, anh ép buộc em là được."
Ép buộc cô, cô sẽ không yêu hắn
Cung Âu ở trong lòng chửi bới một tiếng, mặt lạnh không không thèm quan tâm đến mỳ nữa.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói rằng, "Đã muộn, nghỉ sớm một chút, ngày mai anh còn phải đến công ty."
"Không nghỉ ngơi, em còn chưa có bù đắp cho anh."
Cung Âu ngăn cản đường đi của cô, không cho cô đi, khong dán lên người cô thì không được.
"Cơm đã cùng anh ăn, còn muốn thế nào" Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, "Anh còn có cái chương trình gì à"
Có lúc Cung Âu thực sự là dính người đến nỗi làm người ta đau đầu.
Có khi nào trong khái niệm của hắn, lẽ nào nam nữ yêu nhau là phải dính lấy nhau như trẻ sinh đôi
"Theo anh đi đổi thuốc, tay anh bị thương còn chưa đổi thuốc." Cung Âu nhìn hướng cánh tay của mình.
"Em đã hỏi qua, anh đã thay thuốc trước em." Thời Tiểu Niệm vạch trần hắn.
Nghe vậy, Cung Âu véo lông mày, cuốn ống tay áo áo tắm lên, lộ ra một miếng băng gạc lớn, vết thương của hắn không sâu, nhưng rất nhiều, băng gạc cũng quấn rất nhiều, nhìn thấy mà giật mình.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua một vệt đau lòng.
Chỉ thấy Cung Âu đưa tay muốn xé băng gạc đi, Thời Tiểu Niệm kinh sợ, vội vã gọi hắn lại, "Anh muốn làm gì"
"Xé ra đổi thuốc khác, như vậy em có thể theo anh rồi."
Cô không phải muốn có việc làm sao, hắn liền cho cô có việc làm.
"Anh điên rồi, lại có thể lấy vết thương của mình ra đùa giỡn" Thời Tiểu Niệm có chút tức giận nhìn hắn, rất nhiều lúc cô không thể hiểu nổi cấu tạo não của Cung Âu như thế nào.
Lẽ nào những người hương tưởng trên thế giới đều như vậy, nếu mà bọn họ tập hợp thành một đội quân, chắc chắn sức chiến đấu sẽ tuyệt đối mạnh, bọn họ vì đạt được mục đích mà ngay cả bản thân cũng dám thương tổn.
"Em mau theo anh" Cung Âu làm dáng muốn xé.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Em sẽ đi cùng anh, anh đừng xằng bậy."
"Sớm đồng ý có phải nhanh hơn không."
Cung Âu thực hiện được ý đồ hơi vênh mặt với cô, tao nhã thả ống tay áo xuống, đưa tay ôm chầm bờ vai của cô đi ra ngoài nhà bếp.
Ở trước mặt hắn cô vĩnh viễn ở thế hạ phong, lúc không yêu nhau, hắn ở trên, cô ở dưới; lúc yêu nhau, vẫn là hắn ở trên, cô ở dưới.
Loại hình thức ở chung này bao giờ mới có thể thay đổi.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, ánh mắt liếc về cánh tay của hắn, không khỏi nói, "Cung Âu, sau này anh đừng tiếp tục làm thương tổn tới mình nữa có được hay không, anh như vậylà quá cực đoan rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro