Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Thời Tiểu Niệm, chúng ta chia tay đi

Khương Tiểu Nha

2024-07-24 12:54:38

Editor: Yuhina

Phong Đức và đám vệ sỹ đứng cạnh tường.

Thời Tiểu Niệm ngồi dựa vào cửa sổ, chuyển tầm mắt nhìn quang cảnh bên ngoài, buổi tối dưới ánh đèn, có thanh nên trẻ tuổi đang lượt ván trượt, ván trượt lướt qua ven đường, phô diễn đủ loại động tác, mấy ông bà già nắm tay nhau đi bộ bên đường.

Thời gian từ từ trôi qua, trong căn phòng kiểu Hàn Quốc chỉ mình cô đang ngồi.

Rất lâu sau, Cung Âu mới khoan thai đi đến.

Cửa phòng ăn được người phục vụ mặc áo sơ mi đen trắng mở ra, Cung Âu từ bên ngoài đi vào, ánh sáng của đèn chiếu lên người hắn, vô cùng mê người.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang, không nhìn thấy Mona ở phía sau hắn, tâm tình trở nên tốt hơn.

"Sao lại ra bên ngoài ăn"

Cung Âu đi tới, ngồi đối diện với cô, trên gương mặt anh tuấn không bộc lộ chút cảm xúc gì.

Mấy ngày qua hắn vẫn luôn trưng ra cái bản mặt thối hoắc như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng đã quen rồi.

"Ăn nhiều ở nhà cũng chán, thỉnh thoảng nên ra ngoài ăn để thay đổi không khí." Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, "Ngày hôm nay đột nhiên em muốn ăn thịt nướng."

Dứt lời, người phục vụ bưng nhiều đĩa hải sản tươi, thịt tươi tới.

Phong Đức đi lên phía trước, lịch sự đặt từng đĩa một lên trên bàn.

"Nha"

Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, bàn tay thon dài chống cằm, con ngươi đen đảo qua gương mặt cô, sau đó rất nhanh đảo qua chỗ khác.

"Lát nữa ăn xong, chúng ta đi dạo một chút đi."

Thời Tiểu Niệm vừa cầm kẹp gắp mấy miếng hải sản tươi, vừa nói.

Mona luôn dẫn hắn đi chỗ này chỗ kia, cũng không thấy Cung Âu giải tỏa được bao nhiêu áp lực.

Nhất định là do không đúng người.

Nếu cô đi tản bộ với Cung Âu, khẳng định là hắn sẽ tốt hơn.

"Nha" cảm xúc trên mặt Cung Âu không thay đổi đáp một tiếng, cúi đầu nhìn cô nướng hải sản tươi, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh rơi vào tầm mắt của hắn, ánh mắt của hắn càng thêm chăm chú.

"Được rồi, Cung Âu, anh ăn đi."

"Thịt nướng này ăn được rồi, anh ăn đi."

"Em gói một lá xà lách cho anh nhé, anh ăn đi."

"Thịt cuộn nấm kim châm này cũng được rồi này, Cung Âu, anh ăn đi, cả ngày bận rộn rồi chắc bây giờ anh mệt lắm."

Thời Tiểu Niệm bận rộn không ngừng gắp đồ ăn cho Cung Âu.

Cung Âu chấp nhận hết các món ăn, ăn sạch sành sanh đồ nướng mà cô gắp cho, ăn, ăn, ăn, sau đó hắn mới phát hiện một miếng thịt cô cũng chưa từng ăn, "Thời Tiểu Niệm, tại sao em không ăn"

"Em chưa đói bụng, để anh ăn no trước đã." Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười với hắn, đôi mắt sáng lên như những vì sao.

Cung Âu nhìn nụ cười trên gương mặt của cô, tim khẽ nhảy lên một nhịp, "Tại sao em tốt với anh như vậy"

Trước kia cô đều làm mặt lạnh với hắn.

"Anh là chồng tương lai của em, em không tốt với anh thì tốt với ai" Thời Tiểu Niệm đem thịt bỏ vào trong rau xà lách, bọc lại rồi đưa cho hắn, "Ăn đi, ngày hôm nay cho phép anh ăn nhiều gấp đôi."

Cô luôn phải khống chế nghiêm ngặt lượng thức ăn của hắn.

Cung Âu nhận miếng thịt đã bọc bằng rau xà lách, bỏ vào trong miệng, đôi mắt đen liếc nhìn cô một chút, thấy cô đang hết sức chuyên chú nướng thịt, nướng xong còn tỉ mỉ kiểm tra xem đã chín chưa, rồi đưa cho hắn.

Lúc mới bắt đầu cô còn chống cự, đến bây giờ cô đối với hắn cực kỳ chăm sóc.

cô chăm sóc hắn như đang chăm sóc một đứa bé, tỉ mỉ chu đáo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn tiếp tục như vậy thì đến một ngày nào đó, cô sẽ không thể rời bỏ hắn được, đến lúc đó hắn làm gì cũng đều quá muộn.

Cung Âu đem miếng thịt cuối cùng bỏ vào trong miệng, sắc mặt u tối, hai con người đen kịt nhìn Thời Tiểu Niệm chăm chú, tiếng nói trầm thấp không có một chút tình cảm nào, "Thời Tiểu Niệm, chúng ta chia tay đi."

Lúc hắn nói lời này, Thời Tiểu Niệm đang kiểm tra một con sò điệp nướng đã chín chưa.

Nghe vậy, động tác Thời Tiểu Niệm trở nên cứng ngắc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt cô trắng xám, so với tường còn trắng hơn, "Anh nói cái gì"

Không phải là cô nghe lầm đi

"Thời Tiểu Niệm, chúng ta chia tay đi."

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ một nói ra khỏi miệng.

Phong Đức và bọn vệ sỹ đứng ở phía sau, nghe vậy đều khiếp sợ trợn tròn mắt.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không phản ứng kịp, trước đây không lâu, chính gương mặt anh tuấn này đã cầu hôn cô ngoài đình.

Hiện tại mới có mấy ngày.

Muốn chia tay

Cô cố gắng hồi tưởng lại trạng thái của bọn họ mấy ngày nay, ngoại trừ không có đặc biệt dính vào nhau, không có gì là không đúng, cô đã làm gì sai để hắn nói lời chia tay, cô làm cái gì không tốt sao

"Tại sao"

Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới nói ra được lời này, khó khăn mở miệng, từng chữ giống như dao găm đang cắt cổ họng của mình.

"Bởi vì" Cung Âu nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của cô, tầm mắt rơi vào con sò điệp trên đĩa, sau đó thản nhiên nói, "Bởi vì em nướng sò điệp, anh ghét nhất là ăn sò điệp"

"Cái gì" Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

"Anh ghét em nướng sò điệp" Cung Âu nói, sắc mặt nghiêm nghị, tựa như đang nói một chuyện rất nghiêm trọng.

"Anh vừa ăn tám con." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói rằng. Cũng không thấy hắn chán ghét phun ra.

Hắn đang đùa cô sao.

"…"

Nhất thời sắc mặt Cung Âu trở nên lúng túng, đôi mắt trừng cô, chỉ thẳng vào mặt cô nói, "Em không trang điểm, anh ghét nhất phụ nữ không trang điểm, anh muốn chia tay với em"

Hắn nói vô cùng thẳng thừng.

"Ngày hôm nay em có trang điểm, lớp meke up nhẹ nhàng, còn kẻ mắt nữa, anh có muốn nhìn kỹ một chút hay không " Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện hắn, sâu kín nói.

Vì buổi hẹn hò hôm nay, cô phải lựa chọn trang phục và make up một cách cẩn thận.

"…"

Cung Âu đứng hình, trừng mắt cô, một câu cũng không nói ra được.

Thấy hắn như vậy, trái tin của Thời Tiểu Niệm gần như sắp ngừng đập, cô không biết nói gì mà nhìn hắn, xem ra ngày hôm nay Cung Âu bị động kinh đi.

Dù chuyện ở công ty gây áp lực lớn cho hắn, thì sao hắn có thể lớn tiếng nói chia tay với cô như vậy

Sao có thể lấy lý do vớ vẩn như vậy để nói lời chia tay, có phải là hắn đang đùa cô không

Đúng, đùa giỡn.

Nhất định là đang đùa giỡn, Thời Tiểu Niệm tự nhủ với mình như vậy.

"Ăn con sò của anh đi."

Thời Tiểu Niệm gắp con sò điệp vào bát cuả hắn, có chút dùng sức.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, sau đó gắp con sò bỏ vào trong miệng của mình, không quan tâm hành vi này có tát vào mặt hắn hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời Tiểu Niệm tiếp tục bận rộn nướng thịt cho hắn, khi hắn bị động kinh thì không nên tính toán với hắn.

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, đáy mắt đầy sự phức tạp, nuốt thịt trong miệng xuống, hắn lại mở miệng, "Thời Tiểu Niệm"

Thời Tiểu Niệm gắp cho hắn một miếng thịt xông khói, tầm mắt đảo qua TV, khẽ nói, "Trừ phi anh nói anh mắc phải bệnh nan y, bằng không em sẽ không lắng nghe lý do chia tay của anh."

Hắn muốn đưa ra lý do đặc biệt nào.

Bệnh nan y

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, trong đầu lóe lên một cái rồi biến mất, tiếng nói trầm thấp, "Anh bị ung thư máu, giai đoạn cuối."

Dứt lời, trên TV cũng vang lên âm thanh thống khổ bi thương của nam chính, "Hee an, anh bị ung thư máu."

Khi nghe thấy câu này, Thời Tiểu Niệm chỉ muốn ném miếng thịt nướng vào gương mặt anh tuấn kia của Cung Âu.

"Anh không muốn liên lụy tới, em rời khỏi anh, anh nghĩ rằng nếu em rời khỏi anh, sau này em sẽ sống tốt hơn."

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, như không nghe thấy âm thanh trên TV, không bị ảnh hưởng của phim Hàn xẻngchút nào, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Con mắt của hắn đen kịt thâm thúy, như thể có thể nhìn thấu lòng cô.

Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đại khái Thời Tiểu Niệm thật sự sẽ cho là hắn mắc bệnh nan y, nhưng bây giờ, thật sự cô còn không gì để nói, cũng không biết nên nói cái gì.

"Aiyo…"

Không có gì để nói, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể thở dài, tiếp tục dùng kẹp lật thịt lên.

Cung Âu thấy vẻ mặt này của cô, nhất thời bất mãn, giận dỗi trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt em là có ý gì, anh bị bệnh nan y mà ngay cả một giọt nước mắt em cũng không nhỏ xuống được "

Đến cùng là cô có yêu hắn hay không

"Cung Âu, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, em ghét lãng phí nước."

Thời Tiểu Niệm làm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, dừng một chút mới lên tiếng, " Ngày hôm nay Phong quản gia mới vừa đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh cho em xem qua, tất cả mọi số liệu trong thân thể của anh đềuu tốt, thậm chí còn đúng tất cả các tiêu chuẩn."

Những người cao cao tại thượng như Cung Âu đều kiểm tra sức khoẻ định kỳ, đừng nói là ung thư máu, dù cho tiểu cầu có gảm đi một chút, thì cũng lập tức xét nghiệm lại.

Dạ dày của hắn có chút không tốt vì rượu chè và ăn uống quá độ, nhưng bây giờ đã cô chăm sóc cho khỏi hoàn toàn rồi.

Còn bệnh nan y, hắn có thể nói bừa như vậy sao.

"…"

Xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ

Cung Âu yên lặng, ngồi ở chỗ đó trừng mắt với cô, nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt rất khó coi, bàn tay thon dài dựng thẳng đũa lên, gắp một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng.

Lấy thức ăn để hóa giải mọi phiền muộn.

Lúc Tiểu Niệm nhìn dáng dấp hắn như vậy, không biết nói gì, tột cùng là hắn đang làm cái gì

Cung Âu trừng mắt cô lại muốn nói, lại một lần nữa Thời Tiểu Niệm đánh gãy lời của hắn, "Nha, có phải là em mắc bệnh nan y hay không "

"…"

Ánh mắt Cung Âu sáng lên.

"Nha, quên mất, hôm nay báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em cũng được đưa tới, em và bảo bảo đều rất tốt. Cung Âu, hai chúng ta ai cũng không chết được, anh yên tâm đi." Thời Tiểu Niệm sâu kín nói, trên tay tiếp tục nướng thịt.

Mùi thơm của thịt nướng trên vỉ lan tỏa trong không khí.

"…"

Đôi mắt Cung Âu thẳng tắp, trừng mắt cô, "Thời Tiểu Niệm anh đang rất nghiêm túc nói chuyện chia tay với em"

Thái độ đó của cô là sao

"Được, vậy anh đưa ra lý do thuyết phục em đi, nếu hợp lý em liền chấp thuận."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Số ký tự: 0