Tính kế bà một đời
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm vỗ nhè nhẹ lên lưng của bà, lại nói với bà, "Cha cũng là người dụng tâm lương khổ, ông ấy chỉ hy vọng sau khi ông ấy đi thì ngài sống bình yên, trải qua những ngày tháng êm đềm."
"…"
"Có thể, phần lớn nguyên nhân cha bồi dưỡng người đóng thế cũng là vì lo lắng cho mẹ đi, bởi vì ông ấy không muốn sau khi mình tạ thế mà mọi thứ tan vỡ trong nháy mắt." Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói.
Thân thể La Kỳ run dữ dội hơn.
" Khi đó ta nên đối xử tốt với ông ấy hơn một chút, ta có thể đối xử với ông ấy tốt hơn." La Kỳ nghẹn ngào nói, mặt đầy nước mắt, "Tại sao ta không thể sớm hiểu rõ ông ấy hơn một chút, tại sao ông ấy không thể nói với ta sớm hơn một chút… dù chỉ là một ít thôi cũng được, chúng ta rõ ràng có thể trải qua càng tốt hơn."
"…"
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở một bên, nhìn bà hối tiếc không kịp.
Một giây sau, La Kỳ nương đến trên người cô, nhào vào trong ngực của cô khóc rống không ngừng, khóc đến như một đứa trẻ tuổi nhỏ, ngón tay nắm thật chặt váy trên người cô.
Thời Tiểu Niệm tùy ý để La Kỳ tựa ở trên người mình gào khóc, nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, an ủi bà, "Mẹ, quá khứ đã qua thì không thể trở lại, nhưng chỉ cần sau ngày người sống vui vẻ, sống một cuộc sống tốt, cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi, sẽ không cảm thấy hổ thẹn đối với ngài."
"Ừ."
La Kỳ nghẹn ngào đáp một tiếng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, La Kỳ vẫn luôn có chấp niệm đối với Cung Tước, vô điều kiện làm theo theo những gì Cung tước nói, sống đến mức đã đã trở nên phân liệt.
Hiện tại, La Kỳ biết kỳ thực Cung Tước rất yêu bà, cũng buông tất cả chấp niệm trong lòng xuống, vì thế có thể hảo hảo sống cho chính mình.
Rất lâu.
Bóng người Charles xuất hiện ở cửa thư phòng, thấy La Kỳ khóc thành như vậy sửng sốt một chút, hướng các cô cúi thấp đầu, "Phu nhân, thiếu phu nhân, đại lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, không đi à"
Đại lễ đính hôn.
Tâm trạng của Thời Tiểu Niệm trở nên căng thẳng, thấp mâu nhìn về phía La Kỳ, hiện tại cần phải dựa vào tâm ý của La Kỳ, không biết bà sẽ làm quyết định ra sao.
Cô chỉ có thể làm đến đây thôi, nếu như La Kỳ vẫn không nghĩ thông, vậy phải làm thế nào
"Đính hôn" La Kỳ ngẩn người, lập lại hai chữ này, lập tức ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, "Tiểu Niệm, Cung Úc không muốn kết hôn, có đúng không"
"Mẹ không biết à" Thời Tiểu Niệm nói, "Năm đó bởi vì anh trai không chịu được áp lực Trường Tử mà cha áp đặt, nên mới có thể làm kẻ đào binh, bây giờ nói hắn cam tâm tình nguyện đi vào con đường mà cha đã áp đặt, làm sao có thể chứ."
"Vậy làm sao bây giờ" La Kỳ bật thốt lên, lông mày nhíu chặt.
"…"
Charles đứng ở nơi đó có chút ngoài ý muốn nhìn các cô, từ lúc nào mà phu nhân thân mật tín nhiệm với thiếu phu nhân như vậy, lại còn chủ động nắm tay thiếu phu nhân.
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ không nói gì.
La Kỳ từ trên ghế đứng lên, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, "Không thể để cho Cung Úc kết hôn, Tiểu Niệm."
"Mẹ"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía bà.
"Ta không thể để cho con trai của ta lại bước vào con đường của cha nó, hắn muốn tiếp nhận Cung gia thì tiếp nhận, nhưng nếu như hắn không thích cuộc hôn nhân này thì hãy kết thúc sớm đi, không có chuyện gì."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười nhạt, nhìn La Kỳ nói, "Mẹ chịu để cho anh trai tự lo cuộc đời của mình"
"Con trai ta đứt ruột đẻ ra, sao có thể không đau" La Kỳ nói, cầm tờ giấy lên, cẩn thận một lần nữa kẹp bức thư vào bên trong, nói, "Chồng ta chỉ muốn cho ta một cuộc sống bình yên, các con sống bình yên, với ta thế là được rồi, ta không coi vinh quang nặng nề như vậy."
"Mẹ, rốt cục ngài cũng nghĩ thông suốt."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, La Kỳ nghĩ thông suốt, lời nói dối này rốt cục cũng phát huy được tác dụng tốt nhất.
La Kỳ đưa tay lau nước mắt một cái, có chút vội vàng nói, "Charles, nhanh chuẩn bị xe, chúng ta đi đến hội trường, ông gọi điện thoại cho Cung Úc cho ta, nhanh lên một chút."
Nói xong, La Kỳ liền đi ra ngoài, nhanh chân đi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, thấp mâu nhìn về phía sách trên bàn, mở ra nhìn vào trang giấy này.
Tất cả đều chỉ là lời nói dối, La Kỳ dễ dàng bị lừa bịp, bà không biết, Cung Âu đã đi tìm một số lão nhân năm đó ở Cung gia.
Dùng các loại dỗ ngọt uy hiếp, bọn họ mới có thể chắp vá ra được một số tin tức từ mấy lão nhân kia, Cung Tước là người đàn ông chỉ có dã tâm, đối với tình cảm thì vô cùng lạnh lùng, không có bất kỳ nhu cầu nào, năm đó ông ta tìm kiếm liên hôn với tiểu thư trong một số gia tộc, cuối cùng lựa chọn la kỳ.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là an bài của Cung Tước.
Có thể, La Kỳ yêu ông ta từ cái nhìn đầu tiên, cũng là do ông ta bố trí tỉ mỉ.
Vì để cho La Kỳ và gia tộc sau lưng bà có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ, Cung Tước chưa từng có quan hệ ngoài luồng.
Cung Âu còn tìm ra được một bí mật, năm đó thân thể của La Kỳ không được tốt, Cung Tước lo lắng không sinh được, cuối cùng đã cho người chuẩn bị một loại thuốc trợ sản, sau khi có hai đứa con trai ông ta không còn lo lắng vấn đề về người thừa kế, liền không muốn La Kỳ tiếp tục sinh. Nhưng ở trong mắt La Kỳ những điều này lại trở thành có khả năng quan tâm, bởi vậy những năm qua bà vẫn xoắn xuýt với việc đến tột cùng là Cung Tước có yêu bà hay không.
Có thể nói là Cung Tước tính kế La Kỳ khi còn sống.
Nếu La Kỳ biết được những bí mật này, cô không dám tưởng tượng La Kỳ sẽ biến thành ra sao.
"Tính toán một người phụ nữ yêu ông như thế, cả đời này ông sẽ không hối hận sao"
Lúthờic Tiểu Niệm khép sách lại, thấp giọng nói, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bê chồng sách lên, một lần nữa xếp lại trên giá sách, quay người rời khỏi thư phòng.
Đây là một lời nói dối có thiện ý, mạnh mẽ sửa chữa nguyện vọng của một người đã mất, đổi lại là người một nhà đều có thể hảo hảo sống sót.
Cô làm không sai. Chí ít hết thảy đều đang được tiến hành theo chiều hướng có lợi.
Không có biện pháp nào tốt hơn so với cái này.
Thời Tiểu Niệm nhấc chân lên đi ra ngoài, cầm giấy ăn nhè nhẹ lau sạch nước mắt của La Kỳ trên váy, sau đó đi ra khỏi tòa lâu đài cổ, chỉ thấy mấy chiếc xe đậu ở chỗ này, cửa xe đã được mở ra.
Charles đứng trước xe lo lắng gọi điện thoại.
Thời Tiểu Niệm đi lên chiếc xe phía trước, La Kỳ đã ngồi trên xe, một bên có người đang trang điểm lại cho bà, thấy Thời Tiểu Niệm tới, La Kỳ lập tức kéo tay cô qua, vội vàng nói, "Tiểu Niệm, con mau gọi điện thoại cho Cung Âu đi."
"Làm sao vậy"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không ai nhận điện thoại của Cung Úc, gọi điện thoại cho người bên cạnh hắn cũng không được." La Kỳ nói, "Lễ đính hôn này bắt đầu rồi."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm gật gù, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cung Âu, kết quả cũng giống như vậy, không ai nhận điện thoại, lông mày của cô nhíu lại, "Không ai nhận, vậy làm sao bây giờ, nếu đính hôn thành công thì sau này lui hôn sẽ càng phiền toái."
Sao Cung Âu không tiếp điện thoại đây, thiệt là.
Thật vất vả La Kỳ mới nghĩ thông suốt, kết quả gọi điện thoại thì không ai nhận, lần này nên làm sao đây.
La Kỳ ra hiệu cho chuyên gia trang điểm dừng lại, nói, "Chúng ta mau mau đi thôi, tốt nhất là trước khi nghi thức bắt đầu thì thương lượng với gia tộc York không đính hôn nữa, nếu không mọi chuyện sẽ huyên náo càng nghiêm trọng."
Dứt lời, xe từ từ khởi động đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bà, "Không có chuyện gì, mẹ, hết thảy đều sẽ tốt, nếu anh em hai người bọn họ nhìn thấy ngài như vậy nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ."
La Kỳ ngồi ở chỗ đó nhìn cô một cái, nhợt nhạt nở nụ cười, chân thành nói, "Cám ơn con, Tiểu Niệm."
Nếu không nhờ Thời Tiểu Niệm, đến bây giờ bà vẫn còn đang lạc vào mê cung, có thể còn phải mang chấp niệm này vào trong mộ.
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười nhàn nhạt.
"Con biết không, ta cảm giác như đã lấy ra được tảng đá đè nặng ở trong lòng ra rồi." La Kỳ cười nhìn cô, đưa tay kéo cô qua, "Đây đều là công lao của con, cám ơn con. Quả nhiên là chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ, hai đứa con trai kia của ta chưa bao giờ biết ta đang suy nghĩ gì."
La Kỳ liên tiếp nói hai lần cảm tạ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh bà, cuối cùng đã rõ tại sao Cung Âu kiên trì muốn cô đi nói những điều này với La Kỳ, hóa ra là làm bà tăng hảo cảm với cô.
"Nhưng bọn họ rất yêu ngài, không thể nghi ngờ điều này." Thời Tiểu Niệm nói.
"Ừ." La Kỳ gật gật đầu, đôi mắt đẹp từ ái nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói, "Tiểu Niệm, ngày đó đánh con một cái, ta xin lỗi con."
"Con hiểu lúc đó tâm tình của ngài kích động."
"Đứa bé ngoan, chuyện đã qua rồi, sau này mẹ sẽ không lại đối xử với con như vậy nữa." La Kỳ cười nói, trong mắt còn dư lại một chút nước mắt.
La Kỳ còn chưa hoàn toàn từ trong "Chân tướng" thoát ra, cùng Thời Tiểu Niệm nói một hồi, lại không tự chủ được nói, "Ông ấy đúng là đang suy nghĩ cho ta, nói như vậy, đoạn thời gian sinh bệnh đó ông ấy nguỵ trang đến mức trấn định như thế, nhất định là sợ ta thương tâm, đúng không"
Thời Tiểu Niệm nghe được mà lòng có chút chua xót, nhưng vẫn nói với bà, "Nhất định là."
"Không ngờ ta vẫn luôn không biết."
Câu nói này, La Kỳ thì thầm cả đoạn đường đi.
Trang viên khổng lồ được bao phủ kín bằng hoa tươi và bóng bay, bọn cận vệ bảo vệ cửa lớn, các tân khách ở trên thảm cỏ ngoài giáo đường nói chuyện quên trời đất, bọn nhỏ cầm bóng bay chơi đùa.
Một bầu không khí náo nhiệt vui mừng.
Trong giáo đường, có khách mời lục tục đi tới ngồi xuống, trên lầu, Cung Úc dựa vào lan can mà đứng, cúi thân thể xuống, thấp mâu nhìn bục của mục sư phía nơi xa kia, trong đôi mắt chỉ còn dư lại hờ hững, mười ngón giao nhau chống đỡ ở trên cằm.
Nhìn một chút, sắc mặt của Cung Úc đã trở nên tương đối khó coi, mười ngón taygiao nhau dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên.
Thượng Đế, ngài phải chúc phúc, cầu phúc cho quá nhiều người, nên không cần phải chúc phúc, cầu phúc cho cuộc hôn nhân của hắn đâu.
Cung Âu từ trên cầu thang đi xuống, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động, thấp mâu nhìn cuộc điện thoại trên màn hình, đưa tay ngắt điện thoại, khóe môi nổi lên một vệt tà khí độ cong.
Trả điện thoại di động về, Cung Âu đi về phía Cung Úc, lạnh lùng thốt, "Một lễ đính hôn mà thôi, có phải là kết hôn đâu, còn muốn cử hành ở trong giáo đường."
Nghe được âm thanh của Cung Âu, Cung Úc lập tức buông tay của mình ra, chuyển mâu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười thuộc về chú rể, "Lúc em đính hôn cũng cử hành ở giáo đường "
Còn nói hắn.
"Thời Tiểu Niệm đính hôn đương nhiên phải dùng qui cách cao nhất." Cung Âu đứng ở bên cạnh hắn, thấp mâu vè phía bục mục sư một chút, cười lạnh một tiếng, "Người phụ nữ xấu xí kia của anh cũng xứng sao?"
Xấu thành như vậy còn muốn xin nhiều như vậy.
"Cũng không có xấu lắm, em ít nói đi một chút." Cung Úc nói, những người ở đây đều là bạn bè người thân của gia tộc York.
"Anh cảm thấy cô ta đẹp?"
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía hắn.
"Nhìn có được hay không cô ấy cũng sẽ là vợ của anh." Cung Úc nói, hắn phải nhận lãnh Cung gia, liền phải lo lắng đến những vấn đề mà cha để lại sau khi qua đời, củng cố Cung gia là điều tất yếu.
Vị York tiểu thư kia cũng hiểu rõ cuộc hôn nhân của bọn họ là liên hôn, hợp tác, không có cái khác.
"Vậy anh gặm xuống được"
Cung Âu trực tiếp hỏi rõ.
Thời Tiểu Niệm vỗ nhè nhẹ lên lưng của bà, lại nói với bà, "Cha cũng là người dụng tâm lương khổ, ông ấy chỉ hy vọng sau khi ông ấy đi thì ngài sống bình yên, trải qua những ngày tháng êm đềm."
"…"
"Có thể, phần lớn nguyên nhân cha bồi dưỡng người đóng thế cũng là vì lo lắng cho mẹ đi, bởi vì ông ấy không muốn sau khi mình tạ thế mà mọi thứ tan vỡ trong nháy mắt." Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói.
Thân thể La Kỳ run dữ dội hơn.
" Khi đó ta nên đối xử tốt với ông ấy hơn một chút, ta có thể đối xử với ông ấy tốt hơn." La Kỳ nghẹn ngào nói, mặt đầy nước mắt, "Tại sao ta không thể sớm hiểu rõ ông ấy hơn một chút, tại sao ông ấy không thể nói với ta sớm hơn một chút… dù chỉ là một ít thôi cũng được, chúng ta rõ ràng có thể trải qua càng tốt hơn."
"…"
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở một bên, nhìn bà hối tiếc không kịp.
Một giây sau, La Kỳ nương đến trên người cô, nhào vào trong ngực của cô khóc rống không ngừng, khóc đến như một đứa trẻ tuổi nhỏ, ngón tay nắm thật chặt váy trên người cô.
Thời Tiểu Niệm tùy ý để La Kỳ tựa ở trên người mình gào khóc, nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, an ủi bà, "Mẹ, quá khứ đã qua thì không thể trở lại, nhưng chỉ cần sau ngày người sống vui vẻ, sống một cuộc sống tốt, cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi, sẽ không cảm thấy hổ thẹn đối với ngài."
"Ừ."
La Kỳ nghẹn ngào đáp một tiếng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, La Kỳ vẫn luôn có chấp niệm đối với Cung Tước, vô điều kiện làm theo theo những gì Cung tước nói, sống đến mức đã đã trở nên phân liệt.
Hiện tại, La Kỳ biết kỳ thực Cung Tước rất yêu bà, cũng buông tất cả chấp niệm trong lòng xuống, vì thế có thể hảo hảo sống cho chính mình.
Rất lâu.
Bóng người Charles xuất hiện ở cửa thư phòng, thấy La Kỳ khóc thành như vậy sửng sốt một chút, hướng các cô cúi thấp đầu, "Phu nhân, thiếu phu nhân, đại lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, không đi à"
Đại lễ đính hôn.
Tâm trạng của Thời Tiểu Niệm trở nên căng thẳng, thấp mâu nhìn về phía La Kỳ, hiện tại cần phải dựa vào tâm ý của La Kỳ, không biết bà sẽ làm quyết định ra sao.
Cô chỉ có thể làm đến đây thôi, nếu như La Kỳ vẫn không nghĩ thông, vậy phải làm thế nào
"Đính hôn" La Kỳ ngẩn người, lập lại hai chữ này, lập tức ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, "Tiểu Niệm, Cung Úc không muốn kết hôn, có đúng không"
"Mẹ không biết à" Thời Tiểu Niệm nói, "Năm đó bởi vì anh trai không chịu được áp lực Trường Tử mà cha áp đặt, nên mới có thể làm kẻ đào binh, bây giờ nói hắn cam tâm tình nguyện đi vào con đường mà cha đã áp đặt, làm sao có thể chứ."
"Vậy làm sao bây giờ" La Kỳ bật thốt lên, lông mày nhíu chặt.
"…"
Charles đứng ở nơi đó có chút ngoài ý muốn nhìn các cô, từ lúc nào mà phu nhân thân mật tín nhiệm với thiếu phu nhân như vậy, lại còn chủ động nắm tay thiếu phu nhân.
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ không nói gì.
La Kỳ từ trên ghế đứng lên, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, "Không thể để cho Cung Úc kết hôn, Tiểu Niệm."
"Mẹ"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía bà.
"Ta không thể để cho con trai của ta lại bước vào con đường của cha nó, hắn muốn tiếp nhận Cung gia thì tiếp nhận, nhưng nếu như hắn không thích cuộc hôn nhân này thì hãy kết thúc sớm đi, không có chuyện gì."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười nhạt, nhìn La Kỳ nói, "Mẹ chịu để cho anh trai tự lo cuộc đời của mình"
"Con trai ta đứt ruột đẻ ra, sao có thể không đau" La Kỳ nói, cầm tờ giấy lên, cẩn thận một lần nữa kẹp bức thư vào bên trong, nói, "Chồng ta chỉ muốn cho ta một cuộc sống bình yên, các con sống bình yên, với ta thế là được rồi, ta không coi vinh quang nặng nề như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, rốt cục ngài cũng nghĩ thông suốt."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, La Kỳ nghĩ thông suốt, lời nói dối này rốt cục cũng phát huy được tác dụng tốt nhất.
La Kỳ đưa tay lau nước mắt một cái, có chút vội vàng nói, "Charles, nhanh chuẩn bị xe, chúng ta đi đến hội trường, ông gọi điện thoại cho Cung Úc cho ta, nhanh lên một chút."
Nói xong, La Kỳ liền đi ra ngoài, nhanh chân đi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, thấp mâu nhìn về phía sách trên bàn, mở ra nhìn vào trang giấy này.
Tất cả đều chỉ là lời nói dối, La Kỳ dễ dàng bị lừa bịp, bà không biết, Cung Âu đã đi tìm một số lão nhân năm đó ở Cung gia.
Dùng các loại dỗ ngọt uy hiếp, bọn họ mới có thể chắp vá ra được một số tin tức từ mấy lão nhân kia, Cung Tước là người đàn ông chỉ có dã tâm, đối với tình cảm thì vô cùng lạnh lùng, không có bất kỳ nhu cầu nào, năm đó ông ta tìm kiếm liên hôn với tiểu thư trong một số gia tộc, cuối cùng lựa chọn la kỳ.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là an bài của Cung Tước.
Có thể, La Kỳ yêu ông ta từ cái nhìn đầu tiên, cũng là do ông ta bố trí tỉ mỉ.
Vì để cho La Kỳ và gia tộc sau lưng bà có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ, Cung Tước chưa từng có quan hệ ngoài luồng.
Cung Âu còn tìm ra được một bí mật, năm đó thân thể của La Kỳ không được tốt, Cung Tước lo lắng không sinh được, cuối cùng đã cho người chuẩn bị một loại thuốc trợ sản, sau khi có hai đứa con trai ông ta không còn lo lắng vấn đề về người thừa kế, liền không muốn La Kỳ tiếp tục sinh. Nhưng ở trong mắt La Kỳ những điều này lại trở thành có khả năng quan tâm, bởi vậy những năm qua bà vẫn xoắn xuýt với việc đến tột cùng là Cung Tước có yêu bà hay không.
Có thể nói là Cung Tước tính kế La Kỳ khi còn sống.
Nếu La Kỳ biết được những bí mật này, cô không dám tưởng tượng La Kỳ sẽ biến thành ra sao.
"Tính toán một người phụ nữ yêu ông như thế, cả đời này ông sẽ không hối hận sao"
Lúthờic Tiểu Niệm khép sách lại, thấp giọng nói, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bê chồng sách lên, một lần nữa xếp lại trên giá sách, quay người rời khỏi thư phòng.
Đây là một lời nói dối có thiện ý, mạnh mẽ sửa chữa nguyện vọng của một người đã mất, đổi lại là người một nhà đều có thể hảo hảo sống sót.
Cô làm không sai. Chí ít hết thảy đều đang được tiến hành theo chiều hướng có lợi.
Không có biện pháp nào tốt hơn so với cái này.
Thời Tiểu Niệm nhấc chân lên đi ra ngoài, cầm giấy ăn nhè nhẹ lau sạch nước mắt của La Kỳ trên váy, sau đó đi ra khỏi tòa lâu đài cổ, chỉ thấy mấy chiếc xe đậu ở chỗ này, cửa xe đã được mở ra.
Charles đứng trước xe lo lắng gọi điện thoại.
Thời Tiểu Niệm đi lên chiếc xe phía trước, La Kỳ đã ngồi trên xe, một bên có người đang trang điểm lại cho bà, thấy Thời Tiểu Niệm tới, La Kỳ lập tức kéo tay cô qua, vội vàng nói, "Tiểu Niệm, con mau gọi điện thoại cho Cung Âu đi."
"Làm sao vậy"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không ai nhận điện thoại của Cung Úc, gọi điện thoại cho người bên cạnh hắn cũng không được." La Kỳ nói, "Lễ đính hôn này bắt đầu rồi."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm gật gù, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cung Âu, kết quả cũng giống như vậy, không ai nhận điện thoại, lông mày của cô nhíu lại, "Không ai nhận, vậy làm sao bây giờ, nếu đính hôn thành công thì sau này lui hôn sẽ càng phiền toái."
Sao Cung Âu không tiếp điện thoại đây, thiệt là.
Thật vất vả La Kỳ mới nghĩ thông suốt, kết quả gọi điện thoại thì không ai nhận, lần này nên làm sao đây.
La Kỳ ra hiệu cho chuyên gia trang điểm dừng lại, nói, "Chúng ta mau mau đi thôi, tốt nhất là trước khi nghi thức bắt đầu thì thương lượng với gia tộc York không đính hôn nữa, nếu không mọi chuyện sẽ huyên náo càng nghiêm trọng."
Dứt lời, xe từ từ khởi động đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bà, "Không có chuyện gì, mẹ, hết thảy đều sẽ tốt, nếu anh em hai người bọn họ nhìn thấy ngài như vậy nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ."
La Kỳ ngồi ở chỗ đó nhìn cô một cái, nhợt nhạt nở nụ cười, chân thành nói, "Cám ơn con, Tiểu Niệm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không nhờ Thời Tiểu Niệm, đến bây giờ bà vẫn còn đang lạc vào mê cung, có thể còn phải mang chấp niệm này vào trong mộ.
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười nhàn nhạt.
"Con biết không, ta cảm giác như đã lấy ra được tảng đá đè nặng ở trong lòng ra rồi." La Kỳ cười nhìn cô, đưa tay kéo cô qua, "Đây đều là công lao của con, cám ơn con. Quả nhiên là chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ, hai đứa con trai kia của ta chưa bao giờ biết ta đang suy nghĩ gì."
La Kỳ liên tiếp nói hai lần cảm tạ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh bà, cuối cùng đã rõ tại sao Cung Âu kiên trì muốn cô đi nói những điều này với La Kỳ, hóa ra là làm bà tăng hảo cảm với cô.
"Nhưng bọn họ rất yêu ngài, không thể nghi ngờ điều này." Thời Tiểu Niệm nói.
"Ừ." La Kỳ gật gật đầu, đôi mắt đẹp từ ái nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói, "Tiểu Niệm, ngày đó đánh con một cái, ta xin lỗi con."
"Con hiểu lúc đó tâm tình của ngài kích động."
"Đứa bé ngoan, chuyện đã qua rồi, sau này mẹ sẽ không lại đối xử với con như vậy nữa." La Kỳ cười nói, trong mắt còn dư lại một chút nước mắt.
La Kỳ còn chưa hoàn toàn từ trong "Chân tướng" thoát ra, cùng Thời Tiểu Niệm nói một hồi, lại không tự chủ được nói, "Ông ấy đúng là đang suy nghĩ cho ta, nói như vậy, đoạn thời gian sinh bệnh đó ông ấy nguỵ trang đến mức trấn định như thế, nhất định là sợ ta thương tâm, đúng không"
Thời Tiểu Niệm nghe được mà lòng có chút chua xót, nhưng vẫn nói với bà, "Nhất định là."
"Không ngờ ta vẫn luôn không biết."
Câu nói này, La Kỳ thì thầm cả đoạn đường đi.
Trang viên khổng lồ được bao phủ kín bằng hoa tươi và bóng bay, bọn cận vệ bảo vệ cửa lớn, các tân khách ở trên thảm cỏ ngoài giáo đường nói chuyện quên trời đất, bọn nhỏ cầm bóng bay chơi đùa.
Một bầu không khí náo nhiệt vui mừng.
Trong giáo đường, có khách mời lục tục đi tới ngồi xuống, trên lầu, Cung Úc dựa vào lan can mà đứng, cúi thân thể xuống, thấp mâu nhìn bục của mục sư phía nơi xa kia, trong đôi mắt chỉ còn dư lại hờ hững, mười ngón giao nhau chống đỡ ở trên cằm.
Nhìn một chút, sắc mặt của Cung Úc đã trở nên tương đối khó coi, mười ngón taygiao nhau dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên.
Thượng Đế, ngài phải chúc phúc, cầu phúc cho quá nhiều người, nên không cần phải chúc phúc, cầu phúc cho cuộc hôn nhân của hắn đâu.
Cung Âu từ trên cầu thang đi xuống, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động, thấp mâu nhìn cuộc điện thoại trên màn hình, đưa tay ngắt điện thoại, khóe môi nổi lên một vệt tà khí độ cong.
Trả điện thoại di động về, Cung Âu đi về phía Cung Úc, lạnh lùng thốt, "Một lễ đính hôn mà thôi, có phải là kết hôn đâu, còn muốn cử hành ở trong giáo đường."
Nghe được âm thanh của Cung Âu, Cung Úc lập tức buông tay của mình ra, chuyển mâu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười thuộc về chú rể, "Lúc em đính hôn cũng cử hành ở giáo đường "
Còn nói hắn.
"Thời Tiểu Niệm đính hôn đương nhiên phải dùng qui cách cao nhất." Cung Âu đứng ở bên cạnh hắn, thấp mâu vè phía bục mục sư một chút, cười lạnh một tiếng, "Người phụ nữ xấu xí kia của anh cũng xứng sao?"
Xấu thành như vậy còn muốn xin nhiều như vậy.
"Cũng không có xấu lắm, em ít nói đi một chút." Cung Úc nói, những người ở đây đều là bạn bè người thân của gia tộc York.
"Anh cảm thấy cô ta đẹp?"
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía hắn.
"Nhìn có được hay không cô ấy cũng sẽ là vợ của anh." Cung Úc nói, hắn phải nhận lãnh Cung gia, liền phải lo lắng đến những vấn đề mà cha để lại sau khi qua đời, củng cố Cung gia là điều tất yếu.
Vị York tiểu thư kia cũng hiểu rõ cuộc hôn nhân của bọn họ là liên hôn, hợp tác, không có cái khác.
"Vậy anh gặm xuống được"
Cung Âu trực tiếp hỏi rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro