Từ hôm nay trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: shinoki
"Cốc cốc cốc."
Cửa bị gõ mấy cái.
"Vào đi." Phong Đức nhanh chóng chớp mắt mấy cái, nháy rơi nước mắt, cất giọng nói.
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Một nhân viên vũ trang đẩy cửa đi vào, hướng Phong Đức bẩm báo nói, "Phong quản gia, trời đã tối, đã bắt hết người đến sân, ngài muốn kiểm tra không?"
" Được." Phong Đức gật đầu, "Mộ Thiên Sơ cũng ở đó?"
"Chúng tôi không thấy Mộ Thiên Sơ."
Người kia đáp.
"Đáng chết! Không được để hắn chạy thoát!"
Phong Đức lập tức nói, vội vã đi ra ngoài.
Lần tấn công này là bất ngờ, nếu như Mộ Thiên Sơ chạy tới nơi thần bí nòng cốt của Tịch gia, muốn bắt lại hơi khó.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe lăn, chuyển mắt nhìn bàn ăn, trên bàn ăn đèn lồng toả ra ánh sáng mờ ảo.
Tết nguyên tiêu.
Cuối cùng cô và Cung Âu đều chưa từng trải qua năm mới và Tết nguyên tiêu cùng nhau.
...
Đêm khuya.
Trên đảo một mảnh ánh sáng hồng, toàn bộ đảo tựa như biến thành đại dương màu đỏ, vô số đèn lồng được bật sáng.
Tiếng súng dần dần không dày nữa, cũng dần dần biến mất.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, trong phòng bật lò sưởi, chăn dày đắp trên người cô, nhưng cô chỉ cảm thấy nặng nề, không cảm giác được ấm áp.
Cô đưa tay tắt đèn, cô nhìn căn phòng biến đen thui, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hy vọng có thể vĩnh viễn bất tỉnh, đó là chuyện tốt đẹp nhất.
Bỗng nhiên.
Có thanh âm nhỏ bé đột nhiên vang lên trong phòng.
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng, không có một chút bất ngờ, một giây kế tiếp, cô bị người khác ôm cả chăn, có hơi thở ấm áp phả vào gò má cô.
Một nụ hôn rơi vào mặt cô.
"Tiểu Niệm, đi cùng anh."
Mộ Thiên Sơ nằm trên giường ôm lấy cô, hơi thở có chút nặng nề.
Thời Tiểu Niệm không giãy giụa, mặc cho hắn ôm, cô mở miệng, tiếng như ruồi muỗi, "Tôi biết anh không trốn."
Cô đoán hắn có thể không trốn, ẩn núp trong một xó xỉnh tối tăm.
"Em chịu nói chuyện với anh?" Trong bóng tối, Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói, trong thanh âm tràn đầy mừng rỡ, tựa như hoàn toàn không thấy được tình cảnh của mình.
Bên ngoài đều là người Cung gia phái tới.
"Anh chạy đi chính là vinh hoa phú quý, sao anh lại lựa chọn trở lại?"
Thời Tiểu Niệm giọng thấp ách nói.
"Bởi vì anh muốn em đi cùng anh." Mộ Thiên Sơ ôm cô nói, ôm cả chăn cô ngồi dậy, trong bóng tối, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, "Anh đã chuẩn bị xong, em và anh cùng đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, bắt đầu lại."
Thời Tiểu Niệm bị buộc ngồi trên giường, thanh âm uể oải, "Bây giờ thân thể tôi chịu bất kỳ xóc nảy gì cũng mất mạng."
"Em ở lại Cung gia cũng sẽ lấy mạng em, bọn họ không phải là thần bảo vệ của em! Bọn họ chỉ khiến em chết thảm hại hơn."
Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm tận lực đè thấp, hô hấp phả lên mặt cô.
Hai người dựa quá gần.
Cô cùng hắn ở chung một chỗ mới có cơ hội sống sót.
"Tôi vốn không muốn sống." Thời Tiểu Niệm nói, bây giờ cô ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, cắn chữ khó khăn, "Nói cho tôi biết, thi thể Cung Âu ở đâu ?"
"Em đi cùng anh, anh sẽ nói cho em."
Mộ Thiên Sơ nói, nói xong liền vén chăn lên muốn ôm cô rời đi.
"Anh mang tôi đi chỉ có một con đường chết, anh cho rằng trợ thủ đắc lực nhất của tôi làm sao lại bị bắt."
Bác sĩ lông mày sẹo vì hoàn thành nhiệm vụ của hắn dẫn cô đi, bị cô gắng gượng bám víu mới bị bắt.
Thứ cô muốn, hắn hẳn biết.
Hắn bây giờ muốn cô đi, cô vẫn sẽ lựa chọn liên lụy hắn.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, "Nói không sai, anh chỉ có một con đường chết, hơn nữa anh sẽ chết rất thảm, Cung gia vì báo thù cho cái chết của con trai sẽ chém anh thành trăm mảnh. Vậy thì sao, hôm nay nếu anh không thể mang em đi, nếu em muốn anh rơi vào kết cục đó, anh chấp nhận."
"Chấp nhận?"
Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.
" Đúng, anh cứu em, em muốn anh chết ngàn vết lở loét, anh chấp nhận!" Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt hùng hổ dọa người nhìn cô chằm chằm trong bóng tối.
"Mộ Thiên Sơ, anh hận tôi bao nhiêu, ngay cả lúc chết cũng muốn tôi mang gánh nặng." Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm nhu nhược, "Anh cho là anh chết ngàn vết lở loét, thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao?"
Hắn hại chết cha mẹ cô là vì yêu cô, hại chết Cung Âu cũng vì yêu cô, bây giờ ngay cả hắn chết cũng phải tính toán trên người cô.
Cứ như vậy không muốn để cô tốt hơn sao ?
"Anh không cần em tha thứ, chỉ cần trong lòng em khắc ghi vết tích Mộ Thiên Sơ, thế là đủ rồi!"
Mộ Thiên Sơ nói từng chữ từng chữ, dứt lời, hắn thống khổ rên lên một tiếng.
Trong bóng tối chợt lóe lên tia sáng.
Trước ngực hắn có chất lỏng ấm áp chảy xuống, nhỏ xuống tay.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn cứng đờ ngồi ở chỗ đó, đưa tay sờ ngực mình, nắm dao găm, theo lưỡi dao đi lên, sau đó mò tới hai tay Thời Tiểu Niệm.
Hai tay cô cầm chặt chuôi dao.
Một nhát dao đi xuống, cô dùng hết tất cả khí lực.
Cô giấu dao trong chăn, ở chỗ này chờ hắn.
"Em muốn tự tay giết anh?" Trên mặt Mộ Thiên Sơ toát mồ hôi lạnh, hắn cười khổ một tiếng, "Đáng tiếc, em cắm lệch một chút, không trúng tum, có muốn làm lại một lần nữa không?"
Hắn hoàn toàn có cơ hội trốn.
Nhưng hắn không bỏ được, hắn không bỏ cô lại một mình được, hắn muốn mang cô cùng đi, hắn cho là cô sẽ cảm động.
Thì ra, cô căn bản không lộ vẻ xúc động.
Cô giấu dao chờ hắn tới, tự tay báo thù.
Thời Tiểu Niệm cho là mình đã sớm như cái xác biết đi, lòng như tro tàn, nhưng nghe được thanh âm này của hắn, thân thể cô liền run rẩy.
Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng bước chân.
Có người đang đi tuần.
"Mộ Thiên Sơ." Thời Tiểu Niệm mượn ánh sáng loé lên từ con dao nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Mộ Thiên Sơ, thanh âm của cô vô lực mà lạnh lùng, "Anh đi đi, rời khỏi nơi này, vô luận sau này anh là ngàn vết lở loét hay là vinh hoa phú quý, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi."
"Thanh toán xong?" Mộ Thiên Sơ nhìn cô lặp lại ba chữ, có chút đùa cợt.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Thời Tiểu Niệm nói ra khỏi miệng, chữ chữ phù phiếm mờ ảo, nhưng lại lạnh như băng.
Lạnh đến Mộ Thiên Sơ muốn rùng mình.
Hắn nắm dao găm, cứ yên lặng nhìn cô như vậy, nhìn người phụ nữ tự tay đâm hắn một dao.
Thấy hắn không có động tác, Thời Tiểu Niệm cũng không nói thêm gì, cô lau máu dính vào tay, nằm giường xuống.
Bọn họ đã thanh toán xong.
Hắn đi hay ở, không liên quan tới cô.
Bên ngoài vẫn còn tiếng bước chân, tới tới lui lui.
Mộ Thiên Sơ che vết thương, một giây kế tiếp, thân thể hắn cứng đờ từ trên giường bước xuống, đứng trên sàn nhà, máu càng ngày càng nhiều.
Thời Tiểu Niệm không để ý tới hắn.
Cũng không biết hắn có đi hay không.
Cô không xen vào nữa, hắn vẫn sống, cô lười hận; hắn chết, cô cũng sẽ không khổ sở.
"Tiểu Niệm, nói cho anh biết, là ánh sáng quá tối em đâm không trúng, hay là em cố ý đâm lệch tim anh?"
Thanh âm của Mộ Thiên Sơ vang lên trong phòng.
"..."
Thời Tiểu Niệm yên lặng, không nói gì.
Đối với hắn, cô đã không còn lời gì để nói.
"Trả lời anh, coi như là trả lời câu hỏi cuối cùng của anh." Nói không chừng một giây kế tiếp hắn rời đi, liền bị người dùng súng chĩa vào.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhắm hai mắt lại, môi nhàn nhạt mím lại, không có một chút ý muốn mở miệng.
Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng ở trong bóng tối.
"Xem ra em muốn để anh cả đời không có được câu trả lời." Mộ Thiên Sơ khổ sở nói, thanh âm hơi nhỏ, "Không hổ là Thời Tiểu Niệm, người biết chăm sóc Mộ Thiên Sơ nhất, biết hành hạ Mộ Thiên Sơ nhất chính là Thời Tiểu Niệm."
"..."
Thời Tiểu Niệm vẫn yên lặng, tựa như hoàn toàn không nghe hắn nói.
"Anh đi, Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ hướng cô tạm biệt, bộ dáng này của hắn đã không thể chịu đựng để mang cô đi.
Hắn xoay người muốn đi, sau khi lặng yên bước hai bước không tiếng động, Mộ Thiên Sơ cắn răng, nhắm mắt lại nói, "Anh không bắt Cung Âu."
"..."
Thời Tiểu Niệm chợt mở mắt ra, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ.
"Anh chỉ muốn nhìn xem sau khi em biết tin Cung Âu chết, có thể lựa chọn ở bên cạnh anh hay không." Mộ Thiên Sơ cố hết sức nói, "Anh không bắt hắn, chắc hắn không chết, cho nên, em đừng buông tha mạng mình."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe, thể lực yếu đuối, cô dùng hết khí lực ngồi dậy, "Anh ấy ở đâu?"
Không ai trả lời cô.
Mộ Thiên Sơ đã lặng yên biến mất không một tiếng động trong phòng cô, chỉ còn lại cửa sổ mở phân nửa, có gió đêm lành lạnh thổi vào.
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin nhìn vào cái cửa sổ đó.
Hắn đang nói dối sao?
Tại sao nói Cung Âu chưa chết?
Hắn thật không bắt Cung Âu, hay là hắn chỉ là muốn để sống tiếp, cho cô một hy vọng?
Nói cho cô, nói cho cô!
Nói cho cô Cung Âu ở đâu! Hắn rốt cuộc ở đâu!
" Ầm!"
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra.
"Cốc cốc cốc."
Cửa bị gõ mấy cái.
"Vào đi." Phong Đức nhanh chóng chớp mắt mấy cái, nháy rơi nước mắt, cất giọng nói.
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Một nhân viên vũ trang đẩy cửa đi vào, hướng Phong Đức bẩm báo nói, "Phong quản gia, trời đã tối, đã bắt hết người đến sân, ngài muốn kiểm tra không?"
" Được." Phong Đức gật đầu, "Mộ Thiên Sơ cũng ở đó?"
"Chúng tôi không thấy Mộ Thiên Sơ."
Người kia đáp.
"Đáng chết! Không được để hắn chạy thoát!"
Phong Đức lập tức nói, vội vã đi ra ngoài.
Lần tấn công này là bất ngờ, nếu như Mộ Thiên Sơ chạy tới nơi thần bí nòng cốt của Tịch gia, muốn bắt lại hơi khó.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe lăn, chuyển mắt nhìn bàn ăn, trên bàn ăn đèn lồng toả ra ánh sáng mờ ảo.
Tết nguyên tiêu.
Cuối cùng cô và Cung Âu đều chưa từng trải qua năm mới và Tết nguyên tiêu cùng nhau.
...
Đêm khuya.
Trên đảo một mảnh ánh sáng hồng, toàn bộ đảo tựa như biến thành đại dương màu đỏ, vô số đèn lồng được bật sáng.
Tiếng súng dần dần không dày nữa, cũng dần dần biến mất.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, trong phòng bật lò sưởi, chăn dày đắp trên người cô, nhưng cô chỉ cảm thấy nặng nề, không cảm giác được ấm áp.
Cô đưa tay tắt đèn, cô nhìn căn phòng biến đen thui, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hy vọng có thể vĩnh viễn bất tỉnh, đó là chuyện tốt đẹp nhất.
Bỗng nhiên.
Có thanh âm nhỏ bé đột nhiên vang lên trong phòng.
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng, không có một chút bất ngờ, một giây kế tiếp, cô bị người khác ôm cả chăn, có hơi thở ấm áp phả vào gò má cô.
Một nụ hôn rơi vào mặt cô.
"Tiểu Niệm, đi cùng anh."
Mộ Thiên Sơ nằm trên giường ôm lấy cô, hơi thở có chút nặng nề.
Thời Tiểu Niệm không giãy giụa, mặc cho hắn ôm, cô mở miệng, tiếng như ruồi muỗi, "Tôi biết anh không trốn."
Cô đoán hắn có thể không trốn, ẩn núp trong một xó xỉnh tối tăm.
"Em chịu nói chuyện với anh?" Trong bóng tối, Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói, trong thanh âm tràn đầy mừng rỡ, tựa như hoàn toàn không thấy được tình cảnh của mình.
Bên ngoài đều là người Cung gia phái tới.
"Anh chạy đi chính là vinh hoa phú quý, sao anh lại lựa chọn trở lại?"
Thời Tiểu Niệm giọng thấp ách nói.
"Bởi vì anh muốn em đi cùng anh." Mộ Thiên Sơ ôm cô nói, ôm cả chăn cô ngồi dậy, trong bóng tối, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, "Anh đã chuẩn bị xong, em và anh cùng đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, bắt đầu lại."
Thời Tiểu Niệm bị buộc ngồi trên giường, thanh âm uể oải, "Bây giờ thân thể tôi chịu bất kỳ xóc nảy gì cũng mất mạng."
"Em ở lại Cung gia cũng sẽ lấy mạng em, bọn họ không phải là thần bảo vệ của em! Bọn họ chỉ khiến em chết thảm hại hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm tận lực đè thấp, hô hấp phả lên mặt cô.
Hai người dựa quá gần.
Cô cùng hắn ở chung một chỗ mới có cơ hội sống sót.
"Tôi vốn không muốn sống." Thời Tiểu Niệm nói, bây giờ cô ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, cắn chữ khó khăn, "Nói cho tôi biết, thi thể Cung Âu ở đâu ?"
"Em đi cùng anh, anh sẽ nói cho em."
Mộ Thiên Sơ nói, nói xong liền vén chăn lên muốn ôm cô rời đi.
"Anh mang tôi đi chỉ có một con đường chết, anh cho rằng trợ thủ đắc lực nhất của tôi làm sao lại bị bắt."
Bác sĩ lông mày sẹo vì hoàn thành nhiệm vụ của hắn dẫn cô đi, bị cô gắng gượng bám víu mới bị bắt.
Thứ cô muốn, hắn hẳn biết.
Hắn bây giờ muốn cô đi, cô vẫn sẽ lựa chọn liên lụy hắn.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, "Nói không sai, anh chỉ có một con đường chết, hơn nữa anh sẽ chết rất thảm, Cung gia vì báo thù cho cái chết của con trai sẽ chém anh thành trăm mảnh. Vậy thì sao, hôm nay nếu anh không thể mang em đi, nếu em muốn anh rơi vào kết cục đó, anh chấp nhận."
"Chấp nhận?"
Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.
" Đúng, anh cứu em, em muốn anh chết ngàn vết lở loét, anh chấp nhận!" Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt hùng hổ dọa người nhìn cô chằm chằm trong bóng tối.
"Mộ Thiên Sơ, anh hận tôi bao nhiêu, ngay cả lúc chết cũng muốn tôi mang gánh nặng." Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm nhu nhược, "Anh cho là anh chết ngàn vết lở loét, thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao?"
Hắn hại chết cha mẹ cô là vì yêu cô, hại chết Cung Âu cũng vì yêu cô, bây giờ ngay cả hắn chết cũng phải tính toán trên người cô.
Cứ như vậy không muốn để cô tốt hơn sao ?
"Anh không cần em tha thứ, chỉ cần trong lòng em khắc ghi vết tích Mộ Thiên Sơ, thế là đủ rồi!"
Mộ Thiên Sơ nói từng chữ từng chữ, dứt lời, hắn thống khổ rên lên một tiếng.
Trong bóng tối chợt lóe lên tia sáng.
Trước ngực hắn có chất lỏng ấm áp chảy xuống, nhỏ xuống tay.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn cứng đờ ngồi ở chỗ đó, đưa tay sờ ngực mình, nắm dao găm, theo lưỡi dao đi lên, sau đó mò tới hai tay Thời Tiểu Niệm.
Hai tay cô cầm chặt chuôi dao.
Một nhát dao đi xuống, cô dùng hết tất cả khí lực.
Cô giấu dao trong chăn, ở chỗ này chờ hắn.
"Em muốn tự tay giết anh?" Trên mặt Mộ Thiên Sơ toát mồ hôi lạnh, hắn cười khổ một tiếng, "Đáng tiếc, em cắm lệch một chút, không trúng tum, có muốn làm lại một lần nữa không?"
Hắn hoàn toàn có cơ hội trốn.
Nhưng hắn không bỏ được, hắn không bỏ cô lại một mình được, hắn muốn mang cô cùng đi, hắn cho là cô sẽ cảm động.
Thì ra, cô căn bản không lộ vẻ xúc động.
Cô giấu dao chờ hắn tới, tự tay báo thù.
Thời Tiểu Niệm cho là mình đã sớm như cái xác biết đi, lòng như tro tàn, nhưng nghe được thanh âm này của hắn, thân thể cô liền run rẩy.
Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng bước chân.
Có người đang đi tuần.
"Mộ Thiên Sơ." Thời Tiểu Niệm mượn ánh sáng loé lên từ con dao nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Mộ Thiên Sơ, thanh âm của cô vô lực mà lạnh lùng, "Anh đi đi, rời khỏi nơi này, vô luận sau này anh là ngàn vết lở loét hay là vinh hoa phú quý, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi."
"Thanh toán xong?" Mộ Thiên Sơ nhìn cô lặp lại ba chữ, có chút đùa cợt.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Thời Tiểu Niệm nói ra khỏi miệng, chữ chữ phù phiếm mờ ảo, nhưng lại lạnh như băng.
Lạnh đến Mộ Thiên Sơ muốn rùng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nắm dao găm, cứ yên lặng nhìn cô như vậy, nhìn người phụ nữ tự tay đâm hắn một dao.
Thấy hắn không có động tác, Thời Tiểu Niệm cũng không nói thêm gì, cô lau máu dính vào tay, nằm giường xuống.
Bọn họ đã thanh toán xong.
Hắn đi hay ở, không liên quan tới cô.
Bên ngoài vẫn còn tiếng bước chân, tới tới lui lui.
Mộ Thiên Sơ che vết thương, một giây kế tiếp, thân thể hắn cứng đờ từ trên giường bước xuống, đứng trên sàn nhà, máu càng ngày càng nhiều.
Thời Tiểu Niệm không để ý tới hắn.
Cũng không biết hắn có đi hay không.
Cô không xen vào nữa, hắn vẫn sống, cô lười hận; hắn chết, cô cũng sẽ không khổ sở.
"Tiểu Niệm, nói cho anh biết, là ánh sáng quá tối em đâm không trúng, hay là em cố ý đâm lệch tim anh?"
Thanh âm của Mộ Thiên Sơ vang lên trong phòng.
"..."
Thời Tiểu Niệm yên lặng, không nói gì.
Đối với hắn, cô đã không còn lời gì để nói.
"Trả lời anh, coi như là trả lời câu hỏi cuối cùng của anh." Nói không chừng một giây kế tiếp hắn rời đi, liền bị người dùng súng chĩa vào.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhắm hai mắt lại, môi nhàn nhạt mím lại, không có một chút ý muốn mở miệng.
Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng ở trong bóng tối.
"Xem ra em muốn để anh cả đời không có được câu trả lời." Mộ Thiên Sơ khổ sở nói, thanh âm hơi nhỏ, "Không hổ là Thời Tiểu Niệm, người biết chăm sóc Mộ Thiên Sơ nhất, biết hành hạ Mộ Thiên Sơ nhất chính là Thời Tiểu Niệm."
"..."
Thời Tiểu Niệm vẫn yên lặng, tựa như hoàn toàn không nghe hắn nói.
"Anh đi, Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ hướng cô tạm biệt, bộ dáng này của hắn đã không thể chịu đựng để mang cô đi.
Hắn xoay người muốn đi, sau khi lặng yên bước hai bước không tiếng động, Mộ Thiên Sơ cắn răng, nhắm mắt lại nói, "Anh không bắt Cung Âu."
"..."
Thời Tiểu Niệm chợt mở mắt ra, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ.
"Anh chỉ muốn nhìn xem sau khi em biết tin Cung Âu chết, có thể lựa chọn ở bên cạnh anh hay không." Mộ Thiên Sơ cố hết sức nói, "Anh không bắt hắn, chắc hắn không chết, cho nên, em đừng buông tha mạng mình."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe, thể lực yếu đuối, cô dùng hết khí lực ngồi dậy, "Anh ấy ở đâu?"
Không ai trả lời cô.
Mộ Thiên Sơ đã lặng yên biến mất không một tiếng động trong phòng cô, chỉ còn lại cửa sổ mở phân nửa, có gió đêm lành lạnh thổi vào.
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin nhìn vào cái cửa sổ đó.
Hắn đang nói dối sao?
Tại sao nói Cung Âu chưa chết?
Hắn thật không bắt Cung Âu, hay là hắn chỉ là muốn để sống tiếp, cho cô một hy vọng?
Nói cho cô, nói cho cô!
Nói cho cô Cung Âu ở đâu! Hắn rốt cuộc ở đâu!
" Ầm!"
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro