Vậy bây giờ cũng sẽ không có ta
Khương Tiểu Nha
2024-07-24 12:54:38
Editor: Yuhina
Thân thể của hai người dán vào nhau.
Hôn nhau kịch liệt.
Trong vòng tay của hắn, Thời Tiểu Niệm cơ hồ đã mất mình ai, rất lâu, Thời Tiểu Niệm mới tìm về được lý trí của mình, vội đẩy hắn ra, "Đừng, đừng, nếu không phải thì sẽ không kịp bữa tối mất."
Giọng của cô hơi lạc, như tiếng ngâm khẽ, mềm mại chảy vào trong ngực của hắn.
Cung Âu chưa hết thòm thèm lại hôn cô thêm lần nữa, sau đó mới thả cô ra để cô tiếp tục nấu ăn, lồng ngực dính sát vào lưng của cô, đôi ma trảo tiếp tục làm xằng làm bậy ở trên người cô.
Bỗng dưng, lông mày của hắn cau lại, "Mùi vị gì mà khó ngửi như vậy "
Hắn buông Thời Tiểu Niệm ra, xoay người đi tới chỗ đặt hai bát canh, mở nắp của một trong hai bát, một mùi thuốc Đông y gay mũi từ bên trong xông lên.
Cung Âu nhíu mày lại, đóng nắp trở lại, tiếng nói trầm xuống, "Là cho mẹ à, sao còn không đưa lên"
Những nữ hầu gái này làm việc thế nào vậy.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói, "Đã mang lên nhưng mẹ không uống, nữ hầu gái cũng không có cách nào. Cung Âu, không bằng anh đưa lên cho mẹ đi."
"Anh và bà ấy không hợp ý." Cung Âu trầm giọng nói.
"Đây là canh thuốc, tâm tình của mẹ đang bị ức chế, uống canh này là tốt nhất." Thời Tiểu Niệm đi tới nói, "Cả cái nhà này, có thể để mẹ cam tâm tình nguyện ăn canh chỉ có ba người, anh, anh trai anh, Cung Tước."
"…"
Ánh mắt của Cung Âu chìm chìm.
"Anh trai anh đã không còn, Cung Tước lại rất bận rộn, chỉ còn anh thôi." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, "Anh đi đi, đừng xung đột."
"Bà ấy không đề cập tới em thì sẽ không xung đột." Cung Âu căm ghét La kỳ cứ quản đông quản tây Thời Tiểu Niệm.
"Đến em còn có thể nói chuyện vui vẻ, đi thôi đi thôi."
Thời Tiểu Niệm đem bát canh chung đặt lên trên khay, đưa cho hắn, thúc giục hắn.
"Biết rồi."
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, bưng khay rời đi, bỗng nhiên lại lui về hai bước, Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút mà nhìn hắn, "Làm sao a."
Cung Âu hơi hạ thấp thân thể, nghiêng mặt sang bên liền hôn môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng lại liếm ở trên môi của cô, "Được rồi, anh đi rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, đưa tay sờ về phía môi mình, người đàn ông này thiệt là.
Khí trời ấm áp, trong pháo đài cổ to lớn yên tĩnh sâu thẳm, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng vang.
Mấy nữ hầu gái canh giữ ở ngoài cửa phòng La Kỳ, nhìn thấy Cung Âu thì đồng loạt cúi đầu, cung kính mà vấn an, "Nhị thiếu gia."
"Mở cửa."
Cung Âu lạnh giọng mở miệng.
"Vâng, Nhị thiếu gia."
Nữ hầu gái đẩy cánh cửa ra, Cung Âu bưng khay đi vào, giày da đạp ở trên sàn nhà phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Ta nói, cái gì ta cũng không muốn ăn, toàn bộ mang hết đi." La Kỳ ngồi ở trên giường, suy nhược mà ngẩng mặt lên nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Cung Âu, bà khẽ run lên, "Là con a."
Cung Âu bước từ từ đi tới, đặt khay tới một bên, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào bà.
La Kỳ ngồi ở chỗ đó, trên người mặc váy ngủ, đắp một chiếc chăn màu vàng, người luôn luôn chăm chút cho bề ngoài như bà lúc này tóc tai lại có vẻ hơi rối, khuôn mặt trắng xám, đôi mắt hồng hồng, tựa như là vừa mới khóc, trên tay cầm một khung ảnh.
Bức ảnh bên trong là ảnh chụp chung của hắn và Cung Úc .
"Uống canh đi." Cung Âu đặt khay tới một bên, mở bát canh ra, một mùi thuốc nồng nặc từ bên trong tản mát ra.
Cung Âu cầm lấy một bát nhỏ, dùng cái muôi múc canh lên, múc vào bát cho bà.
Cung Âu rất ít khi làm những chuyện như vậy, trong ấn tượng của La Kỳ, bà không còn nhớ rõ thời điểm Cung Âu thân cận với bà là khi nào, dường như là chưa bao giờ có.
La Kỳ nhìn hắn, đôi mắt đỏ chót, có chút ưu thương.
Bà để khung ảnh qua một bên, đưa tay tiếp nhận bát bắt đầu ăn canh.
"Ngài đã khóc."
Cung Âu đứng ở nơi đó nhìn bà nói, trên mặt không cảm xúc gì.
La Kỳ nuốt xuống một thìa canh đắng, chuyển mâu nhìn về phía bức ảnh trong khung ảnh, "Ta nhớ anh trai con."
"…"
Cung Âu trầm mặc nhìn bà.
"Ta biết, con căn bản không muốn gánh lấy danh vọng của Cung gia, con chỉ thích làm những cái công nghệ cao gì đó của con. Ta vốn muốn bồi dưỡng Tịch Tiểu Niệm, hiện tại con cũng không chịu." La Kỳ cười khổ một tiếng, "Nếu như anh của con còn thì tốt rồi, anh em các con một thủ bên trong một khuếch trương ở ngoài, đó sẽ là song kiếm hợp bích, Cung gia sẽ càng ngày càng tốt."
"Làm sao ngài biết hắn sẽ đồng ý gánh vác trách nhiệm này"
Cung Âu lạnh lùng thốt, thấp mâu nhìn cái khung ảnh kia, ánh mắt đặc biệt u lạnh.
"Áp lực thừa kế gánh vác của quý tộc thì đương nhiên là có, mặc dù tư chất của hắn không bằng con, nhưng từ xưa đến nay hắn cũng không chống cự quá giống như con vậy." La Kỳ nói.
"A."
Cung Âu đứng ở nơi đó bỗng nhiên trào phúng cười lạnh một tiếng.
"Con cười cái gì" La Kỳ không hiểu nhìn về phía hắn.
"Không có gì."
Cung Âu lãnh đạm nói.
La Kỳ uống xong bát canh nhỏ, ánh mắt ưu thương, vẻ mặt u sầu, "Sau này Cung gia sẽ ra sao thì ta không biết, nhưng cha con vì danh dự của Cung gia mà đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức, cứ như vậy nhìn Cung gia chúng ta sa sút ở trong giới quý tộc, thực sự là ta không cam lòng." "Con chưa nói mặc kệ."
Cung Âu trầm giọng nói.
"Thế nhưng con không có cái tâm muốn danh vọng của Cung gia vững mạnh, không phải sao, con thậm chí còn không chịu để cho vợ mình học một chút lễ nghi nên có, đối với con mà nói cô ấy trọng yếu như vậy, mà con cứ nhất nhất phải che chở cho cô ấy, liền một chút ràng buộc cũng không được" La Kỳ bi thương hỏi.
"Trọng yếu." Cung Âu nhìn về phía bà, không chút nghĩ ngợi đáp, "Cô ấy so với toàn bộ Cung gia đều trọng yếu hơn, so với mệnh của con càng trọng yếu hơn"
La Kỳ cười càng thêm cay đắng, ngước mắt nhìn hắn nói, "Nếu như năm đó trên đảo ở Italy, cha con không buông tha cho Tịch Tiểu Niệm…"
Không chờ bà nói xong, Cung Âu liền trầm thấp đánh gãy lời của bà, "Vậy bây giờ cũng sẽ không có con."
Thời Tiểu Niệm chết, hắn chết.
Thời Tiểu Niệm vong, hắn cũng vong.
La Kỳ nhìn hắn, bi thương gật đầu, "Được rồi, ta hiểu, con đi xuống đi."
"Đem canh uống cạn"
"…"
"Con nhìn chằm chằm"
"…"
La Kỳ liếc mắt nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là đem canh trong bát uống cạn, Cung Âu lại múc thêm cho bà một bát canh nhỏ để bà uống cạn, sau đó mới quay người rời đi.
Đi được mấy bước, Cung Âu quay đầu lại, chỉ thấy La Kỳ lại cầm lấy cái khung ảnh kia.
Thấy hắn ngoái đầu nhìn lại, La Kỳ nở nụ cười, "Không biết có phải hay không, thân thể của ta càng ngày càng không xong rồi, gần đây ta đều nghĩ đến anh trai của con."
"Nói nhăng gì đó"
Cung Âu lạnh lùng trừng bà một chút, nhanh chân rời đi.
La Kỳ tiếp tục nhìn khung ảnh trong tay, ngón tay vỗ về hai anh em trong hình, một giọt nước mắt rơi xuống.
Ngày hôm sau.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, nói rõ chuyện xảy ra trong lễ cưới ngày đó.
Trong đại sảnh của cục cảnh sát, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ngồi cùng một chỗ, đem những điều mình biết nói rõ ra, "Những chuyện xảy ra đều được camera ghi lại, là Mona bắt cóc con của chúng tôi, còn lớn tiếng muốn giết chết hắn, lúc đó con trai của tôi đã máy mẹ đầy mặt, nếu không phải bất đắc dĩ thì Cung Âu cũng không bị buộc phải nổ súng."
Còn việc đưa cặp sinh đôi đến lấy khẩu cung, luật sư lấy lý do hai bé còn nhỏ lại bị chấn kinh quá nặng mà ngăn lại, không để cho bọn trẻ phải lấy khẩu cung, dù sao thì chứng cứ cũng đã nhiều.
"Vâng, chúng tôi đã rõ, lần lấy khẩu cung này cũng là làm theo đúng thủ tục, hai vị kí tên vào là có thể đi được rồi."
Hai sĩ quan cảnh sát đối với bọn họ rất là cung kính, đưa bản lời khai để cho bọn họ ký tên.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu kí tên của mình xuống, cô vừa ký xong đã bị Cung Âu ôm rời đi.
Từ cửa lớn đi ra ngoài, cục cảnh sát hôm nay đang trong hiện trạng thái giới nghiêm.
Phía ngoài sân bãi trống trải, một loạt xe quân cảnh đỗ ở đó, cũng không thiếu mấy chiếc xe sang đậu ở chỗ này, chếch đối diện tòa nhà bên kia đường, có không ít người mặc trang phục tựa như bảo tiêu đứng ở nơi đó.
Thấy Thời Tiểu Niệm nhìn sang, Phong Đức đứng phía sau Cung Âu nói, "Những người kia đều là người của gia tộc Lancaster, Lancaster trải qua chuyện lần này, danh dự bị tuột dốc, không biết bọn họ có náo loạn với Cung gia hay không."
"Bọn họ thử xem."
Cung Âu xem thường nói, khịt mũi con thường, ôm Thời Tiểu Niệm quay người rời đi.
Trong tòa nhà bên kia có người trông thấy bọn họ, rất nhanh gây rối loạn, có người mặc quần áo hoa lệ từ bên trong lao ra, vừa đi vừa chỉ về phía bọn họ.
Xem ra tức giận không nhỏ.
"Thiếu gia, chúng ta đi thôi."
Phong Đức tiến lên mở đường.
"Gấp cái gì, bọn họ dám đụng đến tôi thử xem " Cung Âu lạnh lùng thốt, ôm Thời Tiểu Niệm đi về phía trước.
Bên kia mấy Quý công tử Lancaster tức giận lao ra, lao nhanh về phía bên đường của bọn họ.
Cung Âu thong dong bình tĩnh, trên mặt không có chút sợ hãi nào, tựa như không nhìn thấy những người kia đang đi về phía hắn vậy, Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái rồi không nhìn nữa, theo Cung Âu rời đi.
Cảnh sát mặc đồng phục cấp tốc từ bốn phương tám hướng lao ra, bảo tiêu của Cung gia cũng chạy tới toàn bộ, ngăn cản những người của gia tộc Lancaster kia.
Như ống kính quay chậm lại, dưới ánh mặt trời chói chang, chiếu xuống từng ngóc ngách của con đường.
Quần áo trên người mấy người thuộc gia tộc Lancaster đều nổi bật, thời khắc này tất cả đều không còn giữ được dáng vẻ cao quý, lắc lắc thân thể mưu toan phá vòng vây của cảnh sát và bảo tiêu để đi ra ngoài, trong lúc xô đẩy quần áo trên người bọn họ trở nên xộc xệch, bọn họ nhảy dựng lên, tay chỉ về phía Cung Âu, bóng người hùng hùng hổ hổ.
"Cung Âu, ta biết là ngươi, nhất định là ngươi đặt cái bẫy này"
"Gia tộc Lancaster chúng ta đều đã bị ngươi phá huỷ"
"Gia tộc Lancaster sẽ không bỏ qua cho ngươi, đồ con hoang hỗn huyết"
Tiếng còi cảnh sát phá vỡ phía chân trời.
Bọn họ chỉ về phía bóng người của Cung Âu rống to, khàn cả giọng, nhưng không phá được bức tường người, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đám người Cung Âu rời đi, thậm chí bọn họ không hề có một chút sợ hãi, bước đi ung dung thong thả.
Trước khi lên xe, Cung Âu chuyển mâu nhìn bọn họ một chút, cười gằn xem thường, sau đó để Thời Tiểu Niệm đi vào trước.
Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi cục cảnh sát.
Từ đầu tới đuôi, mấy người của gia tộc Lancaster đều không có đụng được tới bọn họ.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe nhìn dáng dấp kích động của những người kia, hơi xúc động nói, "Cung Âu, cha nuôi, danh vọng của Quý tộc có trọng yếu như vậy không, các người nghe được bọn họ nhục mạ từ đầu tới đuôi không, đều là đang chỉ trích chúng ta làm tổn hại tới danh vọng của gia tộc Lancaster, mà không hề nói tới mạng sống của Mona."
Những người kia không đều là người thân của Mona sao, cho dù có mắng, cũng là mắng chuyện Mona chết đi chứ, dù sao đó cũng là một cái mạng.
Nhưng bọn họ luôn miệng nói Lancaster, Lancaster.
Đây coi là cái gì.
Thân thể của hai người dán vào nhau.
Hôn nhau kịch liệt.
Trong vòng tay của hắn, Thời Tiểu Niệm cơ hồ đã mất mình ai, rất lâu, Thời Tiểu Niệm mới tìm về được lý trí của mình, vội đẩy hắn ra, "Đừng, đừng, nếu không phải thì sẽ không kịp bữa tối mất."
Giọng của cô hơi lạc, như tiếng ngâm khẽ, mềm mại chảy vào trong ngực của hắn.
Cung Âu chưa hết thòm thèm lại hôn cô thêm lần nữa, sau đó mới thả cô ra để cô tiếp tục nấu ăn, lồng ngực dính sát vào lưng của cô, đôi ma trảo tiếp tục làm xằng làm bậy ở trên người cô.
Bỗng dưng, lông mày của hắn cau lại, "Mùi vị gì mà khó ngửi như vậy "
Hắn buông Thời Tiểu Niệm ra, xoay người đi tới chỗ đặt hai bát canh, mở nắp của một trong hai bát, một mùi thuốc Đông y gay mũi từ bên trong xông lên.
Cung Âu nhíu mày lại, đóng nắp trở lại, tiếng nói trầm xuống, "Là cho mẹ à, sao còn không đưa lên"
Những nữ hầu gái này làm việc thế nào vậy.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói, "Đã mang lên nhưng mẹ không uống, nữ hầu gái cũng không có cách nào. Cung Âu, không bằng anh đưa lên cho mẹ đi."
"Anh và bà ấy không hợp ý." Cung Âu trầm giọng nói.
"Đây là canh thuốc, tâm tình của mẹ đang bị ức chế, uống canh này là tốt nhất." Thời Tiểu Niệm đi tới nói, "Cả cái nhà này, có thể để mẹ cam tâm tình nguyện ăn canh chỉ có ba người, anh, anh trai anh, Cung Tước."
"…"
Ánh mắt của Cung Âu chìm chìm.
"Anh trai anh đã không còn, Cung Tước lại rất bận rộn, chỉ còn anh thôi." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, "Anh đi đi, đừng xung đột."
"Bà ấy không đề cập tới em thì sẽ không xung đột." Cung Âu căm ghét La kỳ cứ quản đông quản tây Thời Tiểu Niệm.
"Đến em còn có thể nói chuyện vui vẻ, đi thôi đi thôi."
Thời Tiểu Niệm đem bát canh chung đặt lên trên khay, đưa cho hắn, thúc giục hắn.
"Biết rồi."
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, bưng khay rời đi, bỗng nhiên lại lui về hai bước, Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút mà nhìn hắn, "Làm sao a."
Cung Âu hơi hạ thấp thân thể, nghiêng mặt sang bên liền hôn môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng lại liếm ở trên môi của cô, "Được rồi, anh đi rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, đưa tay sờ về phía môi mình, người đàn ông này thiệt là.
Khí trời ấm áp, trong pháo đài cổ to lớn yên tĩnh sâu thẳm, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng vang.
Mấy nữ hầu gái canh giữ ở ngoài cửa phòng La Kỳ, nhìn thấy Cung Âu thì đồng loạt cúi đầu, cung kính mà vấn an, "Nhị thiếu gia."
"Mở cửa."
Cung Âu lạnh giọng mở miệng.
"Vâng, Nhị thiếu gia."
Nữ hầu gái đẩy cánh cửa ra, Cung Âu bưng khay đi vào, giày da đạp ở trên sàn nhà phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Ta nói, cái gì ta cũng không muốn ăn, toàn bộ mang hết đi." La Kỳ ngồi ở trên giường, suy nhược mà ngẩng mặt lên nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Cung Âu, bà khẽ run lên, "Là con a."
Cung Âu bước từ từ đi tới, đặt khay tới một bên, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào bà.
La Kỳ ngồi ở chỗ đó, trên người mặc váy ngủ, đắp một chiếc chăn màu vàng, người luôn luôn chăm chút cho bề ngoài như bà lúc này tóc tai lại có vẻ hơi rối, khuôn mặt trắng xám, đôi mắt hồng hồng, tựa như là vừa mới khóc, trên tay cầm một khung ảnh.
Bức ảnh bên trong là ảnh chụp chung của hắn và Cung Úc .
"Uống canh đi." Cung Âu đặt khay tới một bên, mở bát canh ra, một mùi thuốc nồng nặc từ bên trong tản mát ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Âu cầm lấy một bát nhỏ, dùng cái muôi múc canh lên, múc vào bát cho bà.
Cung Âu rất ít khi làm những chuyện như vậy, trong ấn tượng của La Kỳ, bà không còn nhớ rõ thời điểm Cung Âu thân cận với bà là khi nào, dường như là chưa bao giờ có.
La Kỳ nhìn hắn, đôi mắt đỏ chót, có chút ưu thương.
Bà để khung ảnh qua một bên, đưa tay tiếp nhận bát bắt đầu ăn canh.
"Ngài đã khóc."
Cung Âu đứng ở nơi đó nhìn bà nói, trên mặt không cảm xúc gì.
La Kỳ nuốt xuống một thìa canh đắng, chuyển mâu nhìn về phía bức ảnh trong khung ảnh, "Ta nhớ anh trai con."
"…"
Cung Âu trầm mặc nhìn bà.
"Ta biết, con căn bản không muốn gánh lấy danh vọng của Cung gia, con chỉ thích làm những cái công nghệ cao gì đó của con. Ta vốn muốn bồi dưỡng Tịch Tiểu Niệm, hiện tại con cũng không chịu." La Kỳ cười khổ một tiếng, "Nếu như anh của con còn thì tốt rồi, anh em các con một thủ bên trong một khuếch trương ở ngoài, đó sẽ là song kiếm hợp bích, Cung gia sẽ càng ngày càng tốt."
"Làm sao ngài biết hắn sẽ đồng ý gánh vác trách nhiệm này"
Cung Âu lạnh lùng thốt, thấp mâu nhìn cái khung ảnh kia, ánh mắt đặc biệt u lạnh.
"Áp lực thừa kế gánh vác của quý tộc thì đương nhiên là có, mặc dù tư chất của hắn không bằng con, nhưng từ xưa đến nay hắn cũng không chống cự quá giống như con vậy." La Kỳ nói.
"A."
Cung Âu đứng ở nơi đó bỗng nhiên trào phúng cười lạnh một tiếng.
"Con cười cái gì" La Kỳ không hiểu nhìn về phía hắn.
"Không có gì."
Cung Âu lãnh đạm nói.
La Kỳ uống xong bát canh nhỏ, ánh mắt ưu thương, vẻ mặt u sầu, "Sau này Cung gia sẽ ra sao thì ta không biết, nhưng cha con vì danh dự của Cung gia mà đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức, cứ như vậy nhìn Cung gia chúng ta sa sút ở trong giới quý tộc, thực sự là ta không cam lòng." "Con chưa nói mặc kệ."
Cung Âu trầm giọng nói.
"Thế nhưng con không có cái tâm muốn danh vọng của Cung gia vững mạnh, không phải sao, con thậm chí còn không chịu để cho vợ mình học một chút lễ nghi nên có, đối với con mà nói cô ấy trọng yếu như vậy, mà con cứ nhất nhất phải che chở cho cô ấy, liền một chút ràng buộc cũng không được" La Kỳ bi thương hỏi.
"Trọng yếu." Cung Âu nhìn về phía bà, không chút nghĩ ngợi đáp, "Cô ấy so với toàn bộ Cung gia đều trọng yếu hơn, so với mệnh của con càng trọng yếu hơn"
La Kỳ cười càng thêm cay đắng, ngước mắt nhìn hắn nói, "Nếu như năm đó trên đảo ở Italy, cha con không buông tha cho Tịch Tiểu Niệm…"
Không chờ bà nói xong, Cung Âu liền trầm thấp đánh gãy lời của bà, "Vậy bây giờ cũng sẽ không có con."
Thời Tiểu Niệm chết, hắn chết.
Thời Tiểu Niệm vong, hắn cũng vong.
La Kỳ nhìn hắn, bi thương gật đầu, "Được rồi, ta hiểu, con đi xuống đi."
"Đem canh uống cạn"
"…"
"Con nhìn chằm chằm"
"…"
La Kỳ liếc mắt nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là đem canh trong bát uống cạn, Cung Âu lại múc thêm cho bà một bát canh nhỏ để bà uống cạn, sau đó mới quay người rời đi.
Đi được mấy bước, Cung Âu quay đầu lại, chỉ thấy La Kỳ lại cầm lấy cái khung ảnh kia.
Thấy hắn ngoái đầu nhìn lại, La Kỳ nở nụ cười, "Không biết có phải hay không, thân thể của ta càng ngày càng không xong rồi, gần đây ta đều nghĩ đến anh trai của con."
"Nói nhăng gì đó"
Cung Âu lạnh lùng trừng bà một chút, nhanh chân rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Kỳ tiếp tục nhìn khung ảnh trong tay, ngón tay vỗ về hai anh em trong hình, một giọt nước mắt rơi xuống.
Ngày hôm sau.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, nói rõ chuyện xảy ra trong lễ cưới ngày đó.
Trong đại sảnh của cục cảnh sát, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ngồi cùng một chỗ, đem những điều mình biết nói rõ ra, "Những chuyện xảy ra đều được camera ghi lại, là Mona bắt cóc con của chúng tôi, còn lớn tiếng muốn giết chết hắn, lúc đó con trai của tôi đã máy mẹ đầy mặt, nếu không phải bất đắc dĩ thì Cung Âu cũng không bị buộc phải nổ súng."
Còn việc đưa cặp sinh đôi đến lấy khẩu cung, luật sư lấy lý do hai bé còn nhỏ lại bị chấn kinh quá nặng mà ngăn lại, không để cho bọn trẻ phải lấy khẩu cung, dù sao thì chứng cứ cũng đã nhiều.
"Vâng, chúng tôi đã rõ, lần lấy khẩu cung này cũng là làm theo đúng thủ tục, hai vị kí tên vào là có thể đi được rồi."
Hai sĩ quan cảnh sát đối với bọn họ rất là cung kính, đưa bản lời khai để cho bọn họ ký tên.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu kí tên của mình xuống, cô vừa ký xong đã bị Cung Âu ôm rời đi.
Từ cửa lớn đi ra ngoài, cục cảnh sát hôm nay đang trong hiện trạng thái giới nghiêm.
Phía ngoài sân bãi trống trải, một loạt xe quân cảnh đỗ ở đó, cũng không thiếu mấy chiếc xe sang đậu ở chỗ này, chếch đối diện tòa nhà bên kia đường, có không ít người mặc trang phục tựa như bảo tiêu đứng ở nơi đó.
Thấy Thời Tiểu Niệm nhìn sang, Phong Đức đứng phía sau Cung Âu nói, "Những người kia đều là người của gia tộc Lancaster, Lancaster trải qua chuyện lần này, danh dự bị tuột dốc, không biết bọn họ có náo loạn với Cung gia hay không."
"Bọn họ thử xem."
Cung Âu xem thường nói, khịt mũi con thường, ôm Thời Tiểu Niệm quay người rời đi.
Trong tòa nhà bên kia có người trông thấy bọn họ, rất nhanh gây rối loạn, có người mặc quần áo hoa lệ từ bên trong lao ra, vừa đi vừa chỉ về phía bọn họ.
Xem ra tức giận không nhỏ.
"Thiếu gia, chúng ta đi thôi."
Phong Đức tiến lên mở đường.
"Gấp cái gì, bọn họ dám đụng đến tôi thử xem " Cung Âu lạnh lùng thốt, ôm Thời Tiểu Niệm đi về phía trước.
Bên kia mấy Quý công tử Lancaster tức giận lao ra, lao nhanh về phía bên đường của bọn họ.
Cung Âu thong dong bình tĩnh, trên mặt không có chút sợ hãi nào, tựa như không nhìn thấy những người kia đang đi về phía hắn vậy, Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái rồi không nhìn nữa, theo Cung Âu rời đi.
Cảnh sát mặc đồng phục cấp tốc từ bốn phương tám hướng lao ra, bảo tiêu của Cung gia cũng chạy tới toàn bộ, ngăn cản những người của gia tộc Lancaster kia.
Như ống kính quay chậm lại, dưới ánh mặt trời chói chang, chiếu xuống từng ngóc ngách của con đường.
Quần áo trên người mấy người thuộc gia tộc Lancaster đều nổi bật, thời khắc này tất cả đều không còn giữ được dáng vẻ cao quý, lắc lắc thân thể mưu toan phá vòng vây của cảnh sát và bảo tiêu để đi ra ngoài, trong lúc xô đẩy quần áo trên người bọn họ trở nên xộc xệch, bọn họ nhảy dựng lên, tay chỉ về phía Cung Âu, bóng người hùng hùng hổ hổ.
"Cung Âu, ta biết là ngươi, nhất định là ngươi đặt cái bẫy này"
"Gia tộc Lancaster chúng ta đều đã bị ngươi phá huỷ"
"Gia tộc Lancaster sẽ không bỏ qua cho ngươi, đồ con hoang hỗn huyết"
Tiếng còi cảnh sát phá vỡ phía chân trời.
Bọn họ chỉ về phía bóng người của Cung Âu rống to, khàn cả giọng, nhưng không phá được bức tường người, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đám người Cung Âu rời đi, thậm chí bọn họ không hề có một chút sợ hãi, bước đi ung dung thong thả.
Trước khi lên xe, Cung Âu chuyển mâu nhìn bọn họ một chút, cười gằn xem thường, sau đó để Thời Tiểu Niệm đi vào trước.
Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi cục cảnh sát.
Từ đầu tới đuôi, mấy người của gia tộc Lancaster đều không có đụng được tới bọn họ.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe nhìn dáng dấp kích động của những người kia, hơi xúc động nói, "Cung Âu, cha nuôi, danh vọng của Quý tộc có trọng yếu như vậy không, các người nghe được bọn họ nhục mạ từ đầu tới đuôi không, đều là đang chỉ trích chúng ta làm tổn hại tới danh vọng của gia tộc Lancaster, mà không hề nói tới mạng sống của Mona."
Những người kia không đều là người thân của Mona sao, cho dù có mắng, cũng là mắng chuyện Mona chết đi chứ, dù sao đó cũng là một cái mạng.
Nhưng bọn họ luôn miệng nói Lancaster, Lancaster.
Đây coi là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro