Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama
Chương 2
Bán Đường Ma Thự
2024-07-04 04:47:51
An Hạ đang ở phòng trà pha cà phê cho Phó Khanh Thần, cậu cau mày nhìn bọt cà phê bắn tung toé trên người, sao máy cà phê hôm nay gắt gỏng quá vậy, bắn tung toé khắp nơi.
Chiếc sơ mi trắng trên người tốn mấy trăm đồng đại dương của cậu, cứ như vậy bị lãng phí mất.
Tâm tình của An Hạ chuyển biến bất ngờ, cũng không quan tâm đến drama lớn kinh thiên động địa gì đó nữa, cậu quay đầu đi vào phòng vệ sinh giặt sạch vết bẩn.
Đời trước cậu bị lượng công việc nặng nề đè đến thở không nổi, cách thư giãn duy nhất chính là sau khi tan làm xem các tin đồn tin vịt, làm một con chồn nhảy nhót trong bể drama.
Không nghĩ tới vừa xuyên sách xong mới phát hiện ra trên người một số nhân vật cũng tồn đọng rất nhiều drama, mỗi ngày mở mắt ra đều tự động nghe ngóng đủ kiểu tin đồn.
Không hổ là nô lệ tư bản 007, ngay cả ngón tay vàng cũng "khác biệt" như thế.
Nhưng người làm công nào mà không điên, không xem nhiều tin tức thả lỏng tâm trạng và linh hồn thì cậu lo rằng mình sẽ bị đống văn kiện dày cộm trên bàn đè chết.
"Toang rồi toang rồi, giặt không sạch, cái áo này hình như phải bỏ thật rồi."
An Hạ thật lòng thật ý tiếc cho cái áo sơ mi trắng rách nát này, mặc dù tiền lương Phó Khanh Thần đưa ra rất cao nhưng cũng không dễ lấy như vậy.
[Chúa ơi, giá như ai đó có thể vô duyên vô cớ cho tui mười vạn thì tốt biết mấy.]
Khi An Hạ mang theo cà phê đen đã pha trở lại văn phòng của Phó Khanh Thần, dưới khuôn mặt trang nghiêm vẫn đang vang vọng tiếng lòng này. Cậu thật sự rất yêu tiền, chính vì thế đầu cậu lúc này toàn nghĩ đến tiền, chút tâm tư hóng drama cũng không có.
Phó Khanh Thần còn đang lặng lẽ chờ đợi drama lớn của giám đốc tài chính, thấy vậy thì im lặng một lúc lâu.
Anh thật sự rất muốn hít drama, đến mức đầu anh lúc này đều nghĩ đến drama của giám đốc tài chính, không có tâm tư làm việc.
Nhìn An Hạ đã ngồi lại vị trí tiếp tục gõ gõ đánh đánh, cuối cùng Phó Khanh Thần vẫn lựa chọn khuất phục
"Alipay nhận thêm — Mười vạn."
Một âm thanh chuyển khoản trong trẻo khiến người vui sướng truyền ra từ điện thoại của An Hạ.
Cậu cầm lên xem, phát hiện Phó Khanh Thần lại gửi cho cậu một khoản tiền thưởng cao, đây đã là lần thứ tư trong tháng này.
An Hạ nuốt nước miếng, cậu sở dĩ biết rõ khi Phó Khanh Thần hắc hóa vẫn kiên trì giữ cậu lại bên người, nguyên nhân quan trọng nhất chính là lúc anh chưa hắc hóa thì anh thật sự là một ông chủ tốt vừa hào phóng vừa đẹp trai.
Chuyện này, cậu chỉ pha một tách cà phê cho Phó Khanh Thần thôi, vậy mà người ta lại thưởng cho cậu một khoản tiền thưởng.
"Cảm ơn sếp Phó nha!"
Lúc này, nụ cười rạng rỡ trên mặt An Hạ cực kỳ chân thành.
[Không hổ là não yêu đương đỉnh cấp, sẵn sàng bỏ ra khoản tiền khổng lồ hàng trăm triệu để sửa chữa nửa khuôn viên trường đại học của Bạch Thư Nam chỉ để làm cậu ta vui vẻ mỉm cười một cái, ra tay thật hào phóng ha.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng trường đại học đó bởi vì đuổi học Bạch Thư Nam mà bị vai chính công Cung Kình Vũ san bằng, hơn nữa Bạch Thư Nam còn trả đũa chỉ trích Phó Khanh Thần không nên dùng tiền vũ nhục cậu ta. Sếp Phó đáng thương từ đó bước trên con đường hắc hóa không lối về.]
Phó Khanh Thần đang chờ tiếp tục hít quả drama chấn động một phen, tại sao đang hít drama vui vẻ, drama này lại rơi trên đầu mình? Mà An Hạ vui sướng nhận được "tiền thưởng” liền tinh thần phấn chấn, sau khi đóng lại văn kiện “lười biếng”, bèn bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Nếu như đã nhận được mười vạn tiền thưởng rồi, sao cậu có thể tiếp tục lười biếng được nữa chứ, đương nhiên phải cố gắng hồi báo đại ân đại đức của ông chủ!
Công nhân lười biếng cuối cùng cũng bắt đầu làm việc nghiêm túc, nhưng Phó Khanh Thần là ông chủ lại vui không nổi.
Cho nên… drama của giám đốc tài chính rốt cuộc có kể tiếp hay không, anh thật sự rất sốt ruột đó!
Tiền cũng cho rồi, drama của anh đâu!
Qua hồi lâu, thiên tài thương nghiệp Phó Khanh Thần lại lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là "rổ tre đựng nước cũng bằng không”.
Mãi đến sáu giờ chiều, An Hạ đúng giờ tan làm về nhà, Phó Khanh Thần vẫn không thể biết được phần tiếp theo của drama.
Phó Khanh Thần như mắc xương trong họng, trên đường về nhà đi thêm hai vòng mới về được đến nhà.
Cuối cùng, khi anh dần dần quên đi chuyện ban ngày, năm trên giường chuẩn bị ngủ thì tiếng lòng nửa mộng nửa tỉnh của An Hạ lại truyền đến một lần nữa: [Hở? Có phải mình quên mất chuyện gì đó rồi không?]
Phó Khanh Thần đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong đầu bay sạch sành sanh ngay lập tức.
Quả drama này cuối cùng cũng đi được đến hồi kết rồi sao?
[Ừm... hình như là chuyện của giám đốc tài chính...]
Phó Khanh Thần nhịn không được nắm chặt góc chăn, ngừng thở chờ nửa câu sau của An Hạ.
[...Khò... Khò…]
Ai mà ngờ anh chờ hồi lâu cũng không nghe được gì, chỉ có từng tiếng khò khò bình thản truyền đến, Phó Khanh Thần điên tiết nhắm mắt lại.
Vì sao đến cả cái tiếng thở khi ngủ này của An Hạ mà anh cũng có thể nghe thấy?!
Ngày hôm sau, An Hạ mở mắt, theo thường lệ xem trước tin tức sốt dẻo của ngày hôm nay, sau đó cậu mới nhớ ra rốt cuộc tối qua trước khi ngủ mình đã quên cái gì.
[Hóa ra giám đốc tài chính vì để trả thù vợ và em trai mà sau khi vợ sinh xong đã lén đổi con, đổi con của vợ và em trai thành đứa con của mình với ánh trăng sáng!
Đêm đó ổng và ánh trăng sáng lâu ngày gặp lại nên uống chút rượu, sau đó cả hai lăn giường, không ngờ một phát trúng luôn, ánh trăng sáng không lâu sau liền mang thai.
Giám đốc tài chính cảm thấy hổ thẹn với vợ, mà trong lúc vô tình lại phát hiện ra chuyện bẩn thỉu của vợ và em trai mình, ông ấy bèn dứt khoát treo đầu dê bán thịt chó, hai đứa bé cứ như thế mà đổi thân phận cho nhau.
Đúng lúc ánh trăng sáng cũng có tình cảm với ổng, ổng dứt khoát lén nuôi bà ấy bên cạnh, thậm chí còn để ánh trăng sáng ở cùng tiểu khu với nhà mình.
Bà vợ kia còn chưa biết con mình đã bị tráo, ánh trăng sáng cũng không biết, bọn họ đều bảo con trai mình gọi giám đốc tài chính là ba.
Đúng là thâm độc, giám đốc tài chính có hai đứa con trai, vợ và em trai ông ấy lại phải nuôi con trai của người khác.]
Chiếc sơ mi trắng trên người tốn mấy trăm đồng đại dương của cậu, cứ như vậy bị lãng phí mất.
Tâm tình của An Hạ chuyển biến bất ngờ, cũng không quan tâm đến drama lớn kinh thiên động địa gì đó nữa, cậu quay đầu đi vào phòng vệ sinh giặt sạch vết bẩn.
Đời trước cậu bị lượng công việc nặng nề đè đến thở không nổi, cách thư giãn duy nhất chính là sau khi tan làm xem các tin đồn tin vịt, làm một con chồn nhảy nhót trong bể drama.
Không nghĩ tới vừa xuyên sách xong mới phát hiện ra trên người một số nhân vật cũng tồn đọng rất nhiều drama, mỗi ngày mở mắt ra đều tự động nghe ngóng đủ kiểu tin đồn.
Không hổ là nô lệ tư bản 007, ngay cả ngón tay vàng cũng "khác biệt" như thế.
Nhưng người làm công nào mà không điên, không xem nhiều tin tức thả lỏng tâm trạng và linh hồn thì cậu lo rằng mình sẽ bị đống văn kiện dày cộm trên bàn đè chết.
"Toang rồi toang rồi, giặt không sạch, cái áo này hình như phải bỏ thật rồi."
An Hạ thật lòng thật ý tiếc cho cái áo sơ mi trắng rách nát này, mặc dù tiền lương Phó Khanh Thần đưa ra rất cao nhưng cũng không dễ lấy như vậy.
[Chúa ơi, giá như ai đó có thể vô duyên vô cớ cho tui mười vạn thì tốt biết mấy.]
Khi An Hạ mang theo cà phê đen đã pha trở lại văn phòng của Phó Khanh Thần, dưới khuôn mặt trang nghiêm vẫn đang vang vọng tiếng lòng này. Cậu thật sự rất yêu tiền, chính vì thế đầu cậu lúc này toàn nghĩ đến tiền, chút tâm tư hóng drama cũng không có.
Phó Khanh Thần còn đang lặng lẽ chờ đợi drama lớn của giám đốc tài chính, thấy vậy thì im lặng một lúc lâu.
Anh thật sự rất muốn hít drama, đến mức đầu anh lúc này đều nghĩ đến drama của giám đốc tài chính, không có tâm tư làm việc.
Nhìn An Hạ đã ngồi lại vị trí tiếp tục gõ gõ đánh đánh, cuối cùng Phó Khanh Thần vẫn lựa chọn khuất phục
"Alipay nhận thêm — Mười vạn."
Một âm thanh chuyển khoản trong trẻo khiến người vui sướng truyền ra từ điện thoại của An Hạ.
Cậu cầm lên xem, phát hiện Phó Khanh Thần lại gửi cho cậu một khoản tiền thưởng cao, đây đã là lần thứ tư trong tháng này.
An Hạ nuốt nước miếng, cậu sở dĩ biết rõ khi Phó Khanh Thần hắc hóa vẫn kiên trì giữ cậu lại bên người, nguyên nhân quan trọng nhất chính là lúc anh chưa hắc hóa thì anh thật sự là một ông chủ tốt vừa hào phóng vừa đẹp trai.
Chuyện này, cậu chỉ pha một tách cà phê cho Phó Khanh Thần thôi, vậy mà người ta lại thưởng cho cậu một khoản tiền thưởng.
"Cảm ơn sếp Phó nha!"
Lúc này, nụ cười rạng rỡ trên mặt An Hạ cực kỳ chân thành.
[Không hổ là não yêu đương đỉnh cấp, sẵn sàng bỏ ra khoản tiền khổng lồ hàng trăm triệu để sửa chữa nửa khuôn viên trường đại học của Bạch Thư Nam chỉ để làm cậu ta vui vẻ mỉm cười một cái, ra tay thật hào phóng ha.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng trường đại học đó bởi vì đuổi học Bạch Thư Nam mà bị vai chính công Cung Kình Vũ san bằng, hơn nữa Bạch Thư Nam còn trả đũa chỉ trích Phó Khanh Thần không nên dùng tiền vũ nhục cậu ta. Sếp Phó đáng thương từ đó bước trên con đường hắc hóa không lối về.]
Phó Khanh Thần đang chờ tiếp tục hít quả drama chấn động một phen, tại sao đang hít drama vui vẻ, drama này lại rơi trên đầu mình? Mà An Hạ vui sướng nhận được "tiền thưởng” liền tinh thần phấn chấn, sau khi đóng lại văn kiện “lười biếng”, bèn bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Nếu như đã nhận được mười vạn tiền thưởng rồi, sao cậu có thể tiếp tục lười biếng được nữa chứ, đương nhiên phải cố gắng hồi báo đại ân đại đức của ông chủ!
Công nhân lười biếng cuối cùng cũng bắt đầu làm việc nghiêm túc, nhưng Phó Khanh Thần là ông chủ lại vui không nổi.
Cho nên… drama của giám đốc tài chính rốt cuộc có kể tiếp hay không, anh thật sự rất sốt ruột đó!
Tiền cũng cho rồi, drama của anh đâu!
Qua hồi lâu, thiên tài thương nghiệp Phó Khanh Thần lại lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là "rổ tre đựng nước cũng bằng không”.
Mãi đến sáu giờ chiều, An Hạ đúng giờ tan làm về nhà, Phó Khanh Thần vẫn không thể biết được phần tiếp theo của drama.
Phó Khanh Thần như mắc xương trong họng, trên đường về nhà đi thêm hai vòng mới về được đến nhà.
Cuối cùng, khi anh dần dần quên đi chuyện ban ngày, năm trên giường chuẩn bị ngủ thì tiếng lòng nửa mộng nửa tỉnh của An Hạ lại truyền đến một lần nữa: [Hở? Có phải mình quên mất chuyện gì đó rồi không?]
Phó Khanh Thần đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong đầu bay sạch sành sanh ngay lập tức.
Quả drama này cuối cùng cũng đi được đến hồi kết rồi sao?
[Ừm... hình như là chuyện của giám đốc tài chính...]
Phó Khanh Thần nhịn không được nắm chặt góc chăn, ngừng thở chờ nửa câu sau của An Hạ.
[...Khò... Khò…]
Ai mà ngờ anh chờ hồi lâu cũng không nghe được gì, chỉ có từng tiếng khò khò bình thản truyền đến, Phó Khanh Thần điên tiết nhắm mắt lại.
Vì sao đến cả cái tiếng thở khi ngủ này của An Hạ mà anh cũng có thể nghe thấy?!
Ngày hôm sau, An Hạ mở mắt, theo thường lệ xem trước tin tức sốt dẻo của ngày hôm nay, sau đó cậu mới nhớ ra rốt cuộc tối qua trước khi ngủ mình đã quên cái gì.
[Hóa ra giám đốc tài chính vì để trả thù vợ và em trai mà sau khi vợ sinh xong đã lén đổi con, đổi con của vợ và em trai thành đứa con của mình với ánh trăng sáng!
Đêm đó ổng và ánh trăng sáng lâu ngày gặp lại nên uống chút rượu, sau đó cả hai lăn giường, không ngờ một phát trúng luôn, ánh trăng sáng không lâu sau liền mang thai.
Giám đốc tài chính cảm thấy hổ thẹn với vợ, mà trong lúc vô tình lại phát hiện ra chuyện bẩn thỉu của vợ và em trai mình, ông ấy bèn dứt khoát treo đầu dê bán thịt chó, hai đứa bé cứ như thế mà đổi thân phận cho nhau.
Đúng lúc ánh trăng sáng cũng có tình cảm với ổng, ổng dứt khoát lén nuôi bà ấy bên cạnh, thậm chí còn để ánh trăng sáng ở cùng tiểu khu với nhà mình.
Bà vợ kia còn chưa biết con mình đã bị tráo, ánh trăng sáng cũng không biết, bọn họ đều bảo con trai mình gọi giám đốc tài chính là ba.
Đúng là thâm độc, giám đốc tài chính có hai đứa con trai, vợ và em trai ông ấy lại phải nuôi con trai của người khác.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro