Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama
Chương 4
Bán Đường Ma Thự
2024-07-04 04:47:51
Thậm chí anh còn ngửi được tin tức tố nhàn nhạt trên người Bạch Thư Nam.
Một Omega lại dám cùng một Alpha toả ra tin tức tố ở trước đám đông, mục tiêu trong này rõ rành rành.
Bạch Thư Nam nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo có chút hoảng sợ, tại sao sau khi nghe thấy lời cậu ta nói Phó Khanh Thần lại không lộ ra biểu cảm đau lòng, mà hình như còn có hơi tức giận?
Rõ ràng cậu ta đã đi tìm hiểu đầy đủ về sở thích của Phó Khanh Thần rồi, cũng biết được anh thiếu thốn tình cảm từ khi còn nhỏ, thực sự khát vọng có được sự quan tâm.
Vì để Phó Khanh Thần chú ý đến bản thân, cậu ta đặc biệt chọn lựa một bộ quần áo nhạt màu, chú trọng làm khơi dậy ảnh hưởng về sự dịu dàng hòa nhã của cậu ta.
Chẳng lẽ là do tin tức tố của cậu ta không đủ nồng?
Bạch Thư Nam bóp chặt sandwich trong tay mình, trông như thể vô ý mà dựa vào Phó Khanh Thần gần hơn một chút:
“Anh Phó, ngài tức giận sao? Lần sau tôi sẽ cố gắng làm một cái bánh sandwich trông đẹp hơn, ngài có thể đừng tức giận với tôi được không?”
[Nói cách khác lần tới sẽ tiêu nhiều tiền hơn một chút để mua một cái bánh đừng có xấu xí như vậy.
Sếp Phó đáng thương, đây chính là triệt để bị quấn lên rồi.]
An Hạ lắc lắc đầu, ở đáy lòng vì ông chủ mà mặc niệm, nhân tiện lấy điện thoại ra tra xem trong mấy ngày này chuyến bay ra nước ngoài rẻ nhất là ngày nào.
Một khi Phó Khanh Thần động lòng với Bạch Thư Nam, người bị chịu khổ chính là trợ lý nhỏ cậu đây.
Cậu không muốn đêm hôm khuya khoắt còn phải bò dậy đi đặt phòng KTV cho Phó Khanh Thần đang bị tổn thương đâu.
Phải xin nghỉ, xin nghỉ đông 365 ngày!
Ở bên này Bạch Thư Nam vẫn không ngừng kiên trì mà dựa gần lại, gần như muốn dính lên người Phó Khanh Thần, tin tức tố của cậu ta cũng liều mạng tỏa ra bên ngoài.
Nhưng ai biết được vào lúc cậu ta sắp đụng vào Phó Khanh Thần, Phó Khanh Thần trực tiếp lùi về sau nửa mét.
“… A?”
Bạch Thư Nam không kịp phản ứng, nhào về khoảng không trước mặt, ở trước mặt mọi người bên ngoài cửa công ty ngã cắm mặt xuống đất.
Cú ngã này kinh thiên động địa, còn có những người khác vây xung quanh nhìn chằm chằm, An Hạ đang đặt vé cũng nhìn chằm chằm.
[Đây… chẳng lẽ là sở thích mới mà cậu không biết rõ sao?]
Phó Khanh Thần nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Thư Nam lấy một lần.
“Trợ lý An.”
An Hạ đứng ở trong góc ra vẻ một cái cây phát tài chạy nhanh đi ra.
“Sếp Phó, có tôi.”
“Thông báo với bộ phận Nhân sự, gạch tên Bạch Thư Nam trong danh sách thực tập sinh, tôi sẵn sàng dùng tiền cá nhân để trả gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng.”
Vừa nghe không thể tiếp tục thực tập, Bạch Thư Nam đang nằm trên mặt đất giả vờ yếu đuối lập tức đứng dậy.
Rõ ràng cậu ta vẫn luôn thể hiện rất tốt, tại sao lại không cho cậu ta thực tập chứ?!
“Anh Phó, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Em chỉ muốn tặng anh một chiếc bánh sandwich mà thôi, sao anh lại tức giận như vậy!”
Phó Khanh Thần nghe vậy thì liếc mắt chiếc bánh sandwich mốc trên mặt đất.
Bạch Thư Nam lập tức thấy chột dạ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Phó Khanh Thần cũng không biết chiếc bánh sandwich này đã hết hạn một tuần, cậu ta lo lắng cái gì chứ.
… Không, thật ra cái gì sếp Phó cũng biết hết.
Sếp Phó bị xem như khỉ mà đùa giỡn lập tức gọi bảo an tới kéo Bạch Thư Nam còn đang dây dưa kia ra ngoài:
“Ngại quá, Phó thị tạm thời không thiếu nhân lực, cậu Bạch có thể rời khỏi đây rồi.”
Bạch Thư Nam không hiểu nổi rất cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, tại sao Phó Khanh Thần không những không phải lòng cậu ta mà còn khiến cậu ta mất mặt trước mặt mọi người.
“Phó Khanh Thần! Tôi sẽ không khuất phục trước anh đâu, anh tưởng có tiền là hay hả! Tôi nhất định sẽ quay lại!”
An Hạ cứ vậy trơ mắt nhìn Bạch Thư Nam bị kéo đi xa dần.
Nhưng sau đó cậu lập tức phản ứng lại:
[Mình hiểu rồi, hai ngày nữa một thông tin cơ mật trong nội bộ công ty bị lộ ra ngoài, lúc đó Bạch Thư Nam sẽ bị vu khống là gián điệp bán thông tin của công ty, từ đó lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Sự việc lần này nghiêm trọng đến mức ngay cả Phó Khanh Thần cũng không thể giải quyết được ngay lập tức, Bạch Thư Nam cũng chỉ có thể chấp nhận bị đuổi và gánh tội thay trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng bây giờ thì khác, Bạch Thư Nam không vào công ty, cậu ta cũng sẽ không biến thành kẻ thế tội nữa.
Xem ra Phó Khanh Thần đã biết trước chuyện thông tin cơ mật bị lộ ra ngoài nên đã đuổi Bạch Thư Nam trước.
Hoá ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Khanh Thần!]
An Hạ không chú ý đến ánh mắt ngày càng kỳ lạ của Phó Khanh Thần, trong lòng phát ra tiếng hét lớn ──
[Aaaaaa! Sếp Phó siêu dễ thương!]
“Trợ lý An!”
Phó Khanh Thần không nhịn được nữa, muốn ngăn những suy nghĩ lung tung vớ vẩn của An Hạ lại.
“Này, tôi đang ở đây đó.”
An Hạ nghiêm túc đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt đoan chính hỏi:
“Tổng giám đốc Phó, anh còn chuyện gì sao?”
[Có phải là muốn tôi bí mật quan tâm nhiều đến Bạch Thư Nam đúng không, dù sao đó cũng là “tình yêu đích thực" mà Phó Khanh Thần độc thân suốt 27 năm mới chờ được mà.
Chỉ tiếc với cái tính ham hư vinh của Bạch Thư Nam thì có đưa bao nhiêu tiền cho cậu ta cũng vô dụng.
Còn chẳng bằng đưa cho tôi, tôi có thể nịnh nọt anh thêm vài câu.
Đáng ghét, tiền của kẻ yêu đương mù quáng đúng là dễ lừa mà.]
Trợ lý An yêu tiền như mạng vừa buồn bực trong lòng vừa đợi chỉ thị của Phó Khanh Thần.
Nhưng cậu đợi mãi cũng không thấy Phó Khanh Thần lên tiếng.
An Hạ hơi khó hiểu lén lút nhìn Phó Khanh Thần thì lại thấy sếp Phó hai mắt sáng ngời đang nhìn cậu chằm chằm.
Không thể không nói, Bạch Thư Nam là thụ chính trong sách, ánh mắt nhìn người thật sự rất tốt, ai cũng đều cao ráo, đẹp trai, lại còn giàu có.
Nhưng An Hạ chỉ là cảm thấy đồng cảm với vị vừa cao, vừa đẹp, vừa giàu nhưng đầu óc hơi không bình thường này và thưởng thức vẻ đẹp đó mà thôi, không hề có ý đồ xấu nào cả.
Hơn nữa trong thế giới được thiết lập theo ABO này thì An Hạ chỉ là một beta vô cùng bình thường, một beta bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Sếp Phó? Mắt anh không thoải mái sao, có cần thuốc nhỏ mắt không?”
Trợ lý nhỏ danh xứng với thực lấy thuốc nhỏ mắt trong túi ra đưa cho Phó Khanh Thần.
Đây là thuốc nhỏ mắt mà sáng sớm nay cậu cắn răng bỏ ra hai mươi tệ để mua, còn chưa kịp bóc vỏ.
Một Omega lại dám cùng một Alpha toả ra tin tức tố ở trước đám đông, mục tiêu trong này rõ rành rành.
Bạch Thư Nam nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo có chút hoảng sợ, tại sao sau khi nghe thấy lời cậu ta nói Phó Khanh Thần lại không lộ ra biểu cảm đau lòng, mà hình như còn có hơi tức giận?
Rõ ràng cậu ta đã đi tìm hiểu đầy đủ về sở thích của Phó Khanh Thần rồi, cũng biết được anh thiếu thốn tình cảm từ khi còn nhỏ, thực sự khát vọng có được sự quan tâm.
Vì để Phó Khanh Thần chú ý đến bản thân, cậu ta đặc biệt chọn lựa một bộ quần áo nhạt màu, chú trọng làm khơi dậy ảnh hưởng về sự dịu dàng hòa nhã của cậu ta.
Chẳng lẽ là do tin tức tố của cậu ta không đủ nồng?
Bạch Thư Nam bóp chặt sandwich trong tay mình, trông như thể vô ý mà dựa vào Phó Khanh Thần gần hơn một chút:
“Anh Phó, ngài tức giận sao? Lần sau tôi sẽ cố gắng làm một cái bánh sandwich trông đẹp hơn, ngài có thể đừng tức giận với tôi được không?”
[Nói cách khác lần tới sẽ tiêu nhiều tiền hơn một chút để mua một cái bánh đừng có xấu xí như vậy.
Sếp Phó đáng thương, đây chính là triệt để bị quấn lên rồi.]
An Hạ lắc lắc đầu, ở đáy lòng vì ông chủ mà mặc niệm, nhân tiện lấy điện thoại ra tra xem trong mấy ngày này chuyến bay ra nước ngoài rẻ nhất là ngày nào.
Một khi Phó Khanh Thần động lòng với Bạch Thư Nam, người bị chịu khổ chính là trợ lý nhỏ cậu đây.
Cậu không muốn đêm hôm khuya khoắt còn phải bò dậy đi đặt phòng KTV cho Phó Khanh Thần đang bị tổn thương đâu.
Phải xin nghỉ, xin nghỉ đông 365 ngày!
Ở bên này Bạch Thư Nam vẫn không ngừng kiên trì mà dựa gần lại, gần như muốn dính lên người Phó Khanh Thần, tin tức tố của cậu ta cũng liều mạng tỏa ra bên ngoài.
Nhưng ai biết được vào lúc cậu ta sắp đụng vào Phó Khanh Thần, Phó Khanh Thần trực tiếp lùi về sau nửa mét.
“… A?”
Bạch Thư Nam không kịp phản ứng, nhào về khoảng không trước mặt, ở trước mặt mọi người bên ngoài cửa công ty ngã cắm mặt xuống đất.
Cú ngã này kinh thiên động địa, còn có những người khác vây xung quanh nhìn chằm chằm, An Hạ đang đặt vé cũng nhìn chằm chằm.
[Đây… chẳng lẽ là sở thích mới mà cậu không biết rõ sao?]
Phó Khanh Thần nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Thư Nam lấy một lần.
“Trợ lý An.”
An Hạ đứng ở trong góc ra vẻ một cái cây phát tài chạy nhanh đi ra.
“Sếp Phó, có tôi.”
“Thông báo với bộ phận Nhân sự, gạch tên Bạch Thư Nam trong danh sách thực tập sinh, tôi sẵn sàng dùng tiền cá nhân để trả gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng.”
Vừa nghe không thể tiếp tục thực tập, Bạch Thư Nam đang nằm trên mặt đất giả vờ yếu đuối lập tức đứng dậy.
Rõ ràng cậu ta vẫn luôn thể hiện rất tốt, tại sao lại không cho cậu ta thực tập chứ?!
“Anh Phó, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Em chỉ muốn tặng anh một chiếc bánh sandwich mà thôi, sao anh lại tức giận như vậy!”
Phó Khanh Thần nghe vậy thì liếc mắt chiếc bánh sandwich mốc trên mặt đất.
Bạch Thư Nam lập tức thấy chột dạ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Phó Khanh Thần cũng không biết chiếc bánh sandwich này đã hết hạn một tuần, cậu ta lo lắng cái gì chứ.
… Không, thật ra cái gì sếp Phó cũng biết hết.
Sếp Phó bị xem như khỉ mà đùa giỡn lập tức gọi bảo an tới kéo Bạch Thư Nam còn đang dây dưa kia ra ngoài:
“Ngại quá, Phó thị tạm thời không thiếu nhân lực, cậu Bạch có thể rời khỏi đây rồi.”
Bạch Thư Nam không hiểu nổi rất cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, tại sao Phó Khanh Thần không những không phải lòng cậu ta mà còn khiến cậu ta mất mặt trước mặt mọi người.
“Phó Khanh Thần! Tôi sẽ không khuất phục trước anh đâu, anh tưởng có tiền là hay hả! Tôi nhất định sẽ quay lại!”
An Hạ cứ vậy trơ mắt nhìn Bạch Thư Nam bị kéo đi xa dần.
Nhưng sau đó cậu lập tức phản ứng lại:
[Mình hiểu rồi, hai ngày nữa một thông tin cơ mật trong nội bộ công ty bị lộ ra ngoài, lúc đó Bạch Thư Nam sẽ bị vu khống là gián điệp bán thông tin của công ty, từ đó lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Sự việc lần này nghiêm trọng đến mức ngay cả Phó Khanh Thần cũng không thể giải quyết được ngay lập tức, Bạch Thư Nam cũng chỉ có thể chấp nhận bị đuổi và gánh tội thay trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng bây giờ thì khác, Bạch Thư Nam không vào công ty, cậu ta cũng sẽ không biến thành kẻ thế tội nữa.
Xem ra Phó Khanh Thần đã biết trước chuyện thông tin cơ mật bị lộ ra ngoài nên đã đuổi Bạch Thư Nam trước.
Hoá ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Khanh Thần!]
An Hạ không chú ý đến ánh mắt ngày càng kỳ lạ của Phó Khanh Thần, trong lòng phát ra tiếng hét lớn ──
[Aaaaaa! Sếp Phó siêu dễ thương!]
“Trợ lý An!”
Phó Khanh Thần không nhịn được nữa, muốn ngăn những suy nghĩ lung tung vớ vẩn của An Hạ lại.
“Này, tôi đang ở đây đó.”
An Hạ nghiêm túc đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt đoan chính hỏi:
“Tổng giám đốc Phó, anh còn chuyện gì sao?”
[Có phải là muốn tôi bí mật quan tâm nhiều đến Bạch Thư Nam đúng không, dù sao đó cũng là “tình yêu đích thực" mà Phó Khanh Thần độc thân suốt 27 năm mới chờ được mà.
Chỉ tiếc với cái tính ham hư vinh của Bạch Thư Nam thì có đưa bao nhiêu tiền cho cậu ta cũng vô dụng.
Còn chẳng bằng đưa cho tôi, tôi có thể nịnh nọt anh thêm vài câu.
Đáng ghét, tiền của kẻ yêu đương mù quáng đúng là dễ lừa mà.]
Trợ lý An yêu tiền như mạng vừa buồn bực trong lòng vừa đợi chỉ thị của Phó Khanh Thần.
Nhưng cậu đợi mãi cũng không thấy Phó Khanh Thần lên tiếng.
An Hạ hơi khó hiểu lén lút nhìn Phó Khanh Thần thì lại thấy sếp Phó hai mắt sáng ngời đang nhìn cậu chằm chằm.
Không thể không nói, Bạch Thư Nam là thụ chính trong sách, ánh mắt nhìn người thật sự rất tốt, ai cũng đều cao ráo, đẹp trai, lại còn giàu có.
Nhưng An Hạ chỉ là cảm thấy đồng cảm với vị vừa cao, vừa đẹp, vừa giàu nhưng đầu óc hơi không bình thường này và thưởng thức vẻ đẹp đó mà thôi, không hề có ý đồ xấu nào cả.
Hơn nữa trong thế giới được thiết lập theo ABO này thì An Hạ chỉ là một beta vô cùng bình thường, một beta bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Sếp Phó? Mắt anh không thoải mái sao, có cần thuốc nhỏ mắt không?”
Trợ lý nhỏ danh xứng với thực lấy thuốc nhỏ mắt trong túi ra đưa cho Phó Khanh Thần.
Đây là thuốc nhỏ mắt mà sáng sớm nay cậu cắn răng bỏ ra hai mươi tệ để mua, còn chưa kịp bóc vỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro