Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama

Chương 5

Bán Đường Ma Thự

2024-07-04 04:47:51

Vốn dĩ Phó Khanh Thần còn đang tức giận vì An Hạ vô cớ gán ghép anh với Bạch Thư Nam.

Nhưng sau khi nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt trên tay An Hạ thì những tức giận trong lòng anh bỗng không còn chỗ để trút giận nữa.

Anh còn có thể nói gì đây, dù sao An Hạ cũng không biết anh có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu.

Hơn nữa những thông tin mà An Hạ vô tình tiết lộ đối với anh cũng không phải không có ích gì, ví dụ như chuyện bí mật kinh doanh của Phó thị bị lộ mà cậu vừa nói.

Bây giờ Phó Khanh Thần tạm thời không thể rời xa An Hạ được, chỉ có thể tiếp tục giữa cậu ở bên cạnh.

──Tức quá đi :)

Chuyện này còn khó chịu hơn chuyện anh bị lỗ mất ba trăm triệu.

Dưới ánh nhìn của An Hạ, Phó Khanh Thần gượng cười nói:

“Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi cậu mà thôi.”

An Hạ hơi khó hiểu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói:

“Vâng, sếp Phó.”

[Sao Phó Khanh Thần cũng có thói quen tùy tiện gọi tên người khác vậy chứ, bác bảo an ở ga-ra cũng có thói quen này.

Nhưng dù sao bác ấy làm vậy cũng là vì tuổi tác đã cao, đầu óc hơi chậm chạp nên mới có tật đó.

Nhưng tiểu giám đốc Phó tuổi tác vẫn còn trẻ vậy mà cũng…]

“Trợ lý An!”

Phó Khanh Thần lại gọi to:

“Đã chuẩn bị xong tài liệu cho cuộc họp chưa?”

Dòng suy nghĩ hỗn loạn của An Hạ bị gián đoạn: “Đều chuẩn bị xong rồi ạ.”

[Hôm qua trước khi tan làm anh đã hỏi tôi vấn đề này rồi, sao bây giờ lại hỏi nữa, chẳng lẽ đầu óc thật sự bị chậm chạp.]

Phó Khanh Thần: “..”

Cậu đúng là lắm miệng, sao cứ phải hỏi đi hỏi lại vấn đề này chứ!

*

Tiểu giám đốc Phó đầu óc không được nhanh nhẹn cả buổi sáng đều vô cùng u ám, ngồi trên ghế của mình lặng lẽ toát ra sự u ám như một cây nấm độc.

Nhưng vẻ mặt của trợ lý nhỏ An Hạ của anh lại như mùa xuân tràn đầy ấm áp, trong lòng không ngừng cười.

Bởi vì hôm nay là ngày lãnh lương hàng tháng, cuối cùng cậu cũng được nhận lương!

[Đây là tất cả những gì mình xứng đáng nhận được cho sự chăm chỉ pha cà phê mỗi ngày của mình!]

Có tiền rồi thì vấn đề có lớn đến mấy cũng chẳng còn to tát nữa.

Tâm trạng của An Hạ vô cùng tốt, cậu lén duỗi eo rồi tính vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, tiện thể trốn trong đó lén lút lười biếng một lúc.

Trước khi đi cậu vẫn không quên thông báo tung tích của cậu cho Phó Khanh Thần biết.

[Chỉ cần mình đủ tự nhiên thì Phó Khánh Thần sẽ không biết được mình lén lười biếng.]

Tiểu giám đốc Phó đang u sầu: Tôi nghe thấy hết đó, hai tai đều nghe rõ!

Nhưng khi An Hạ còn chưa kịp bước vào cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ trong nhà vệ sinh truyền đến:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao chú đi ị không xả nước!”

Oẹ!

Còn có tiếng đầy sinh động nữa!

An Hạ vừa nhấc chân lên lập tức hạ xuống.

Giọng nói này có hơi quen thuộc.

Sao lại thấy giống giọng nói ngọt ngào của omega Bạch Thư Nam…

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không xả nước, đừng có ngậm máu phun người!”

Một giọng nói thô lỗ khác lập tức phản bác lại Bạch Thư Nam.

Đây cũng là “người quen cũ" của An Hạ, chuyên viên phân tích đầu tư của phòng Tài vụ, Triệu Bằng.

Phòng làm việc của Triệu Bằng ở tầng hai mươi lăm, còn An Hạ làm việc trong văn phòng của Phó Khanh Thần ở tầng trên cùng, tầng ba mươi, theo lẽ thường thì hai người họ sẽ không chạm mặt nhau.

Nhưng Triệu Bằng có một tật xấu── đi vệ sinh xong không bao giờ xả nước!

Để tránh bị phát hiện, ông ta thậm chí còn thích đến các nhà vệ sinh ở tầng khác để đi vệ sinh.

Không ngờ hôm nay ông ta còn dám chạy lên tầng cao nhất!

[Đứa nào đi vệ sinh không xả nước thì đều đi chết đi!]

Một tiếng hét đầy phẫn nộ doạ cho Phó Khanh Thần phải giật mình.

Ai?!

Ai không xả nước!

Bạch Thư Nam vô cùng tức giận khi nghe lời nguỵ biện của người đàn ông trung niên trước mặt, sau khi bị đuổi, cậu ta đã phải mất bao công sức mới lấy được thân phận nhân viên quét dọn để quay trở lại Phó thị.

Để có thể tiếp cận Phó Khanh Thần, cậu ta còn đặc biệt chạy đến tầng ba mươi.

Ai mà biết được cậu ta mới đi làm được nửa ngày đã gặp phải một người ý thức kém như vậy.

“Cả cái nhà vệ sinh trừ chú ra thì không còn ai khác, nếu không phải chú thì còn ai vào đây chứ!”

Triệu Bằng vẫn cãi ngang:

“Đưa bằng chứng đây, cậu có bản lĩnh thì đưa bằng chứng chứng minh đống phân này là của tôi ra đây.”

Mẹ nó, ai mà muốn chứng minh cái thứ chết tiệt này chứ.

Triệu Bằng rõ ràng là hiểu rõ điều này nên mới dám ngang ngược như thế.

Trong đầu An Hạ tự động xuất hiện những thông tin mới nhất của Triệu Bằng──

[Thì ra bình thường Triệu Bằng thích ăn tỏi nhất, hơn nữa còn không thích đánh răng, không chỉ khi mở miệng ra mà khi đi đại tiện cũng bốc mùi hôi thối đó.

Ông ta không muốn bị đồng nghiệp cùng bộ phận chế giễu nên vẫn luôn chạy đến nhà vệ sinh ở khác đi vệ sinh.]

Hàng loạt thông tin xuất hiện trong đầu An Hạ, trong đó có cả chuyện sáng nay Triệu Bằng đã ăn hai mươi cái bánh bao nhân thịt và tỏi.

Ăn thì ăn, nhưng sau đó ông ta lại bị tiêu chảy.

Đã bị tiêu chảy còn không xả nước…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[Aaaaaa! Đừng hiện lên nữa!]

Mắt thấy những hình ảnh có độ phân giải cao sắp xuất hiện, trong nháy mắt An Hạ như muốn sụp đổ, cậu kìm nén tính nhiều chuyện của cậu lại, quay người bỏ chạy, bỏ lại tiếng cãi vã của Bạch Thư Nam và Triệu Bằng lại phía sau.

Phó Khanh Thần bị ép tiếp nhận thông tin qua tiếng lòng càng sụp đổ hơn.

Anh cũng đâu có đi vệ sinh, anh đã làm gì sai chứ!

An Hạ thất tha thất thểu chạy về phòng làm việc, vừa hay nghe thấy Phó Khanh Thần gọi cho bộ phận an ninh:

“Lập tức gửi video giám sát của tầng ba mươi cho tôi và gửi cho tôi danh sách những người ra vào tầng ba mươi trong khoảng thời gian này.”

Sau khi gọi điện cho bộ phận an ninh xong anh lại tiếp tục gọi điện cho phòng Nhân sự:

“Lập tức gửi báo cáo đánh giá hiệu suất của chuyên viên phân tích đầu tư của phòng Tài vụ cho tôi.”

Hai đầu gối của An Hạ lập tức mềm nhũn ngồi xuống, cậu thấy hơi bất an.

[Đánh giá hiệu suất của Triệu Bằng hoàn toàn không đạt nếu bị kiểm tra kĩ, công việc của ông ta đều giao hết cho nhân viên mới hoặc là những nhân viên cấp dưới.

Triệu Bằng ỷ vào việc tổ trưởng của một ban nhỏ trong phòng Tài vụ, Lý Bồi là cậu họ xa của ông ta, thế nên Triệu Bằng ở trong ban có thể nói là diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược.]

Sau khi nghe thấy tiếng lòng của An Hạ, Phó Khanh Thần lại nói với phòng Nhân sự:

“Với cả tổ trưởng Lý Bồi của ông ta nữa, gửi toàn bộ đánh giá hiệu suất của hai người này cho tôi.”

An Hạ ngồi bên cạnh vô cùng kinh ngạc:

[Tiểu giám đốc Phó không hổ là trùm phản diện trẻ nhất và đầy triển vọng nhất, nhanh như vậy mà anh ấy đã nhận ra Triệu Bằng và Lý Bồi có gì đó không ổn.

Xem ra Phó thị sắp có thay đổi lớn rồi.]

Phó Khanh Thần nhíu mày, hai người kia chẳng qua cũng chỉ là hai nhân viên bình thường mà thôi, dù có bị sa thải thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Phó thị.

Nhưng sau đó An Hạ lại tung ra một tin tức vô cùng chấn động khác:

[Nếu đã xử lý hai kẻ ăn bám này rồi thì chắc chắn tiểu giám đốc Phó cũng đã biết chính Lý Bồi là kẻ đã bán bí mật kinh doanh của Phó thị ra ngoài.]

Phó Khanh Thần sửng sốt, cậu nói ai là người bán bí mật cơ?

[Công ty đối thủ của Phó thị đưa ra giá cao, chỉ cần đánh cắp được một ít thông tin hữu ích trong nội bộ của Phó thị thì bọn họ sẽ lập tức trả cho người bán gần mười triệu tiền thù lao.

Trước cám dỗ như vậy, đám nhân viên lâu năm của Phó thị từ lâu đã không thể ngồi yên được nữa.

Trừ Lý Bồi ra thì còn có phó giám đốc phòng Marketing, tổ trưởng IT của phòng Công nghệ, còn có đại diện của bộ phận Phát triển kỹ thuật … Những người này đều là nhân viên lâu năm của Phó thị, bọn họ chắc chắn có cách lấy được bí mật lớn nhỏ của Phó thị.

Bọn họ đều đang chờ bán bí mật ra ngoài, mà Lý Bồi chính là kẻ đầu tiên không nhịn được.]

[Cũng may tiểu giám đốc Phó phát hiện sớm, những thông tin này có lẽ vẫn chưa được sắp xếp xong.]

An Hạ càng nghĩ càng cảm thấy Phó Khanh Thần chính là một nhân tài biết nhìn xa trông rộng vô cùng hiếm có.

Thế nhưng cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Khanh Thần càng ngày càng tệ, những khớp ngón tay đã cầm bút đều trở nên trắng bệch.

[Trách không được anh ấy lại muốn đuổi Bạch Thư Nam đi trước, những kẻ này đều là những con cáo già, một kẻ ngu ngốc như Bạch Thư Nam làm sao có thể thoát khỏi tầm tay của bọn họ được.]

“Hắt xì!”

Bạch Thư Nam còn đang tranh cãi với Triệu Bằng bỗng hắt hơi một cái, cậu ta nắm chặt lấy cổ áo của Triệu Bằng:

“Không được chạy! Nếu hôm nay chú không xả nước thì đừng hòng chạy khỏi đây!”

An Hạ không hề biết Bạch Thư Nam đã hoàn toàn nhập vai người dọn dẹp cầm cây chà bồn cầu đánh nhau với Triệu Bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama

Số ký tự: 0