Bị giam lỏng (7)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Còn chưa kịp nói xong thì tôi đã thấy Mục Dĩ
Thâm đi tới giật lấy điện thoại, tôi né đi, dường
như Phó Thăng Nam ở đầu dây bền kia van không
nhận ra bất kì điều gì, chỉ hơi ngạc nhiên rồi trầm
giọng nói: “Ừ, anh cũng nhớ em lăm!”
Thấy Mục Dĩ Thâm nhìn tôi chăm chăm, tôi
bạn nói với điện thoại: “Chúng ta về nhà gặp nhau
sau nhé, để ý giữ gìn sức khỏe nha!”
Anh đáp: “Được!
Cúp điện thoại xong thì Mục Dĩ Thâm giật
mạnh điện thoại trong tay tôi, chiếc điện thoại
đang lành lặn thì bị anh ta đập thành từng mảnh nhỏ.
Tôi im lặng mím môi nhìn anh ta không nói gì,
Mục Dĩ Thâm nổi giận đùng đùng quay sang nhìn
tôi và kéo tôi dậy khỏi mặt đất, chăng nói chẳng
rằng đặt tôi lên sô pha.
Dường như anh ta không cho tôi chút thời
gian nào để kịp phản ứng và cũng không cần biết
†ôi vùng vay giấy dụa thể nào, giơ tay lên bắt đầu
trở trò đồi bại.
Tỏi chết mất, tôi giơ tay lên muốn đấy anh ta
ra nhưng dù tôi có cố thế nào thì anh ta van có
cách để tránh thoát và giữ tôi lại, tôi bắt đâu nóng
ruột nóng gan: ‘Mục Dĩ Thâm, tôi đã hỏi cho anh
thứ anh muốn rồi. Nó ở trong biệt thự, anh chỉ cần
†ìm người tới đó lấy là được, tại sao anh van còn
động tay động chân với tôi? Tên khốn kiếp này!
Vừa nói vừa đấy anh ta ra, tôi muốn đánh anh
†a nhưng chẳng có tác dụng gì cả, anh ta như
người sắt không biết đau đớn là gì cứ làm đủ trò
trên người tôi.
Nhìn anh ta dân tiến đến bước cuối cùng, tôi
thật sự cảm thấy sợ hãi. Bây giờ Mục Dĩ Thâm đã
đánh mất đi lý trí và thậm chí tôi còn chẳng hiểu
tại sao anh ta lại đột nhiên đối xử với tôi thế này,
ngang ngược và tàn bạo.
Khoảnh khác tôi sợ hãi đến gần, tôi khóc lớn
lên: ‘Mục Dĩ Thâm, tên khôn kiếp này! Anh buông
Tôi ra, cầu xin anh hãy buông tôi ra!” Tiếng khóc
của tôi chẳng khác gì không khí.
Tôi tuyệt vọng đến nơi rồi.
‘Xoảng!” Tiếng vỡ nát giòn tan vang lên chói
tai, tôi thoáng sững người và đó cũng là lúc Mục
Dĩ Thâm đang đè trên người tôi đột nhiên nghiêng
người ngã xuống đất. Tất cả mọi thứ tới quá đột
ngột khiến tôi hơi giật mình.
Mục Dĩ Thâm đã ngất xỉu, anh ta năm dưới
sản nhà như người chết và máu từ gáy dân thâm
máu tươi. Hơi thở tôi bong chững lại, ngẩng đầu
lên nhìn Âu Dương Noãn vân còn cầm vật hành
hung trong tay.
Thì ra chúng tôi đều không ngờ được rằng
Mục Dĩ Thâm sẽ ngã xuống sau một cú như thế,
với Mục Dĩ Thâm đang nằm đó không ngờ, Âu
Dương Noãn vừa cầm đồ đập vào đầu anh ta
không ngờ và tôi vừa thoát khỏi một kiếp nạn
cũng không ngờ được.
“Bốp!“ Âu Dương Noãn ném cái chai trong tay
xuống đất, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt và
hoảng loạn. Sau đó cô ấy nhìn sang Mục Dĩ Tham
đang nám dài dưới đất, lắp bắp nói: Tôi… Tôi
không muốn cứu cậu đâu, tôi chỉ…
Tôi đứng dậy kéo lấy tay cô ấy để chạy đi thật
nhanh, tôi không kịp nghĩ nhiều nên chỉ muốn
phản khỏi nơi này trong thời gian ngăn nhất,
nhưng chưa ra tới cửa thì chúng tỏi phải đứng lại
vì người đang đứng ngoài cửa là chú Minh, sau
lưng ông ấy là mấy người đàn ông vạm vỡ, đều là
bảo vệ.
“Hai cô tính đi đâu thế?” Chú Minh hỏi, trên
môi ông ta van là nụ cười điềm đạm nho nhã.
Tôi và Âu Dương Noãn kéo tay nhau nhìn chú
Minh nói: ‘Chúng tôi cần phải rời khỏi nơi này
ngay lập tức. Chú Minh! Cầu xin chú hãy thả
chúng tôi đi đi!”
Chú Minh hoàn toàn không nghe những lời tôi
nói, ông ấy nhìn ra sau lưng chúng tôi và trồng
thấy Mục Dĩ Thảm nằm trên mặt đất với quần áo
xốc xếch thì hờ hững liếc qua nhìn tôi từ trên
xuống dưới rồi nhìn sang bảo vệ phía sau: ‘Đi xem
cậu chủ thể nào rồi!
Hai bảo vệ đi tới cho Mục Dĩ Thâm, hết lòng
hết dạ chỉnh lại quần áo cho anh ta rồi đưa Mục
Dĩ Thâm đi. Tôi và Âu Dương Noãn Âu Dương
Noãn thì bị giam trong căn phòng này.
Âu Dương Noãn và tôi đều trốn trong góc nhà,
mất rất lâu cô ấy mới dần bình tính lại từ sự
hoảng hốt. Cô ấy ngước mắt lên nhìn chăm chăm
tỏi thật lâu như muốn nói lên điều gì đó.
Tôi nhìn cô ấy, mím môi nói: ‘Cả tôi cũng
không thể ngờ nổi chuyện này sẽ xảy ra, lúc nãy
cảm ơn cậu. Cậu cứ yên tâm, Phó Thăng Nam sẽ
nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài.
Cô ấy cứ nhìn tôi rất lâu mới lên tiếng nói: “Từ
đầu tôi đã biết là anh ấy chưa từng yêu tôi, thậm
chí anh ấy còn không hề đặt tôi trong tim mình.
Tôi biết tất cả những điều đó, tôi biết hết, từ đầu
đến cuối chỉ có tôi tự lừa mình dối người, tôi nghĩ
chỉ cần tôi luôn đi theo anh ấy, quấn quýt lấy anh
ấy thì anh ấy sẽ nhìn đến tôi. Khi có mặt mọi
người ở đó, anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt, dịu
dàng lịch thiệp, anh ấy còn chủ động tặng quà
cho tôi. Dù anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi
nhưng có rất nhiều chỉ tiết anh ấy luôn để ý và ghi nhớ.
“Khi mới đến với nhau, tôi không thích ngửi
mùi thuốc lá nhưng anh ấy lại hút thuốc trong xe,
tôi tò mò hỏi anh ấy tại sao anh lại hút thuốc ở
đây thế? Sao đó anh ấy chưa bao giờ châm dù chỉ
là một điếu. Đôi khi chúng tỏi ở khách sạn bên
ngoài, anh ấy rất muốn hút thuốc nên đã mở hết
cửa khách sạn ra và đưa đầu ra ngoài hút. Cậu
thấy đấy, nếu không để ý đến người đó thì tại sao
anh ẩy lại để tâm đến những chỉ tiết nhỏ như thế?
Thẩm Xuân Hinh, tôi thật sự cảm nhận được anh
ấy đang yêu mình, tôi không hề lừa cậu, tôi không
biết tại sao anh ấy lại biển thành dáng vẻ này
nhưng tôi biết anh ấy có yêu. Thật đó!
Nhìn cô ấy đau khổ, tôi cũng không biết phải
nói thế nào. Có lẽ Mục Dĩ Thảm cũng yêu Âu
Dương Noãn, nhưng nếu thế thì tại sao Mục Dĩ
Thâm phải nói với tôi những lời vô nghĩa đó?
Mục Dĩ Thâm để ý đến Âu Dương Noãn
nhưng nếu như anh ta để cô ấy trong lòng thì tại
sao lại không tiếp tục yêu như thế đi?
Nhìn Âu Dương Noãn ôm lấy bản thân mình
trong góc nhà, tôi cũng không biết phải an ủi cô ấy
thế nào. Tôi không nỡ nhìn Âu Dương Noãn thế
này nên giơ tay kéo lấy tay cô ấy nói: Âu Dương
Noãn, tôi biết có lẽ trong mối quan hệ này tôi đã
xử lý không tốt rất nhiều thứ. Tôi thường tự cho
mình là đúng nên mới hay đấy bản thân mình vào
cảnh nguy hiểm, đối với chuyện của Mục Dĩ Thâm,
tôi thật sự không thể đứng dưới góc độ của cậu
để lo nghĩ cho anh ta. Chúng ta buộc lòng phải
thừa nhận sự thật này, anh ta là kẻ thù không đội
trời chung tới ti, tôi biết mình không có tư cách
yêu cầu cậu phải đối đầu với Mục Dĩ Thâm giống
mình nhưng anh ta làm bao nhiêu chuyện tàn
nhẫn không có tình người như thế thì nhất định
phải bị pháp luật trừng trị!
“Cậu biết Hoàng Văn Tích không, trái tim
trong lông ngực cô ấy là thứ Mục Dĩ Thâm và cha
cô ấy cùng giao dịch với nhau đề bén lại, đó là
mạng sống của một cô gái khỏe mạnh. Chúng ta
có rất nhiều cách để cứu sống một người nhưng
Mục Dĩ Thâm đã lấy món tiên kếch xù và dùng
cách tàn nhan nhất, một mạng đối một mạng
khiến Hoàng Văn Tích luôn sống trong sự áy náy.
Có rất nhiều đứa bé khác trong thôn bản miền núi,
bọn họ còn chưa kịp dõi mät nhìn ra thể giới thì đã
bị Mục Dĩ Thâm cướp đi cơ hội đó. Âu Dương
Noãn, đó là chuyện tôi tận mất nhìn thấy, cậu phải
đối mặt với góc khuất sâu nhất trong lòng mình,
đưa ra quyết định chính xác. Đúng là cậu yêu Mục
Dĩ Thâm, nhưng anh ta làm những điều sai trái đó
cũng là sự thật.
Thâm đi tới giật lấy điện thoại, tôi né đi, dường
như Phó Thăng Nam ở đầu dây bền kia van không
nhận ra bất kì điều gì, chỉ hơi ngạc nhiên rồi trầm
giọng nói: “Ừ, anh cũng nhớ em lăm!”
Thấy Mục Dĩ Thâm nhìn tôi chăm chăm, tôi
bạn nói với điện thoại: “Chúng ta về nhà gặp nhau
sau nhé, để ý giữ gìn sức khỏe nha!”
Anh đáp: “Được!
Cúp điện thoại xong thì Mục Dĩ Thâm giật
mạnh điện thoại trong tay tôi, chiếc điện thoại
đang lành lặn thì bị anh ta đập thành từng mảnh nhỏ.
Tôi im lặng mím môi nhìn anh ta không nói gì,
Mục Dĩ Thâm nổi giận đùng đùng quay sang nhìn
tôi và kéo tôi dậy khỏi mặt đất, chăng nói chẳng
rằng đặt tôi lên sô pha.
Dường như anh ta không cho tôi chút thời
gian nào để kịp phản ứng và cũng không cần biết
†ôi vùng vay giấy dụa thể nào, giơ tay lên bắt đầu
trở trò đồi bại.
Tỏi chết mất, tôi giơ tay lên muốn đấy anh ta
ra nhưng dù tôi có cố thế nào thì anh ta van có
cách để tránh thoát và giữ tôi lại, tôi bắt đâu nóng
ruột nóng gan: ‘Mục Dĩ Thâm, tôi đã hỏi cho anh
thứ anh muốn rồi. Nó ở trong biệt thự, anh chỉ cần
†ìm người tới đó lấy là được, tại sao anh van còn
động tay động chân với tôi? Tên khốn kiếp này!
Vừa nói vừa đấy anh ta ra, tôi muốn đánh anh
†a nhưng chẳng có tác dụng gì cả, anh ta như
người sắt không biết đau đớn là gì cứ làm đủ trò
trên người tôi.
Nhìn anh ta dân tiến đến bước cuối cùng, tôi
thật sự cảm thấy sợ hãi. Bây giờ Mục Dĩ Thâm đã
đánh mất đi lý trí và thậm chí tôi còn chẳng hiểu
tại sao anh ta lại đột nhiên đối xử với tôi thế này,
ngang ngược và tàn bạo.
Khoảnh khác tôi sợ hãi đến gần, tôi khóc lớn
lên: ‘Mục Dĩ Thâm, tên khôn kiếp này! Anh buông
Tôi ra, cầu xin anh hãy buông tôi ra!” Tiếng khóc
của tôi chẳng khác gì không khí.
Tôi tuyệt vọng đến nơi rồi.
‘Xoảng!” Tiếng vỡ nát giòn tan vang lên chói
tai, tôi thoáng sững người và đó cũng là lúc Mục
Dĩ Thâm đang đè trên người tôi đột nhiên nghiêng
người ngã xuống đất. Tất cả mọi thứ tới quá đột
ngột khiến tôi hơi giật mình.
Mục Dĩ Thâm đã ngất xỉu, anh ta năm dưới
sản nhà như người chết và máu từ gáy dân thâm
máu tươi. Hơi thở tôi bong chững lại, ngẩng đầu
lên nhìn Âu Dương Noãn vân còn cầm vật hành
hung trong tay.
Thì ra chúng tôi đều không ngờ được rằng
Mục Dĩ Thâm sẽ ngã xuống sau một cú như thế,
với Mục Dĩ Thâm đang nằm đó không ngờ, Âu
Dương Noãn vừa cầm đồ đập vào đầu anh ta
không ngờ và tôi vừa thoát khỏi một kiếp nạn
cũng không ngờ được.
“Bốp!“ Âu Dương Noãn ném cái chai trong tay
xuống đất, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt và
hoảng loạn. Sau đó cô ấy nhìn sang Mục Dĩ Tham
đang nám dài dưới đất, lắp bắp nói: Tôi… Tôi
không muốn cứu cậu đâu, tôi chỉ…
Tôi đứng dậy kéo lấy tay cô ấy để chạy đi thật
nhanh, tôi không kịp nghĩ nhiều nên chỉ muốn
phản khỏi nơi này trong thời gian ngăn nhất,
nhưng chưa ra tới cửa thì chúng tỏi phải đứng lại
vì người đang đứng ngoài cửa là chú Minh, sau
lưng ông ấy là mấy người đàn ông vạm vỡ, đều là
bảo vệ.
“Hai cô tính đi đâu thế?” Chú Minh hỏi, trên
môi ông ta van là nụ cười điềm đạm nho nhã.
Tôi và Âu Dương Noãn kéo tay nhau nhìn chú
Minh nói: ‘Chúng tôi cần phải rời khỏi nơi này
ngay lập tức. Chú Minh! Cầu xin chú hãy thả
chúng tôi đi đi!”
Chú Minh hoàn toàn không nghe những lời tôi
nói, ông ấy nhìn ra sau lưng chúng tôi và trồng
thấy Mục Dĩ Thảm nằm trên mặt đất với quần áo
xốc xếch thì hờ hững liếc qua nhìn tôi từ trên
xuống dưới rồi nhìn sang bảo vệ phía sau: ‘Đi xem
cậu chủ thể nào rồi!
Hai bảo vệ đi tới cho Mục Dĩ Thâm, hết lòng
hết dạ chỉnh lại quần áo cho anh ta rồi đưa Mục
Dĩ Thâm đi. Tôi và Âu Dương Noãn Âu Dương
Noãn thì bị giam trong căn phòng này.
Âu Dương Noãn và tôi đều trốn trong góc nhà,
mất rất lâu cô ấy mới dần bình tính lại từ sự
hoảng hốt. Cô ấy ngước mắt lên nhìn chăm chăm
tỏi thật lâu như muốn nói lên điều gì đó.
Tôi nhìn cô ấy, mím môi nói: ‘Cả tôi cũng
không thể ngờ nổi chuyện này sẽ xảy ra, lúc nãy
cảm ơn cậu. Cậu cứ yên tâm, Phó Thăng Nam sẽ
nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài.
Cô ấy cứ nhìn tôi rất lâu mới lên tiếng nói: “Từ
đầu tôi đã biết là anh ấy chưa từng yêu tôi, thậm
chí anh ấy còn không hề đặt tôi trong tim mình.
Tôi biết tất cả những điều đó, tôi biết hết, từ đầu
đến cuối chỉ có tôi tự lừa mình dối người, tôi nghĩ
chỉ cần tôi luôn đi theo anh ấy, quấn quýt lấy anh
ấy thì anh ấy sẽ nhìn đến tôi. Khi có mặt mọi
người ở đó, anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt, dịu
dàng lịch thiệp, anh ấy còn chủ động tặng quà
cho tôi. Dù anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi
nhưng có rất nhiều chỉ tiết anh ấy luôn để ý và ghi nhớ.
“Khi mới đến với nhau, tôi không thích ngửi
mùi thuốc lá nhưng anh ấy lại hút thuốc trong xe,
tôi tò mò hỏi anh ấy tại sao anh lại hút thuốc ở
đây thế? Sao đó anh ấy chưa bao giờ châm dù chỉ
là một điếu. Đôi khi chúng tỏi ở khách sạn bên
ngoài, anh ấy rất muốn hút thuốc nên đã mở hết
cửa khách sạn ra và đưa đầu ra ngoài hút. Cậu
thấy đấy, nếu không để ý đến người đó thì tại sao
anh ẩy lại để tâm đến những chỉ tiết nhỏ như thế?
Thẩm Xuân Hinh, tôi thật sự cảm nhận được anh
ấy đang yêu mình, tôi không hề lừa cậu, tôi không
biết tại sao anh ấy lại biển thành dáng vẻ này
nhưng tôi biết anh ấy có yêu. Thật đó!
Nhìn cô ấy đau khổ, tôi cũng không biết phải
nói thế nào. Có lẽ Mục Dĩ Thảm cũng yêu Âu
Dương Noãn, nhưng nếu thế thì tại sao Mục Dĩ
Thâm phải nói với tôi những lời vô nghĩa đó?
Mục Dĩ Thâm để ý đến Âu Dương Noãn
nhưng nếu như anh ta để cô ấy trong lòng thì tại
sao lại không tiếp tục yêu như thế đi?
Nhìn Âu Dương Noãn ôm lấy bản thân mình
trong góc nhà, tôi cũng không biết phải an ủi cô ấy
thế nào. Tôi không nỡ nhìn Âu Dương Noãn thế
này nên giơ tay kéo lấy tay cô ấy nói: Âu Dương
Noãn, tôi biết có lẽ trong mối quan hệ này tôi đã
xử lý không tốt rất nhiều thứ. Tôi thường tự cho
mình là đúng nên mới hay đấy bản thân mình vào
cảnh nguy hiểm, đối với chuyện của Mục Dĩ Thâm,
tôi thật sự không thể đứng dưới góc độ của cậu
để lo nghĩ cho anh ta. Chúng ta buộc lòng phải
thừa nhận sự thật này, anh ta là kẻ thù không đội
trời chung tới ti, tôi biết mình không có tư cách
yêu cầu cậu phải đối đầu với Mục Dĩ Thâm giống
mình nhưng anh ta làm bao nhiêu chuyện tàn
nhẫn không có tình người như thế thì nhất định
phải bị pháp luật trừng trị!
“Cậu biết Hoàng Văn Tích không, trái tim
trong lông ngực cô ấy là thứ Mục Dĩ Thâm và cha
cô ấy cùng giao dịch với nhau đề bén lại, đó là
mạng sống của một cô gái khỏe mạnh. Chúng ta
có rất nhiều cách để cứu sống một người nhưng
Mục Dĩ Thâm đã lấy món tiên kếch xù và dùng
cách tàn nhan nhất, một mạng đối một mạng
khiến Hoàng Văn Tích luôn sống trong sự áy náy.
Có rất nhiều đứa bé khác trong thôn bản miền núi,
bọn họ còn chưa kịp dõi mät nhìn ra thể giới thì đã
bị Mục Dĩ Thâm cướp đi cơ hội đó. Âu Dương
Noãn, đó là chuyện tôi tận mất nhìn thấy, cậu phải
đối mặt với góc khuất sâu nhất trong lòng mình,
đưa ra quyết định chính xác. Đúng là cậu yêu Mục
Dĩ Thâm, nhưng anh ta làm những điều sai trái đó
cũng là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro